8
Tôi không có lời nào để biện hộ cho bản thân về việc tôi đã lợi dụng tình cảm của Lâm Mục Chi cả. Nhưng dù sao thì tôi cũng thật lòng thương anh, chỉ là trong thứ tình cảm đó có xen lẫn một chút tạp niệm mà thôi.
Thế nên nếu như Lâm Mục Chi có đá tôi thật thì tôi cũng sẽ không ho he nửa lời. Nhưng cái cảm giác không biết khi nào con dao treo trên đầu mình rơi xuống này thật sự…
Đồng thời tôi luôn phải đối diện với cán cân công lý trong lòng mình.
Tôi xem hết lại bảng tin QQ và wechat của Lâm Mục Chi một lượt, bài đăng cuối cùng được anh đăng sau ngày thi đại học mấy ngày.
“Cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh nhau rồi.”
Mấy năm nay Lâm Mục Chi cũng không đăng thêm bất kỳ bài đăng nào nữa.
Tôi mở khung chat với anh ra, tôi hẹn anh tối nay cùng nhau đi ăn cơm. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi thấy mình vẫn nên chủ động hơn một chút để bù đắp lại tình cảm tôi đã nợ anh suốt bao nhiêu năm nay.
Khi tôi trang điểm xinh đẹp đứng đợi anh trước cửa nhà hàng thì lại xui xẻo đụng phải Lý Trạch An.
Lý Trạch An mặc một bộ quần áo lòe loẹt đi đến bên cạnh tôi, anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cười nói: “Thầy Lâm của em vẫn chưa tới hả?”
Tôi không thèm để ý đến anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói tiếp: “Chắc là thầy Lâm của em đang đi làm kiếm tiền rồi. Chậc chậc, đúng là không dễ dàng gì. Hay là anh mời em bữa cơm này nhé, cứ coi như là…”
“Cũng được, hôm nay tôi đã đặt một bữa tối xa hoa rồi, anh không cần trả tiền đặt cọc đâu, chỉ cần trả nốt số tiền còn lại là được.”
Tôi vừa mới nói xong thì Lâm Mục Chi xuất hiện. Tôi vẫy tay, vội vàng chạy tới khoác tay anh rồi đi lên trên tầng. Tôi quay người lại nói với Lý Trạch An đang đứng đờ người tại chỗ:
“Phòng tôi đặt là phòng riêng dành cho hai người, anh đừng có trả nhầm đấy nhé.”
Lúc đi lên tầng, tôi mới nhận ra một điều Lâm Mục Chi không hề có một chút phản ứng nào về những gì tôi nói với Lý Trạch An cả. Cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, lúc gọi món thì gọi món.
Điều này khiến tôi càng thêm chắc chắn, anh thật sự có thể buông tay tôi bất kỳ lúc nào.
Thật sự khiến tôi cảm thấy rất buồn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, học kỳ hai lớp mười một cũng sắp bắt đầu. Thời gian tôi và Lâm Mục Chi tái hợp cũng đã được hơn một năm rồi.
Trong khoảng thời gian này mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Tất nhiên là ngoại trừ những việc sẽ xảy ra giữa những người trưởng thành với nhau.
Nhưng mà việc lấy xác thịt để bồi thường nghe cũng không được hay cho lắm. Hơn nữa anh cũng không khiến tôi phải chịu ấm ức.
Tôi không biết đến bao giờ anh mới nói ra câu chia tay nữa, nhưng chắc là sắp thôi.
Thật lòng, hễ nghĩ tới chuyện sau khi chúng tôi chia tay nhau anh sẽ yêu người con gái khác là trái tim tôi như tan nát, không thể chấp nhận được…
Trong kỳ nghỉ đông Dư Duyệt đã không ít lần ra ngoài chạy bộ. Ngày nào tôi cũng sống trong lo lắng, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào cả, tôi nên ngăn cản hay không đây?
Trận tuyết đầu mùa ngày hôm ấy, Lâm Mục Chi hẹn tôi ra ngoài xem phim, còn về chuyện xem phim nào thì tùy tôi lựa chọn.
Sau khi lựa chọn kỹ càng, tôi chọn xem phim zombie.
Bầu không khí của loại phim này sẽ là chất xúc tác đẩy nhanh tình cảm, lúc nào sợ hãi thì tôi có thể ôm chầm lấy anh…
Dù cho chúng tôi có chia tay nhau thì tôi cũng xơ múi cơ thể anh được chút chút rồi.
Sau khi bước vào rạp chiếu phim, tôi đưa mắt nhìn xung quanh đâu đâu cũng là các cặp đôi.
Rất tốt, bầu không khí ổn rồi đây.
Nhưng mà sau khi phim bắt đầu chiếu được một lúc tôi lại không kìm lòng được mà muốn spoil. Thỉnh thoảng tôi sẽ quay sang nhắc nhở Lâm Mục Chi lát nữa sẽ có cảnh “đặc sắc” đấy, rồi cũng bịt mắt mình lại trước.
Rồi xong, tôi quên sạch sành sanh những gì tôi nghĩ lúc trước mất rồi.
Sau khi xem phim xong, tôi vẫn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn và sợ hãi, Lâm Mục Chi nắm chặt lấy tay tôi, anh hơi cúi đầu xuống nhìn tôi rồi khẽ hỏi: “Phim hay không?”
Tôi vừa định gật đầu thì bỗng nhìn thấy một đôi tình nhân đi lướt qua người mình... Hình như tôi đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng rồi thì phải.
9
Trên đường đi về nhà tôi có phần thấp thỏm không yên. Tôi vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để xoay chuyển tình hình.
Lúc sắp đi tới cổng khu chung cư, tôi nắm lấy tay của Lâm Mục Chi rồi nghiêm túc nói: “Hay là… chúng mình tới khách sạn nhé?”
Lâm Mục Chi khẽ ho một tiếng: “Em còn có thể thẳng thắn hơn nữa không?”
Thẳng thắn hơn nữa à?
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, rồi sau đó kiễng chân lên vòng hai tay ôm lấy cổ anh rồi hôn.
Lâm Mục Chi đổi quyền chủ động rất nhanh, anh hôn tôi đến khi tôi sắp vắt vẻo trên người anh luôn.
Sau khi mơ mơ hồ hồ về đến nhà. Tôi nằm trên giường suy nghĩ, cho dù có bị anh đá thì tôi cũng không bị thiệt.
Sau năm mới mấy ngày thì trường sẽ cho đi học lại.
Vừa hay là ngày cuối tuần thế là tôi đã đưa Dư Duyệt tới trường để nhận lớp.
Đợi cho Dư Duyệt đến lớp thì tôi mới quay người đi tìm Lâm Mục Chi.
Cảnh tượng nắm tay anh đi dạo trong khuôn viên trường và thường ngày đều hiện rõ mồn một trong đầu tôi.
Học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi qua đi lại bên, lúc tôi nắm tay anh định quay người đi thì lại trông thấy thầy lý ngày trước dạy tôi đang đi về phía này.
Tôi sợ hãi nhanh chóng buông tay Lâm Mục Chi ra.
Nếu như nói tại sao khi đó tôi lại đi tìm Lâm Mục Chi thì cũng phải nhờ một phần công lao của thầy dậy lý đây đó.
Tôi trời sinh đã sợ giáo viên, thầy lý lại dữ dằn như thế tôi nào dám đi hỏi bài thầy chứ. Thế nên… tôi chỉ đành bám chặt lấy Lâm Mục Chi thôi.
Lâm Mục Chi trông thấy hành động và phản ứng này của tôi thì nhíu mày lại cười nói: “Em có biết mình đã tốt nghiệp bao lâu rồi không?”
Tôi biết chứ. Nhưng đây là phản ứng… có điều kiện mà.
Đợi đến khi thầy giáo đi tới, tôi đứng thẳng lưng mỉm cười nhìn Lâm Mục Chi và thầy trò chuyện với nhau.
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển sang người tôi.
“Ồ, Dư Lạc đấy à. Thầy nghe nói sự nghiệp hiện giờ của em cũng tương đối ổn định rồi nhỉ, rảnh rỗi nhớ về thăm thầy đấy nhé.”
Tôi vội vàng tiếp lời: “Tất cả là nhờ năm đó thầy dạy dỗ em tốt ạ, là thầy dạy dỗ em tốt ạ…”
Trước khi đi thầy còn vỗ vào bả vai của tôi rồi cười nói: “Thầy có dạy em đâu mà…”
Trông thấy bóng dáng ngày càng đi xa của thầy tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi xin thề nếu như sau này không có việc gì cần thiết thì tôi sẽ không bao giờ bước chân vào đây nữa.
Lâm Mục Chi vươn bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra, anh nói: “Em sợ giáo viên thế à, sao anh chưa từng thấy em sợ anh như vậy nhỉ? Muốn vứt anh thì vứt, mà muốn đá anh thì đá.”
Tôi ngẩn người ra sau đó quay đầu lại nhìn anh, tôi giơ tay lên che lấy ngực của mình: “Em sợ lắm đấy, áp lực của em nặng như núi vậy.”
Tôi sợ anh sẽ đá tôi, vừa nghĩ tới chuyện đó là tôi đã không tài nào thở được rồi.
Sau đó Lâm Mục Chi mỉm cười nắm lấy tay tôi rồi gật đầu nói: “Em sợ đến thế cơ à? Vậy thì em gọi một tiếng thầy ơi cho anh nghe coi.”
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng da mặt mình rất dày nhưng nếu như gọi anh một tiếng thầy ơi thì tôi cảm thấy… xấu hổ lắm.
Sau cùng tôi vẫn không tài nào nói thành lời được. Có thể là do Lâm Mục Chi trông thấy gương mặt đỏ như quả cà chua của tôi nên mới buông tha cho tôi chăng.
Đúng vậy, bây giờ tâm trạng của anh tốt nên anh mới tha cho tôi đó nhưng sau này vẫn bắt tôi gọi.
Có đôi lúc tôi nghĩ con người của Lâm Mục Chi ấy mà, cảm xúc ổn định, tố chất tâm lý cũng rất mạnh.
Thế thì lúc đó khi chúng tôi chia tay nhau anh có đau đớn đến kiệt quệ không nhỉ?
Tôi không thể nào tưởng tượng được.
Điểm vật lý của Dư Duyệt cũng coi như tạm ổn rồi. Tôi không có đất dụng võ nữa nên là tôi đã thẳng tay bỏ luôn vật lý.
Tôi bắt đầu chơi game với cả cày phim.
Cho đến khi mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt thì tôi mới nhận ra một điều, tôi chưa nói với gia đình chuyện của tôi và Lâm Mục Chi vì tôi nghĩ mình có thể bị anh đá bất cứ lúc nào.
Tôi thử từ chối nhưng kết quả lại bị vỗ một cái vào gáy.
Nếu đã như thế, tôi cứ đi xem mắt rồi thẳng thừng từ chối người ta là được.
Tôi chọn đại một bộ quần áo, lúc tới chỗ hẹn tôi lại trông thấy Lý Trạch An.
10
Từ xa tôi đã nhìn thấy Lý Trạch An mặc một bộ âu phục sáng màu ngồi trên ghế trông cứ như ông lớn vậy.
Tuy tôi không biết mẹ tôi đã tìm được anh ta qua ai nhưng nếu như là anh ta vậy thì càng dễ xử lý.
Chào nhé.
Tôi quay ngoắt đầu bỏ đi luôn, anh ta vội vội vàng vàng đuổi theo.
Suốt cả đoạn đường Lý Trạch An cứ lảm nhảm suốt thôi, cuối cùng anh ta nắm lấy cánh tay của tôi rồi nói: “Dư Lạc, rốt cuộc anh thua kém Lâm Mục Chi ở điểm nào chứ? Anh giàu có hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta, hơn nữa anh còn có rất nhiều thời gian để ở cạnh bên em hơn anh ta nữa.”
Tôi dừng bước lại, hai tay đút trong túi áo, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Thành thật mà nói thì những lời anh ta nói quả không sai.
Lý Trạch An là một cậu ấm thế nên anh ta mới có nhiều thời gian, nhiều tiền bạc, mà đúng là trông anh ta đẹp trai hơn Lâm Mục Chi một tẹo thật.
Nhưng mà…”Anh điên hả.” Tôi nghiêm túc nói một câu.
“Chỉ vì thành tích của anh ta tốt thôi ư?” Lý Trạch An tức giận nói.
Tôi không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa nên đã tiếp lời anh ta: “Đúng vậy, là vì thành tích của anh ấy tốt.”
Nhưng thực tế thích là thích, không thích là không thích, đâu ra lắm lý do thế chứ.
Ngay lúc tôi nghiêng người định rời đi thì tôi lại trông thấy bóng dáng của Lâm Mục Chi.
Bây giờ tôi ước gì mình có thể ném Lý Trạch An lên cung trăng chơi với chị Hằng, gặp phải anh ta đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Tôi chạy nhanh tới bên Lâm Mục Chi, tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng rằng anh chưa nghe thấy, chưa nghe thấy gì.
“Anh nghe thấy cả rồi.”
Thôi được rồi.
Tôi thật sự không hiểu, hôm nay là thứ bảy trường Nhất Trung vẫn còn đang trong giờ học mà. Tại sao Lâm Mục Chi lại ra ngoài giờ này chứ?
Hơn nữa anh còn vừa khéo xuất hiện ngay tại đây nữa.
Sau đó dưới sự “tra khảo” của tôi Dư Duyệt mới nói. Hôm nay lúc con bé đang ngồi tám chuyện với các bạn thì đã nhắc đến chuyện hôm nay tôi đi xem mắt.
Tôi: Hay lắm em gái.
Nhớ tới khi đó Lâm Mục Chi vừa dịu dàng vừa vô hại ôm lấy bả vai của tôi rồi đưa tôi về nhà anh, tự nhiên tôi lại không hiểu gì cả. Theo như lẽ thường mà nói, anh vội vàng chạy tới như thế chắc chắn là rất để ý đến tôi nhưng phản ứng của anh lại khiến tôi cảm thấy anh chẳng hề quan tâm một chút nào cả.
Đột nhiên câu nói của Lâm Mục Chi lại văng vẳng bên tai tôi.
“Dư Lạc, có một số việc em làm khiến cho anh cảm thấy em thích anh nhưng lại không thích anh.”
Tình hình có chút phức tạp.
Mối quan hệ của tôi với Lâm Mục Chi giống như mặt nước phẳng lặng vậy, nhưng ẩn dưới vỏ bọc đó lại là sóng ngầm không biết đến khi nào thì “nuốt chửng” chúng tôi, nó khiến tôi suốt ngày phải sống trong nỗi lo sợ.
Hai chúng tôi không ai nhắc tới chuyện ngày hôm đó cả. Tôi và anh vẫn như trước đây, làm tất cả những chuyện mà các cặp đôi khác thường hay làm.
Sau khi kỳ nghỉ hè năm lớp mười một kết thúc, Lâm Mục Chi trở nên bận rộn hơn rất nhiều, anh phải nghiên cứu bài thi, nghiên cứu bài tập.
Anh nói muốn để cho những bạn học sinh không nắm vững kiến thức nền cũng hiểu được bài và giành được số điểm cao nhất.
Thế nên… tôi đã trở thành chuột bạch.
Đâu ai ngờ tới, sau khi ăn chơi mấy tháng liền tôi lại phải lao đầu vào làm đề cơ chứ.
Tôi bị ép bắt đầu những tháng ngày làm đề, hơn nữa tôi còn phải nghe những công thức vật lý khô khan anh giảng hết lần này đến lần khác nữa.
Sau khi hoàn thành một tờ bài thi trong cơn buồn ngủ, Lâm Mục Chi vỗ vỗ đầu tôi khen tôi làm rất tốt. Tôi có thể nghe hiểu thì chắc chắn học sinh của anh cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tôi: “...”
Tôi được khen nhưng lại giống như không khen vậy, khen mà cứ như không ý.
Thấy anh xoay người lấy ra một tờ đề nữa thì suýt chút nữa thì tôi xỉu cái đùng. Sau đó tôi đứng lên bổ nhào vào lòng anh rồi năn nỉ: “Thầy ơi, em không muốn làm bài nữa đâu.”
11
Lâm Mục Chi hắng giọng: “Em nói chuyện đàng hoàng đi.”
Tôi chớp chớp mắt rồi mới hoàn hồn lại nhưng mà cũng không sao cả. Bây giờ tôi chỉ muốn đầu óc được thư giãn nghỉ ngơi thôi, tôi không chịu nổi hành hạ nữa rồi.
Sau khi có được sự đồng ý của Lâm Mục Chi, tôi không đi ngủ mà nhanh chóng chạy biến ra khỏi văn phòng.
Tôi lập tức cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra.
Tôi sờ lên tóc mình, cũng may vẫn còn đây.
Tôi thật sự không hiểu, suốt ngày anh cứ cắm đầu vào mấy cái đề vật lý đau não kia, anh sẽ không bị hói đầu thật chứ?
Tôi nghĩ tới dáng vẻ bị hói đầu của Lâm Mục Chi… Trời ạ, tôi không dám nghĩ nữa.
Mấy ngày sau khi tôi lại ngồi làm đề lý, tôi mới hỏi anh câu hỏi này.
Anh trả lời như này.
“Cũng tạm, không khó lắm đâu vì nó đơn giản hơn em nhiều.”
Câu trả lời này của anh khiến tôi cảm thấy không vui, nó có nghĩa là yêu đương với tôi khó hơn giải đề vật lý ư?
Nhưng đúng là anh đã nắm phải râu hùm rồi, tôi mượn cớ ném cái bút trong tay đi rồi nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự bất mãn.
Trái lại anh lại không để ý đến mà tùy ý lật quyển sách trong tay, cuối cùng anh giơ quyển sách đến trước mặt tôi rồi khom người nhìn tôi nói.
“Đề vật lý đều có đáp án chính xác còn em thì không. Em biết khóc, biết cười, còn biết lừa phỉnh anh nữa, em phức tạp hơn vật lý nhiều.”
Anh bắt bài rất chuẩn, tôi lặng lẽ nhặt chiếc bút lên rồi nói: “Em cảm thấy em còn có thể làm thêm được một đề nữa.”
Những ngày tháng như thế cứ kéo dài mãi cho đến lúc trước khi bước vào năm học mới một tuần.
Nhưng cùng với đó, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Mục Chi cũng sắp đi đến hồi kết rồi.
Ngày hôm ấy, khi tôi đang ngồi trên con xe điện đi đến trường đón Dư Duyệt thì lại bị ngã do một chiếc xe vượt đèn đỏ.
Vào giây phút ngã xuống đất ấy, cơ thể tôi đau đớn như sắp rụng ra vậy.
Tôi còn không có đủ sức để cầm điện thoại lên nữa.
Sau đó không biết Lý Trạch An từ đâu xuất hiện, anh ta đưa tôi đến bệnh viện rồi báo cảnh sát luôn.
Dù cho tôi không bị thương nặng lắm nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi một tuần.
Cho đến tận ba ngày sau thì Lâm Mục Chi mới biết được tin tôi bị tai nạn. Có lẽ anh lại nghe được chuyện này lúc Dư Duyệt tám nhảm với bạn bè của nó.
Ban đầu tôi giấu diếm chuyện này với Lâm Mục Ch bởi vì dù sao thì cũng mười hai rồi anh cũng rất mệt mỏi. Nhưng sau khi anh biết chuyện anh đã gọi thẳng cho tôi rồi hỏi tôi đang ở đâu.
Nghe giọng điệu của anh thì tôi cũng đoán được chắc hẳn anh đã biết hết mọi chuyện rồi nên tôi chỉ đành nói sự thật ra thôi.
Trước khi Lâm Mục Chi biết, ngày nào Lý Trạch An cũng tới “điểm danh”, tôi có đuổi thì anh ta cũng không chịu đi.
Lý Trạch An nói không muốn theo đuổi tôi nữa, anh ta chỉ muốn làm bạn với tôi thôi.
Tôi trợn mắt lườm anh ta, cũng không nói cho anh ta biết ngay cả làm bạn bè với anh ta tôi cũng không muốn.
Mỗi khi tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Lâm Mục Chi thì Lý Trạch An đều ở bên cạnh quấy rối, cứ ép tôi phải cãi nhau với anh ta.
Lúc Lâm Mục Chi đẩy cửa bước vào thì vừa hay chứng kiến được cảnh tượng này, Lý Trạch An đang cười nham nhở đỡ lấy cái gối tôi ném tới.
Nhìn thấy Lâm Mục Chi tới, anh ta hừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Lâm Mục Chi đứng bên cạnh giường, anh cúi xuống nhìn tôi rồi bình tĩnh nói.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt ấy, tôi cười ha ha: “Em chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Chúng tôi không tiếp tục đề tài này nữa, anh ở bên tôi một lúc rồi quay về trường học luôn.
Thực tế là cho dù Lâm Mục Chi có biết thì mấy ngày hôm sau anh cũng không hề xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cho tới tận hôm tôi xuất viện, Lâm Mục Chi cũng không tới tìm tôi thêm một lần nào, ngay cả tin nhắn anh gửi cho tôi cũng ít hơn trước rất nhiều.
Lúc tôi nằm ở nhà tĩnh dưỡng, tôi nghe Dư Duyệt nói tâm trạng dạo gần đây của Lâm Mục Chi không có gì thay đổi cả.
Tôi ngẫm nghĩ, cái câu hôm đó anh hỏi tôi chính là không hề để tâm, điều đó có phải là anh định buông tay rồi không?
Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, tôi quyết định xuống dưới tầng tản bộ.
Vừa mới mở cửa ra thì gương mặt của Lý Trạch An xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Trong giây phút trông thấy anh ta, trực giác không bao giờ chuẩn suốt bao nhiêu năm nay nói cho tôi biết, chắc là anh ta đã làm ra chuyện xấu gì rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK