Tôi rút lấy mấy tờ giấy đưa cho chị : “ Chuyện công việc?”
“Cảm ơn....”chị cầm lấy lau nước mắt, bất lực than một tiếng: “Mẹ tôi xảy ra chuyện đến bây giờ, tôi đã vắng mặt bốn lần hội nghị quốc tế rất quan trọng, đã lỡ rất nhiều công việc. Giám đốc điều hành của trụ sở bên Pháp vừa gọi điện cho tôi, ý của ông ấy muốn tôi chủ động từ chức....”
Những giọt lệ ấm ức như những hạt trân châu vỡ vụn, càng lau càng rơi.
Tôi lại rút vài tờ giấy lau , lặng lẽ đưa cho chị.
“Tôi đã giải thích cho ông ấy, nói với ông ấy là nhà tôi có chuyện, mặc dù tôi đã vắng mặt tại hội nghị nhưng tôi không hề gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của công ty” chị nghẹn ngào : “Nhưng ông ấy hầu như không nghe tôi nói, ông ấy cho rằng tôi không thích hợp để gánh vác công việc này, trụ sở đã xem xét đến việc đổi người, ông ấy đề nghị tôi tốt nhất nên chủ động xin từ chức, như vậy ông ấy vẫn có thể giữ cho tôi một chức vị....”
“Tôi tận lực rồi, thật sự đã tận lực rồi” chị đau lòng nói : “ Mẹ tôi xảy ra chuyện như vậy nên hầu như tôi không lo nổi những chuyện khác.”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.
Chị ấy cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, lau nước mắt rồi hít một hơi thật sâu: “ Không sao, công việc vẫn có thể tìm, nhưng mẹ thì chỉ có một mà thôi. Quay về tôi sẽ viết đơn từ chức, dựa vào năng lực của mình thì sợ gì không kiếm được việc?”
“ Chị vắng mặt bốn lần hội nghị, vậy người thay thế chị là ai?”tôi hỏi.
“Là trợ thủ của tôi, anh ấy tên là Diệp Thiếu Long” chị đáp : “ anh ấy là bạn đại học , cũng là bạn thân của tôi.”
“Bạn thân, hay là bạn trai?” tôi nhìn chằm chằm.
Mặt chị ửng đỏ : “ Anh ấy đang theo đuổi tôi, nhưng tôi chưa đồng ý.”
Tôi cười : “Tôi đói rồi, chúng ta đi thôi.”
Chúng tôi quay về trấn nhỏ, dừng ở một quán cháo nhỏ ăn bữa sáng. Sau đó vào chợ, mỗi người mua một bộ quần áo mới. Quay về khách sạn, chúng tôi ai về phòng nấy tắm rửa, thay nội y và quần áo mới.
Bộ quần áo cũ thì cho vào túi rồi để lên xe.
Sau khi thu xếp xong xuôi, chúng tôi xuất phát quay về khu vực thành phố.
Lúc này Đường Tư Giai đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện công việc nữa, chị ấy đã quyết định từ chức, đổi sang một công ty khác. Dựa vào năng lực của chị , lên kinh sẽ có vô số công ty lớn muốn mời chị về làm, vốn dĩ chị không cần lo lắng vấn đề công việc. Chỉ là đối với người mạnh mẽ như chị ấy thì chuyện này chỉ cần trong lòng nghĩ thoáng một chút mà thôi.
Trên đường chúng tôi bàn về chuyện trấn vật.
“Thầy ơi, thứ này xử lý thế nào?” chị hỏi.
Tôi không trả lời mà hỏi lại chị : “ Trước khi mẹ chị xảy ra chuyện , đã bị người khác lừa mất một khoản tiền lớn đúng không?”
Chị ngớ người , rồi liền gật đầu : “ Đúng vậy, mẹ tôi đã dùng 20 triệu Nhân dân tệ để mua một bức tranh cổ, về sau tôi đã nhờ một chuyên gia ở cố cung xem giúp thì phát hiện đó là hàng giả. Mẹ tôi cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa tự vẫn.”
“Trước đây bà ấy có thói quen sưu tầm đồ cổ không?”
“Không có, từ trước tới nay bà không có hứng thú với những thứ này?” chị than thở : “ Nhưng thời gian gần đây không hiểu tại sao mẹ tôi lại giống như ma vậy, lại muốn đầu tư đồ cổ. Vừa hay lúc đó, một bà chị của tôi từ nước ngoài trở về, nói là có mang về một bức tranh quốc bảo. Lúc mẹ tôi mua tranh đã đặc biệt thuê người đến kiểm tra bức tranh , người đó xác nhận đó là hàng thật nên bà mới mua. Nhưng không biết tại sao, sau khi bà mang về nhà thì nó lại biến thành hàng giả.”
“Bà ấy bị người ta bịp rồi” tôi nói : “ Hồi nhỏ tôi từng nghe ông nội kể, trong ngành đồ cổ có một nhóm người chuyên đi lừa bịp như vậy. Bọn họ dùng hàng thật để nhử mồi, sau đó đổi trắng thay đen. Vì thủ pháp cao minh nên có thể khiến người ta chẳng hề đề phòng.”
“Đúng vậy” chị bất lực : “ Để mua được bức tranh đó mẹ tôi đã gom tất cả số tiền bà có và toàn bộ cổ phiếu nhưng vẫn không đủ, còn bảo tôi cho bà hai trăm vạn tệ, khổ sở lắm mới gom đủ 20 triệu Nhân dân tệ. Lúc đó tôi đang ở nước ngoài , sợ bà bị lừa nên tôi đã ra sức khuyên bà, nhưng bà hoàn toàn không nghe tôi. Bà nói bà đã tìm được chuyên gia có uy tín , hơn nữa quan hệ giữa tôi và bà chị đó rất tốt , nên sẽ không có chuyện lừa bà đâu. Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta lừa....”
“Thế nên tình hình tài chính của chị cũng gặp khó khăn ?” tôi nhìn chị
Chị biết giấu không nổi tôi , mặt ửng hồng : “Thời gian gần đây cũng tiêu tốn mười mấy vạn để tìm người đuổi tà cho mẹ tôi, thực sự bây giờ có chút eo hẹp , nếu không tôi không chỉ gửi thầy mười vạn tệ....”
Tôi cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ mười vạn tế đó đâu có phải ít.
Nhưng tôi không thể nói ra lời này.
“Thầy ơi, tại sao thầy nhận ra mẹ tôi bị lừa?” chị hỏi.
“Bởi vì trấn vật đó” tôi nói : “ Trấn vật đó có tướng Cấn Thổ, gặp Tốn Mộc sinh tuyệt mệnh, mà tuyệt mệnh phạm hung, vật chủ bị lừa, đầu tiên gặp nạn khuynh gia bại sản, tiếp đó là họa bị hung sát*. Trấn vật đó là dùng quỷ nữ tu luyện thành,trước khi được trôn giấu ở phần mộ tổ nhà chị thì nó đã hình thành tà linh, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian thì nó nới phát huy tác dụng. Những chuyện mà mẹ chị gặp phải cũng chỉ là quá trình thông thường khi trấn phật phát huy tác dụng mà thôi.”
(*) Kiến thức liên quan tới Bát quái
Chị hiểu ra : “ Thì ra là vậy...vậy trấn vật đã được đào lên, mẹ tôi bây giờ tôi sẽ không sao chứ?’’
“ Không sao rồi” tôi đáp.
Cuối cùng chị cũng yên tâm, cảm kích nhìn tôi : “ Thầy ơi, cả ơn thầy rất nhiều!’’
“Mẹ chị không sao rồi, nhưng chuyện này thì chưa xong đâu’’ tôi nói : “ Nhất định phải tìm ra kẻ đằng sau. Nếu không, hắn trốn thoát lần này thì sẽ còn gây họa lần sau.”
“Vậy phải tìm như thế nào?”chị hỏi.
Tôi cười : “Dùng trấn vật.”
“Dùng trấn vật?” chị khó hiểu : “ Ý của thầy là....”
“Không cần hỏi nhiều như thế, chị sẽ hiểu thôi” tôi nhắm mắt lại : “ Tôi ngủ một lúc, đến nơi thì gọi.”
“Vâng!” chị gật đầu.
Trên giang hồ, thầy phong thủy có phép tắc của thầy phong thủy. Bình thường lúc làm việc luôn luôn bớt được việc nào hay việc ấy , nhận bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu. Nhưng Ngô gia chúng tôi lại khác, việc nào mà chúng tôi thực hiện đều phải xử lý gãy gọn cho họ, tuyệt đối không để lại tai họa về sau.
Ông nội tôi làm như vậy, ba tôi và chú hai cũng làm như vậy, đến lượt tôi thì cũng phải làm như vậy.
Bởi vì đó là phép tắc của Ngô gia.
Bên ngoài trời lại đổ cơn mưa.
Tôi ngồi trong xe an tĩnh ngủ say.