- Này chàng ơi, ta muốn 419.
- Hử. Nàng muốn 419 sao? Bây giờ ư? Trong lớp học này ư?
- Đúng. Ngay bây giờ. Mau….
- Trời. Tuyết Mai nàng ơi, nàng liều quá.
- Vì tình yêu của ta dành cho chàng đó, Cẩm Vân à.
- Oh. My Love.
- Âu…Hahahaa.
- Hahaaha.
Tôi vỗ tay 3 cái, giả tạo góp vui.
- Diễn đạt quá ha. Vui quá ha.
Tuyết Mai cười chảy cả nước mắt, giọng đứt quãng nhưng vẫn cố nói thành một câu.
- Du….Hạ Thiên Du…Hahaa… Tao nghi ngờ lắm, thật không ngờ một đứa như mày….lại không biết 419 là gì đó.
Cẩm Vân cười khùng khục.
- Tao nghĩ Du không biết thật đó Tuyết Mai ạ. Nó mà biết thì đã…
- Đã làm sao?
- Đã không là Hạ Thiên Du.
- Ừ ha. Mày nói đúng. Haha.
- Haha. Tao lúc nào chẳng nói đúng. Đúng không Du?
Tôi bơ hai đứa con gái kia, lẳng chiếc cặp lên giường, ôm chiếc Laptop và tìm mấy cuốn sách. Hai đứa con gái phía sau ngừng cười, xoắn xuýt chạy tới hỏi.
- Trưa rồi mà mày còn định đi đâu vậy?
- Lên thư viện.
- Làm gì?
Tôi xoay người lại, buông thõng một câu.
- Để chúng mày 419.
Tuyết Mai và Cẩm Vân nghe vậy liền quay sang nhìn nhau. Hai đứa chúng nó cố nhịn cười, đứa nọ đùn đẩy đứa kia. Mãi sau Tuyết Mai mới dè dặt hối lỗi.
- Giận à? Đợi Phương Loan về rồi cùng đi ăn cơm.
Tôi bỏ ngoài tai lời của Tuyết Mai, ngúng nguẩy lên thư viện.
Bây giờ ở cái trường đại học này, trong mắt đám sinh viên trong trường thì tôi là nữ đại dâm tặc, trong mắt ba đứa con gái cùng phòng thì tôi là con cừu già giả nai đeo nơ. Trong mắt cái tên Khủng Long cao lớn đó thì tôi là bà cô già mà gã trót “làm ơn mắc oán”.
Gần trưa, tôi vừa lê thân ra khỏi lớp học thì tên Khủng Long chẳng biết từ đâu chạy xồng xộc tới, hắn nói như rên lên.
- Tôi tưởng tôi nói cho chị biết lí do đại ca ngã xe là vì chị thì chị sẽ biết điều mà lặng lẽ giúp đỡ đại ca. Tôi nghĩ là chị sẽ giữ bí mật. Ai ngờ chị lại sơ hở để đại ca biết là tôi kể.
- Tôi…
- Chị có biết là đại ca đã dặn tôi không được kể chuyện đại ca ngã xe là vì đang trên đường mua bánh cho chị biết không? Chị có biết là vì chị mà đại ca bực mình với tôi không? Rõ là làm ơn mắc oán. Chào!
- Ơ…
Gã xổ ra một tràng rồi hắn đi mất hút. Tôi cố nhẫn nhịn thất thểu về kí túc xá. Vừa về đến nơi thì bắt gặp hai đứa con gái cùng phòng diễn trò hươu vượn. Tôi - bây giờ đang chui rúc trong tầng trệt thư viện - vốn dĩ không thể hiểu nổi. Vì sao nên nông nỗi??!
Là vì hắn - Khôi Vĩ!
Tôi ngồi đây, vuốt nhẵn trán mà vẫn không thể hiểu ; xung quanh Khôi Vĩ có rất nhiều con gái, vậy sao hắn lại chọn tôi làm đối tượng để khuấy đảo cuộc sống?
Ngày ấy khi nhìn thấy Hoàng Minh đứng trên sân thượng, tôi vận hết khí công một chưởng đạp tung cửa, bóng anh đổ dài khuất sau bức tường chắn, tôi đứng một bên, anh đứng một bên. Tôi ngoắc tay sang đưa anh lá thư. Anh chìa tay ra nhận nó vào lòng. Anh không thấy tôi. Tôi không thấy anh. Đến khi tôi thấy anh, anh biến thành con cáo. Tôi co giò bỏ chạy.
“Anh” là Khôi Vĩ chứ đâu phải là Hoàng Minh??!
Vậy ngọn ngành bắt đầu từ lá thư? Vì sao có lá thư? Là vì tôi trót thầm thương trộm nhớ cái tên Rain trên mạng đó!
Tôi mím môi, mở máy tính. Ngón tay Click chuột run run. Mục Messenger này mốc meo rồi. Và đúng là mốc meo thật khi tôi không nhận được tin nhắn Offline nào. Tôi, về cơ bản thì là đứa cố chấp. Vì cố chấp nên vẫn cứ nhen nhóm cái hi vọng Rain vì lí do nào đó mà không còn Online như trước. Và cũng vì cố chấp nên tôi mới trốn trong cái tầng trệt tối om này. Tôi mang nỗi bực tức mổ xuống bàn phím Laptop.
- “ Rain, bạn ở đâu? Cuộc sống của tôi lúc này khá rối reng. Hãy xuất hiện và cứu tôi. ….”
Tôi bắt đầu kể lể.
Sau một hồi kể lể tôi chua xót nghiệm ra rằng; Nơi tôi thuộc về chính là cái thư viện hưu quạnh không một bóng người vào giờ nghỉ trưa này. Chỉ thuộc về nơi đây. Một nơi mà không ai có thể tìm thấy tôi.
- Ra là chị ở đây.
Răng tôi suýt vập phải bàn phím. Cánh cửa nhỏ vừa bị kéo lên khiến những vạt ánh sáng lọt thỏm vào góc tối. Một bóng người cao lớn mảnh khảnh phía trước bị bao chùm bởi ánh sáng phía sau. Tôi một tay chắn ánh sáng, quát tháo.
- Mau đóng cửa lại đi.
“Rầm”! Cánh cửa được hạ xuống như đúng yêu cầu, chỉ có điều người vừa xuất hiện không đứng ở ngoài mà lại bước vào bên trong. Tôi trướng mắt, gắt gỏng.
- Ai đó? Sao không ra ngoài?
Một luồng ánh sáng từ điện thoại phả ra, mái tóc chuốt keo dựng đứng quen thuộc và nụ cười tinh quái không thể lẫn đi đâu được, giọng rất dứt khoát.
- Là tôi, Khôi Vĩ đây.
Tôi cúi đầu xuống bàn phím máy tính. Vốn dĩ trước đó khi cánh cửa bị kéo lên, trong lòng tôi đã luôn cầu nguyện cái tên vô duyên phía trước không phải là hắn. Nhưng chắc Chúa không nghe được lời thỉnh cầu của tôi.
Hắn bắt đầu di chuyển và luôn miệng suýt xoa.
- Chà. Thì ra trong thư viện trường đại học có một nơi yên tĩnh và kín đáo thế này.
Ánh đèn nhấp nhoáng bốn phía, tiếng bước chân sột soạt khắp gian phòng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vẻ thích thú của Khôi Vĩ, càu nhàu.
- Xem xong rồi nhớ đi ra ngoài.
Khôi Vĩ bỏ qua lời đề nghị của tôi, hỏi lại.
- Sao chị lại phát hiện ra nơi này vậy?
Tôi trả lời qua quýt.
- Tự nhiên biết.
- Từ bao giờ vậy?
- Năm nhất đại học.
- Chỉ mình chị biết thôi sao?
- Đúng.
- Chà. Có một nơi của riêng mình thật thích.
- Chà. Có một nơi của riêng mình thật thích.
Tôi không hề hà được nữa, nhắm mắt xổ ra một tràng.
- Đúng! Có một nơi của riêng mình thật thích. Đây là cái nơi mà tôi có thể trút giận, la hét, gào toáng mà không bị ai phát hiện. Nó được bao bọc bởi cánh cửa cách âm. Một tầng trệt bị bỏ quên. Ánh sáng không lọt tới. Kín bưng và tối om. Tĩnh lặng và yên bình. Trừ khi cậu bước ra!
Khôi Vĩ có vẻ bất ngờ khi nghe thấy thanh âm có phần bực bội của tôi, hắn ngừng quan sát căn phòng, chậm rãi lại gần rồi cuối cùng ngồi phịch xuống sàn. Giọng hắn không thể không gian tà hơn.
- Chị vẫn giận tôi vụ 419 tối hôm qua à?
Tôi “hứ” một cái rõ to.
- Tôi không còn hơi sức đâu mà giận mấy chuyện con nít.
Khôi Vĩ cúi xuống nhìn nét mặt của tôi, tặc lưỡi lắc đầu.
- Miệng nói không giận nhưng trong lòng lại sôi sùng sục. Thật tình khiến người khác bất an.
Tôi quay sang nhìn hắn bằng nửa con mắt, hỏi lại.
- Nhìn mặt tôi giống đang giận cậu lắm à?
Hắn im lặng không nói gì. Nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Ánh đèn từ điện thoại trên tay của hắn có lẽ là thứ ánh sáng kì ảo mơ hồ, đôi mắt Khôi Vĩ bỗng phẳng lặng như mặt hồ mùa xuân. Sững trong vài giây, tôi chớp chớp mắt, nuốt nước bọt hỏi lại.
- Cậu nhìn tôi như vậy là ý gì?
Khôi Vĩ thoáng giật mình, sau quay đi lạnh lùng nói.
- Tôi đang tìm lí do.
- Lí do gì?
- Chị vì chuyện gì mà lại phải trốn tận vào đây.
Tôi lật vài trang sách, miễn cưỡng đáp.
- Búa rìu dư luận.
Khôi Vĩ im lặng. Lát sau mới mở lời.
- Chị hãy bỏ ngoài tai mọi lời đồn đại này nọ trong trường.
Tôi thở dài.
- Vậy phải làm thế nào?
Hắn quay lại, nháy mắt.
- Chị cứ là chị là được.
Câu này của hắn có ý gì? “ Cừu thì vẫn là cừu, dù có chốn hay nấp ở xó nào thì cáo là ta vẫn sẽ tìm ra!”
Tôi mím môi chẳng nói thêm câu nào, vờ vịt đọc sách. Tôi nghĩ cách tốt nhất để hắn biết ý dời khỏi chỗ này là bơ hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Im lặng trong vài phút, Khôi Vĩ mở lời.
- Tôi không kể cho chị biết chuyện tôi ngã xe khi đi mua bánh là vì sợ chị sẽ lo lắng. Với lại….tôi không muốn chị thấy bộ dạng của tôi lúc đó.
Tôi hắng giọng, vẫn diễn kịch đang chăm chú đọc sách. Giọng Khôi Vĩ vẫn đều đều.
- Nghe nói sáng nay Khủng Long có tới tìm chị. Chắc vì lí do tối qua tôi quát tháo cậu ta. Hmmm. Khủng Long tuy có chút khó tính, nhưng kì thực thì cậu ta là người tốt bụng.
Tôi vẫn làm bộ tri thức, kiên quyết tìm hiểu những trang sách tiếp theo.
- Chị đừng để bụng những chuyện đó. Có biết không?
Tôi vẫn vờ câm điếc. Quả nhiên hắn đổi thanh âm.
- Này chị, tôi kể cho chị những chuyện này thì cũng như là con nhím đang phơi bụng bên đường cao tốc rồi đó. Chị nỡ phóng xe đi qua mà đè bẹp nó ư?
Tôi nở nụ cười tiểu nhân trong lòng, nhún vai nói.
- Nếu nhím đã phơi bụng trên đồng cỏ nội hay trên đường cao tốc gì đó xong thì nhím có thể lật người lại và đi về. Người lái xe phải đi tiếp, đang trên đường cao tốc, không thể dừng lại được.
Tôi cảm nhận được sự chịu đựng của người bên cạnh. Khôi Vĩ bật dậy. Chững lại 5 giây, hắn đi tới cánh cửa. Trước khi đi còn quay lại ném cho tôi vài từ.
- Đồ bà chị già khó ưa.
Tôi ho khụ một cái, lạnh lùng giở thêm vài trang sách nữa. Thế là xong, xử đẹp mọi chuyện. Quả đúng như những gì tôi dự tính, với những gì chướng tai gai mắt thì cứ bơ nó đi mà thôi.
Có điều…
Cái bóng mảnh khảnh vẫn đổ dài dưới sàn nhà. Tôi kiên nhẫn đọc thêm 1 trang sách nữa. Cái bóng vẫn không động đậy. Tôi đưa tay lên bóp trán, mệt mỏi nói.
- Này nhím, vẫn còn muốn phơi bụng nữa à?
- Cửa bị khóa ngoài rồi.
Như có một tiếng sét đánh ngang giữa bầu trời quang đãng. Tôi lắp bắp hỏi lại.
- Sao? Cửa bị khóa sao?
Khôi Vĩ cố gắng xê dịch cánh cửa, chậm rãi khẳng định.
- Bị khóa rồi.
Tôi run rẩy đứng dậy gào lên qua khe cửa.
- Có ai không? Có ai ngoài đó không? Trong này có người. Có ai không?
Khôi Vĩ quay sang nhìn tôi, yếu ớt giải thích.
- Tôi tưởng chị nói cửa này là cửa cách âm.
Tôi đấm thùm thụp vào cánh cửa, cơn cuồng phong bão tuyết trong lòng không thể kiềm chế được nữa. Tôi rú lên.
- Sao? Rốt cuộc là vì sao cậu lại vào đây?
Khôi Vĩ nhăn mặt, ngập ngừng giải thích.
- Tôi đi tìm chị.
Tôi gãi lông mày, cố cười chua xót.
- Tìm tôi vì chuyện gì? Sao lại phải tìm tôi?
Khôi Vĩ vẫn rất bình tĩnh.
- Tìm chị để phơi bụng nhím cho chị xem đó.
Tôi vuốt mặt đau khổ không nói nên được lời nào nữa. Sực nhớ ra lúc vào đây Khôi Vĩ có mang theo điện thoại, tôi giục.
- Thôi không so đo với cậu nữa. Mau gọi người đến giúp đi.
Khôi Vĩ nhún vai.
- Từ lúc tôi bước vào đây luôn bật đèn pin từ điện thoại bây giờ sập nguồn rồi. Dùng điện thoại của chị đi.
Lúc đi học về, vì một phút ngông cuồng tôi đã từ chối bữa trưa cùng với 3 đứa con gái cùng phòng. Cũng vì ra đi rất hiên ngang nên sau khi quăng cặp lên giường tôi chỉ mang Laptop và vài quyển sách. Vấn đề là điện thoại để trong cặp và cặp thì vứt trên giường!
Cả tầng trệt tối om chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc Laptop. Tôi rệu rã trở về chỗ cũ ngồi đợi cho qua giờ ăn trưa. Con cừu già lái chiếc mui trần đi qua đường cao tốc vì mải nhìn một con nhím đang phơi bụng mà bây giờ bị nhốt trong căn phòng tối om này. Thật đáng mà.
- Này chị. Vậy là hòa nhé.
- Hòa gì?
Khôi Vĩ ngồi xuống cạnh tôi, giọng rất an ủi.
- Lúc trước chị có lỗi với tôi vì cố tình bơ tôi, tôi giận chị. Bây giờ tôi có lỗi với chị vì trót gây chú ý khiến chị không nhớ đường về và bị kẹt ở đây, chị giận tôi. Hiện tại cả hai đều giận nhau, vậy là hòa.
Đoạn hắn cúi xuống nhìn màn hình Laptop của tôi, ngạc nhiên hỏi.
- Ủa, chị vẫn còn dùng phần mềm Messenger này sao?
- Ừ. Thì sao… Mà Messenger ư?
Đúng. Messenger. Tôi run rẩy click vào mục Friend trong Messenger. Ngày trước Tuyết Mai cũng từng dùng phần mềm này, hi vọng mong manh nhất bây giờ là nó vẫn chưa xóa App này trên điện thoại. Lạy trời cho Wifi trong kí túc xá đủ khỏe để điện thoại của Tuyết Mai có thể nhận được tin nhắn của tôi.
- “ Tuyết Mai, tao bị kẹt trong tầng trệt thư viện trường. Nếu đọc được tin nhắn này thì mau đến cứu tao.”
Tôi dán mắt vào màn hình máy tính đợi chờ thông báo Tuyết Mai Online. Khôi Vĩ bên cạnh gật gù tán dương.
- Cách này của chị hay đấy. Tôi…
- Suỵt – Tôi đưa tay kéo một đường khóa vô hình trên miệng rồi dặn Khôi Vĩ – Từ bây giờ cậu hãy im lặng được không?
Khôi Vĩ tròn mắt hỏi lại.
- Lí dó?
Tôi lắc đầu, thỏ thẻ lại.
- Không có lí do nào cả.
Khôi Vĩ nhìn tôi bằng nửa con mắt. Hậm hực quay đầu ra ngoài.
Tôi thở phào, chăm chú nhìn vào màn hình Laptop.
Đã 30 phút trôi qua mà nhỏ Tuyết Mai đó vẫn chưa có dấu hiệu cầm điện thoại. Có khi nào nó xóa cái App này đi không? Laptop cũng dần hết pin và bụng tôi bắt đầu kêu ọt ẹt vì đói.
- Này Khôi Vĩ, tôi đói quá.
Khôi Vĩ đáp lại bằng giọng giận dỗi.
- Tôi nhớ là chị dặn tôi phải giữ im lặng.
- Hầy. Lúc đó tôi đang bận đợi tin nhắn. Cậu không muốn ra khỏi chỗ này sao? Mà khi nãy cậu định nói gì đấy nhỉ?
Khôi Vĩ quay sang nhìn tôi, cơ miệng của hắn định kéo thành những lời lẽ bực bội nào đó, nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm mắt tôi, nét mặt hắn dần lắng lại. Khôi Vĩ chỉ chậm rãi nói.
- Tôi có một cách hay hơn để ra khỏi đây.
Nghe vậy tôi quay sang hỏi lại.
- Cậu có cách gì?
- Gọi trực tuyến.
- Gọi trực tuyến?
- Đúng!
…
Tên Khủng Long và nhỏ Tuyết Mai đứng như bất động khi thấy tôi và Khôi Vĩ bước ra từ căn trệt của thư viện.
- Du, mày ổn chứ? – Tuyết Mai hỏi tôi.
- Đại ca ổn chứ? – Tên Khủng Long hỏi Khôi Vĩ.
- Hai người ổn chứ? – Cả hai đồng thanh.
Tôi và Khôi Vĩ quay sang nhìn nhau rồi rẽ đôi ngả.
!!!
- Tao bất cần, tao bất cần. Tao không cần gì hết. Món nợ ư? Tiền quà cáp ư? Tiền ăn uống ư? Ba đứa chúng mày từ giờ chia nhau ra mà trả nợ cái tên Khôi Vĩ đó đi.
Tuyết Mai gật đầu đồng ý, nó nhẹ nhàng vuốt tóc tôi cảm thông.
- Được. Từ ngày mai bọn tao sẽ đi trả nợ thay mày.
Trước sự phản đối dữ dội của hai đứa con gái còn lại, tôi ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Tuyết Mai, dặn dò lại.
- Mày nhớ phải giữ lời đó.
Tuyết Mai gật đầu quả quyết.
- Biết mà.
Lòng tôi bớt cồn cào, Tuyết Mai bắt đầu kể lể.
- Thì cũng tại hôm nay bọn tao đi ăn ở trong căn-tin nên mới không nhận được thông báo tin nhắn từ Messenger.
Tôi xua tay.
- Thôi, dù sao thì từ ngày mai lũ chúng mày hãy thay phiên nhau đi mà trả nợ tên Khôi Vĩ đó.
Nhỏ Cẩm Vân và Phương Loan bên dưới đồng loạt hết kêu gào phản đối rồi lại quay sang nài nỉ nhưng đều bị Tuyết Mai gạt sang một bên.
- Lũ chúng mày đó, Socola lần trước Khôi Vĩ tặng. Có 10 phần thì lũ chúng mày ăn 9. Hạ Thiên Du của tao đã không có số lấy trọn được tình cảm của Khôi Vĩ nên là phải mặt dày đi học trừ nợ. Nay nó không thể tiếp tục mặt dày hơn nữa thì 3 chúng ta phải ra tay thôi.
Dù lời nói của Tuyết Mai tuy không lọt tai nhưng về cơ bản thì nó cũng thông suốt được phần nào nỗi thống khổ của tôi, nên là bão tuyết trong lòng cũng giảm thuyên nửa.
Tôi vỗ vai Tuyết Mai dặn dò.
- Vậy chúng mày tự phân chia công việc đi nhé. Lịch học lùi lại 2 tiết tức là tiết 3 chúng mày mới phải đến giảng đường năm nhất đó.
Tuyết Mai gật đầu quả quyết.
- Được rồi. Bọn tao sẽ tự biết phân chia thời gian. Mày cứ đi ăn trưa rồi lên phòng nghỉ ngơi đi. Mày hãy tận hưởng để bọn tao chịu khổ.
- Nghe có vẻ êm tai đấy. Thế nhé, tao đi xuống căn-tin ăn trưa.
- Nhưng mà này Du, cái tên to lớn đi cùng là Khủng Long đó hả?
- Ừ. Là tên đó đó.
- Sao biết tụi mày ở tầng trệt mà chạy qua thư viện vậy?
- À. May mà điện thoại của hắn kết nối Internet 24/24 nên Khôi Vĩ mới gọi trực tuyến được.
- Hầy. Đúng là tên phá đám mà.
- Cái gì cơ?
- À không có gì đâu. Mày đi ăn đi. Mọi chuyện cứ để tụi tao lo.
Tôi gật đầu. Vậy là bầy heo tấn công. Cừu già về dưỡng sức.