Mục lục
[Zhihu] Chuyện tình cây vạn tuế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9.

Mấy đêm trước ngày thi, không khí càng trở nên căng thẳng hơn.

Ngay cả Lộc Thuỷ và đám dựa hơi nịnh hót cô ta cũng không còn làm phiền tôi nữa.

Tên G đó không biết đã nốc bao nhiêu tấn cà phê để giữ tỉnh táo.

Có ngày còn dành đến 20 tiếng chỉ để giải các đề trên mạng.

Người này muốn đăng xuất hả?

Tôi vô cùng ngạc nhiên, thử ấn vào cái avatar mèo đen nhỏ kia xem thử.

Lululu: "1."

Ai mà biết chỉ mới mấy giây bên kia đã trả lời.

G: “?”

Lululu: “Không có gì, xem cậu c.h.ế.t chưa thôi.”

Lululu: “Dù sao thì tôi cũng rất chú trọng đạo đức mà.”

G: "Thật sao, tôi không tin?"

Lululu: "Cậu tin những lời nhảm nhí trên diễn đàn trường mà không tin tôi?”

Lululu: “Nhưng mấy tin đó quả thật không sai.”

G: "Cái gì?"

Lululu: "Trùm trường thật sự không biết giải phương trình tuyến tính 2 biến.”

G: “Ồ.”

Tôi nhìn chằm chằm cái avatar mèo đen nhỏ kia mà không khỏi thở dài.

Lâu như vậy rồi mà còn chưa lột được mặt nạ của người này.

Lululu: “Nhân tiện thì rốt cuộc cậu là ai vậy, tôi thật sự rất tò mò.”

Lululu: "Che che giấu giấu làm gì chứ, chúng ta cũng đâu yêu đương qua mạng gì đó đâu mà lo chuyện lộ thân phận..”

G: "Cũng không phải không được.”

Lululu: “Hả?”

G: "Yêu đương qua mạng.”

Lululu: "Đừng có NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY!”

Tôi vừa cãi nhau với G vừa giải đề.

Gặp câu nào khó quá chỉ cần lén hỏi hắn.

Hắn cũng rất kiên nhẫn, đưa ra nhiều cách giải cùng một lúc.

Tôi thở dài.

Mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Điều đau đầu duy nhất là…

Tên nhóc Cố Tòng Dã này học thế nào cũng không hiểu.

Dạy một chút, biết một chút.

Hắn giống như con cóc, đụng trúng một cái là nhảy đi rồi.

Để được trả công đóng giả bạn trai, người này đã không ngần ngại mà đổi ca làm việc

Từ khi Cố Tòng Dã chuyển tới đây, Thẩm Duệ không để ý tới tôi nữa.

Cậu ấy chỉ khuyên tôi đừng quá thân thiết với Cố Tòng Dã.

Thấy tôi không nghe cũng không nói gì thêm.

Thẩm Duệ luôn ít nói chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn.

Quan hệ giữa tôi và cậu ấy đã quay trở lại là hàng xóm và bạn cùng bàn bình thường.

Hình như chỉ có vậy thôi.



Đếm ngược một ngày.

Cố Tòng Dã đã liên tục 3 ngày không đến lớp.

Bài thi thì như tuyết chất thành từng mảng trên đồi.

Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho hắn cũng từ ba ngày trước.

Tôi: "Sao hôm nay không đi học?"

Hắn không trả lời.

Tôi nghĩ mãi và dùng bút chọc chọc Thẩm Duệ.

“Cậu biết nhà Cố Tòng Dã ở đâu không? Cậu ta lâu rồi không tới lớp.”

10.

Cố Tòng Dã sống một mình ở tầng trên toà Đại Bình trung tâm thành phố.

Tôi bấm chuông và ngập ngùng đứng trước cửa.

Nửa phút sau, ổ khóa điện tử kêu lách cách và tự động mở ra.

Khi tôi tìm thấy Cố Tòng Dã, hắn đang ốm yếu nằm trên chiếc giường lớn.

Mái tóc đen bù xù, khuôn mặt ửng hồng bất thường.

Nghe thấy động tĩnh, hắn lười biếng nhướng mày.

"Sao cậu lại ở đây?"

Giọng nói cũng khàn đi.

Cố Tòng Dã bình thường rất kiêu ngạo và độc đoán.

Thật hiếm khi thấy hắn yếu đuối như vậy.

Vậy nên……

Tôi nhấc điện thoại với tốc độ ánh sáng.

Chụp một bức ảnh của Cố Tòng Dã.

"..."

Các tĩnh mạch trên trán hắn giật giật.

Hắn đau khổ đáp lại:

"Tôi đã thế này rồi mà cậu còn đùa được hả!"

"Không, không, không phải tôi đã đến chăm sóc bạn trai của mình rồi đây sao?"

Tôi ho nhẹ một tiếng rồi đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán của hắn.

Kết quả là nóng quá phải rút tay lại.

Tôi từng chút kéo hắn ra khỏi giường.

"Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Cậu thật tốt, bạn gái……”

"Cậu đã không thông minh rồi, càng sốt lại càng ngu hơn."

Tôi đến bệnh viện rất nhanh.

“Chàng trai, cậu có hay thức khuya không?”

Bác sĩ run rẩy di chuyển ống nghe.

Cố Tòng Dã lắp bắp: "Cũng không muộn lắm…”

Vị bác sĩ già đẩy chiếc kính trên sống mũi.

Cố Tòng Dã ngay lập tức thay lời: "À, không thường xuyên lắm."

Giọng của hắn ngày càng trầm:

"Gần đây..."

Vị bác sĩ già ho nhẹ và nặng giọng nói:

"Thức khuya lâu ngày sẽ bị viêm cơ tim."

"Ngủ sớm dậy sớm, lập thời gian biểu đều đặn...Các bạn trẻ đừng đánh giá cao thân thể mình quá!"

Ra khỏi phòng khám, tôi đưa Cố Tòng Dã đi truyền nước.

Thấy hắn thở dài làm tôi không khỏi tò mò:

"Cậu thức cả đêm làm gì thế?"

Giọng hắn nghèn nghẹn: "Học tập, không phải dạo này đều thế sao?"

Tôi ra vẻ hiểu biết gật đầu: "Cậu cũng không cần vất vả thế đâu, dù sao tôi cũng có cách."

Không sao, tôi sẽ là người ở vị trí cuối cùng.

Cố Tòng Dã nhìn tôi khó hiểu.

Như thể muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng nén lại.

Tôi liếc nhìn điện thoại, đã mười hai giờ trưa.

"Có đói không? Tôi đi kiếm gì ăn."

11.

Vừa ra khỏi bệnh viện, rẽ vào ngõ.

Tôi đã gặp một tên x.ã hội đe.n tóc vàng.

Thẩm Duy đang đi xe máy, cười khẩy chặn đường tôi.

Hắn ta nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Chà, đây không phải Lộc Khê sao?"

"Lâu rồi không gặp."

Tôi lờ đi: "Tránh ra."

Thẩm Duy không nói gì nhưng đám đàn em xung quanh hắn lại xôn xao bàn tán:

"Này, sao cô dám nói chuyện với đại ca bọn tao như thế hả?"

“Đại ca của bọn tao đang giữ thể diện cho cô đó, đừng có mất lịch sự.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Thẩm Duy, cậu có ý gì."

"Có ý gì?"

Thẩm Duy trầm ngâm một lúc: "Còn ý gì nữa?"

Hắn ta cười một cách thô tục.

"Tất nhiên là — có ý muốn quay lại với cô đó."

Buồn nôn chết mất.

"Tôi có gì với cậu khi nào? Cút!"

"Này, đừng có e thẹn thế chứ."

"Cô và Cố Tòng Dã còn có thể nói chuyện thì sao lại không thể nói chuyện với tôi?"

"Dù sao lúc trước chúng ta cũng sắp làm chuyện đó rồi."

Thẩm Duy đưa tay ra bắt lấy cánh tay của tôi nhưng tôi đã né được.

"Cút, đừng đụng vào tôi!"

Thẩm Duy tức giận cười đáp lại: "Lộc Khê, cô được lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

"Đừng nói một Thẩm Duệ, hôm nay mười Thẩm Duệ cũng cứu không được cô."

Thẩm Duệ.

Tôi hoảng hốt.

Thẩm Duy là em họ của Thẩm Duệ.

Một thời gian dài sau khi mẹ tôi mất, tôi đã rất tuyệt vọng.

Mỗi ngày đều trốn học, uống rượu và giao du với xã hội đen.

Từng chút một chìm xuống vũng bùn.

Thẩm Duệ là bạn cùng bàn của tôi lúc đó.

Cậu ấy không thể thuyết phục tôi, mà cũng không có tư cách thuyết phục tôi.

Cứ cuối tuần chỉ cần mang bài tập và vở đến nhà giúp tôi học bù.

Tôi không có ý kiến gì.

Cho đến khi tôi uống say trong hộp đêm và bị Thẩm Duy theo dõi.

Thẩm Duy đã theo dõi tôi từ rất lâu, thậm chí hắn ta còn biết chính xác tôi sống ở đâu.

Hắn lấy cớ đưa tôi về nhà rồi muốn làm điều xằng bậy với người đang say.

Tình cờ hôm đó là thứ bảy, là thời gian học bù Thẩm Duệ và tôi đã thống nhất với nhau.

Thẩm Duệ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hành lang và cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc cậu ấy đến, Thẩm Duy vừa ném tôi lên giường vừa cởi quần áo.

Cậu thiếu niên lạnh lùng ấy đã đến bảo vệ tôi, giọng run lên vì tức giận.

"Không muốn sống nữa đúng không, Lộc Khê rất tốt, đừng có trêu đùa cô ấy!"

Thẩm Duệ đấm vào mặt hắn, đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu lên.

"Cút……đừng để tôi gặp lại cậu!"

Ngày đó, tôi hỏi Thẩm Duệ, tôi thật sự sẽ không trở thành người xấu chứ?

Cậu ấy nói: "Mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Vài ngày sau, một người hàng xóm mới chuyển đến đối diện cửa nhà tôi.

Là Thẩm Duệ.

...

Khi tôi định thần lại, bọn côn đồ đã bao vây tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu và xắn tay áo lên.

Nhặt nửa thanh gỗ dưới chân lên rồi đập mạnh vào đầu Thẩm Duy

Thẩm Duy đã nổi điên sau khi tôi đánh vào đầu hắn.

"Còn ngây người làm gì? G.iế.t con nhỏ này đi!"

"Để xem ai dám."

Cùng lúc đó, giọng nói của Cố Tòng Dã vang lên.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của tôi, hắn mỉm cười trấn an.

"Đã lâu như vậy còn chưa về, gửi tin nhắn cũng không trả lời……”

"Tôi sợ bạn gái mình gặp rắc rối gì."

Khi nói, giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn:

"Không, quả nhiên có người có mắt mà không biết nhìn mà."

Cố Tòng Dã tự nhiên cầm lấy thanh gỗ trong tay tôi.

Rồi lại đập vào đầu Thẩm Duy.

"Muốn đào chân tường nhà tôi à (*)?"

(*) 挖墙脚: Đào chân tường, đại khái là cướp/ giành giật người đã có người yêu. Có nơi giải thích là cướp người yêu của bạn bè để hai người đó chia tay, sau đó người mình thích sẽ trở thành người yêu của mình. Còn có câu “Chỉ cần vung cuốc giỏi, không sợ chân tường không đổ” =))) đầu đội mũ xanh luôn

Thanh gỗ gãy làm đôi.

"Anh Dã, em sai rồi! Em sai rồi!"

"Chị dâu, em xin lỗi!"

Thẩm Duy ôm đầu, như chim cút liên tục xin lỗi.

"Mày định gi.ế.t ai?"

Cố Tòng Dã đá hắn ta vào góc.

Mấy tên x.ã h.ội đ.en kiêu ngạo lúc nãy không hẹn mà im bặt.

"Đừng để tao thấy mày xuất hiện trước mặt bạn gái tao lần nữa."

"Gặp lần nào đánh lần ấy."

"Cút!"

Thấy tôi vẫn trơ mắt nhìn hắn.

Cố Tòng Dã ho một cách bất thường.

"Đi ăn tối nhé em yêu?"
—------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK