Sáng hôm sau, xe ngựa chạy trên một con đường bằng phẳng, băng qua một cánh đồng lúa rộng lớn. Lúc này đã bắt đầu vào đồng, ruộng đã gặt xong hết, chỉ còn thưa thớt người dân đang làm đất ngoài đồng. Thấy Lý Kim Huy vẫn đang ngủ say, Trần Thanh Dao vén rèm ra ngoài ngồi cùng lão Nhất hít thở bầu không khí ngày mới.
“Cô nhóc mau vào đi, ngoài này gió thổi lớn, cẩn thận nhiễm lạnh.”
“Không sao, tôi muốn ra ngoài nhìn khung cảnh một chút, trời này vẫn có người ra đồng làm à? Không biết ruộng ở nhà tôi cỏ hoang mọc đến đâu rồi. Tôi cứ thế trở thành đệ tử Hà Đông Phạm Thị, anh trai à nhầm Nguyễn Nam thì đi buôn bán biệt tích như vậy, trưởng làng chắc chắn giận lắm, ruộng với nhà thì bỏ hoang, thuế cũng không đóng.”
“Cô yên tâm, các cô đi rồi, bọn họ tự có cách chăm sóc ruộng nhà cô, có khi chia cho hộ nông dân nào rồi ấy. Nếu như nhà cô không ai ở, cũng không sử dụng đất nơi đó thì thuế cũng sẽ không phải đóng đâu. Đợi một thời gian nữa, cô quay lại giải thích với trưởng làng và quan huyện, họ sẽ giải quyết giấy tờ nhân khẩu cho cô. Cũng có khi tên đại đương gia kia cũng sẽ cho người qua giải quyết giúp rồi cũng nên. Dù sao cũng là trò do hắn bầy ra mà.”
Trần Thanh Dao thấy hơi xấu hổ, hình như việc cô với Nguyễn Nam làm trở thành trò trẻ con trong mắt người khác rồi thì phải. Cô liền cứng nhắc chuyển đề tài: “Ủa, sao ở kia lại có người mặc áo lính đang làm ruộng nhỉ? Không phải họ nên ở trong quân đội sao?”
“Bọn họ là lính được nghỉ phép theo chế độ Ngụ binh ư nông. Cô không biết à, cứ mỗi tháng một lần, quân lính sẽ được luân phiên cho phép trở về nhà để tham gia sản xuất.”
“À, tôi cũng có nghe nói rồi, chỉ là đột nhiên quên mất.” Chế độ này cô đã được học qua trong môn lịch sử. Đây là chính sách xây dựng quân đội gắn liền với nông dân, nông nghiệp và nông thôn. Bắt đầu từ thời Lý, quân đội được xây dựng mang tính chính quy và phân cấp thành quân triều đình và quân địa phương. Theo đó binh lính địa phương sẽ được huy động vào việc sản xuất nông nghiệp. Họ vừa tham gia chiến đấu vừa được khuyến khích lẫn bị bắt buộc cày cấy để tận dụng các mảnh đất bị bỏ hoang vì chiến tranh.
“Ngoài “Ngụ binh ư nông”, ở ta còn nhiều chính sách khuyến nông khác đúng không?”
“Ừ, nhà vua rất chú trọng tới nông nghiệp, nên ra rất nhiều các biện pháp có lợi với sản xuất đồng ruộng để quan lại địa phương thực hiện. Do đó, mấy năm nay nước ta mưa thuận gió hòa, lương thực nhà nào cũng đầy kho. Nên cô không phải lo vì không có cô tham gia cày cấy mà trưởng làng tức giận đâu.”
“Ừm, ngài đã từng nghe qua câu ca dao này chưa?”
“Câu nào?”
“Đời vua Thái Tổ, Thái Tông. Thóc lúa đầy đồng, trâu chẳng thèm ăn.”
Lão Nhất ngạc nhiên nhìn cô: “Chưa nghe bao giờ, nhưng câu này hay đó.” Sau đó, lão phấn khích cao giọng lặp lại, thậm chí còn tự sáng tác thêm mấy câu nữa cho dài.
Sau vài ngày đường, họ cũng đã gần tới kinh thành, sức khỏe của Lý Kim Huy cũng đã hồi phục nhanh chóng. Cả chặng đường, tuy có mấy lần gặp tập kích, nhưng người của Lý Kim Huy cũng dễ dàng ngăn chặn. Những lúc đó, Trần Thanh Dao đều tròn xoe mắt mà chiêm ngưỡng các cao thủ giang hồ giao đấu. Bọn họ thoắt ẩn thoát hiện, vô cùng bí ẩn. Lúc bọn cô chạy xa rồi, vẫn nghe thấy tiếng đánh nhau vang dội. Lý Kim Huy thấy nhiều lúc cô vẫn ngoái đầu nhìn lại mãi, liền không nhịn được xoay cô lại nói: “Đợi ta khỏe lại, cũng sẽ ra đánh cho em xem.”
“Đồ thần kinh nhà anh ngồi yên cho tôi là tôi vui lắm rồi, đừng nhảy loạn lên là được.”
Mấy hôm nay, tâm tình Trần Thanh Dao cũng đã được giải tỏa, cô bắt đầu tiếp nhận tình cảm của Lý Kim Huy, nói chuyện cũng đã cởi mở tự nhiên hơn, không còn xa cách như trước nữa. Nhưng Lý Kim Huy vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại bắt cô phải gọi tên mình:
“Nàng không thể gọi ta là Kim Huy sao?”
“Được rồi, đừng quậy nữa, sắp về đến nhà rồi. Nếu tôi gặp lại Thị Anh Thị Yến mà thấy các cô ấy không bình an khỏe mạnh thì anh đừng trách tôi thù cũ nợ mới tính cả vào đấy.”
Nghe vậy, Lý Kim Huy liền chột dạ im lặng, chỉ dám ừ nhẹ một cái. Hắn đã cho người về chữa trị cho hai bọn họ, chỉ mong giờ họ đã bình phục hoàn toàn.
Lúc về đến phủ thượng thư, đã có người chạy ra đón, Trần Thanh Dao cũng vội vã vào theo. Nửa năm không ở đây, nơi này vẫn như vậy, nhưng không khí có vẻ thay đổi nhiều, không còn cảm giác nhộn nhịp như trước nữa, không khí lạnh lẽo tràn ngập. Trần Thanh Dao cùng Lý Kim Huy ngồi trong phòng đợi một lúc, thì người đến xem bệnh cho Lý Kim Huy cũng đến. Trước đó Trần Thanh Dao cũng có nghe nói người này vô cùng lợi hại, là thần y mà Bắc Địa Đạo khó khăn lắm mới tìm được về chữa trị cho Lý Kim Huy. Khi người nọ bước vào, cô vô cùng ngạc nhiên, bởi người ấy không giống trong tưởng tượng của cô là một lão già râu dài tóc bạc, mà là một cô gái rất xinh đẹp, đoan trang, dịu dàng. Thấy cô gái tiến đến, Trần Thanh Dao không biết chào hỏi thế nào cho phải, lúc cô còn đang loay hoay, cô gái kia đã nói:
“Lúc ta chữa trị cho thiếu gia, phiền mọi người ra ngoài để ta tập trung châm cứu.”
Lão nhất nghe vậy liền nhanh chóng ra ngoài, Trần Thanh Dao cũng vội vàng theo sau, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Lý Kim Huy túm lại: “Nàng không cần đi.”
Trần Thanh Dao khó xử nhìn lại cô gái kia, cô gái kia nhìn Lý Kim Huy rồi nói: “Thiếu gia, bệnh tình ngài là quan trọng, đừng làm mất thời gian thêm nữa.”
Trần Thanh Dao thấy vậy đành nói với Lý Kim Huy: “Thiếu gia ngài cứ yên tâm chữa trị đi, tôi ở ngay ngoài cửa thôi, sẽ không đi đâu cả, còn lão Nhất ở cùng tôi mà.”
Lúc này Lý Kim Huy mới an tâm để cô rời hắn một lúc. Trần Thanh Dao liền vội ra ngoài, thấy lão Nhất quả thật đứng ngoài đó liền tiến đến tò mò hỏi về cô gái kia.
Lão Nhất thở dài nói: “Cô ấy là Thánh nữ Ngọc Bích của Bạch Liên cung, nơi nổi tiếng với nhiều thầy thuốc giỏi. Cô ấy là người am hiểu nhiều về các loại dược vật và kịch độc, khó khăn lắm chúng ta mới nhờ được cô ấy xuống núi xem bệnh cho chủ nhân. Thật may là cô ấy cũng đã tìm ra phương pháp giải độc, mỗi tháng, cô ấy đều giúp ngài ấy châm kim đẩy chất độc từng chút một ra ngoài. Độc thấm vào cơ thể chủ nhân quá lâu, vì vậy sẽ mất rất nhiều thời gian để đẩy chúng ra, mỗi lần thực hiện trị liệu sẽ khiến cơ thể như bị kiến cắn, ong đốt, vô cùng đau đớn. Chủ nhân quả thực cũng đã chịu khổ rất nhiều.”
Trần Thanh Dao sau khi biết quá trình trị liệu đầy đau đớn của Lý Kim Huy cũng rất lo lắng, cầu mong cho thời gian mau trôi để hắn bớt phải chịu khổ. Nửa canh giờ sau, Ngọc Bích mệt mỏi bước ra, lão Nhất liền đến hỏi:
“Thánh nữ, tình trạng của chủ nhân thế nào rồi?”
“Tháng trước ngài ấy không tiến hành trị liệu, nên lần này ta tăng lực đẩy độc ra, đau đớn tất nhiên phải chịu gấp đôi. Tuy nhiên, ngài ấy vẫn chịu đựng rất tốt, tình trạng cũng chuyển biến khá hơn rất nhiều.”
“Cảm ơn ngài đã cố gắng giúp đỡ chủ nhân nhà ta.”
“Không có gì, nhưng lần sau đừng để ngài ấy hành sự lỗ mãng như vậy. Nếu không thực hiện trị liệu đều đặn, bệnh tình sẽ càng khó điều trị hơn.”
“Ta đã biết, lần sau sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Bích Ngọc định rời bước trở về, nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh Dao, cô ấy dừng lại hỏi: “Cô gái này là?”
Trần Thanh Dao vội đứng ra nói: “Thưa Thánh nữ, tôi là Thị Dao, người hầu thân cận của đại thiếu gia. Thời gian trước có việc không thể ở trong phủ, bây giờ mới trở về.”
Thấy vậy, Ngọc Bích cũng không nói gì nữa liền đi về. Trần Thanh Dao liền vội vào xem tình hình của Lý Kim Huy. Hắn ta có vẻ đã ngất đi vì đau đớn. Nhưng nhìn cả người hắn sạch sẽ nằm trong chăn, Trần Thanh Dao đoán cỏ vẻ Thánh nữ đã giúp hắn dọn dẹp, lau chùi qua. Thấy Lý Kim Huy đã ngủ, cũng không có việc gì, Trần Thanh Dao định trở về chỗ cũ xem Thị Anh, Thị Yến như nào. Nhưng định ra khỏi cửa thì đã bị một người áo đen từ đâu nhảy ra ngăn lại:
“Chủ nhân có căn dặn, lúc ngài ấy còn chưa tỉnh, cô không thể rời khỏi căn phòng này.”
Trần Thanh Dao khó hiểu nhìn sang lão Nhất, lão nhún vai nói: “Đó là ám vệ của chủ nhân, chắc là trước khi mất đi ý thức, ngài ấy đã dặn hắn trông coi cô.”
Trần Thanh Dao thấy vậy, cũng không nói gì nữa, quay trở lại ngồi cạnh Lý Kim Huy. Lão Nhất lại không nén nổi tò mò:
“Ta vẫn thực sự không hiểu cô và chủ nhân có quan hệ gì? Chỉ là chủ tớ bình thường thôi thì tại sao ngài ấy lại không quan tâm cái gì tìm kiếm cô như vậy? Nếu là quan hệ tình cảm kia thì ngài ấy cũng đâu cần canh giữ cô chặt vậy, cứ như là đang phòng cô giở trò gì đó?”
Trần Thanh Dao chỉ có thể nói: “Ngài cũng biết bệnh tình ngài ấy mà, cũng là lỗi do tôi trước, là tôi đánh mất niềm tin của ngài ấy, nên giờ ngài ấy không tin tưởng tôi là đúng rồi.”
Lão Nhất cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh nhẹn rời khỏi. Một lúc sau Lý Kim Huy cũng dần tỉnh lại, đôi mắt hắn vui sướng khi vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy Trần Thanh Dao.
“Ngài dậy rồi à? Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa? Có muốn ăn gì không, để tôi nhờ người mang tới.”
“Ừ, bảo họ mang lên đi, chắc nàng cũng đói rồi.”
Sau khi Trần Thanh Dao cùng Lý Kim Huy dùng bữa xong, trời cũng đã muộn, Trần Thanh Dao tỏ ý muốn trở về phòng nghỉ ngơi, cũng muốn về gặp Thị Anh, Thị Yến. Lý Kim Huy không muốn cùng cô tách ra, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý rồi đưa cô về phòng cũ. Hắn cũng muốn chuẩn bị cho cô căn phòng khác, nhưng cô nhất quyết không chịu, hắn cũng không dám làm cô giận thêm. Lúc về tới phòng, cô đã thấy Thị Yến, Thị Anh đang ngồi trên giường trò chuyện với nhau. Thấy là Trần Thanh Dao, Thị Yến, Thị Anh lập tức vui mừng muốn gọi cô, nhưng nhìn thấy Lý Kim Huy đứng sau, liền trở nên sợ hãi im lặng, đặc biệt là Thị Anh, người cô ấy cứ run bần bật nấp sau Thị Yến. Trần Thanh Dao vốn không để ý biểu cảm lạ lùng của hai người, chỉ vội vui sướng chạy tới gọi:
“Thị Anh, Thị Yến, tôi về rồi đây, hai cô thế nào rồi, vẫn khỏe chứ, xin lỗi vì đã làm liên lụy tới hai người.”
Thị Yến miễn cưỡng cười lại với cô: “Ừm, chúng tôi không sao, cô về là tốt rồi.”
Thấy phản ứng kì lạ của hai bọn họ, Trần Thanh Dao khó hiểu nhìn Lý Kim Huy đằng sau. Hắn cũng không rõ tình hình, đành dặn dò bọn họ vài câu rồi đi ra tìm người hỏi lại. Trần Thanh Dao thấy hắn đi rồi liền nói với Thị Yến:
“Đại thiếu gia đi rồi, các cô đừng sợ, ngài ấy đã làm gì hai người vậy, sao Thị Anh lại ra nông nỗi này?”
Thị Yến ôm Thị Anh vào người vỗ về, rồi cười khổ nói: “Ngài ấy chỉ trừng phạt chúng tôi một chút vì để cô bỏ trốn thôi. Giờ cũng đã qua rồi, cô cũng đã trở về, chúng tôi cũng sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Trần Thanh Dao biết mọi chuyện không đơn giản, nhưng cô không biết nên nói thế nào với hai người bọn họ, chỉ biết liên tục xin lỗi. Thị Yến không nói gì, nhưng Thị Anh lại là người phản ứng. Sau khi bình tĩnh lại, Thị Anh cầm tay Trần Thanh Dao nói: “Không phải lỗi của cô, là tôi không giữ cô lại, cũng là do tôi để cô chạy. Nhưng tội của tôi, một mình tôi gánh, sao ngài ấy cũng xử phạt Thị Yến chứ. Ngài ấy đúng là một con quỷ đội lốt người mà, cô quyết định chạy khỏi ngài ấy là đúng lắm. Chỉ tiếc ngài ấy quá mạnh, chúng ta lại quá yếu ớt, không thể thoát khỏi.”
Thị Yến thấy cô nói vậy, vội nhìn ngó xung quanh rồi ngăn Thị Anh lại: “Cô đừng nói nữa, trước kia cô suốt ngày bảo tôi đừng để cái miệng hại cái thân. Đến cuối cùng, cô lại trở thành như vậy, ngài ấy đã làm cô trở thành như này, vậy mà cô vẫn có thể không kiêng dè nói ra mấy lời đó.”
“Tôi còn sợ ngài ấy chắc, có giỏi ngài ấy cứ tiếp tục hành hạ tôi đi, tôi chỉ hận bản thân vì làm liên lụy tới cô.” Nói xong Thị Anh lại nhào vào người Thị Yến nức nở.
Thị Yến lại thở dài an ủi cô: “Được rồi, mọi chuyện cũng qua rồi. Thị Dao đã trở về, ngài ấy sẽ không làm gì chúng ta nữa.”
Trần Thanh Dao thấy hai người như vậy càng đau lòng hơn, rất muốn biết họ đã trải qua những gì: “Nếu các cô không muốn nói đại thiếu gia đã làm gì với mình thì không cần nói nữa, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, cũng sẽ bảo vệ các cô chu toàn. Dù sao, cũng là do tôi các cô mới phải chịu khổ.”
Thị Yến lại nhẹ nhàng khuyên cô: “Chuyện cũng đã qua, cô còn muốn tìm hiểu làm gì, có thể giải quyết được cái gì à. Bây giờ không phải chúng ta vẫn bình an gặp được nhau sao. Điều này là chuyện tốt nhất. Chuyện cũ đã qua, cứ để nó qua.”
Trần Thanh Dao nghe vậy cũng không nói gì nữa. Bọn họ cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Lý Kim Huy đã vội vã đến tìm Trần Thanh Dao, thấy cô không có thái độ gì lớn, hắn liền biết bọn người Thị Yến không dám nói gì cũng liền thở phào.
“Dao ơi, sáng nay nàng muốn ăn gì nào?”
Trần Thanh Dao không nói gì, lẳng lặng bước đi. Lý Kim Huy thấy tâm trạng cô không tốt liền vội nói: “Là ta sai rồi, Dao ơi đừng giận.”
Trần Thanh Dao thấy hắn chưa gì đã nhận lỗi liền nhướn mày hỏi: “Ngài sai chỗ nào?”
Lý Kim Huy lúng túng nói: “Ta...là ta không nên trừng phạt Thị Yến, Thị Anh nặng như vậy... Nhưng cũng là do bọn họ có lỗi, là bọn họ không...”
“Tôi tự mình bỏ đi, cũng không phải do bọn họ ép tôi. Nếu bọn họ tìm cách ngăn tôi lại, thì tôi vẫn cứ trốn thôi. Vốn dĩ họ không có lỗi gì cả. Đây là ngài giận cá chém thớt lên người bọn họ. Rốt cuộc là ngài đã làm gì mà khiến họ trở nên như vậy hả?” Trần Thanh Dao tức giận nói.
“Ta... ta cũng chỉ là đánh họ mấy ngày.”
“Được rồi, nếu ngài không thành thật nói, tôi sẽ tự mình đi tìm hiểu.”
Lý Kim Huy vội giữ cô lại: “Là ta sai, ta nói, ta nói cho nàng nghe được không, đừng đi nghe người khác nói, bọn họ chỉ muốn nói xấu ta thôi.”
Trần Thanh Dao kéo hắn ngồi xuống: “Vậy ngài nói đi, tốt nhất là đừng giấu giếm tôi chuyện gì.”
Lý Kim Huy khó khăn kể lại: “Lúc... lúc ta khỏi bệnh trở về phủ, có tìm Lý Kim Thành để hỏi lại hắn. Vốn dĩ trước đó hắn đã bị ta đánh cho suýt chết, lúc ta về hắn cũng mới bình phục, ta tưởng sẽ dễ dàng moi được thông tin từ hắn. Nhưng không ngờ, hắn cũng đã tự xây dựng được thế lực của mình, trốn đến phủ của Thất vương gia nên ta chưa thể tóm được hắn. Sau đó, ta nghĩ đến hai người Thị Anh, Thị Yến, nghĩ rằng mấy người các nàng trước đó chơi thân, có thể họ sẽ biết tin tức của nàng. Nhưng lúc ta hỏi, bọn họ đều tỏ ra không biết gì hết. Ta không tin, liền... liền cho người đánh bọn họ mấy roi.” Nói đến đây, Lý Kim Huy chột da nhìn lại Trần Thanh Dao, thấy cô không phản ứng gì, đành chậm rãi kể tiếp:
“Sau đó ta phát hiện như Thị Anh có chuyện gì dấu diếm, nhìn mặt ả cứ thấp thỏm, ta liền dùng hình cụ tra tấn ả. Cuối cùng ả cũng khai ra là trước lúc nàng bỏ đi đã gặp nàng, nhưng vì nàng cầu xin ả nên ả mới nhẹ lòng để nàng thuận lợi rời khỏi. Sau khi nghe được, ta vô cùng tức giận, bệnh cũ tái phát, không kiểm soát được, đã... đã... lấy kiếm muốn giết cô ta ngay lập tức. Nhưng ta chưa kịp thì... thì Thị Yến lao ra đỡ cho Thị Anh, lúc đó máu Thị Yến bắn đầy mặt ta với Thị Anh. Ta cũng tưởng lúc đó ta giết cô ấy rồi, nhưng trước lúc cô ta mất ý thức đã nói một câu làm ta rất sợ hãi. Cô ấy nói nếu nàng trở về liền không thấy bọn họ bình an chắc chắn sẽ hận ta. Vì vậy, ta cho người mang Thị Yến đi chữa trị, Thị Anh thì nhốt ở trong lao, mỗi ngày hành hình thẩm vấn. Có lần ta đến tìm Thị Anh, cô ta trông còn điên dại hơn ta, lúc thì sợ sệt khóc lóc, lúc thì hận muốn giết ta ngay lập tức, nói nếu Thị Yến có mệnh hệ gì sẽ nguyền rủa tên điên là ta cả đời cũng không thể gặp được nàng. Lúc đó ta thật sự muốn cắt lưỡi ả xuống, nhưng nhớ đến câu nói trước đó của Thị Yến, ta chỉ có thể bỏ đi, bảo người khác tiếp tục đánh cô ta tới ngất.”
“Sau đó thì sao?” Trần Thanh Dao lúc này đã không còn bình tĩnh, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng tỏ ra không có gì.
“Sau đó mất nửa tháng ta mới dụ được Lý Kim Thành vào bẫy, moi được thêm chút tin tức, sau đó lại từ chỗ Kim Linh biết được Nguyễn Nam. Mất thêm mấy tháng đối phó với Quạ đen thì bắt được hắn ta.”
Trần Thanh Dao không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Tôi không hỏi chuyện đó, tôi hỏi sau đó Thị Yến với Thị Anh như nào nữa.”
Lý Kim Huy thấy Trần Thanh Dao sắp không khống chế được mà tức giận, liền giật mình vội nói: “Ta cũng chỉ trừng phạt Thị Anh thêm mấy ngày rồi nhốt cô ấy lại, Thị Yến vẫn tiếp tục được chữa trị. Sau đó ta mải đối phó Lý Kim Thành với Nguyễn Nam và đi tìm nàng nên không để ý bọn họ nữa. Một tháng trước tìm được nàng, ta sợ nàng biết chuyện, đã cho người về đây thả họ ra rồi chữa trị chăm sóc cẩn thận.”
Quả thực lúc này Trần Thanh Dao không biết nên tỏ ra thái độ nào mới đúng, cô thực sự tức giận, nhưng lại cảm giác mình không đủ tư cách. Cô vốn chả là cái thá gì mà tức giận Lý Kim Huy, hắn là kẻ mạnh ở thế giới này, hắn có thể dễ dàng bóp chết cô cũng như Thị Anh, Thị Yến mà chả có ai dám nói hắn. Thị Yến là người suýt chết dưới tay Lý Kim Huy, còn chả dám hận hắn, cô thì có lý do gì để mắng chửi dạy dỗ hắn, bảo hắn phải thế này thế kia. Giờ cô vừa không muốn nhìn mặt Lý Kim Huy, vừa không dám gặp lại bọn người Thị Yến, cô cảm giác, cô nợ họ thật nhiều. Trần Thanh Dao không nói gì, Lý Kim Huy cũng không dám lên tiếng, hai người cứ ngồi im như vậy cho đến khi có người tới thông báo: “Thiếu gia, Thánh nữ đến tìm ngài.”
“Hôm nay tâm trạng ta không tốt, không muốn gặp người, bảo cô ấy về đi.”
Nhưng người hầu chưa kịp lui ra thì Ngọc Bích đã tiến vào, Thị Dao cũng vội đứng lên đi sang một bên.
“Hôm nay ai làm đại thiếu gia bực mình vậy, đến ta cũng không muốn gặp.”
Thấy người đã vào, Lý Kim Huy cũng đành đứng dậy chào hỏi: “Không biết hôm nay Thánh nữ đến tìm ta có việc gì.”
“Ta muốn đến xem tình trạng sức khỏe của ngài đến đâu rồi thôi.”
Thấy chỗ này cũng không có việc của mình, Trần Thanh Dao mau chóng lui ra trước khi Lý Kim Huy kịp phát hiện. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, thoát khỏi cái cảm giác áp bức kia. Nhưng khi còn chưa kịp ra khỏi viện đại thiếu gia, đã bị tên ám vệ hôm qua chặn lại: “Chủ nhân có lệnh, cô không thể rời khỏi viện khi không có ngài đi cùng.”
Trần Thanh Dao không ngờ Lý Kim Huy cho người canh chừng mình thật, tức giận quay trở về phòng. Về phòng gặp được Thị Anh đã ngủ, Thị Yến đang ngồi làm gì đó, cô liền đến gần quan sát.
“Oa, Thị Yến, cô cũng biết têm trầu nữa sao? Tôi còn tưởng cô chỉ biết nhai trầu nữa chứ? Mà trầu cô têm đẹp không kém gì Thị Anh nhỉ.”
“Đấy là cô chưa thấy tôi têm thôi, Thị Anh biết têm trầu cũng là do tôi dạy đó.”
“Có phải bình thường cô hay têm trầu qua loa là muốn để Thị Anh cảm thấy vui đúng không, không muốn đả kích cô ấy vì không têm đẹp bằng cô?”
Thị Yến nhẹ nhàng cười: “Ừ”
Trần Thanh Dao thấy cô vẫn vui vẻ làm việc, đành xoắn xuýt nói: “Thị Yến, cô thật không hận tôi và đại thiếu gia sao? Dù sao, vì tôi, cô cũng suýt chết dưới tay ngài ấy.”
Thấy Trần Thanh Dao đã biết chuyện, Thị Yến cũng không dấu nữa: “Thị Dao, cô đừng nghĩ vậy, nếu không có cô, bọn tôi đã chết từ lâu rồi. Vì đại thiếu gia biết chúng tôi quan trọng với cô nên mới tha cho chúng tôi một mạng. Tôi nghe nói, lúc ngài ấy tìm kiếm cô, không biết đã giết bao nhiêu người bên viện nhị thiếu gia rồi đó. Chúng tôi vẫn còn may mắn chán, còn được cô đi kêu oan cho. Mấy người đã chết dưới tay đại thiếu gia còn không được người ta nhớ tên nữa ấy, còn ai dám đi kêu oan cho bọn họ. Chúng ta từ khi sinh ra số đã khổ, sống được ngày nào hay ngày ấy, đặc biệt lại còn được ở cạnh người mình trân trọng, không phải rất hạnh phúc sao. Như thiếu gia, nếu ngài ấy không tìm được cô, dù ngài ấy có mạnh như nào đi nữa, tôi đoán, sau này ngài ấy cũng sẽ không có ngày nào được coi là thực sự đang sống đâu. Vì vậy, cô đừng nghĩ nhiều nữa, nếu khi ở bên cạnh đại thiếu gia, cô cảm thấy an toàn, vui vẻ thì cứ tiếp tục như vậy, đừng đi đâu nữa. Chỉ cần cô chăm sóc ngài ấy tốt, ngài ấy vui, cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ bình an vượt qua thôi. Đại thiếu gia của chúng ta rất mạnh, tôi tin, ngài ấy sẽ bảo vệ được cô, tôi, Thị Anh và những người xung quanh bình an một đời. Trực giác của tôi luôn đúng, cứ tin tôi đi.”
Sau khi nghe Thị Yến nói, Trần Thanh Dao nghĩ ngợi một lúc lâu, cũng bắt đầu thông suốt: “Thị Yến, cô thật tốt, cũng thật thông minh, IQ và EQ đều cao, không bù cho cái người mang tiếng xuyên không là tôi chút nào.”
Thị Yến nghe vậy chỉ cười: “Cô lại ăn nói linh tinh gì đó.”
“Không được, tôi có thể tha thứ cho đại thiếu gia, nhưng cơn giận này tôi vẫn không nuốt trôi, vẫn phải dạy bảo ngài ấy tôi mới chịu được. Tôi sẽ mắng ngài ấy một trận cho hai người.”
Thị Anh đã dậy từ lâu, sau khi nghe Thị Yến nói cũng như Thị Dao, liền ủng hộ cô: “Đúng vậy, Thị Dao, cô phải giúp chúng tôi xả cơn giận này, tốt nhất là đừng nói chuyện với ngài ấy mấy ngày, cho ngài ấy biết sợ là gì.”
Thị Dao, Thị Yến nghe vậy liền cười rộ lên phối hợp đồng tình với Thị Anh.
Danh Sách Chương: