• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sao ngân gia lại phải học thơ?

Còn chưa thuộc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, đột nhiên nghe nói lại phải học thêm một bài thơ Đường, đáng thương tiểu tỷ tỷ Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, thế cho nên toàn bộ buổi tối đều ngủ không được ngon giấc, thậm chí còn vẫn lo lắng suy nghĩ có nên rời nhà bỏ trốn lần nữa không.

Thế nhưng suy nghĩ cũng không có ích lợi gì, đợi được sáng ngày thứ hai trời vừa sáng, Cố Thất Tuyệt trước sau như một phá cửa mà vào, hoàn toàn không thấy khẩn cầu “Anh anh anh, để ngân gia ngủ thêm một hồi đi” gì, trực tiếp bắt nàng vào trong viện học bài.

Thật đáng thương, Ngọc Địch nhi các nàng không cần bồi trốn ở phía sau cửa sổ, nhìn tỷ tỷ lê hoa đái vũ đứng ở đó trước trả Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ năm mươi lần, trung gian bởi vì trả không nỗi còn bị phạt đánh năm lần vào lòng bàn tay. . .

“Đây không phải là sinh hoạt ngân gia mong muốn ~” Nhạc Ngũ Âm bưng lòng bàn tay sưng đỏ, rất ưu thương ngẩng đầu nhìn trời, đặc biệt vừa nghĩ tới kế tiếp còn có một bài thơ dài phải học, đột nhiên thì có loại xung động tự treo đông nam chi.

“Vậy cũng phải trả bài!” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang mở Đường Thi Tam Bách Thủ ra, đưa một bài thơ tới trước mặt nàng, “Đến đây, cho ngươi một ngày, học thuộc bài này.”

“Điều đó không có khả năng!” Nhạc Ngũ Âm kinh đến hoa dung thất sắc, đến tỳ bà trong lòng đều rớt, “Quân thượng, một bài thơ Đường dài như vậy, ta làm sao có thể học thuộc trong một ngày. . .

Di?”Được rồi, còn chưa kháng nghị xong, chờ nàng nhìn thấy bài thơ mới này đột nhiên mở to hai mắt rất mờ mịt: “Như thế, ngắn như vậy sao?”

Không sai, chính là ngắn như vậy, bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú này tên là《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》, tổng cộng cũng chỉ có bốn câu hai mươi chữ, cho dù là tiểu hài tử mới lớn đọc vài lần cũng có thể trả được bài rồi ——

“Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử.”

Có chút mộng, Nhạc Ngũ Âm ôm tỳ bà, sỏa hồ hồ nhìn bài thơ trước mắt, bối rối nửa ngày mới do dự mà mở to hai mắt: “Bài này? Quân thượng ngươi không lầm chứ?”

“Ngươi muốn đổi bài khác?” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc cầm lấy Đường Thi Tam Bách Thủ.

“Không không không, liền bài này, bài này tốt vô cùng.” Nhạc Ngũ Âm nhanh lên lắc đầu, cầm lấy《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》 xem mấy lần trước, sau đó đọc thuộc lòng, “Tùng hạ. . .

Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại thử. . .

sơn trung, vân thâm bất tri. . .

xử. . .”

Oa nga, thấy nàng dĩ nhiên trắc trở trả được bài, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ tất cả đều mãn nhãn tiểu tinh tinh vỗ tay: “A a a, thật là lợi hại, tỷ tỷ thật là lợi hại, chỉ dùng một lần liền có thể trả được bài.”

“Đương nhiên.” Nhạc Ngũ Âm hỉ tư tư vung gáy ngọc lên, vẻ mặt đều viết mau tới biểu dương ta, “Không phải là một bài thơ sao, có cái gì khó, ta còn có thể viết chính tả. . .”

“Tốt a.” Cố Thất Tuyệt gật đầu.

“Gì?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên mắt choáng váng.

“Ta nói, tốt a.” Cố Thất Tuyệt rất vui mừng vỗ vỗ vai nàng, “Ngũ Âm nữ quan, không nghĩ tới ngươi thích học tập như thế, ta vốn đang suy nghĩ, phải nói thế nào để ngươi viết chính tả bài thơ này.”

Chờ một chút, hình như ở đâu đó không đúng lắm?

Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn Ngọc Địch nhi các nàng, đột nhiên phản ứng kịp: “Chờ một chút, ngân gia chỉ là so sánh, không có tính toán thực sự viết chính tả a.”

“Làm người nói chuyện phải có chữ tín, dù cho ngươi không phải người.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhìn nàng, thuận tiện đưa giấy và bút mực qua, “Như vậy, hiện tại bắt đầu, trước khi mặt trời lặn viết chính tả《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》 hai nghìn lần.”

“Hai nghìn lần?” Nhạc Ngũ Âm lệ rơi đầy mặt, đột nhiên có loại xung động một đâm tường chết, cho nên nói, ngân gia đây coi như là đào hố tự chôn mình?

“Ngươi có thể, nhiệm vụ tìm được các thư linh khác liền nhờ vào ngươi.” Cố Thất Tuyệt đổ cho nàng ché canh gà tâm linh, sau đó ngáp đi thẳng về ngủ, “Ngô, Sơ Sơ, các ngươi phụ trách giám sát nàng.”

“Ân ân ân, ân ân ân.” Ba tiểu la lỵ, liếm kẹo mạch nha rất chỉnh tề bao vây Nhạc Ngũ Âm: “A di, ngươi phải nghe lời của cha, hảo hảo học bài chăm chú viết chính tả nga.”

“Ha hả.” Nhạc Ngũ Âm mắng chửi ở trong lòng, ta dù cho không học bài, ba tiểu la lỵ các ngươi, có thể làm gì ta. . .

Oanh!

Một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vỡ tảng đá trong viện!

Nhạc Ngũ Âm mục trừng khẩu ngốc, nhìn khói xanh chậm rãi mọc lên trên mặt đất, hầu như đồng thời, trong khách phòng cách đó không xa truyền đến thanh âm chậm rì rì của Cố Thất Tuyệt ——

“Quên nói, Sơ Sơ các nàng đến từ Tam Tự kinh, truyền thừa tấm lòng son, thâm thụ quan tâm thiên đạo. . . Cho nên nói, ý nghĩ của các nàng, có đôi khi đại biểu cho nghĩ cách của thiên đạo.”

Như thế, trâu như thế sao?

Nhạc Ngũ Âm rất ưu thương quay đầu, nhìn ba tiểu la lỵ vẫn còn ngon miệng liếm kẹo mạch nha, duy nhất có thể làm, chính là lão lão thật thật cầm lấy giấy và bút mực, bắt đầu lòng chua xót viết chính tả.

Ngọc Địch nhi các nàng ở bên thấy rất là đồng tình, nhanh lên thu hồi đồ, rón rén trốn, ân ân ân, thừa dịp tiền bối còn chưa có phát hiện, đợi lát nữa nếu như hắn đột nhiên nhớ tới, cũng cho chúng ta bồi viết chính tả, vậy thì không xong.

“Vì sao chỉ có ngân gia phải viết chính tả?” Nhạc Ngũ Âm vẫn còn lòng rất chua xót viết chính tả, ba tiểu la lỵ, liếm kẹo mạch nha chỉnh tề mở to mắt, không nháy một cái nhìn nàng chằm chằm, căn bản không cho nàng bất luận cơ hội lười biếng gì.

Hai nghìn lần a hai nghìn lần!

Một vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ tỳ bà đáng thương, sáng sớm chép đến chạng vạng, đến bữa trưa đều không có cơ hội ăn, đã đói bụng đến bụng kêu còn không nói, cổ tay càng đau nhức đến nâng cũng không nâng lên được, thế nhưng dù cho như vậy, cũng mới chép được mấy trăm lần thôi.

“A di, không thể lười biếng nga.” Ba tiểu la lỵ, rốt cục liếm xong kẹo mạch nha, lại mỗi người đang cầm khối tây qua cạp cạp.

“Gọi tỷ tỷ, thỉnh gọi ta tỷ tỷ.” Nhạc Ngũ Âm xoa xoa cổ tay đau nhức, mượn cơ hội hỏi nghỉ ngơi một hồi, “Nói vậy, Sơ Sơ, các ngươi trước đây đều ở nơi đó?”

“Ở tại Linh Thư cung nha.” Ba tiểu la lỵ đang cầm tây qua mở to hai mắt.

“Thật sự có Linh Thư cung?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được lẩm bẩm, suy nghĩ một chút lại cúi người xuống hỏi, “Như vậy, Linh Thư cung ở đâu, các ngươi làm sao ra khỏi Linh Thư cung, nhưng lại bị phong ấn ở trong tàn trang.”

“Ân. . . Không biết.” Ba tiểu la lỵ rất chỉnh tề trả lời.

“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm thiếu chút nữa phun, “Cái quỷ gì a, các ngươi có thể trả lời lẽ thẳng khí hùng một chút không?”

“Cũng không biết nha.” Ba tiểu la lỵ rất vô tội mở to hai mắt, “Có một ngày, cha nói muốn đi ra ngoài làm đại sự, sau đó cưỡi mẫu thân đi ra cửa, sau đó qua một trận, Linh Thư cung đột nhiên chấn động, tiếp sau đó liền trời tối, tiếp sau đó. . . Chúng ta liền tỉnh rồi!”

Luôn cảm thấy, đoạn văn này tràn đầy hố a!

Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, càng nghĩ càng cảm thấy lẫn lộn, lại quay đầu nhìn căn phòng của Cố Thất Tuyệt, lần thứ hai thấp giọng nói, “Vậy, các ngươi nói cho ta nghe một chút, cha các ngươi là hạng người gì?”

Cái này trái lại trả lời rất tốt, ba tiểu la lỵ vỗ quai hàm , nãi thanh nãi khí giòn giòn trả lời: “Đầu óc của cha có lỗ hỏng!”

Phốc, Nhạc Ngũ Âm nhất thời phun một lần: “Khụ khụ khụ, cho nên nói, Sơ Sơ các ngươi cũng cho là như vậy sao?”

“Không biết.” Ba tiểu la lỵ rất mê hoặc cắn tay, “Thế nhưng trước đây ở Linh Thư cung, Tử Viết sư phụ bọn họ đều nói đầu óc cha có lỗ hỏng, Phong Trần đại thúc còn bình thường sẽ nâng kiếm truy sát cha, A Cửu tỷ tỷ nói, đó là bởi vì cha nói đặc biệt đâm tim. . . Ân, đâm tim là có ý gì?”

“Có đúng hay không a.” Nhạc Ngũ Âm nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, “Thấy không, ta đã nói rồi, không phải là một mình ta cảm thấy đầu óc của tên kia có lỗ hỏng, là tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy a.”

“Ngũ Âm nữ quan, ngươi viết xong rồi?” Thanh âm của Cố Thất Tuyệt đột nhiên vang lên ở phía sau.

Sợ đến run cả người, Nhạc Ngũ Âm nhanh lên cầm bút lênm ngồi ở trước bàn tiếp tục viết chính tả: “Đang viết, đang viết, ta vừa dừng lại lấy hơi, rất nhanh thì có thể. . . Ách?”

Một cách không ngờ, ngay lúc nàng mỏi eo đau lưng lại viết xong một lần thì vết mực tiêu đề “Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ” chưa khô trên tuyên chỉ đột nhiên hơi tỏa ánh sáng, gần mấy giây sau, bài thơ hai mươi chữ tất cả đều lan tràn mực quang như ẩn như hiện.

“Thơ ta viết chính tả đang phát quang?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc mở to hai mắt, hầu như đồng thời, nghe được thanh âm Ngọc Địch nhi các nàng tất cả đều chạy đến.

“Khảy đàn” Cố Thất Tuyệt làm một thủ thế, “Ngũ Âm nữ quan, xướng《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》đi.”

“Hảo. . .” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt gật đầu, ngay trong tiếng ti trúc nhạc đệm của Ngọc Địch nhi các nàng, ôm tỳ bà ngọc thạch, khẽ mở môi anh đào ngâm xướng ——

“Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử. . .”

Giờ khắc này, kèm theo tiếng ngâm xướng của nàng, mấy trăm trang giấy Tuyên Thành viết《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》, tất cả đều theo gió bay phất phới, như có linh thức một lượt bay lên không.

“Tiếp tục, đừng có ngừng.” Cố Thất Tuyệt quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm.

Tình huống gì, Nhạc Ngũ Âm còn không có phản ứng kịp, chỉ là bản năng khảy tỳ bà, phản phản phục phục hát một lần lại một lần ——

“Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử. . .

Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử. . .

Tùng hạ vấn đồng tử, ngôn sư thải dược khứ, chích tại. . .”

Hô!

Không biết bao nhiêu lần qua đi, ngay thời gian nàng miệng khô lưỡi khô, trên mấy trăm trang tuyên chỉ “Vân thâm bất tri xử”, dĩ nhiên tất cả đều thoát ly mặt giấy, hiện lên mực quang bay lên giữa không trung nhạc phường.

Ngay sau đó, những văn tự này đột nhiên tụ lại hóa thành một con tước điểu mực quang lóng lánh, khẽ gật đầu khinh minh xoay quanh, tựa hồ liền muốn bay về hướng đông nam.

“Đây, đây là?” Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin ngẩng đầu lên.

“Bài《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》này, chỉ dùng để tìm người tìm vật.” Cố Thất Tuyệt thản nhiên thảng trở lại xe lăn, “Ngũ Âm nữ quan, thu thập hành lý, chúng ta chuẩn bị xuất môn.”

“A, đi đâu?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ quay đầu.

“Đi tìm các tàn trang khác.” Cố Thất Tuyệt nhìn tước điểu quang trong hư không, “《 Tầm Ẩn Giả Bất Ngộ 》 không thể dùng để đánh lui địch, nhưng đại công dụng của nó đó là có thể đủ ngưng tụ tầm mịch tước điểu.”

“Tầm mịch tước điểu?” Nhạc Ngũ Âm bừng tỉnh đại ngộ, “Quân thượng, ý của ngươi là, chúng ta có thể cho con chim này dẫn đường, hỗ trợ tìm được. . .”

“Đúng vậy, nó có thể giúp chúng ta tìm được các tàn trang khác, cùng với thư linh trong tàn trang.” Cố Thất Tuyệt lộ ra biểu tình rất mau mắn, “Ngũ Âm nữ quan, lần này ngươi làm rất tốt, mới viết mấy trăm lần liền thành công.”

“Có đúng hay không nha?” Nhạc Ngũ Âm vẫn là lần đầu tiên được khen, đột nhiên có chút hơi cảm động, “Ai ai ai, kỳ thực ngân gia cũng không có tốt như vậy, cũng chính là linh căn xuất sắc thiên tư thông tuệ tinh thông âm luật đã gặp qua là không quên được. . .”

“Đúng rồi, mang giấy và bút mực theo.”

“Di?”

“Mực quang tước điểu tuy rằng thành hình, nhưng vẫb chưa ổn định.”

“Nên?”

“Nên, ngươi còn phải viết chính tả cho xong 1532 lần còn lại nữa.”

“. . .? ? ? ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK