“A Sách. Đừng tưởng lần trước ngươi mang ta đi xem bên trái ngọn núi, lần này mang ta đi xem bên phải ngọn núi, ta sẽ không biết kỳ thực nó là cùng một ngọn núi.” Kỷ Vô Địch ôm ngực nhìn gò núi nhỏ trước mặt.
Viên Ngạo Sách chắp tay nhìn trời, “Núi lúc nào cũng giông giống như nhau.”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi không thấy mảnh vải viết ‘Viên Kỷ đã từng đến đây chơi’ cũng rất tương tự?”
“…” Viên Ngạo Sách phẫn nộ rút địa đồ trong lòng ra, “Với tấm địa đồ như vầy, ai mà biết được là phải đi kiểu gì?”
Thượng Thước dùng quạt phẩy phẩy, lập tức phát hiện gió thổi tới càng lúc càng mạnh, mới ngừng tay nói: “Nếu không phải Hữu hộ pháp nhất thời lỡ tay, làm cho một tấm địa đồ biến thành nửa tấm địa đồ, ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải ở đây dạo vòng vòng nguyên một tháng.”
Tả Tư Văn lặng lẽ liếc nhìn Hữu Khổng Vũ, lạnh nhạt nói: “Không sai. Bất quá nửa tấm địa đồ còn đỡ hơn là nửa tấm địa đồ lem nhem không rõ. Việc này Chung đường chủ cũng phải chịu trách nhiệm.”
Kỷ Vô Địch nói: “Di? Các ngươi lỡ tay sao?”
Hữu Khổng Vũ lúng túng nhìn bên trái, Chung Vũ mặt không đổi sắc nhìn bên phải.
Kỷ Vô Địch nhìn Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, ta còn tưởng trong địa đồ có tàng bảo đồ nên bọn hắn mới hơ lửa nhúng nước chứ.”
Viên Ngạo Sách nói: “Bọn họ không có thông minh được như vậy.”
Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Phải a, ta cũng hiểu được mấy chuyện này lẽ ra chỉ chúng ta mới nghĩ tới.”
Hạ Hối vội đánh xe ngựa qua đây, vuốt mồ hôi trên trán, phiền muộn hỏi: “Các ngươi thực sự không muốn ngồi xe ngựa sao?”
Mọi người trăm miệng một lời đáp: “Không muốn.”
Hạ Hối nói: “Vậy sao các ngươi còn muốn mang xe ngựa tới nữa?”
Tả Tư Văn nói: “Để hành lý.”
Thượng Thước nói: “Để ngân lượng.”
Kỷ Vô Địch chớp mắt nói: “Để thức ăn.”
Hạ Hối nói: “Vậy sao các ngươi không tới đánh xe?”
“Bởi vì Hạ đường chủ năng giả đa lao* nha.” Thượng Thước cười tủm tỉm vẫy cây quạt, sau đó lại dừng lại.
(*) năng giả đa lao: người có tài thì thường phải làm việc nhiều = =
Hạ Hối nhìn những người khác, căm giận lẩm bẩm: “Lần sau ta sẽ không bao giờ ra ngoài với các ngươi nữa.”
Kỷ Vô Địch nghi hoặc hỏi thăm: “A Hạ, ngươi sao lại cảm thấy còn có lần sau nữa vậy?”
Hạ Hối: “…”
Đột nhiên, bốn phía nổi lên tiếng vó ngựa như sấm, không lâu sau một mã đội* mặc khôi giáp đạp trên bụi vàng cuồn cuộn chạy như bay tới đem bọn họ vây quanh.
(*) đội quân cưỡi ngựa
Bụi vung lên, che khuất tầm mắt mọi người.
Mã đội một lát mới dừng lại.
Kỷ Vô Địch che mũi, phất bụi, buồn bực hỏi: “Các ngươi đã đem chúng ta vây quanh rồi, sao còn chạy tới chạy lui nữa.
Thượng Thước nói: “Chắc là phanh không ăn?”
Thủ lĩnh mã đội phất tay, hơn mười cái cung tên lập tức nhắm vào bọn họ.
Kỷ Vô Địch nghe hắn dùng tiếng Đột Quyết nói cực nhanh, ngỡ ngàng hỏi lại: “Hắn nói cái gì?”
Tả Tư Văn nói: “Hắn bảo chúng ta đầu hàng.”
Kỷ Vô Địch nói: “A Chung, A Hữu cho bọn hắn kiến thức một chút phương thức đầu hàng độc nhất vô nhị của Huy Hoàng Môn.”
....
Chớp mắt một cái, mã đội biến thành mã đứng một đội, người đứng một đội.
Thủ lĩnh mã đội bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, vừa sợ vừa giận, miệng liên tục nói không ngừng.
Kỷ Vô Địch hỏi: “Hắn nói cái gì?”
Tả Tư Văn nhíu mày đáp: “Hắn nói vương tử bọn hắn sắp kế thừa vị trí Khả Hãn rồi, muốn chúng ta thức thời mà quy thuận bọn hắn.”
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ hỏi: “Quy thuận bọn hắn làm cái gì?”
Tả Tư Văn dựa theo lời hắn hỏi lại, “Hắn nói, làm binh sĩ.”
“…”
Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “Di? Kế thừa có phải là ý nói…”
Thượng Thước chậm rãi thu hồi quạt, “Khả Hãn sắp băng hà rồi.”