0
“Buông bỏ anh cũng là buông tha cho chính mình.”
Nói rồi Kiều Thuần rút bàn tay đang bị người đàn ông kia nắm lấy về. Vết hằn đeo nhẫn trên ngón vô danh chạm vào nhau rồi lại tách ra, hai người còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm của nhau thì người đàn ông kia đã trở nên mơ mơ hồ hồ rồi.
“Anh xin em…”
Những tiếng ồn ào ở trên đường át cả tiếng của anh ta. Kiều Thuần cắn môi, cô không còn sức để quay đầu lại nữa nhưng có một điều cô không thể phủ nhận được đó chính là cô vẫn còn yêu người đàn ông ấy.
**********
“Trời ơi.”
Điền Tế Nguyệt kéo rèm cửa ra, cô ấy cầm quyển sổ trong tay rồi dán sát mặt mình vào mặt tôi.
Tiếp đó cô ấy đưa ngón tay ra lắc lắc trước mặt tôi: “Mấy đây?”
Tôi bực mình hất tay Điền Tế Nguyệt ra: “Tớ rất tỉnh táo.”
Điền Tế Nguyệt nhìn tôi từ đầu tới chân một lượt sau đó cô ấy nhìn vào quyển sách tôi đang cầm trong tay rồi nói: “Cậu vừa mới dậy à, đang đọc tiểu thuyết đấy hả?”
“Cậu đừng nhắc tới nữa, đôi m.èo m.ả g.à đồ.ng đó… cậu hay đọc mấy thứ như này lắm à. Nam chính tệ bạc đến mất hết đạo đức như thế mà Kiều Thuần vẫn còn yêu anh ta? Gì mà có không giữ mất mới tìm chứ, tâm lý v.ặn vẹo thật sự. Tớ thấy không ổn…”
Điền Tế Nguyệt ngẫm nghĩ, cô ấy gõ gõ ngón trỏ lên quyển sổ rồi nói: “Thế là Kiều Thuần vẫn còn yêu Tân Chi Kỳ sao?”
“Trong truyện viết thế đó, ghê ch.ết đi được, tớ đoán tiếp theo sẽ là Tân Chi Kỳ theo đuổi lại Kiều Thuần rồi bày tỏ sự hối hận trong lòng anh ta. Sau đó Kiều Thuần sẽ tha thứ cho Tân Chi Kỳ rồi cuối cùng sẽ là một kết thúc viên mãn. Cũng may tớ vẫn chưa đọc xong, cậu cũng đừng đọc nó nữa.”
Điền Tế Nguyệt gật đầu, cô ấy cầm lấy quyển tiểu thuyết trong tay tôi: “Được rồi, tớ không đọc quyển truyện này nữa. Cậu còn chưa khỏe hẳn đâu, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Tớ đi làm chút gì đó cho cậu ăn nhé.”
“Yêu cậu ch.ết mất cục cưng Tế Nguyệt của tớ.”
1
Tôi xuyên sách rồi.
Tôi đã xuyên vào một quyển ngôn tình m.áu chó, ngược tả tơi đời đầu. Câu chuyện kể về yêu hận tình th.ù giữa nam chính và nữ chính dài hơn trăm chương gì đấy. Nữ chính đã gặp phải rất nhiều chuyện như cả bố và mẹ đều qua đời, gia đình phá sản, lưu lạc không nơi nương tựa, tình yêu của cô ấy dành cho nam chính lại trở thành lá chắn, h.ợp đ.ồng hôn nhân, mang th.ai ngoài ý muốn rồi sả.y th.ai, bị đối tác làm ăn của nam chính cưỡ.ng hi.ếp, bị b.ạo lự.c mạ.ng, đôi tay đàn piano bị thương, gương mặt xinh đẹp bị hủy, ly hôn và một tấn bi kịch khác. Sau cùng là cảnh tượng nam chính mặt dày theo đuổi lại nữ chính được người người chờ mong.
Thề luôn, tôi thật sự không tài nào hiểu nổi motip này.
Nếu như không phải do mạng mẽo nhà Điền Tế Nguyệt có vấn đề thì tôi đã không đọc quyển truyện này trên giá sách của cô ấy rồi.
Tôi cũng không ngờ rằng cục cưng Tế Nguyệt của tôi lại thích đọc motip kiểu này đấy.
Cái đáng để nhắc tới nhất chính là tôi đã trở thành Kiều Thuần.
Còn về chuyện tại sao tôi lại biết, bởi vì lúc tôi tỉnh dậy trong phòng bệ.nh, vệ sĩ đứng bên cạnh đã nói với tôi rằng: “Cô Kiều, xin cô đợi một lát, chúng tôi đã thông báo cho anh biết rồi ạ.”
Tôi bối rối: “Anh nào cơ?”
“Chồng cũ của cô, anh Tân Chi Kỳ.”
“Thế nên…” Tôi nhớ lại tình tiết trong truyện: “Có phải tôi gặp t.ai n.ạn xe cộ nên mới được đưa vào viện đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tôi giơ tay ra, giữa ngón tay cái và ngón trỏ có một vết sẹo, do Kiều Thuần muốn bảo vệ Tân Chi Kỳ nên mới có vết thương ấy. Kể từ đó cô ấy không thể chơi đàn piano được nữa.
Tuy là thế nhưng đây vẫn là một đôi tay mềm mại xinh đẹp.
Còn tôi do h.út thu.ốc lâu năm nên chỗ ngón trỏ đã bị xỉn màu từ lâu rồi.
Đây không phải là tay của Kim Tích Ái mà là tay của Kiều Thuần.
Trời ạ, thế này cũng thật là, ông trời ơi.
2
Không lâu sau, Tân Chi Kỳ chạy vào trong phòng bệ.nh của tôi.
Trước khi Tân Chi Kỳ tới đây nói thật tôi cũng có một chút kích động. Tôi thật sự rất tò mò một người đàn ông tuyệt sắc kinh thiên động địa như thế nào mới có thể khiến cho Kiều Thuần ch.ết mê ch.ết mệt, cố chấp trả giá vì anh ta như thế.
Kết quả sau khi gặp được Tân Chi Kỳ người thật hàng thật, tôi cảm thấy anh ta trông rất được.
Trắng trẻo đẹp trai như Cổ Thiên Lạc vậy.
Tân Chi Kỳ có một gương mặt rất nhỏ, cằm chữ V, hàng mi của anh ta vừa dài vừa rậm, rất có cảm giác thiếu niên, chỉ cần được anh ta nhìn thôi bạn sẽ có ảo giác mình như được anh ta coi trọng vậy.
Nói thật thì Kiều Thuần cũng có mắt nhìn đấy chứ.
“Kiều Kiều, em thấy trong người sao rồi.”
Tân Chi Kỳ bước đến bên giường của tôi, anh ta còn chưa kịp đến gần thì đã bị tôi ngăn lại rồi: “Anh đừng lại đây.”
Anh ta mím môi lại rồi đứng sững người tại chỗ, sự đau khổ thoáng hiện lên trên gương mặt anh ta.
Hừ, mất đi rồi mới biết hối hận hả, nhưng đáng tiếc chiêu này không có tác dụng với tôi.
“Chúng ta đã nói rất rõ ràng trong đơn ly hôn rồi, sau này đừng gặp lại nhau nữa. Anh có thể đi được rồi đấy, tôi đỡ hơn một chút sẽ xuất viện ngay.”
“Không được sức khỏe của em không tốt, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Dựa theo quy tắc ở thế giới này, bớt gặp anh một lần thì tôi có thể sống thọ thêm hai năm nữa đấy, anh tin tôi đi.”
Tôi kéo chăn ra rồi bước xuống giường, tự nhiên hai mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng. Tôi thật sự không ngờ Kiều Thuần lại yếu ớt đến mức này luôn đấy, thế là tôi ngồi bệt xuống giường.
Tân Chi Kỳ muốn chạy lại đỡ tôi nhưng đã bị tôi lên tiếng ngăn cản: “Anh không hiểu ý của tôi à, đừng lại đây.”
Hai vệ sĩ và Tân Chi Kỳ đứng trong phòng bệ.nh nghe thấy tiếng hét của tôi thì ngớ người ra. Với tính cách cô chủ nhà giàu như Kiều Thuần thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng chưa từng nói ra những lời như thế này đâu nhỉ.
Thế nhưng tôi không phải Kiều Thuần, tôi cũng không định tiếp tục giữ tính cách nhân vật của cô ấy nữa.
Sau khi thấy đỡ hơn một chút tôi mới đứng dậy mỉm cười nói với Tân Chi Kỳ.
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện, tiền viện phí phải nhờ anh Tân đây trả hộ cho rồi. Kiều Thuần và anh ly hôn với nhau cô ấy ra đi tay trắng, hiện giờ nghèo rớt mồng tơi. Mong là chồng cũ giúp đỡ một chút. Sau này anh cũng đừng tới làm phiền tôi nữa, nếu không gặp anh ở đâu tôi đá.nh anh ở đó. Tạm biệt nhé.”
Tôi mặc quần áo bệ.nh nhân rồi kiêu ngạo rời đi trong cái nhìn đầy ngỡ ngàng của Tân Chi Kỳ.
3
Hiện nay Kiều Thuần trong truyện đã tìm và th.uê được một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố rồi. Tôi lần ra địa chỉ nơi đó nhờ vào nhật ký trò chuyện giữa cô ấy và chủ nhà trong điện thoại. Sau khi đổi ba chuyến xe mất hơn hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng tôi cũng tới được căn phòng nhỏ tồi tàn này.
Tôi mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ còn lại hai quả dưa chuột, một bịch sữa bò hết hạn và một quả trứng gà.
Tôi luộc trứng gà, ăn dưa chuột và uống sữa bò. Tôi ôm cái bụng đau suốt hai tiếng đồng hồ nằm trên chiếc giường nhỏ ọp ẹp rồi ngẫm nghĩ về cuộc đời.
Tôi Kim Tích Ái, bắt đầu từ hồi đại học tôi đã d.ẫn mối cho các quý bà rồi tích góp được một số tiền nhỏ. Sau khi tốt nghiệp mười năm, tôi đã có trong tay mười mấy h.ộp đ.êm, sò.ng b.ài và kh.ách sạn. Cớ sao một cô gái trong thời đại mới h.út thu.ốc, uố.ng rư.ợu, làm tóc, *ngũ độc câu toàn như tôi lại rơi vào bước đường này cơ chứ?
(*) Gồm uống rư.ợu, đá.nh nhau, h.út th.uốc, b.ài b.ạc và g.ái gú.
Khóc á.
Ông trời ơi tại sao ông lại đối xử với con như thế chứ.
Tôi cầm điện thoại rồi lên mạng tìm kiếm: “Xuyên sách thì phải làm sao?”
Wei.bo: Đề cử bộ truyện mới hoàn tháng năm “XXX xuyên sách”.
Baidu: Bác sĩ Trần khoa tâm thần: “Chào bạn, tôi khuyên bạn nên tới bệ.nh viện để kiểm tra”.
Zhihu: Làm sao để mở đầu một câu chuyện bằng câu “Xuyên sách thì phải làm sao”.
Tôi tắt máy luôn, tôi muốn thoát khỏi thế giới này.
Tôi nằm ì trên giường đến tận sáu giờ tối, bụng hơi đói với cả nó cũng đang đau âm ỉ nữa. Lúc tôi đang do dự mình nên đi vào nhà vệ sinh hay là đi ra ngoài mua đồ ăn thì có người tới gõ cửa.
Nhìn qua mắt mèo tôi trông thấy một chàng trai cao ráo đang đứng ở hành lang, bên ngoài không có đèn, tôi bèn hỏi: “Ai đấy?”
“Kiều Thuần, là tôi Phí Khải Kiệt.”
Tôi cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, hồi đại học Kiều Thuần học chuyên ngành hội họa. Sau khi ly hôn cô ấy muốn dựa vào việc b.án tranh mình vẽ để kiếm kế sinh nhai. Cô ấy đã gửi bản thảo của mình đến mấy chỗ, cũng có mấy trang w.eb có hứng thú muốn ký hợp đồng với cô ấy, Phí Khải Kiệt chính là một trong số các đối tác đó.
Phí Khải Kiệt là một người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền lại còn đẹp trai, hơn nữa anh ta còn tốt nghiệp trường Ivy Lea.gue.
Anh ta xuất hiện rồi, nam phụ dự phòng xuất hiện rồi.
“Anh đợi tôi sửa soạn chút đã.”
Tôi khoác thêm áo khoác, búi tóc lên để trông mình có sức sống hơn một chút rồi mới chạy ra ngoài mở cửa.
Phí Khải Kiệt mặc một bộ đồ vest, anh ta mặc như thế này làm việc trong văn phòng có điều hòa thì ổn chứ xuất hiện ở cái chỗ nóng như lửa này của tôi thì không ổn tẹo nào.
Đáng tiếc là trong căn nhà Kiều Thuần th.uê chỉ có quạt thôi, thế nên đành để tổng giám đốc Phí chịu thiệt thòi một chút vậy.
“Mấy ngày trước tôi gặp t.ai n.ạn vừa mới tỉnh dậy nên nhà cửa có hơi bừa bộn… anh muốn uống gì?”
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng anh ta hãy nói không cần đi, hiện giờ ngoài nước máy ra tôi cũng không thể lấy ra bất kỳ thức uống nào cho anh ta cả.
“Không cần đâu, cảm ơn cô. Tôi gọi điện thoại cho cô mãi mà không được nên muốn đến đây xem sao.”
Nam phụ dự phòng vạn tuế.
“Tôi cũng ổn rồi, nghỉ ngơi thêm một chút là có thể tiếp tục vẽ tranh được, tổng giám đốc Phí cứ yên tâm ạ.”
“Cô gọi tôi là Khải Kiệt được rồi. Tôi cũng không phải là tư bản b.óc l.ột sức lao động của nhân viên đâu. Tiền quý trước tôi đã kết toán xong cô cũng nên chuyển sang căn nhà khác có điều kiện tốt hơn một chút đi, rồi cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe hẳn.”
Tôi chớp chớp mắt, nghĩ tới chuyện sắp có lương tôi không khỏi mừng thầm trong lòng: “Vâng, tôi sẽ suy nghĩ thêm ạ.”
Sau đó Phí Khải Kiệt nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế khoảng chừng một phút gì đó.
“Hình như… cô có điểm gì đó khác với lúc trước thì phải?”
“Hả, thế hả? Tôi gầy hơn hay là đen hơn trước?”
Phí Khải Kiệt mỉm cười: “Dường như cô đã vui vẻ hơn, lúc trước gặp cô trông cô như bông hoa sắp tàn ý.”
Văn vẻ quá rồi, anh ta cứ nói thẳng Kiều Thuần khi trước giống như một kẻ bất cần đời là được rồi.
“Có thể vụ t.ai n.ạn ấy đã khiến tôi tỉnh ngộ chăng.”
“Chúc mừng cô, vậy thì tôi không làm phiền cô nữa tôi đi trước đây.”
Tôi khách sáo nói một câu với anh ta: “Muộn thế này rồi, hay là anh ở lại ăn cơm cùng tôi nhé.”
Phí Khải Kiệt vừa mới nhấc mông khỏi ghế sô pha thì lại ngồi về: “Thế cũng được.”
Trời đất q.uỷ th.ần ơi, anh không hiểu mấy lời khách sáo của người phương Đông hả.
4
We.chat và Ali.pay của tôi cộng lại cũng chỉ còn hai trăm ba mươi mốt tệ hai đồng, cũng không đủ để đãi Phí Khải Kiệt một bữa cơm thường ngày anh ta hay ăn.
Cũng may mức chi tiêu bình quân ở nơi này không cao lắm. Tôi tìm một quán ăn trông có vẻ sạch sẽ rồi gọi ba món mặn và một bát canh.
Lúc này đang là giờ cơm nên không có phòng riêng, thế nên tôi và Phí Khải Kiệt đã ngồi ăn cơm ở bàn ngoài trời.
Bộ vest trên người anh ta trông khá lạc quẻ với nơi này.
Thế nhưng phẩm chất cơ bản của nam phụ dự phòng là gì? Tất nhiên là dù cho nữ chính có là người nghèo túng, bủn xỉn, trong lòng đã có hình bóng người đàn ông khác thì anh ta đều bằng lòng chấp nhận hết.
Vậy nên Phí Khải Kiệt cũng không hề tỏ ra không vui. Anh ta không chỉ ăn cùng tôi một bữa cơm mà còn âm thầm thanh toán trong lúc tôi đang nghiêm túc ăn nữa.
Nhìn Phí Khải Kiệt rồi nhìn lại Tân Chi Kỳ xem.
Có phải đầu óc Kiều Thuần có vấn đề rồi phải không.
Xe của Phí Khải Kiệt không lái vào đây được nên anh ta đã đỗ nó ở một nơi cách nơi này khoảng một km. Sau khi cơm nước xong xuôi tôi đưa anh ta đến bãi đỗ xe. Chúng tôi cùng nhau hóng gió, hoàng hôn buông xuống, càng nhìn càng thấy đẹp. Lúc đi qua đường không hiểu sao chúng tôi lại nắm tay nhau rồi.
Đợi đến khi tôi nhận ra điều đó, Phí Khải Kiệt lại thản nhiên đối mặt với tôi.
“Ờ…”
“Thật ra tôi đã biết em từ lâu rồi.”
Không biết có phải là do từ nhỏ Phí Khải Kiệt đã lớn lên ở nước ngoài hay không. Tuy bố mẹ của anh ta đều là người Tru.ng Qu.ốc nhưng anh ta lại có một gương mặt góc cạnh rất giống con lai. Anh ta có một đôi mắt màu hổ phách, có thể khiến cho người ta ch.ết chìm trong sự dịu dàng trong đôi mắt ấy.
“Lúc tôi vừa mới về nước tôi đã gặp được em ở thương hội, khi đó em vẫn còn là vợ của Tân Chi Kỳ.”
Tôi "ồ" một tiếng, cũng không có cảm giác đặc biệt gì cả.
Dù sao thì Kiều Thuần ấy cũng đâu phải là tôi.
“Em giống như một con nai nhỏ vậy, vô cùng đáng yêu.”
Không, tôi lại nghĩ mình giống bao cát bị nam chính và nữ phụ hà.nh h.ạ hơn.
“Nhưng hiện giờ em đã ly hôn rồi, không biết tôi còn có được vinh hạnh ấy không?”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Cứ từ từ đã, có thể là một lúc nào đấy tôi sẽ rời đi, bây giờ không phải lúc nhắc đến chuyện này.”
Phí Khải Kiệt nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ờm… thì là dạo này tôi vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau ly hôn, chúng ta nói chuyện này sau đi.”
“Được rồi, tôi sẽ đợi em.”
Tôi gật đầu: “Cố lên.”
Phí Khải Kiệt vừa vui vẻ vừa có chút bối rối, anh ta bước về phía trước.
Tôi vò đầu bứt tai, quyết định phải mau chóng tìm cách rời khỏi thế giới qu.ỷ qu.ái này mới được.
Xem thêm...
Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
- Ngôn Tình
- Đang viết
- 4125
- Vietwriter