“Ta cũng đoán là vậy, nhưng bọn họ lại có cấu kết với người triều đình, ta nghĩ mọi chuyện chắc chắn phức tạp hơn.”
Trần Thanh Dao nghe vậy thì suy nghĩ một lúc: “Minh Lang Phái ở phía tây đúng không? Là tập hợp của nhiều bộ tộc thiểu số giáp biên giới hả?”
“Đúng vậy.”
Trần Thanh Dao liền nhớ ra tuy thời kì của nhà Lý phát triển, nhưng vẫn liên tục xảy ra các cuộc chiến nhỏ, ngoài các cuộc chiến biên giới phía Bắc và phía Nam, các bộ tộc thiểu số cũng thường xuyên nổi dậy. Thậm chí các nhà vua còn liên tục thân chinh xuất chiến dẹp nội loạn. Cô nghi ngờ, Minh Lang phái đang có dã tâm không nhỏ:
“Ta nghĩ ngài nên báo tin cho đại tiểu thư và Đỗ tướng quân, chúng ta có thể nhờ ngài ấy tác động vào triều đình, điều tra bên Minh Lang phái. Nếu như điều tra được việc Minh Lang phái cấu kết với ngoại bang, đút lót quan trên, thực hiện nổi dậy, thì người phải hứng chịu sự đàn áp của quân đội không phải là Bắc Địa Đạo nữa mà là Minh Lang phái.”
Lý Kim Huy không ngờ Trần Thanh Dao lại nghĩ tới điều đó, liền lại gần xum xoe: “Dao à, em thật thông minh, ta còn chưa nghĩ tới việc này, giờ em nói ta mới phát hiện ra, lũ Sói đó quả thật rất có ý đồ đó. Một khi bị phát hiện, chúng sẽ tất bị tiêu diệt. Ta lập tức cho người báo tin về để bọn Đỗ Phong điều tra, ta cũng sẽ để người của mình thu thập thêm chứng cứ.”
“Chuyện này phải làm càng nhanh càng tốt. Với lại, tên tình nhân của Nhị phu nhân chắc chắn có địa vị không nhỏ trong Minh Lang phái nên mới có thể trong lúc này vẫn điều người tới giết anh em ngài được, chúng ta cũng cần đề phòng hắn, hắn thực sự rất nguy hiểm.”
“Ta biết, chắc vài ngày nữa sẽ có tin tức của hắn. Kim Linh cũng nói với ta rằng nó đã có cách để dụ hắn lộ diện, đến lúc đó, chính tay ta sẽ kết liễu hắn.”
“Đại tiểu thư định dùng Nhị phu nhân để dụ hắn? Nhưng bà ấy đã…”
“Có khả năng là vậy, nàng cũng biết nó điên không kém gì ta mà, ta cũng kệ nó hành sự, miễn là lôi đầu kẻ kia ra là được.”
Thấy ánh mắt của Trần Thanh Dao, Lý Kim Huy liền vội ôm cô nói: “Là Kim Linh tàn nhẫn, không phải ta, trước giờ đều là tự nó ra tay, ta không hề can thiệp, nên nàng có sợ thì sợ nó thôi nhé. Đừng sợ ta, được không?”
Trần Thanh Dao thấy dáng vẻ gấp gáp của Lý Kim Huy liền nhẹ nhàng ôm lại hắn: “Ta đúng là rất sợ, hình ảnh của Thị Xuân, Thị Thu thực sự làm ta không dám lại gần anh em nhà ngài, nhưng ta sẽ cố tiếp thu nó, chấp nhận sự tàn nhẫn của các người. Dù sao các người cũng chỉ làm vậy với kẻ đáng phải nhận trừng phạt, trong tâm vẫn là những người lương thiện, đúng không?”
Lý Kim Huy vội gật đầu: “Đúng vậy, ta không phải là người xấu.”
“Ta biết, để ta không phải lại thấy những cảnh máu me kinh khủng đó, những ngày này tuy gặp phải nhiều người tập kích, ngài vẫn luôn che chắn cho ta, mang ta nhanh chóng rời khỏi các cuộc chiến. Ta thực sự rất biết ơn ngài đã nghĩ cho ta như vậy. Vì vậy, hãy hứa với ta, đừng bao giờ để ta nhìn thấy chính ngài ra tay tàn nhẫn với bất kì ai được không? Ta không muốn những hình ảnh đó sẽ khiến trong lòng ta có khoảng cách với ngài.”
“Được, ta hứa, sẽ không bao giờ đánh giết người trước mặt nàng. Thực ra, ta cũng không muốn nàng nhìn thấy bộ mặt đáng sợ đó của ta chút nào.”
Mấy ngày ở Bắc Địa Đạo, Trần Thanh Dao luôn theo sát phía sau Lý Kim Huy, nhìn hắn làm việc, trò chuyện cùng hắn, thậm chí còn nhiều lúc đưa ra các phương án giúp hắn giải quyết những vấn đề khó xử. Lão Nhất và Lê Triều cũng dần nhận ra tài năng của cô. Mấy người lão Nhị, lão Tam, lão Tứ cũng nhiều lần trêu cô, gọi cô là Quân sư nhỏ của Đạo chủ. Không khí ở Bắc Địa Đạo thậm chí còn sáng sủa hơn ở phủ thượng thư, làm Trần Thanh Dao vô cùng thoải mái. Bởi vì người bên ngoài đã bắt đầu cho người đánh những trận nhỏ lên Bắc Địa Đạo, nên nhiều lúc cả Lê Triều và Lý Kim Huy đều phải ra trận, tuy lần nào họ cũng thắng lợi trở về, nhưng không lần nào làm Trần Thanh Dao bớt lo.
Hôm nay, Lê Triều có việc phải đi về phía nam vì nghe nói là Trang chủ Lục Sơn trang sắp thành thân, cuối cùng chỉ có Lý Kim Huy đích thân ra trận. Có vẻ hôm nay là trận đánh lớn, đã rất muộn cũng chưa thấy họ trở về. Trần Thanh Dao vẫn đang ngồi trước sảnh đợi, bỗng có người từ đâu xông tới đánh ngã hai người gác cửa. Trần Thanh Dao giật mình đứng dậy, lôi cây dao găm Lý Kim Huy cho cô từ lâu ra định ngăn hắn lại. Người nọ tới gần tháo khăn che mặt xuống vội nói:
“Trần Thanh Dao, là tôi đây, mau lên, tôi đưa cô ra ngoài.”
“Nguyễn Nam? Sao anh lại vào đây được? Khoan đã, tôi không đi đâu, anh nghe tôi nói này…”
“Không có nhiều thời gian đâu, người của tôi không giữ Lý Kim Huy lâu được, mau lên không là không kịp.”
Thấy Nguyễn Nam không chịu nghe mình nói đã tới cầm tay cô lôi đi, Trần Thanh Dao hất mạnh tay ra, chỉ con dao trước mặt hắn: “Nguyễn Nam, đừng động vào tôi, tôi đã bảo là không đi, việc của tôi không cần anh lo nữa, tôi giờ rất ổn, không cần phải chạy nữa đâu.”
“Thanh Dao? Có phải cô bị Lý Kim Huy uy hiếp gì không? Hắn làm gì cô? Cho cô uống thuốc độc à? Tên khốn nạn đó đúng là không từ thủ đoạn.”
“Ngài ấy không làm gì tôi cả, ngài ấy đối xử với tôi rất tốt, bây giờ tôi muốn ở bên cạnh ngài ấy. Anh đi đi, nể tình chúng ta quen biết, tôi xin anh đừng làm khó đại thiếu gia cũng như Bắc Địa Đạo nữa.”
“Cô chắc chắn là bị hắn lừa gạt rồi, cô không biết hắn nguy hiểm như nào đâu. Có khi hắn cho cô ăn thứ gì rồi mà cô cũng không biết ấy.”
“Nếu ngài ấy cho tôi thuốc độc, cũng là tôi cam tâm tình nguyện uống vào, anh không phải lo.”
Thấy Trần Thanh Dao vẫn cứng đầu, Nguyễn Nam thân thủ nhanh nhẹn lại gần đánh ngất cô rồi mang người đi: “Đây là do cô tự tìm. Tôi còn để cô ở lại đây thì không biết cô sẽ bị Lý Kim Huy hành hạ thế nào.”
Trong màn đêm, một dáng người nhanh nhẹn vác theo một người khác nhanh chóng biến mất khỏi Sơn trang Bắc Địa Đạo. Nhưng ngay sau đó, vài ba thân ảnh khác đã đuổi theo.
Đến khi Trần Thanh Dao tỉnh lại, bản thân đã thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ. Cô vội vàng tỉnh dậy lao ra ngoài, bên ngoài không có một ai cả, Nguyễn Nam cũng không thấy đâu, cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, lúc này là lúc nào, Lý Kim Huy đã đánh xong trận trở về chưa. Nếu hắn ta không thấy cô sẽ trở nên lo lắng như nào đây. Trần Thanh Dao vội đẩy cửa nhà để ra ngoài tìm người. Nhưng cánh cửa vừa mở, Trần Thanh Dao đã đứng chôn chân ngay tại chỗ. Có lẽ hình ảnh này sẽ mãi mãi khắc ghi trong đầu cô cho tới khi chết.
Bên ngoài tuy là ban ngày nhưng bầu trời lại âm u như muốn mưa, gió thổi lớn đến nỗi làm cả mảng rừng tre trúc thi nhau lảo đảo, những tán cây va vào nhau phát ra tiếng xào xạc không ngớt như đang gào thét, có lúc lại như đang ca múa điên loạn. Trước ngôi nhà Trần Thanh Dao đang đứng là một khoảng đất rộng lớn với những đụn cỏ dại mọc tràn lan, mà giờ đây trên chúng đã thấm đẫm những giọt máu tươi báo rằng vừa có một trận chiến khốc liệt xảy ra. Những cơn gió liên tiếp thổi tới, mang theo hương máu tanh nồng làm lũ quạ trên cây phấn khích trao đảo bay lại, phát ra những tiếng kêu nhức óc. Trên đất là thi thể nằm rải rác, có cả người của Bắc Địa Đạo và cả Quạ Đen. Đứng giữa đống thi thể đó có một người mặc áo đỏ thẫm, tóc xõa tung dính bê bết máu, đôi mắt đen kịt tràn sát khí đang không ngừng giao chiến với một vài người còn lại, trong số đó có Nguyễn Nam.
Nguyễn Nam và người của mình đang không ngừng công kích vào những điểm yếu của người kia. Người mặc áo đỏ đó chính là Lý Kim Huy, hắn ta lại chẳng thèm để ý bọn họ, vừa thấy Trần Thanh Dao xuất hiện, liền từ từ tiến về phía cô. Người của Nguyễn Nam đến một người, hắn chém một người, khí thế không khác gì gặp thần giết thần, gặp phật chém phật. Biết không thể ngăn lại hắn, Nguyễn Nam liền gào lên với Trần Thanh Dao:
“Thanh Dao, cô mau chạy đi, hắn ta mất trí rồi, hắn không biết mình đang làm gì đâu. Tôi sẽ cố giữ chân hắn, cô cứ chạy trước đi.”
Lý Kim Huy hình như nghe được Nguyễn Nam nói gì, hắn không đi về phía Trần Thanh Dao nữa, đứng lại, tập trung đối phó với đám người bọn họ. Lý Kim Huy dường như có thể ngay lập tức giết chết Nguyễn Nam, nhưng hắn không làm thế, hắn chém bay đầu từng tên một, cuối cùng để lại mình Nguyễn Nam đã đỏ mắt giận dữ. Lý Kim Huy sau khi giết chết tên thuộc hạ cuối cùng của Nguyễn Nam liền dừng lại, lấy vạt áo lau đi máu trên kiếm của mình, thậm chí còn không thèm nhìn Nguyễn Nam một cái, giống như hắn chỉ đang chuẩn bị giết một con gà, con vịt. Trước khi ra tay, hắn nhìn về phía Trần Thanh Dao, nở nụ cười ngây thơ mà nói: “Chỉ cần ta giết hắn, nàng sẽ không còn lí do gì để bỏ rơi ta nữa.”
Trần Thanh Dao từ nãy giờ đã rất muốn hét lên bảo hắn dừng lại, nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt, giống như là trong giấc mơ, dù đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng. Cô cũng rất hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng dù trong mơ, cô cũng không hy vọng Lý kim Huy trở thành như vậy, nếu lúc này hắn giết Nguyễn Nam, cô sợ hắn và mình thực sự không thể có cái kết tốt đẹp nào cả. Dùng hết sức bình sinh, Trần Thanh Dao cuối cùng cũng phát ra tiếng: “Lý Kim Huy, ngài quên đã hứa với tôi cái gì rồi sao? Ngài bảo sẽ không giết người trước mặt tôi mà.”
Lý Kim Huy nghe vậy chợt sững lại, quay ra nhìn cô với ánh mắt cầu xin: “Chỉ lần này thôi, chỉ duy nhất lần này.”
Biết không thể ngăn hắn bằng lời nói, Trần Thanh Dao cầm con dao găm đưa lên cổ mình: “Nếu ngài còn không dừng tay, tôi sẽ chết trước mặt ngài, ngay bây giờ.”
Lý Kim Huy đỏ mắt ngơ ngác nhìn lại cô, sau đó hắn bắt đầu tỏ ra lúng túng không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể đau khổ bật ra mấy chữ: “Không ngờ… vì hắn… nàng có thể… có thể…”
“Đây là tôi vì chúng ta, không phải vì ai cả, ngài có thể bỏ kiếm xuống, bình tĩnh tới đây nói chuyện với tôi không.”
“Ta không thể, hôm nay ta nhất định phải giết chết hắn.”
“Ngài để tôi chết sao.”
Lý Kim Huy cười lớn một lúc, tiếng cười của hắn điên dại như quỷ dữ, cười xong hắn nói: “Nàng yên tâm, sau khi nàng đi, ta cũng sẽ theo sát nàng, có chết, ta cũng không để nàng chạy thoát.”
Nguyễn Nam thấy Trần Thanh Dao như vậy cũng rất đau lòng nói: “Thanh Dao, cô không cần lo cho tôi, tôi biết trong lòng cô có tôi là tôi cũng rất vui rồi. Có chết cũng mãn nguyện.”
Trần Thanh Dao không ngờ Lý Kim Huy lại nói câu đó, Nguyễn Nam lại còn châm dầu vào lửa. Thực sự không còn gì ngăn cản hắn ư? Trần Thanh Dao thực sự không quản được nhiều, cô không muốn ai phải chết cả, liều mạng chạy ra, muốn tới ngăn cả Ly Kim Huy. Nhưng thân thủ của Lý Kim Huy quá nhanh, cô chưa kịp đến, hắn đã phi tới chỗ Nguyễn Nam. Thấy thế, Nguyễn Nam liền dơ kiếm đỡ, nhưng sức Lý Kim Huy quá mạnh, kiếm của Nguyễn Nam cứ thế gãy đôi, ngay trước khi Lý Kim Huy một chiêu giết chết anh ta, Nguyễn Nam đã được người lôi ra ngoài. Người tới chính là Lê Triều và Nguyễn Duy. Nguyễn Duy tiếp được người Lê Triều ném tới liền không khỏi đau đầu, mặc kệ thương tích trên người Nguyễn Nam mà đập hắn một cái:
“Ngươi đúng là không để ta bớt lo mà. Bọn họ đã không tìm ngươi rồi, ngươi còn vác xác tới gây chuyện. Không phải lần nào ta cũng tới cứu ngươi như này được đâu.”
“Ca, anh mau cứu cả Thanh Dao nữa.”
“Cái tên dở hơi này, ngươi lại dám bảo ta đi cướp vợ của người khác. Ngươi dám, nhưng ta không dám.”
“Cô ấy không phải.”
“Phải hay không không đến lượt ngươi nói, giờ cút với ta.”
Nguyễn Duy vừa mang Nguyễn Nam chạy được hai bước liền bị mũi kiếm trước mặt ngăn lại. Anh không ngờ nhanh vậy mà Lý Kim Huy đã đánh bại Lê Triều, nhìn Lê Triều trọng thương quỳ một góc, Nguyễn Duy liền đỏ mắt nói:
“Lý Kim Huy ngươi đừng quá đáng, người của ngươi ở kia, đến mà mang về, không muốn chết thì cút.”
“Người phải chết là các ngươi.” Nói xong, Lý Kim Huy định lao đến thì bản thân như bị ai ôm chặt lấy. Tính cảnh giác lúc này của hắn rất mạnh, một con chim bay tới cũng có thể bị hắn chém chết tức khắc, thế mà có người có thể dễ dàng tới gần hắn giữ lấy hắn như vậy. Không cần nhìn cũng biết người đó là ai, người duy nhất mà hắn bỏ phòng bị xuống, không một chút kiêng dè.
Nguyễn Duy thấy vậy cũng rất ngạc nhiên: “Trần Thanh Dao, cô….”
Trần Thanh Dao vừa giữ chặt Lý Kim Huy vừa nói: “Các người mau đi đi, ta giữ hắn rồi, hắn không làm gì ta được đâu,...”
Nguyễn Duy thấy vậy liền nhanh nhẹn mang Nguyễn Nam và Lê Triều đi. Vốn Nguyễn Nam không muốn đi, Nhưng Trần Thanh Dao lập tức nói: “Nguyễn Nam, anh nghe đây, tôi không hề thích anh, người duy nhất tôi thích là Lý Kim Huy, lời tôi nói là thật, không phải là để lừa dối ai cả. Vì vậy, nếu anh muốn tốt cho tôi thì đừng bao giờ xen vào chuyện của tôi nữa, đừng có coi tôi là đồ vật mà sắp đặt tôi thế này thế nọ. Tôi xin anh có thể để tôi tự quyết đinh cuộc đời mình được không?”
Nguyễn Nam nhìn cô một lúc, cũng không nói gì nữa, yên lặng để Nguyễn Duy mang đi. Lúc này, chỉ còn lại Trần Thanh Dao và Lý Kim Huy, hắn vẫn đứng bất động như vậy, cứng đờ như đã chết. Trần Thanh Dao vội đi ra trước mặt hắn, gỡ bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm của hắn ra. Cây kiếm nhiễm máu rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang dội. Trần Thanh Dao lau đi khuôn mặt ướt vì mồ hôi và máu của Lý Kim Huy, nhẹ nhàng nói:
“Ngài có nghe thấy ta vừa nói gì không, ta thực sự chỉ thích một mình ngài thôi, tuyệt không có ai khác.”
Mắt Lý Kim Huy vẫn đen kịt, hắn không nhanh không chậm nói: “Không ngờ vì cứu Nguyễn Nam, nàng có thể nói ra những lời đó.”
Trần Thanh Dao nghe vậy liền sững người, thì ra hắn vẫn luôn không tin cô sẽ thích hắn, giống như cô cũng không tin hắn sẽ mãi thích mình như vậy. Trần Thanh Dao bất lực mà ôm cổ hắn, tựa đầu lên vai hắn thở dài: “Làm thế nào ngài mới tin ta đây.”
Sau đó, như hạ quyết tâm, Trần Thanh Dao nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lạnh ngắt của hắn. Lý Kim Huy vẫn không phản ứng, Trần Thanh Dao tiếp tục hôn hắn đến khi đôi chân vì kiễng đã mỏi nhừ không đứng vững, Lý Kim Huy mới đỡ lấy cô, cướp lại quyền chủ động. Hắn vẫn như lần đầu tiên, hôn vội vàng và gấp gáp, như sóng xô biển trào.
Nhưng lần này, dù có hôn bao nhiêu, Lý Kim Huy vẫn không thấy đủ, tay hắn bắt đầu không yên phận, vạt áo trên người Trần Thanh Dao bắt đầu bị xé nát. Trần Thanh Dao biết hắn muốn làm gì. Nhân lúc hắn rời khỏi bờ môi cô, hôn xuống dưới, cô khó khăn phát ra tiếng: “Có thể… có thể… vào trong phòng không?” Lý Kim Huy nghe vậy, sau một lượt hôn sâu, hắn bế cô, phi vào trong căn phòng Trần Thanh Dao ở vừa nãy.
Bên ngoài, những con quạ không còn thấy người sống, liền nhanh chóng bay xuống dưới, tìm kiếm miếng ngon. Chúng kêu lên những tiếng vui sướng với bữa tiệc thịnh soạn. Gió ngày một thổi mạnh, những tán cây ngả nghiêng hết sang bên này lại bên khác. Tiếng lá cây như hò hét, như đánh nhau, văng vẳng mãi không dứt, bầu trời ban trưa nhưng lại trĩu nặng mây đen càng tạo nên một khung cảnh kinh dị, hoang vu, khủng bố. Nhưng trong căn nhà duy nhất giữa núi rừng lại là cảnh tượng xuân sắc khó phai.
—------------------------
Sau khi Trần Thanh Dao tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong phòng tại Sơn trang Bắc Địa Đạo, Lý Kim Huy vẫn nằm cạnh cô, nhìn chằm chằm. Trần Thanh Dao có chút xấu hổ, ho nhẹ một cái rồi hỏi hắn:
“Ngài vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao rồi, nàng thấy thế nào.”
Trần Thanh Dao đỏ mặt trả lời: “Ừm, hơi đói. Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày, để ta kêu người mang thức ăn vào.”
“Lâu vậy à? Tình hình bên ngoài giờ sao rồi?”
Lý Kim Huy đỡ cô dậy đi tới bàn ăn rồi nói: “Lão Nhất làm rất tốt, thương lượng với bên Hà Đông Phạm Thị cũng khá thành công, bây giờ bên ngoài chỉ còn người của Minh Lang phái với quân triều đình vây quanh núi.”
“Ngài tìm ra chứng cứ phạm tội nào của bên đó chưa?”
“Ta tìm được một ít, cũng đã mang về cho bọn người Đỗ Phong, chắc mấy ngày tới hắn sẽ đem người tới.”
“Vậy còn tình nhân của Nhị phu nhân đã điều tra được chưa?”
Lý Kim Huy múc cho cô một bát canh rồi nói tiếp: “Người của Kim Linh đã dụ được hắn ra, tuy nhiên vẫn để hắn chuồn mất. Không ngờ kẻ đó lại chính là Hồ Nguyên, thủ lĩnh của Minh Lang phái. Nghe nói vì leo lên được vị trí đó, hắn đã cưới con gái của chủ nhân đời trước.”
“Thật không ngờ, lão già gian xảo đó lấy vợ rồi mà vẫn không quên tình cũ. Vẫn luôn ở đằng sau giúp đỡ nhị phu nhân, còn giúp ả trả thù. Thôi dù sao cũng biết được kẻ thực sự hại ngài, cũng dễ tìm cách đối phó hơn” Thấy Lý Kim Huy vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho mình.” Trần Thanh Dao đành nói: “Được rồi, tôi no rồi, không ăn nữa đâu.”
“Vậy nàng ăn cái này đi.” Lý Kim Huy đưa cho cô một viên thuốc.
Trần Thanh Dao liền không do dự uống vào. Hắn liền cau mày hỏi cô: “Nàng không hỏi ta đó là thứ gì sao?”
“Ừm, vậy nó là cái gì?”
“Là… nó tên là Hắc dược, là một loại độc uống vào không chết, nhưng cần uống giải dược liên tục. Nếu trong vòng ba ngày không uống thuốc giải, cơ thể sẽ bị đau nhức dữ dội, sống không bằng chết. Yên tâm, mỗi ngày ta sẽ đều cho nàng giải dược. Chỉ cần… chỉ cần nàng không rời khỏi ta thì sẽ không sao.”
Thấy Trần Thanh Dao vẫn không nói gì, Lý Kim Huy có chút thấp thỏm: “ Thực xin lỗi…Nàng không muốn nói gì sao?”
Trần Thanh Dao nghĩ một lúc rồi nói: “Ta thấy hình như Nguyễn Nam hiểu ngài hơn cả ta đó, không ngờ anh ta đoán trước được ngài sẽ dùng cách này với ta. Lúc đó ta còn nói là dù ngài có hạ độc ta thật thì cũng là ta cam tâm tình nguyện nhận lấy.”
Lý Kim Huy nắm chặt tay nói: “Đừng nhắc tới hắn.”
Trần Thanh Dao liền thơm hắn một cái rồi nói: “Ừ, từ giờ không nhắc nữa.” Lúc này Lý Kim Huy mới thả lỏng trở lại, ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: “Nàng có muốn đi nghỉ tiếp không?”
“Không, ta ngủ cả ngày cũng chán rồi. Ừm, hay giờ ngài dạy ta học chút chữ đi. Không biết chữ thực sự rất bất tiện.”
“Ta cũng không biết nhiều chữ lắm” Lý Kim Huy xấu hổ nói.
“Ừm không sao, chúng ta giúp đỡ nhau cùng học.”
Hôm sau, người của Đỗ Phong đã tới, Trần Thanh Dao và Lý Kim Huy đều không ngờ anh ta tới sớm như vậy. Làm họ ngạc nhiên hơn là Quách Thái phó cũng đến. Lần đầu gặp được người có chức vụ cao như vậy, Trần Thanh Dao khá hồi hộp, khi gặp được người thật, cô càng không khỏi ngẩn người. Mặc dù nghe nói người này đã gần bốn mươi, nhưng trông Quách đại nhân vô cùng trẻ, thậm chí tướng mạo phá lệ đẹp đẽ, không hề kém Nguyễn Duy. Trần Thanh Dao cứ như vậy mà ngẩn người nhìn Quách đại nhân cùng Đỗ Phong đi đến. Cô thực sự còn tưởng mình hoa mắt, lúc đầu còn nghĩ đó là con trai của Quách đại nhân. Sau đó, Lý Kim Huy không nhịn được cản tầm mắt của cô, Trần Thanh Dao mới hoàn hồn trở lại. Quách thái phó thấy vậy liền ha ha cười lớn:
“Xin lỗi nhé, hình như ta làm Đạo chủ không vui rồi. Khổ nỗi ta cũng không thể làm gì, gương mặt này của ta trời sinh đã vậy.”
Thấy Lý Kim Huy không nói gì, Trần Thanh Dao vội đẩy hắn ra nói:
“Không phải do đại nhân, là tại tiểu nữ lỗ mãng, không hiểu chuyện, lần đầu gặp ngài có chút bất ngờ, nhưng không hề có ý mạo phạm. Xin đại nhân đừng trách chúng ta.”
“Không sao, người trẻ tuổi tò mò một chút không phải xấu. Ta có nghe chuyện của các người từ chỗ Đỗ Phong. Thực ra chuyện Minh Lang phái cũng bị triều đình để ý lâu rồi, trong đó cũng có người của ta cài cắm vào. Chỉ là không ngờ bọn họ không nhịn được ra tay sớm như vậy. Nhờ có chứng cứ mà Đỗ Phong đem đến, ta càng có cơ hội tâu lên Hoàng thượng, ngài cũng đã phê duyệt ý chỉ cho ta mang quân dẹp loạn. Hiện quân đội vẫn đang trên đường tới. Ta chỉ là đi trước để thăm dò tình hình.”
Trần Thanh Dao hào hứng nói: “Vậy thì may quá, chúng ta còn đang tìm cách cầm chân bọn chúng để đợi Đỗ tướng quân đến. Ta thấy hiện giờ toàn bộ chủ lực của Minh Lang phái đang ở đây, ngài cứ một lần dọn sạch hết, sau đó lại điều quân tiến về phía tây. Việc diệt căn cứ chỉ còn vỏ ngoài của bọn chúng lại không phải chuyện khó. Chỉ là không biết ngài đã giải quyết được nhóm quân triều đình hợp tác cùng bọn họ chưa?”
Quách Thái phó nói tiếp: “Nhóm quân đội đó không bình thường, người của ta đã chuyền chỉ tới, bảo họ rút lui, không biết hiện giờ bên đó đã nhận được tin tức chưa?”
Đúng lúc này, người của thái phó chạy vào báo: “Thưa đại nhân, người chúng ta đưa tin tức tới nhóm quân đội kia đã bị giết, họ nói chúng ta giả truyền thánh chỉ, đồng lõa với sơn tặc.”
Quách đại nhân nghe vậy liền tức giận đứng lên nói: “Đúng là loạn mà, không biết ai mới là kẻ cấu kết với phản tặc, đi điều tra kĩ cho ta, đó là quân đội dưới tay ai.”
Danh Sách Chương: