“Em Nhân, anh … có … có chuyện muốn nói.” - Trâu Khải ngập ngừng.
“Chuyện là, anh bị điều xuống thôn này ròng rã cũng đã hai năm, ngày nào được về lại thành phố còn chưa biết chắc. Anh sợ rằng có khi bọn mình phải cắm dùi tại mảnh đất này luôn ấy chứ. Mà hai đứa mình thì đâu còn nhỏ, không thể cứ cô đơn như này mãi được. Dù sao chúng ta vẫn cần người ở bên chăm nom những lúc ốm đau, chia sẻ những khó khăn vất vả. Em thấy anh nói đúng không?”
Thấy Trình Nhân không nói gì, Trâu Khải được đà nói tiếp.
“Nhìn lại trong đội ngũ thanh niên trí thức, chỉ có hai đứa mình là cùng hộ khẩu Bắc Kinh. Hơn nữa anh không muốn vì yên ổn mà cưới đại một cô gái trong thôn về làm vợ. Rồi nếu có ngày được quay về thành, tụi mình cũng có thể đi cùng nhau, em sẽ không cần phải sống xa gia đình thêm lần nào nữa. Em thử nghĩ xem, nếu em và anh phát triển mối quan hệ thêm một bước nữa, có phải là hợp tình hợp lý quá không?”
Nói rồi, Trâu Khải muốn đưa tay nắm lấy tay nàng nhưng Trình Nhân đã nhanh một bước tránh thoát.
Phải đứng nghe cái tên Trâu Khải ba hoa toàn những lời ớn lạnh khiến Trình Nhân khó chịu ra mặt, cô cau mày thụt lùi, né tránh sự đụng chạm.
“Trâu Khải, không biết anh có hiểu lầm gì không nhưng quan hệ giữa tôi và anh chỉ đơn thuần là tình hữu nghị đồng chí. Thế nên tốt hơn hết là dừng ở đây thôi, anh không cần phải nói thêm gì nữa, xin thứ lỗi nhưng tôi không đồng ý.”
“TẠI SAO? ANH CÓ GÌ KHÔNG TỐT? Ít nhiều gì anh cũng tốt nghiệp trường cấp ba Bắc Kinh, so với tên nông dân bần hèn anh có gì không bằng hắn?”
“Anh nói vậy là có ý gì?? Cái gì mà nông dân bần hèn?”
“Em đừng tưởng anh không biết, cái hôm cứu trâu chính mắt anh đã nhìn thấy em và thằng Hà Hưng Gia liếc mắt đưa tình!”
Hà Hưng Gia không ngờ mình lại vô tình trở thành khán giả của màn tỏ tình cẩu huyết. Đang loay hoay không biết có nên rời đi để lại không gian riêng cho đôi trẻ hay không, thì bất thình lình nghe thấy tên mình bị lôi vào trong cuộc. Vì quá đỗi bất ngờ và bối rối Hà Hưng Gia sơ ý đạp phải nhành cây khô trên mặt đất gây ra tiếng động khá lớn.
Nghe thấy tiếng *sột soạt*, hai người bên kia cũng quay ngoắt lại. Trình Nhân không dám tin vào mắt mình khi thấy Hà Hưng Gia đứng chần dần ngay đó. Vậy là những lời Trâu Khải đơm đặt về mối quan hệ giữa bọn họ đều đã bị anh nghe hết rồi sao?! Trình Nhân thẹn quá hoá giận, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Có trời mới biết lúc này đây cô chỉ muốn độn thổ luôn cho rồi.Đằng nào cũng đã lộ, Hà Hưng Gia đủng đỉnh bước ra, thản nhiên cười nói như không: “Ồ, đồng chí Trâu đấy à, có phải anh có hiểu lầm gì không?”
Trâu Khải liếc tới liếc lui Hà Hưng Gia và Trình Nhân sau đó cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm? Tôi nhớ là chỉ hẹn mỗi Trình Nhân ra nói chuyện, còn anh thì trong bụi rậm thậm thà thậm thụt, vậy mà còn nói là hiểu lầm!”
Hà Hưng Gia bên ngoài cứng đờ nhưng bên trong sóng cuộn dâng trào: Trời cao ngó xuống mà xem! Oan ức quá, oan quá Bao đại nhân ơi!! Đúng thật là Hà Hưng Gia không có theo dõi hai người này, anh ta đi phóng sinh mà. Hoàn cảnh của Hà Hưng Gia lúc này còn oan hơn cả Thị Kính.
“Trâu Khải anh có thôi đi không! Mặc kệ tôi với Hà Hưng Gia có quan hệ gì, chuyện của tôi không liên quan đến anh.” - Trình Nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nói như vậy là cô thừa nhận rồi sao? Được, để tôi chống mắt lên xem cái thứ chân lấm tay bùn vô học này thì sẽ làm được cái trò trống gì. Cô chuẩn bị chôn vùi cả đời mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đi!”
Nói xong, Trâu Khải nhìn hai con chuột trong tay Hà Hưng Gia, làm ra vẻ khinh bỉ rồi quay đầu bỏ đi.
Thấy hắn nhìn về hai con chuột, Hà Hưng Gia cũng giơ hai đứa nó ngắm nghía, thật là cạn lời. Anh nhớ là mình đi đến đây để “phóng sinh” hai cái máy nói mà, sao tự nhiên lại trở thành nam chính trong “mối tình tay ba” này rồi.
“Đồng chí Hà, xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến anh. Anh đừng để ý đến mấy lời hồ đồ của tên Trâu Khải đó. - Trình Nhân ngượng ngùng giải thích.
“Ừm, không thành vấn đề, tôi không để trong lòng đâu.”
Nói xong, cả hai người đều im phăng phắc, bầu không khí trở nên ngượng nghịu hơi bao giờ hết. Chỉ có hai con chuột kia vẫn đang điên cuồng giãy giụa hòng chạy thoát, vô tình đã thu hút sự chú ý của Trình Nhân.
“Anh Hà, đây là … ?”
“À! Tôi bắt được hai con này trong nhà, đang chuẩn bị tìm chỗ nào xa xa thả tụi nó.”
Quái lạ thật, nếu là người bình thường thì hai con này đã bị đập bép dí từ lâu, ai lại cất công chạy một quãng thật xa để thả đi như Hà Hưng Gia chứ. Nhưng Trình Nhân không hỏi thêm gì, vả lại cũng sắp đến giờ đi làm rồi, đành nói qua loa với Hà Hưng Gia vài câu rồi tạm biệt ra về.
Tiễn được hai thằng chuột xúi quẩy đó đi, Hà Hưng Gia cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, thời tiết này mà ra đồng anh chắc chắn cào được chục mẫu đất đấy chứ chẳng đùa.
Giữa buổi sáng, đại đội trưởng Hà đặc biệt ra đồng để tìm Hà Hưng Gia. Vừa thoáng trông thấy bóng dáng thằng cháu, Hà Hữu Thụ lập tức gọi to:
“Hưng Gia, Hưng Gia, qua đây!”
Nghe Hà đội trưởng gọi, Hà Hưng Gia vội vàng lau mồ hồi chạy qua.
“Có gì không chú?”
Hà Hữu Thụ không trả lời ngay, ngược lại còn có chút đắn đo, do dự cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “À … ờm, là vầy … chuyện mày rút gai cứu trâu … không hiểu sao lại lan truyền qua tận thôn bên cạnh. Bây giờ thôn bọn họ cũng có con trâu đang bị bệnh, nên cử người mời mày sang xem thử coi có thể chữa bệnh cho trâu của thôn họ không.”
Danh Sách Chương: