“Thằng Năm bảo nó sẽ ở lại trên huyện để tham gia tuyển chọn công nhân viên chức gì đó, đậu hay không mẹ còn không biết. Haiz, đấy mọi chuyện chỉ có thế, đi về mà giải thích rõ ràng với nhà chồng mày.” - Lý Nhị Anh chỉ biết thở dài. Đáng lý ra từ đầu không nên gả nó cho nhà họ Tô kia, ai nói cưới trai trên trấn là sướng đâu, giờ chẳng khác gì cái của nợ.
Tâm sự với con gái xong thì đúng lúc cơm cũng vừa chín, cả nhà sà vào bàn quây quần dùng bữa, vẫn là những món ăn đạm bạc ấy nhưng nhà họ đều đã quen rồi. Cơm nước dọn dẹp xong xuôi, ai nấy tranh thủ về phòng nghỉ ngơi, đêm nay Hà Quyên sẽ ngủ chung với Hà Yến.
Trời vừa sáng, Hà Hưng Gia đẩy cửa phòng ra vươn vai ưỡn ngực sau một giấc ngủ ngon lành. Mồm vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì thấy Hà Quyên đã thức dậy tự bao giờ. Cô ngồi cặm cụi bên cạnh hai thau đồ khổng lồ của cả nhà, còn có tã của con bé Nhị Nha - cô con gái mới sinh của Hưng Dân, cũng được Hà Quyên ra sức vò rất sạch sẽ. Trời chưa kịp sáng đã rời giường, ít ai có thể chịu thương chịu khó như chị ấy, thật là một người phụ nữ hội tủ đủ công dung ngôn hạnh.
Cảnh tượng này làm cho Hà Hưng Gia nhớ lại lúc nguyên chủ còn nhỏ, cha mẹ đều rất bận rộn với công việc đồng áng, bếp núc. Vì nhà đông anh em nên chị ba Hà Quyên thay mẹ chăm bẵm anh và Hưng Nghiệp. Cho ăn, ru ngủ, chơi đùa đều là một tay chị Quyên lo, bởi vậy mà tình cảm của nguyên chủ cùng Hà Quyên rất thắm thiết. Chẳng qua là sau khi xuất giá, hai chị em lâu ngày không gặp nên có chút xa cách.
Tiếng bà Lý gọi mọi người ra ăn sáng đã kéo Hà Hưng Gia trở về với thực tại. Trong bữa cơm Lý Nhị Anh còn căn dặn Hà Hưng Gia hôm nay xin nghỉ nửa ngày đặng đưa chị về nhà chồng. Ai cũng hiểu vì sao bà làm thế, Lý Nhị Anh biết tỏng nhà thông gia sẽ làm khó làm dễ con gái mình khi cô không moi được tin tức gì từ nhà mẹ đẻ. Suy cho cùng cũng chỉ vì lo lắng con mình bị khi dễ mà thôi.Đường lên trấn không xa lắm, chỉ bằng một nửa quãng đường lên huyện nên đi nửa ngày đã tới nơi.
Ngày xưa nguyên chủ cũng có thời gian ở thị trấn, đó là thời điểm cùng Hưng Nghiệp học sơ trung, cái hồi còn là “con nhà người ta” ấy. Nhưng Hà Hưng Gia thì khác, từ lúc xuyên không tới nay, đây là lần đầu anh đặt chân đến trấn, trước giờ đi bán sâm bán cá toàn là vượt trấn lên thẳng huyện thành thôi.
Tuy không náo nhiệt bằng huyện thành nhưng thị trấn cũng khá hiện đại và mới mẻ, ẩn hiện đâu đó vẫn còn một chút màu sắc của thôn quê, giống như một sự kết hợp giữa thôn Đại Cương anh ở và huyện thành vậy.Đi một lúc cũng đến Tô gia, nhà chồng Hà Quyên là một căn nhà trệt một lầu, không có sân riêng như nhà ở thôn nhưng được cái khá gần trung tâm. Đứng trước cửa tiếp đón hai chị em là mẹ của Tô Đại Vĩ - Vương Xuân Hoa. Ông bà ta nói chớ có sai “tâm sinh tướng”, gương mặt Vương Xuân Hoa gầy quắm lại như lưỡi liềm, đã thế còn điểm thêm đôi mắt xếch sắc như lưỡi lam, lăm lăm cái mồm để chém người ta như chém chả.
Vừa thấy bóng dáng con dâu về là Vương Xuân Hoa đã lườm nguýt, liếc muốn rách mặt rồi đay nghiến: “Bây giờ mới chịu vác mặt về đấy à?! Cô thì sướng rồi, chồng con vứt lăn vứt lóc, mặc kệ An Bảo gào khóc ngặt nghẽo đòi mẹ cả đêm mà cô vẫn dửng dưng như không. Còn đứng đấy làm gì, mau vào xem thằng bé thế nào đi!!”
Chưa chi đã bị mẹ chồng chửi vuốt mặt không kịp, Hà Quyên chả dám hó hé lời nào, cô sợ sệt quay sang nhìn Hà Hưng Gia, anh hiểu ý mà ra hiệu cho Hà Quyên vào nhà trước.
Vương Xuân Hoa đứng chống nạnh, liếc theo con dâu đang khúm núm chạy vào nhà, trông bà ta chả khác gì một mụ dì ghẻ trong truyện cổ tích luôn tìm cơ hội để chì chiết con chồng. Ấy vậy chỉ trong tích tắc đã quay ngoắt 180 độ sang Hà Hưng Gia, mồm thì cười cười nói nói nhưng giọng điệu đầy sự chế giễu và khinh bỉ:
“Ôi cháu trai nhà thông gia đấy à, càng lớn càng đẹp trai nhỉ. Ít khi có dịp cháu đến đây, hay là cháu ở lại dùng cơm với gia đình bác nhé. Ấy chết, bác quên là dân quê mỗi ngày phải ra ruộng cày cày xới xới kiếm chút công điểm để mà sống lay lất qua ngày, mất công cản trở cháu, thôi cháu về đi nhé.” Vương Xuân Hoa nói xong liền đóng cửa lại.
Nằm ngoài dự đoán của bà ta, Hà Hưng Gia đã nhanh hơn một bước phóng tay lên chặn cửa, luồn người qua khe hở mà ngang nhiên đi thẳng vào trong nhà, ngồi ịch lên ghế sô pha gần đó, cười tủm tỉm nói: “ Thím thông gia không cần khách sáo, biết hôm nay đến chơi kiểu gì thím cũng giữ cháu lại ăn cơm, thành ra cháu đã tự giác xin nghỉ trước rồi. Hề hề.”
Bất ngờ chưa bà già, không ngờ phải không?
Vương Xuân Hoa rướn cổ trợn tròn hai mắt, mời lơi mà ở lại thật à? Bình thường bà vẫn dùng chiêu này để đuổi khéo người ta, nhưng đây là lần đầu bà gặp cái thằng mặt dày như vậy đấy. Không lẽ bây giờ đá đít nó ra ngoài đường chắc hàng xóm nó cười cho thúi đầu. Thôi cứ mặc kệ cho nó ngồi đây vậy, mình vào trong lo việc mình trước đã.
Suốt từ nãy đến giờ ngồi trong nhà họ Tô, Hà Hưng Gia chứng kiến người đàn bà này liên tục hành hạ chị gái mình, cả thể xác lẫn tinh thần. Vương Xuân Hoa vốn chả xem Hà gia ra cân lượng gì, một tiếng “con Quyên” hai tiếng “con Quyên” Mặc kệ Hà Hưng Gia vẫn ngồi lù lù ở đấy, mụ đàn bà vẫn cứ thản nhiên đem Hà Quyên ra sai khiến không khác gì con ở. Không! Phải nói là thua cả con ở mới đúng.
Không chỉ thế Vương Xuân Hoa còn là người thích bới lông tìm vết vạch lá tìm sâu, cho dù Hà Quyên có hoàn thành công việc tốt đến đâu cũng chẳng thể làm bà ta vừa lòng.
Chỉ một buổi sáng thôi mà Hà Hưng Gia không thể đếm nổi bà ta chửi rủa con dâu bao nhiêu lần:
“Con Quyên đâu rồi, bộ đồ này tôi mua cho Đại Vĩ ở tận cửa hàng bách hoá tút trên huyện, cô có biết bao nhiêu tiền không, cô có tiền đền nổi không? Đã dặn là phải giặt cho cẩn thận, vò nhẹ thôi, ấy vậy mà sao cái cổ áo nhăn nhúm như ruột mèo thế này? Hay là cô ghét tôi nên trút giận lên cái áo, cô xem mặt tôi như cái áo để vò tới vò lui cho bõ ghét đúng chửa?”
“An Bảo đang uống sữa được sao cô lại đổi cho nó ăn cháo bột rồi? Không thấy bột trong mồm nó đang chảy nhoe nhoét ra à? Tội nghiệp thằng bé có con mẹ đầu óc bã đậu, chả làm được cái tích sự gì ra hồn, có mỗi đứa bé cũng nuôi không xong. Hồi xưa tôi nuôi Đại Vĩ …”
“Con Quyênnnn! Biết mấy giờ chưa sao còn không tranh thủ đi nấu cơm, lát nữa chồng mày dậy mày tính để nó chết đói à?”
“Đứng đấy làm gì mà không nhanh đi chưng cho Đại Vĩ chén nước lê, hôm qua nó uống nhiều rượu lát nữa tỉnh dậy lại đau đầu. Khiếp, vợ gì mà như người dưng, thấy chồng như thế mà chả biết sốt ruột.”
“Nấu có tí nước lê thôi sao mà đổ lắm đường thế?! Đường từ trên trời rơi xuống à, hay là có sẵn ngoài chợ cho cô thích lấy thì lấy. Dở hơi cám lợi, đã ăn bám mà còn xài hoang!”
“…..”
Nói một câu công bằng đi, Vương Xuân Hoa bà ta có khác gì một con quỷ dạ xoa không chứ.
Danh Sách Chương: