Mấy ngày hôm nay tôi dù đang trong thời hạn xin nghỉ nhưng vẫn luôn tay luôn chân xử lí việc của Bạch thị, kết quả cũng đáng lắm, nhà họ Bạch sụp đổ rồi.
Trong thời gian tôi bận bịu, cường độ tới thăm nhà tôi của Lục Phong cũng không ít, tần suất tặng hoa cũng ngày một nhiều. Tôi từ chối không được, một lần lại hai lần dứt khoát đem hoa quyên góp vào của hàng bán hoa của cô ở đối diện, tới nỗi trở thành khách quen từ bao giờ, tôi cũng không biết. Hoa này Lục Phong chắc chắn tốn không ít công sức để vận chuyển từ Pháp về, cũng thật đáng tiếc, haiz.
Tên Lục Phong này quả thật bám dai như đỉa, hôm nay dự báo thời tiết nói có bão, hắn vẫn tùy hứng mà chạy tới nhà tôi nổi điên. Ô cũng không thèm mang theo? Hắn chán sống rồi à?
A??? Hắn đang..Quỳ??
Cmn! Bà đây nhịn hắn không nổi nữa, tên Lục Phong này chắc chắn là đã hạ quyết tâm hủy đi thanh danh của bổn tiểu thư! Ngày ngày chạy đến đây thì không nói, hôm nay bão to lại làm bộ thâm tình quỳ trước cổng cho ai xem? Thật tức muốn nổ phổi với hắn!
Coi như bà đây ban phước, miễn cưỡng gọi Khả Lạc ra đưa ô rồi đuổi hắn về vậy.
“Khả Lạc, anh họ của mày sắp chết cóng tới nơi rồi, còn không đem ô ra cho người ta, thần sấm cũng không nể tình nổi nữa!”
-“A, mày vội như vậy làm cái gì? Thương hại thì tự mình đem ô ra, tao chơi game chưa xong ván này.”
“Còn không mang ô ra, đuổi anh họ mày về, ngày mai ổng lăn đùng ra thì trách nhiệm mày chịu đó!”
-“Chính là tao phải bồi thường tiền?”
“Đúng!”
-“Tầm khoảng bao nhiêu?”
“Không nhiều, ít nhất cũng từ tám con số không trở lên.”
Khả Lạc ngày thường sợ nhất chính là có người đụng tới tiền trong túi của cô ấy, tôi lợi dụng điểm này, vặn ngược Khả Lạc một cái. Ahahahahaha!
Khả Lạc nghe xong sắc mặt liền hoảng loạn, điện thoại cũng cầm không vững, vội vàng tìm ô đi ra ngoài.
Khả Lạc: Chết tiệt! cần nhiều tiền như vậy còn không có nói sớm, aiya suýt thì tám con số không đi tong! Ô ở đâu, mau đưa đây.
Lục Phong thấy có bóng người cầm ô lao nhanh ra khỏi nhà, từ trong ánh mắt hi vọng tràn ra, nhưng trong khoảnh khắc thấy người đó là Khả Lạc, đôi mắt tíc tắc lại âm trầm u ám. Hít một hơi thật sâu, Lục Phong cất giọng khàn khàn, hỏi:
“Khiết Hạ ở đâu?”
Khả Lạc: Aiya, còn không mau cầm lấy ô rồi quay trở về đi, anh đừng để hai bác ở nhà lo lắng nữa, anh bây giờ chính là hi vọng duy nhất của họ, tập trung vào công việc đi thôi.
Lục Phong nghe xong thì bất mãn mày cau chặt lại, khàn giọng hỏi lại.
“Khiết Hạ ở đâu?”
Khả Lạc đánh lạc hướng không được Lục Phong, đành phải nói thẳng.
“Chậc, anh muốn đau lòng em cũng không cản nổi. Khiết Hạ không muốn gặp, bảo em ra đưa ô đuổi anh về, mau về đi, cũng không còn sớm nữa, đừng để lại rước bệnh vào người.”
-“Nói với cô ấy, bao giờ cô ấy chịu ra gặp anh nói chuyện, anh mới quay về.”
“Anh! Cái thứ cứng đầu này, em mặc kệ anh.”
Khả Lạc một bộ dạng tức giận đùng đùng đi vào, truyền lại nguyên văn lời nói của Lục Phong ban nãy cho tôi. Tôi cũng không có biểu cảm gì, chỉ suy tư rồi qua loa ừm một cái.
Ngày hôm nay cho dù Lục Phong có quỳ ở đây không đứng dậy nổi cũng là đáng đời anh ta! Quỳ một cái có thể đem quá khứ vãn hồi lại, tôi căn bản đã viêm khớp gối!
Lục Phong quỳ cả một buổi sáng, tôi mệt mỏi, ăn cơm trưa xong đành cầm ô đi lại phía anh ta.
Danh Sách Chương: