• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh Hoàng Kỳ không có ai nhưng cậu dường như nghe rõ được tiếng của Nguyễn Nam. Cậu dừng khóc nói.

- Chị sẽ không bỏ em đi chứ? Cậu trông mong đối với không khí đưa ra thỉnh cầu.

- Ít nhất là đến lúc em trưởng thành. Yên tâm nhá, chị sẽ không đi. Nguyễn Nam vãn ghé vào tai cậu bé nói.

Hoàng Kỳ không nói gì. Cậu nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt. Cậu lớn lên không có ba không có mẹ chỉ có bà nội. Nghe nói bố mẹ cậu theo pháp nên bị chính quyền xử tử. Vì vậy tuy cậu không có bố mẹ, nhưng cậu vẫn bị bố mẹ ảnh hưởng, bị dân làng xa lánh, hắt hủi. Cậu không hận bố mẹ cậu, cậu không hận dân làng, cậu cũng không hận chính quyền. Cậu chỉ hận thời đại. Đừng nhìn cậu nhỏ chưa học qua trường lớp gì, nhưng kiến thức của cậu không phải một đứa trẻ cùng trang lứa có thể so sánh.

Vốn dĩ cậu định từ bỏ thế giới này. Cậu đã quyết tâm. Nhưng thật tốt. Ở thế giới này giờ đây không chỉ có mình cậu. Tuy người đó sẽ đi nhưng ít nhất không phải hiện tại. Cậu không phải đứa trẻ bị vứt bỏ. Là đứa phản quốc không ai muốn. Đúng vậy! Phản Quốc! Liệu chị ấy có ghét mình không? Liệu chị ấy có giống như bọn họ…. Ghét mình không? Cậu bắt đầu lại sợ hãi.

Nguyễn Nam giống như cảm nhận được suy nghĩ của cậu bé, cô nói.

- Yên tâm đi. Chị đến đây để giúp em. Chị không biết em đã trải qua những gì, nhưng yên tâm, cho dù sau này có chuyện gì sảy ra đi chăng nữa vẫn có chị ở đây. Bên cạnh em, cùng em trưởng thành.

- Cho dù em là con của Việt gian sao? Cậu bé lại hỏi. Nguyễn Nam đáp.

- Chị không ghét. Thật đấy. Cho dù bố mẹ em là Việt gian nhưng thì sao? Em đâu có phải. Huống chi…. Bí mật, đợi khi nào đất nước thống nhất chị sẽ nói.

Nguyễn Nam nói xong nhìn cậu bé. Trong thời chiến biết bao cậu chuyện như vậy đã say ra. Đâu phải gia đình cứ có 1 người là Việt gian thì cả nhà là Việt gian đâu. Nếu xem qua người đẹp thành đô thì sẽ biết. Gia đinh họ không phải cũng chị theo cách mạng, em theo chính quyền nhà họ Ngô sao.

Lại còn biết bao các cán bộ sống dưới các lớp vỏ bọc khác nhau nữa. Tiểu tam chưa chắc đã là tiểu tam, việt gian chưa chắc đã phải là việt gian. Chưa đến ngày đất nước giải phóng thì việc gì cũng có thể sảy ra cả.

Hoàng Kỳ tuy có chút lo lắng nhưng cậu biết hỏi cũng không có tác dụng gì. Cậu yên lặng. Nhìn cảnh mọi người náo nhiệt đi đi lại lại. Ít ra hiện tại cậu đã có người ở bên.

………

Lại một ngày mới lên, ánh mặt trời xua tan tăm tối, hôm nay có lẽ là một ngày trọng đại.

Nguyễn Nam ngồi dưới hiên nhà hít thở không khí trong lành của đất trời. Trời miền Bắc bây giờ đã vào hè nhưng buổi sáng không khí vẫn rất trong lành mát mẻ. Có lẽ bởi đây là nông thôn, cũng có lẽ bởi hiện tại không có hiệu ứng nhà kính và cũng có lẽ bởi hôm nay là một ngày trọng đại. Cả đất trời cùng hoà vào không khí tươi vui.

Nguyễn Nam đã đến thế giới này được 3 năm. Ở với Hoàng Kỳ bồi cậu lớn lên cũng được 3 năm. Cùng cậu trò chuyện, chơi đùa, học tập, chữa bệnh cho cậu, cùng cậu lớn lên cũng được 3 năm.

3 năm này Hoàng Kỳ từ một cậu bé chán đời trở thành một cậu thiếu niên tuy vẫn có chút ít nói nhưng đã cởi mở và không còn chán đời như trước nữa. Bệnh trầm cảm tuy không khỏi hẳn nhưng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Chỉ cần luôn có người ở bên cạnh làm công tác tư tưởng cho cậu là được. Chẳng bao lâu nữa mà cậu khỏi hẳn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK