Hai người tạt nhau một lúc, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt đối diện có chút phức tạp, cuối cùng đều bị hai người cười cười bỏ qua.
Lửa thiêu tới giữa sườn núi, nhưng vẫn còn khoảng trống có thể đi.
Khuyết Thư xông lên trước.
Hà Dung Cẩm ở sau vừa đuổi theo vừa nói: “Cẩn thận vết thương của ngươi!”
Khuyết Thư không quay đầu lại đáp: “Ta thương ở sau lưng, ngươi che chở đằng sau.”
Đang nói, ngọn lửa đột nhiên lủi lên.
Khuyết Thư xoay người định bảo vệ Hà Dung Cẩm, lại bị Hà Dung Cẩm ôm lấy nhảy tới trước mấy trượng. Khuyết Thư vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Không phải ngươi nói ta che chở đằng sau sao?”
Khuyết Thư cười nói: “Phải a, nhưng mà đằng trước của ngươi ta che chở. Lúc đằng sau ta là đằng trước ngươi, đương nhiên là che cho ngươi trước.”
Hà Dung Cẩm không được tự nhiên ngoảnh mặt đi, nói: “Đi mau.”
Dù cẩn thận muôn vàn, hai người vẫn bị bỏng mấy chỗ.
Hà Dung Cẩm thấy Khuyết Thư càng chạy càng chậm, ánh mắt rã rời nhìn con đường phía trước, phảng phất như tùy thời có thể bất tỉnh, trực tiếp đem hắn cõng lên chạy.
Khuyết Thư thần trí vẫn còn mấy phần thanh tỉnh, nhắc nhở hắn: “Tới chân núi… thả ta xuống, làm con tin, ngươi… ngươi cẩn thận.”
Hà Dung Cẩm nói thầm một câu.
Khuyết Thư không nghe rõ, “Cái gì?”
“Đừng có nhiều lời vô ích như vậy!” Hà Dung Cẩm lần này là rống lên. Hắn bình sinh trải qua không ít trận khổ chiến, lại chưa bao giờ hoảng trương* đến mức này. Dù trước kia binh bại, trước kia bị Mẫn Mẫn vương bán đứng, hắn vẫn như trước ngẩng cao đầu lẽ thẳng khí hùng, thậm chí còn âm thầm tính toán làm sao để Đông Sơn tái khởi, đem tất cả những gì phải chịu đựng hung hăng đáp trả lại. Chưa bao giờ hắn khủng hoảng như lúc này, khủng hoảng tới mức muốn bái thần cầu phật.
(*) hoảng trương: diễn tả bộ dạng rất khẩn trương rất hốt hoảng rất bối rối
“Khuyết Thư.”
Hắn nhẹ giọng gọi.
Tiếng hô hấp nặng nề bên tai ngày càng yếu, Hà Dung Cẩm rất muốn dừng lại quay đầu nhìn thử một cái, lại sợ kết quả thấy được làm hắn mất hết dũng khí để tiếp tục xông lên, đành phải cắn răng nhịn xuống cảm giác bất an đang tràn lan trong lòng.
Thế lửa nhỏ dần.
Một đám binh gia đen đặc như mực đang đóng quân dưới chân núi, khí thế kinh người.
Hà Dung Cẩm không để ý cái chân bị thương, đạp mạnh một phát, thân như chim ưng phi từ trên núi xuống.
“Hây!”
Đám lính đem vũ khí chĩa thẳng vào người hắn.
Hà Dung Cẩm vững vàng đứng ở chỗ cách đại quân chừng năm sáu trượng, ôn độ của lửa lớn đằng sau không ngừng truyền tới.
“Thịnh văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn Hà Dung Cẩm ở đây, cầu kiến lĩnh quân tướng quân.” Biết rõ người tới rất có thể là Xác Châu, Hà Dung Cẩm lại vờ như không biết.
Đối phương nghe hắn giới thiệu quả nhiên rất kinh hãi, nhanh chóng đi hồi báo.
Không lâu sau, binh lính tách ra hai bên nhường đường, Xác Châu ngồi trên lưng ngựa, áo choàng đỏ sậm, tuấn mã tuyết trắng, lại thêm khuôn mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, cùng vẻ chật vật của bọn hắn như một trời một vực.
“Ta đã cho là chúng ta đời này không gặp lại.” Xác Châu mắt như nhìn hắn, lại giống như đang nhìn lửa lớn.
Tay Hà Dung Cẩm xiết chặt lấy bắp chân Khuyết Thư, nói từng chữ một: “Ta đầu hàng.”
Lúc bị Mẫn Mẫn vương bán đứng, hắn chưa từng nói ta đầu hàng.
Lúc bị Khuyết Thư bắt làm tù binh, hắn cũng chưa từng nói ta đầu hàng.
Thậm chí lúc phải nếm trải chuyện mà một nam nhân không cách gì tiếp thu được, hắn cũng chưa từng nói ta đầu hàng.
Mấy thứ đó, hắn nhịn được. Nhưng hôm nay, hắn nói, đơn giản là vì hai vai đã không chịu nổi trọng lượng ở trên đó.
Xác Châu lạnh nhạt nói: “Ta và ngươi vốn không phải kẻ thù, sao lại nói đến chuyện đầu hàng?”
Hà Dung Cẩm nói: “Cứu hắn.” Mạng Khuyết Thư như chỉ mành treo chuông, hắn đã không làm được cái gì mà kế Kinh Kha đâm Tần. Giờ duy nhất hắn có thể nghĩ đến là xin Xác Châu cứu người.
Xác Châu nói: “Ngươi biết ngươi đang cõng là ai không?”
Hà Dung Cẩm nói: “Bằng hữu của ta.”
Xác Châu nói: “Hắn là Hồn Hồn vương của Tây Khương, là kẻ địch lớn nhất của Đột Quyết ta!”
Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương cùng Đột Quyết phải nước bạn!”
Xác Châu cười lạnh: “Ngươi thật sự cho là vậy? Tây Khương trước giờ đều xem Đột Quyết ta như hồng thủy mãnh thú, ngược lại cũng vậy. Hai nước nếu có hòa bình thì đó đều là để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Hách Cốt tướng quân, lẽ nào ngươi muốn phủ nhận chuyện đã từng tham gia trận chiến Tây Khương Đột Quyết?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đây chẳng qua là ma sát hiểu lầm thỉnh thoảng xảy ra nơi biên cảnh. Hòa bình của hai nước trước giờ vẫn không đổi, ngươi dù không lo lắng cho tính mệnh của binh sĩ thì cũng nên lo lắng đến an nguy của bách tính Đột Quyết vô tội đi? Một khi dấy lên chiến hỏa, đứng mũi chịu khổ chính là bách tính.”
Xác Châu nói: “Không, lần này sẽ không.”
Hà Dung Cẩm đột nhiên có một cảm giác bất hảo, thử hỏi: “Vì sao?”
Xác Châu nói: “Hồn Hồn vương chết ở cảnh nội Đột Quyết, chính là ý nguyện của Mẫn Mẫn vương, hắn sao lại làm khó Đột Quyết được?”
Lo lắng dài dằng dằng của Hà Dung Cẩm rốt cuộc đã trở thành sự thực, sắc mặt hắn nhất thời trở nên xấu xí, “Ngươi cấu kết với Mẫn Mẫn vương?”
(*) không phải ông này chết rồi sao, không phải bảo là một tên xuyên tim rồi sao ヽ(`Д´)ノ
Xác Châu nói: “Hồn Hồn vương là nghich thân mưu triều soán vị, ta chỉ giúp Mẫn Mẫn vương bình loạn mà thôi, sao có thể gọi là cấu kết? Phải gọi là ra tay viện thủ mới đúng. Hách Cốt tướng quân, nếu ta nhớ không lầm, ngươi là đệ nhất dũng tướng dưới tay Mẫn Mẫn vương. Chủ cũ lại thấy ánh mặt trời, ngươi không nên vui vẻ hai tay dâng nghịch thần lên sao?”
Hà Dung Cẩm cả người run lên. Mỗi câu mỗi chữ Xác Châu nói, hắn không cách gì phản bác được.
Không sai, Mẫn Mẫn vương là Tây Khương vương danh chính ngôn thuận, cũng là chủ cũ của hắn, dù đã từng bán đứng hắn, nhưng đó cũng là hành động bất đắc dĩ mà bất đắc dĩ phải làm. Tính ra, những chuyện Khuyết Thư làm với hắn càng khó tha thứ hơn, nhưng vì sao lý trí đối với lời Xác Châu nói đã hoàn toàn tiếp thu, mà tình cảm lại khiến hắn đem Khuyết Thư ôm càng chặt.
Xác Châu nói: “Ngươi nếu không chịu tha thứ cho những việc Mẫn Mẫn vương đã làm trước kia, vậy thì lưu lại. Ta nói rồi, cửa phủ Tiểu Khả Hãn phủ lúc nào cũng mở rộng cho ngươi, những lời này giờ vẫn tính.”
Hà Dung Cẩm lãnh tĩnh nói: “Ngươi định làm gì hắn?”
Xác Châu nói: “Ta không muốn gạt ngươi.”
Trong lòng Hà Dung Cẩm co rút.
“Giết.”
Hà Dung Cẩm nói: “Hắn dù sao cũng là Hồn Hồn vương, Tây Khương vẫn còn nhiều người của hắn, ngươi giết hắn rồi, không sợ những người kia tạo phản?”
Xác Châu mỉm cười, nụ cười đầy tàn khốc.
Hà Dung Cẩm nhất thời minh bạch. Tây Khương nội loạn chính là việc hắn mơ còn không được. Chẳng trách Khuyết Thư chỉ nói đại khái không nói chi tiết kế hoạch, thậm chí còn chơi đùa với hắn trong suối, hoàn toàn không đem chuyện ám sát để trong lòng, bởi vì hắn đã biết Xác Châu không muốn cho hắn sống, hắn chỉ cố vì bản thân mà kiếm một đường sinh cơ.
Y phục ướt sũng dán trên người, chân còn mơ hồ đau, nhưng tất cả đều không khó chịu bằng trong lòng.
“Đã như vậy,” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu lên, quyết tuyệt trong mắt so với hỏa quang còn thê diễm hơn, “Ta đây đành phải sấm thử một lần rồi.”
(*) sấm = xông
Xác Châu thở dài.
Hà Dung Cẩm rốt cuộc nghiêng đầu, hướng Khuyết Thư nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải sấm trận rồi.”
Trả lời hắn là lọn tóc bị gió phất lên.
Dù vậy, hắn vẫn ôn nhu nói: “Giữ chặt.”
(*) Kool quá đi *tung hoa tung hoa tung hoa*
Hà Dung Cẩm lấy một hơi, hai chân đá ra liên hoàn thích, cực nhanh xẹt qua đầu binh sĩ, lao thẳng tới chỗ Xác Châu.
(*) liên hoàn thích: đá liên hoàn
“Bảo hộ Tiểu Khả Hãn!”
Quân đội phía sau đột nhiên nhảy ra một loạt cung thủ, tên bay như hoa tuyết, đổ ập tới trước mặt.
Hà Dung Cẩm không rảnh tay, đành phải từ trên không đáp xuống đám binh sĩ. Xung quanh lập tức đem cương đao bổ tới, hắn một chân đạp đất, chân còn lại nhanh chóng xoay tròn, đem người đều quét văng ra hết.
“Đồ phản bội, nạp mạng đi!” Tiếng hô quen thuộc vang lên từ đằng trước.
Hà Dung Cẩm vừa nhấc đầu, đã thấy Ngạch Đồ Lỗ lao ra từ đám người, giơ lưỡi đao sáng loáng, phảng phất như lưỡi hái tử vong luyện ra từ địa ngục liệt hỏa. Thân thể hắn hơi nghiêng qua phải, lại bị bức lui sau, nhìn lần nữa, Ngạch Đồ Lỗ đã nhào tới bên cạnh, Xác Châu dưới sự bảo vệ của mọi người rời vòng chiến.
Kế hoạch bắt giặc trước bắt vua đã bị ngâm nước nóng, tâm hắn nhất thời lạnh nửa đoạn.
“Cẩn… thận.” Bên tai giơ lên một cánh tay, nắm lấy tay một binh sĩ Đột Quyết.
Hà Dung Cẩm một cước đá văng binh sĩ ra, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có sao không?”
Khuyết Thư cả người đều hư thoát, ghé lên vai hắn, vừa theo động tác của Hà Dung Cẩm mà lắc lắc, vừa chậm chạp nói: “Ngươi còn không… không sao, ta sao lại có chuyện được?”
Hà Dung Cẩm đá văng Ngạch Đồ Lỗ, cũng lười chiếu cố ánh mắt khiếp sợ của hắn, đối Khuyết Thư nói: “Là ngươi nói, ngươi nhớ kỹ!”
Đây là trận đánh cực nhất mà Hà Dung Cẩm từng đánh.
Không cóhi vọng thắng lợi, không có hi vọng chạy trốn, có, chỉ là trách nhiệm cùng gánh vác nặng nề trên vai.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn kiên trì.
Huyết hoa tung toé, phân không rõ là máu của ai, toàn thân cao thấp chỉ có lỗ tai là còn tri giác, bởi nó vẫn nghe được Khuyết Thư đang nhẹ giọng kể lại ít chuyện cũ thất loạn bát tao… Nếu như miệng còn sức, hắn thật muốn phản bác một câu ——
Nói bậy.