Ngũ nguyệt Thiên Sơn tuyết, vô hoa chích hữu hàn…Mây đen áp thành một luồng kim quang phá vân, Cố Thất Tuyệt cẩm bào trắng thuần đứng chắp tay, đầu ngón tay chỉ mực trên không viết vẽ, dường như long xà hiện lên ——Oanh!
Trong sát na, câu thơ chợt văng tung tóe, hóa thành phong tuyết khắp bầu trời, dường như ngọc long lân long lân phiến phi dương, bao một mảnh thiên địa ở trong đó!
“Cái gì?” Độc nhãn hung hán cùng đám Toàn Phong tặc hơi biến sắc.
Lời còn chưa dứt, cơn lốc kiếm quang mưa đen cuồng bạo kéo tới, đánh lên Bạo Phong Tuyết ngân bạch này gần trong nháy mắt, trong cơn lốc cả đám Toàn Phong tặc tất cả đều kịch liệt rung động, kiếm quang bị đánh cho lay động lảo đảo, thế tiến công không khỏi hơi bị kiềm hãm.
“Lại muốn, lại muốn biến họ thành tượng băng rồi?” Nhạc Ngũ Âm ở trên tường thành thấy tâm thần chấn động.
Sự thực chứng minh lần này nàng đã đoán sai!
Phong tuyết ngân bạch khắp bầu trời bay đến, Cố Thất Tuyệt cũng không có thừa thắng truy kích, mà là vẫn như cũ đứng, lấy ngón tay làm bút chấm nhẹ vào hư không, viết ra câu thơ thứ hai ——
“Địch trung văn chiết liễu, xuân sắc vị tằng khán…”
Bút lạc, ống tay áo trắng thuần hơi bay, câu thứ hai này hóa thành mực quang, dường như rung động nhộn nhạo lên, bao phủ hai phe địch ta kể cả mọi người trên Thiên Nguyên thành tường vào trong.
Ngoài dự liệu của mọi người, mực quang của câu thơ này cũng không có mang đến bất cứ thương tổn gì.
Nhưng mà, khi một mảnh hoa tuyết rơi vào má ngọc béo mập của Ngọc Địch nhi, đột nhiên nàng như là bị khí cơ nào đó điều khiển, không tự chủ được giơ sáo ngọc lên, để ngang môi anh đào thổi.
Làn điệu không hoan khoái như bình thường, lần này tiếng địch nàng thổi ra lại tràn đầy khí tức biên cương Tây Vực.
Mà trong tiếng địch thê lương, hư không phía sau Cố Thất Tuyệt, dĩ nhiên dần dần hiện ra cảnh tượng biên cương, đại mạc cô yên, sông dài mặt trời lặn…Trong cảnh tượng như vậy, cẩm bào của Cố Thất Tuyệt bay phất phới, trường thân như ngọc mà đứng, cổ tay ở trên hư không lại viết ra câu thứ ba ——
“Hiểu chiến tùy kim cổ, tiêu miên bão ngọc an…”
Mực quang thơm ngát viết thành, Tử Cổ nhi trên tường thành đột nhiên thở nhẹ một tiếng, giống như là đồng dạng bị tức cơ điều khiển, không kiềm hãm được nổi trống đồng ——Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống ù ù tràn ngập lưỡi mác chi âm, phảng phất giáp sĩ quân trận sát khí tận trời, thanh âm trở nên càng ngày càng sục sôi, khắp bầu trời phong tuyết lan xa, dường như sấm sét nổ vang, chấn đến hư không đều vỡ vụn ra.
Trong tiếng trống ầm ầm, cơn lốc kiếm quang mưa đen đều run nhè nhẹ, nhịn không được hội hợp thành cơn lốc tiến thối lưỡng nan, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị tiếng trống làm cho rung động kịch liệt, tùy thời cũng sẽ nhịn không được miệng phun đầy máu.
“Đi!” Trong lòng độc nhãn hung hán kinh hãi,, mao cốt tủng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.
Không cần hắn nhắc lại, đám Toàn Phong tặc sớm đã chuyển hướng thoát đi, nhưng vô luận là Bạo Phong Tuyết lúc trước hay là tiếng địch tiếng trống thời khắc này, đều quấy nhiễu bọn họ ly khai, thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cơn lốc kiếm quang mưa đen đều có chút tán loạn.
Phong tuyết mang tất cả tiếng địch thê lương, tiếng trống ầm ầm…Trong cảnh tượng như vậy, Cố Thất Tuyệt chậm rãi bay lên trời, phía sau hiển hiện ra huyễn tương đại mạc cô yên sông dài mặt trời lặn lại mang theo vài phần men say vi huân, giơ tay lên nhẹ nhàng một chiêu ——
“Kiếm đến!”
Thương nhiên một tiếng, bội kiếm bên hông Yến Thập Ngũ ré dài một tiếng, phảng phất như có ý thức vậy, gào thét lược đi trong không trung.
Giờ khắc này, Cố Thất Tuyệt cầm kiếm trong tay, nhẹ nhàng bắn ra mũi kiếm, trong tiếng long ngâm huýt sáo dài, kiếm minh lãng nhiên niệm ——
“Ngũ nguyệt Thiên Sơn tuyết, vô hoa chích hữu hàn. Địch trung văn chiết liễu, xuân sắc vị tằng khán. Hiểu chiến tùy kim cổ, tiêu miên bão ngọc an Nguyện tương yếu hạ kiếm, trực vi…chiết, lâu, lan!|Thơ thành, nhẹ phẩy ống tay áo, tiện tay ném trường kiếm một cái!
Trong sát na, khắp bầu trời bão tuyết ngân bạch cuộn trào mãnh liệt mang theo tư thế che trời lấp đất, dưới sự chỉ dẫn của mũi kiếm thanh sắc, hội tụ thành một sông băng tuyết dài, cuồng bạo chém về phía trước!
“Đi mau!” Trong cơn lốc kiếm quang mưa đen, độc nhãn hung hán mao cốt tủng nhiên.
Nhưng đã không kịp!
Không đợi đám Toàn Phong tặc thôi động cơn lốc chạy tứ tán, kiếm quang băng tuyết phát sau mà đến trước, như thác nước trăm trượng từ trời chém xuống!
Trong thời gian ngắn, cơn lốc kiếm quang mưa đen đột nhiên đình trệ, dường như hình ảnh tĩnh, độc nhãn hung hán trong cơn lốc cũng được, hơn trăm tên Toàn Phong tặc cũng được, tất cả đều vẫn duy trì tư thế kinh hãi rống giận, không chút sứt mẻ triệt để mất đi tri giác…Hô, gió mát không biết từ chỗ nào thổi tới.
Trong sát na, cơn lốc kiếm quang mưa đen chấn động, đột nhiên hóa thành bột phấn trong suốt, theo gió tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi, độc nhãn hung hán trong cơn lốc cùng Toàn Phong tặc càng hoàn toàn không có tung tích, đến phi kiếm cứng rắn nhất cũng không sót lại, phảng phất bọn họ chưa từng tồn tại.
Mờ mịt, mờ mịt vô pháp miêu tả…Trên tường thành, Yến Thập Ngũ cùng Thiên Nguyên đề thân đoàn sớm đã hóa đá tập thể, cũng không biết lúc này nên dùng biểu tình gì ——Con mẹ nó, chúng ta là không phải là xuất hiện cảm giác sai chứ?
Toàn Phong tặc hại chúng ta mấy năm, hơn nữa còn là có được món ma khí, lại ngắn một cái chớp mắt đã dễ dàng bị giết chết, thậm chí chỉ là dùng một bài thơ?
Một trận gió lạnh thổi qua, Yến Thập Ngũ triệt để hóa đá, đột nhiên không kiềm hãm được rùng mình, cứng ngắc quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm: “Ách, Cố đạo hữu, Cố đạo hữu rốt cuộc là?”
“Nhặt được.” Nhạc Ngũ Âm tâm tính thiện lương yếu ớt nhìn trời, “Ta chỉ biết là, hắn chắc là một quyển sách thành tinh, hơn nữa tu luyện rất nhiều năm, thế nhưng rốt cuộc là sách gì thì không rõ lắm.”
“Sách gì?” Thiên Nguyên đề thân đoàn hai mặt nhìn nhau, là có người như có điều suy nghĩ nói, “Cái này sao, thấy Cố đạo hữu rất thích ngâm thơ, có lẽ hắn là các loại thi tập, tỉ như nói đường thi…”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, ngoài thành mực quang phóng lên cao, khắp bầu trời trong phong tuyết ngưng tụ thành vô số câu thơ mặc sắc, dường như phi điểu xoay quanh dần dần bay tới thành tường.
Mà dưới ánh mặt trời kim sắc, trong phong tuyết ngân bạch, Cố Thất Tuyệt đạp câu thơ mặc sắc xoay quanh, thần tình lạnh nhạt phù không đi tới.
Huyễn tương đại mạc cô yên sông dài mặt trời lặn, từ từ triển khai phía sau hắn, bước ra của hắn một bước, sẽ có có tiếng khương địch trống trận ù ù, quanh quẩn ở trên hư không, chấn động Thiên Nguyên Tiên thành run nhè nhẹ.
Thiên Nguyên đề thân đoàn tập thể ngây ra như phỗng, chờ liên tưởng đến cảnh tượng kinh khủng vừa rồi Toàn Phong tặc bị một kiếm chém giết, đột nhiên có chút hoảng hốt: “Chờ một chút, Cố đạo hữu tuy rằng đầu óc có lỗ hỏng, nhưng cũng sẽ không…”
Phanh!
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Cố Thất Tuyệt trong hư không bước ra một bước, đột nhiên lảo đảo ngã xuống, hơn nữa công bằng lại ngã tới chỗ Nhạc Ngũ Âm.
“Lại muốn chiếm tiện nghi của ngân gia?” Nhạc Ngũ Âm lập tức che bộ ngực sữa, rất cảnh giác dịch chuyển sang bên cạnh, “Bớt đi, lần này mới sẽ không cho ngươi…”
Còn chưa nói hết, rõ ràng Cố Thất Tuyệt rơi thẳng xuống đột nhiên trên không trung mạnh mẽ biến hướng, sau đó…Sau đó, trong vẻ mặt dại ra của tất cả mọi người, hắn từ trên trời giáng xuống, lần thứ hai bay vào trong lòng của Nhạc Ngũ Âm, hơn nữa cái ót rơi ngay vào vị trí mềm mại, hoàn mỹ tránh khỏi chấn động não.
“A a a, đây là cố ý đi?” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt ửng đỏ hận đến nha dương dương.
“Rất suy yếu, không có linh lực, còn có chút cảm mạo nóng sốt…” Trong lòng ôn nhuyễn của nàng, Cố Thất Tuyệt suy yếu vô lực mở mắt, rồi lại vẻ mặt tái nhợt run rẩy vươn tay, giơ nửa khối tùng mặc ăn dư lên, gián đoạn nói ——
“Ngũ Âm nữ quan, ngươi có thể hay không, có thể hay không…”
“Mì thịt bò, tùng mặc cắt nhuyễn, không cho rau thơm, không cho hành, đúng không?”
“Không, không phải, lần này, bổn quân, bổn quân muốn một bánh rán trái cây…”
“…”
“Phải cho, phải cho trái cây, chớ cho lạp xưởng, lạp xưởng là tà giáo…”
“…”
Danh Sách Chương: