0
Hồi cấp ba tôi có theo đuổi một chàng trai, nhưng sau khi thi đại học xong tôi đã đá anh “không thương tiếc”.
Bốn năm sau anh lại trở thành giáo viên Vật lý trường cấp ba của em gái tôi.
Ngày họp phụ huynh, tôi nhìn thấy bảng điểm Vật lý thấp tè của đứa em gái mà xây xẩm mặt mày.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, tôi được giữ lại nói chuyện.
Trong văn phòng chỉ còn lại tôi và anh. Nhìn thấy dáng vẻ lịch sự như xưa của anh tự nhiên tôi lại cảm thấy tội lỗi.
“Cậu định thế nào?” Anh nheo mắt lại, đầu ngón tay thon dài chỉ lên bài thi ở trên bàn.
Tôi vừa chột dạ vừa xấu hổ, tôi khẽ nói một câu: “Thì học… học thêm?”
Thật ra tôi biết bây giờ đã không cho đi học thêm nữa rồi.
Đang lúc tôi đứng ngồi không yên, anh xoay xoay chiếc bút trong tay rồi mỉm cười nói với tôi: “Dư Lạc, cậu có thể thử... dùng lại trò cũ xem sao?
1
Tôi thừa nhận mình là một kẻ xấu, hơn nữa còn là một kẻ xấu trời sinh đã sợ giáo viên.
Thế nên vì điểm Vật lý tôi đã cua Lâm Mục Chi để anh trở thành bạn trai của tôi.
Lâm Mục Chi giống như thiên tài vậy, nhất là trong môn Vật lý. Trừ phi anh đặt bút viết nhầm không thì chắc chắn anh sẽ đạt được điểm tuyệt đối.
Vừa khéo, môn tôi học yếu nhất lại chính là Vật lý.
Ban đầu tôi chỉ có suy nghĩ này thôi nhưng tôi lại không ngờ rằng mình có thể cua được anh ngay lần đầu tiên tỏ tình.
Tôi có chút hoảng hốt.
Trông Lâm Mục Chi nho nhã, lạnh lùng là thế, thế mà tôi lại cua được anh dễ dàng như vậy sao?
Tất nhiên khi đó trong lòng tôi chỉ có điểm số thôi. Nếu như anh đồng ý rồi thì tôi cũng kệ thôi vì dù sao thì sau này tôi có thể hỏi bài anh bất cứ lúc nào mà.
Vì để bù đắp cho Lâm Mục Chi, ngày nào tôi cũng mang sữa bò, hoa quả và thức ăn lành mạnh, dinh dưỡng cho anh, sắm vai một người bạn gái xuất sắc.
Đồng thời tôi tận dụng hết tất cả cơ hội nghe giảng, nâng cao điểm số.
Cũng có một khoảng thời gian tôi rất sợ điểm số của anh sẽ bị tôi kéo xuống nhưng sau này thấy thành tích của anh vẫn ổn định thì tôi không còn lo lắng nữa.
Chuyện này cứ kéo dài như thế trong suốt hai năm rưỡi, cho đến khi thi đại học xong.
Tôi nhớ rõ ràng ngày hôm đó sau khi đối chiếu kết quả và tính điểm xong Lâm Mục Chi có hỏi tôi muốn học ở trường nào.
Thật ra trong suốt hai năm rưỡi chúng tôi ở chung với nhau, Lâm Mục Chi không chỉ giảng bài cho tôi hiểu mà anh còn khiến tôi hiểu được một điều dường như anh là người có tâm hồn yêu đương vậy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười nói rằng tôi vẫn chưa nghĩ xong.
Đùa à, anh đã hỏi như thế rồi chắc hẳn là muốn học cùng một nơi với tôi.
Điểm số của tôi và anh vốn không cùng một đẳng cấp. Tôi đây đã áy náy lắm rồi, nếu như anh vì tôi mà từ bỏ cơ hội tốt hơn vậy thì tôi lấy gì đền được đây?
Thế là hai ngày sau tôi đề nghị chia tay.
Tôi không dám nói trước mặt anh nên đã nhắn tin nói chuyện này với anh. Tôi nói mình không ra sao cả, nói tôi không hề xứng với anh mong anh đừng níu kéo.
Bất ngờ là anh đồng ý rất dứt khoát, cũng không nhiều lời.
Sau này nghĩ kỹ lại thì có lẽ anh cũng không thích tôi như thế, tôi cũng thấy dễ chịu được phần nào. Thế nên tôi vô cùng vui vẻ cầm giấy báo nhập học đi đến một thành phố cách anh hàng trăm km.
Thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng tôi lại nhớ tới chàng trai giảng bài cho tôi dưới ánh chiều tà.
Chắc là anh có tiền đồ rộng mở lắm nhỉ.
Nhưng sự thật lại khiến tôi ngã ngửa. Thế mà anh lại trở về trường cũ làm giáo viên, còn là giáo viên cấp ba của em gái tôi nữa.
Nhớ lại những lời anh vừa mới nói…
Tôi bực bội vò đầu, anh thông minh như thế chắc là cũng đoán được lý do tại sao khi đó tôi lại theo đuổi anh nhỉ.
Điện thoại rung lên từng hồi, là mẹ tôi gọi điện tới hỏi điểm. Tôi dứt khoát chụp ảnh bảng điểm rồi gửi cho mẹ luôn.
Không lâu sau, mẹ tôi gửi tin nhắn tới.
“Điểm này… Lạc Lạc à, con cố gắng dạy kèm cho em nó nhé.”
Tôi mà dạy được thì đã tốt. Trong suốt bốn năm nay, chuyện gì có thể quên tôi đều quên sạch sành sanh rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi gửi bài báo lúc trước tôi đọc được cho Lâm Mục Chi.
Giáo viên của một trường nào đó dạy thêm ngoài giờ bị bắt quả tang tại chỗ.
Lâm Mục Chi trả lời lại tôi rất nhanh: “Giáo viên không thể nhưng người nhà có thể mà.”
2
Lúc tôi còn đang đau đầu về chuyện này thì trong nhóm lớp cấp ba mọi người đã bắt đầu bàn bạc về chuyện họp lớp mỗi năm một lần rồi.
Họp lớp bốn năm trước Lâm Mục Chi không tham gia lần nào cả.
Nhưng không ngờ rằng lần này anh là người nói đi đầu tiên.
Mấy ngày hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói ngày hôm ấy của Lâm Mục Chi.
Cuối cùng tôi chỉ có thể nghĩ ra được một đáp án.
Đó là anh đang muốn trả thù tôi.
Không phải là tôi sợ anh trả thù mình. Tôi có tội thì tôi phải chịu, anh giận tôi là đáng lắm. Chỉ là tôi không muốn mỗi lần chúng tôi ở bên nhau đều vì một mục đích không chính đáng mà thôi.
Thế là tôi từ chối anh.
Tôi nghĩ tôi nên học lại Vật lý rồi sau đó dạy kèm cho em gái.
Mọi người sắp xếp họp lớp vào tối thứ bảy, Lâm Mục Chi sẽ tới đó sau giờ tự học buổi tối.
Trên chiếc áo sơ mi sọc đen của anh vẫn còn vương một chút bụi phấn.
Lâm Mục Chi vừa đến thì đã trở thành tâm điểm của mọi người rồi.
Anh tỏa sáng giống như ánh mặt trời vậy, bọn họ có phản ứng như thế tôi cũng không ngạc nhiên lắm.
Ngược lại bọn họ cảm thấy khá bất ngờ về chuyện Lâm Mục Chi quay lại trường cũ làm giáo viên.
Cảm thấy gáo vàng múc nước giếng bùn.
Tôi nép mình trong góc nghe anh thản nhiên nói: “Tôi theo nghề “trồng người” không được hả?”
Không biết sau đó ai đã chuyển đề tài sang tôi, như kiểu phát hiện ra một lục địa mới vậy, người ấy thét lên.
“Trời ạ, tớ biết tại sao Lạc Lạc lại đá cậu rồi, cậu ấy sợ giáo viên như thế còn cậu lại lựa chọn theo nghề nhà giáo.”
Tôi đờ người ra, chuyện tôi và Lâm Mục Chi yêu nhau ai ai cũng biết, chúng tôi chia tay cũng thế nhưng tôi chưa từng nói với bất kỳ ai lý do vì sao chúng tôi chia tay cả.
Câu nói vừa nãy của người kia đã ngầm thừa nhận rằng tôi chính là người đã đá Lâm Mục Chi, mặc dù đúng là như thế thật…
Nhưng tôi cảm thấy nói như thế sẽ khiến Lâm Mục Chi mất mặt thế là tôi nhanh chóng phản bác lại: “Là cậu ấy đá tôi trước.”
Tôi vừa mới nói xong, Lâm Mục Chi chuyển từ trạng thái ôn hòa sang lạnh như băng, khiến cho mọi thứ xung quanh anh đều trở nên im lặng.
Hả…
Tôi làm thế là sai sao?
Cũng may là có lớp trưởng giải vây nên tôi mới không cảm thấy lúng túng nữa.
Sau khi họp lớp xong mọi người chia thành hai tốp, một tốp về nhà, số còn lại thì đi hát KTV.
Khó khăn lắm Lâm Mục Chi mới tham gia họp lớp được một lần, hơn nữa ngày mai còn là chủ nhật nên anh đã bị mọi người kéo thẳng đi.
Còn một người hát hay như tôi tất nhiên cũng bị kéo đi theo rồi.
Nhưng có Lâm Mục Chi ở đây, hồn tôi cứ như trôi dạt về phương nào ấy, cũng không có hứng mà hát hò nữa.
Lớp trưởng đưa mic cho tôi rồi trêu: “Dư Lạc này, sao trông cậu rụt rè thế hả, đừng nói là vì Lâm Mục Chi là giáo viên đấy nhé?”
Sau đó tôi lơ đễnh hát mấy bài liền, bên tai là tiếng nói chuyện của bọn họ, thỉnh thoảng sẽ có từ giáo viên chêm vào nữa.
Tôi uống rượu trong vô thức cho đến khi đầu óc choáng váng, tiếng nói chuyện bên tai ngày càng nhỏ thì tôi mới ý thức được rằng mình đã say rồi.
Sau đó hình như tôi và Lâm Mục Chi đứng dậy, nhưng mí mắt rất nặng không tài nào mở được, lúc ấy tôi chỉ muốn ngủ thôi.
Ngày hôm sau lúc tôi cựa mình thì cảm thấy có một cách tay đang để lên eo. Tôi hất nó ra lật người lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc, tôi tỉnh luôn (khỏi ngủ).
Trời ạ, tôi lại ngủ cùng giáo viên.
Không đúng không đúng, là tôi và Lâm Mục Chi ngủ cùng nhau.
3
Tự nhiên trong đầu tôi lóe lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng tôi lặng lẽ vén chăn lên rồi bước xuống giường.
Chân vừa mới chạm đất, mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất.
“Không đau hả?” Bên tai tôi là giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lâm Mục Chi.
Tôi máy móc ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Lâm Mục Chi đang chống người dậy, trên bả vai để trần của anh có vô số dấu vết mờ ám.
Tôi hít sâu một hơi, cố nhịn đau lấy quần áo trùm lên người rồi nhanh chóng chạy tọt vào trong phòng tắm.
Tôi đứng trước gương, không dám tin nhìn những dấu vết trên cơ thể mình, tôi vội vàng rửa mặt cho tỉnh táo.
Lúc tôi đi ra ngoài thì Lâm Mục Chi đã ăn mặc chỉnh tề rồi.
Tôi cố gắng bước tới trước rồi hắng giọng nói: “Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện tối qua… khụ, tôi không bắt cậu phải chịu trách nhiệm đâu.”
Lâm Mục Chi ngồi trên giường, anh xoa ngón tay với những khớp xương rõ ràng gật đầu.
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong thì lại nghe thấy anh nói: “Nhưng tôi muốn cậu chịu trách nhiệm với tôi.”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm. Đợi đến khi anh đá tôi thì không ai nợ ai nữa.
Nhưng tôi vẫn từ chối để anh dạy kèm cho em gái tôi, chuyện này cứ để tôi ra tay.
Anh cũng không cố chấp mà nhìn tôi một cái rồi gật đầu nói được.
Tôi và Lâm Mục Chi tái hợp như thế đó.
Sau khi quay về nhà, tôi nằm trên giường ngủ cả ngày trời, lúc tỉnh lại tôi mạnh miệng nói với mẹ: “Con sẽ phụ trách việc dạy kèm Vật lý cho Dư Duyệt.”
Buổi tối tôi tới hiệu sách mua một đống tài liệu về, tôi âm thầm lên kế hoạch trong đầu.
Nhớ tới những video study with me hồi cấp ba tôi xem thì tinh thần chiến đấu trong tôi càng sục sôi.
Tôi ngồi trước bàn học mở trang thứ nhất ra đọc.
Hay lắm, tôi không biết làm câu nào cả.
Tôi suy sụp tinh thần nằm ở trên giường. Đột nhiên tôi nghĩ giờ này Lâm Mục Chi nên giảng bài cho bạn học nhỉ.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lăn tới bàn học học tiếp, chắc chắn là do vừa rồi tôi chưa chuẩn bị xong.
Ngồi trước bàn học mở sách ra một lần nữa, tôi nhìn thấy một bài rất quen.
Nửa tiếng sau, tôi vẫn không biết làm thế nào cả. Tôi phát điên lên, sao đề cấp ba lại khó như thế chứ?
Đã không biết làm thì chớ, nhưng cảnh tượng Lâm Mục Chi giảng dạng đề kiểu này cho tôi lại cứ hiện lên rõ mồn một đầu tôi
Khi đó là xế chiều, trong lớp chỉ còn có tôi và anh, bầu trời tối dần cũng không biết giảng bài kiểu gì mà chúng tôi lại hôn nhau nữa. Là hôn nhau đó.
Nếu nói như thế thì Lâm Mục Chi cũng đâu có thiệt gì, chẳng phải nụ hôn đầu, lần đầu tiên của tôi đều là của anh hết sao, anh chẳng mất miếng nào?
Tôi lấy điện thoại ra chụp đề lại rồi gửi cho anh: "Bài này làm sao vậy?"
Khoảng mười phút sau tôi mới nhận được tin nhắn của anh: “Anh khuyên em nên mở sách giáo khoa ra đọc trước.”
Tức á.
Những ngày sau đó, tôi vật lộn học lại Vật lý. Trong lúc làm đề tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi đó Lâm Mục Chi giảng bài tương tự cho tôi nghe.
Hay lắm, ký ức càng được khắc sâu hơn.
Cũng may đây mới là bài tập lớp mười thôi, tôi còn có thể làm được. Sau khi miễn cưỡng học lại xong thì tối nào tôi cũng dạy kèm cho con nhóc Dư Duyệt.
Thỉnh thoảng Lâm Mục Chi cũng hẹn tôi, tuy rằng lần nào tôi cũng mang theo một đống tài liệu.
Lâm Mục Chi cũng không có ý kiến, anh cũng tốt bụng chỉ dạy cho tôi một ít.
Sau khi có điểm bài kiểm tra, Dư Duyệt cầm bài thi tăng được ba điểm bắt tôi mời nó ăn một bữa ra trò.
Trên bàn ăn, Dư Duyệt tự hào nói: “Giáo viên dạy lý còn khen em nữa, thầy ấy bảo là cách giải câu cuối cùng của em rất hay, thầy ấy chỉ dạy cách này cho một người thôi…”
Tôi nhìn Dư Duyệt nói liến thoắng mà chỉ đành im lặng nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
4
Chút tiến bộ nhỏ này của Dư Duyệt đúng là một đả kích to lớn với tôi.
Rõ ràng lúc trước khi tôi được Lâm Mục Chi dạy kèm điểm số tôi đạt được cũng tạm ổn mà, sao đến Dư Duyệt lại không được vậy.
Không chỉ có Lâm Mục Chi dạy Dư Duyệt mà còn cả tôi nữa mà.
Tôi vô cùng nghi ngờ ba điểm đó là ba điểm hữu nghị Lâm Mục Chi cho tôi không.
Tôi gặng hỏi anh, người nào đó thản nhiên gật đầu: “Ba điểm đó là anh cho em đấy.”
Bàn tay đang khuấy ly trà hoa quả của tôi cứng đờ, tôi: “?”
Cảm ơn anh nhiều ha.
Sau khi tái hợp với Lâm Mục Chi, tôi cảm thấy cũng không có cái gì thay đổi cả, ngoài việc lúc nào tôi cũng cảm thấy áp lực ra.
Tôi nghĩ có lẽ là vì… anh là giáo viên.
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, vừa là áp lực khi nào thì tôi bị anh đá, vừa là áp lực khi yêu đương với người là “giáo viên”.
“Có phải em chưa bao giờ thích anh đúng không?” Đột nhiên Lâm Mục Chi chuyển đề tài, trông có vẻ như là lơ đãng hỏi vậy thôi.
Tôi vô thức nắm chặt cốc nước, tôi không dám nhìn vào đôi mắt anh.
Trong đầu tôi tự nhiên hiện ra hình ảnh một chàng thiếu niên sạch sẽ, rạng rỡ với trí tuệ siêu phàm.
Có thật là tôi chưa từng thích anh không? Không thích thật sao?
Sao có thể chứ.
Tôi bắt đầu rung động từ khi nào tôi cũng không nhớ nữa.
Không đợi tôi lên tiếng, Lâm Mục Chi lại hỏi tiếp: “Nếu như năm đó có người học giỏi lý hơn anh thì có phải là em…”
“Không phải.” Nói không tôi mới phản ứng được mình nói cái gì, cái miệng nhanh nhảu này của tôi.
“Vì sao?”
À thì…”Là vì em thích anh.” Tôi trả lời rất thành khẩn, cũng là trả lời câu hỏi trước đó.
Lâm Mục Chi cười nói: “Dư Lạc, có một số việc em làm khiến cho anh cảm thấy em thích anh nhưng lại không thích anh.”
Thế nên, anh không tin.
Trong lòng tôi đột nhiên có một thứ cảm xúc khó nói thành lời, có lẽ là mất mát chăng.
Một học kỳ trôi qua rất nhanh.
Sau khi được tôi cố gắng dạy kèm mấy tháng, điểm số của Dư Duyệt vẫn tệ hại như trước.
Tôi mệt rồi.
Cuối cùng tôi thỏa hiệp, cầu xin sự trợ giúp của Lâm Mục Chi.
Tôi nói tình hình cho anh nghe, tôi đã cố gắng dạy Dư Duyệt, con bé cũng hiểu hết.
Lâm Mục Chi nói biết làm và biết dạy thuộc hai trường phái khác nhau, nghe hiểu và làm được cũng tương tự.
Sau đó anh kiên nhẫn chỉ cho tôi cách giải quyết vấn đề.
Nói thật Lâm Mục Chi thật sự rất xứng với danh xưng bạn trai ba tốt.
Bỏ qua chuyện anh có thể đá tôi bất cứ lúc nào ra thì tôi cảm thấy anh đã rất hoàn hảo rồi.
Có vấn đề thì đưa ra đáp án, tranh chấp thì nhận sai trước, có những việc lại rất đỗi dịu dàng.
Hình như tôi chưa thấy anh tức giận bao giờ, tôi bắt đầu lo lắng đến lúc đó anh sẽ trút hết lên đầu tôi mất.
Vì Dư Duyệt và Lâm Mục Chi mà con tim của tôi đã tan nát rồi.
Tuy tóc trên đầu tôi ngày càng ít nhưng mà hình như điểm số của Dư Duyệt được cải thiện rồi.
Nhưng mà tôi cứ cảm thấy con nhóc Dư Duyệt dạo gần đây cứ có cái gì đó không đúng ấy, con bé thường nghịch máy tính bảng một mình.
Hành động này rất quen thuộc, không phải là con bé yêu rồi đấy chứ?
Thế là tôi đi nghe ngóng từ phía Lâm Mục Chi xem xem gần đây Dư Duyệt có thân thiết với bạn nam nào không.
Lâm Mục Chi không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại một câu: “Em cũng yêu sớm đấy thôi, còn không cho em gái mình yêu sớm à.”
“Đó là vì…” Mới nói được một nửa tôi chợt khựng lại.
“Vì cái gì?”
“Vì… em thích anh.”
Không thu hoạch được gì từ chỗ Lâm Mục Chi thế là tôi chuyển mục tiêu sang Dư Duyệt.
Khi Dư Duyệt đang ngồi nghịch máy tính bảng, tôi đi tới chỗ con bé rồi hỏi: “Khụ khụ… em ngồi đây nghịch máy tính bảng không bằng đi làm lý đi, thấy điểm của em tăng lên em có thích không.”
Dư Duyệt cũng không ngoảnh đầu nhìn tôi lại mà trả lời: “Thầy dạy Lý của em bảo là sẽ luôn có thứ gì đó quan trọng hơn Vật lý, ví dụ như *giải trí.”
__________
Dư Lạc (余乐) & giải trí (娱乐) đồng âm.
Xem thêm...
Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
- Ngôn tình, Sủng, Đô Thị
- Hoàn thành
- 2152
- Vietwriter