Hai ngọn đèn xe chói mắt theo đường núi quanh co quanh quẩn mà lên, dừng ở sườn núi trước cửa một tòa trang viên, tiếng thắng xe trong bóng đêm yên tĩnh rất rõ ràng.
Theo một hồi thanh âm cửa sắt lay động, phía trên cửa lớn hai miếng hiện đầy gai nhọn từ từ mở ra, xe thuần thục vào bên trong, lái đến trước cửa nhà chính.
“Vũ Văn tiên sinh, đến.” Chỗ ngồi cạnh tài xế xuống trước một người nam tử vạm vỡ mặc tây trang màu đen, trên mặt mang Mặc Kính (râm), sau khi mở ra cửa ngồi phía sau, cung kính nhẹ nói một câu.
“Ngô.” Bên trong xe từ từ đi xuống một lão nhân, đầu đầy tóc trắng cẩn thận tỉ mỉ sơ ở sau ót, đôi mắt lấp lánh hữu thần lộ ra ánh sao.
“Tiên sinh, cái đó tổng giám đốc Lý thị xí nghiệp......” Vạm vỡ nam tử tiến tới hỏi.
“Biện pháp cũ.” Lão nhân tay một vượt qua, giọng nói một mảnh rét lạnh.
“Biết.” Vạm vỡ nam tử gật đầu.
“Được rồi, làm chuyện của ngươi đi, ta muốn nghỉ ngơi, người đã già......” Lão nhân một tiếng than thở, chống đầu rồng quải trượng đi vào cửa.
Vạm vỡ nam tử cùng theo tiến vào, xác nhận trong nhà an toàn, đem hắn đưa đến cửa phòng ngủ, sau đó mới rời đi.
“Pằng!” Lão nhân vào cửa phòng, thuận tay bật đèn trên tường làm sáng gian phòng, kéo màn cửa sổ ra. Xoay người lại đang muốn cởi xuống tây trang áo khoác, trong lúc bất chợt, tay của hắn dừng ở trên cúc áo đầu tiên cứng lại. Chỉ thấy ——
Trên mép giường ngồi một quỷ mị cô gái. Rất trẻ tuổi, nhìn qua không vượt qua hai mươi. Một thân vừa người màu đen áo da quần da bó sát người, buộc vòng quanh tốt đẹp chính là tư thái, một đầu tóc đen dài đến eo buộc thành kiểu đuôi ngựa rủ xuống ở sau ót, dưới ánh đèn đêm ánh sáng màu xanh đậm, mà cặp kia thâm thúy thần bí con ngươi cũng rõ ràng là màu xanh đậm, giống như đá mắt mèo. Khuôn mặt của nàng xinh đẹp tuyệt trần, tràn đầy mùi sách, môi đỏ mọng hơi vểnh mang theo ôn nhuận nụ cười, nhưng tự dưng lại làm cho người ta có cảm giác như cả trái tim bị đóng băng.
” Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào? ” Lão nhân bất an nhìn bốn phía.
Cửa sổ đang khóa, hơn nữa chỗ ngồi này trong trang viên khắp nơi đều có trang bị thiết bị tia hồng ngoại, còn thêm mười hộ vệ chuyên nghiệp có trang bị súng không ngừng tuần tra, rốt cuộc là tại sao...... Làm sao sẽ có người xông vào?
“Đương nhiên là đi tới.” Cô gái thanh âm ôn nhu cùng nụ cười như phảng phất luồng gió xuân, nhưng lại không mang chút ấm áp nào. ” Ta tên là Hàm Tiếu, Vũ Văn tiên sinh chắc đã từng nghe nói về ta? ”
” Hắc bảng đệ nhất sát thủ, Tiếu La Sát? ” Lão nhân cả kinh, trực giác đưa tay đến trong túi áo lấy súng. ” Ai cho ngươi tới giết ta? ”
” Nói giết cũng quá khó nghe. ” Hàm Tiếu vừa nói chuyện vừa ưu nhã đứng lên, từng bước một đến gần. ” Chẳng qua là...... Xin Vũ Văn tiên sinh đến một cái thế giới khác đi làm khách, thuận tiện mang lương nghỉ phép. Dù sao lớn tuổi, chuyện trên thương trường, hãy để cho lớp trẻ tuổi phấn đấu đi! ”
Nhìn thiếu nữ này lấy giọng điệu ” Hôm nay khí trời thật tốt chúng ta không bằng đi du ngoạn. ” giọng nói nói ra giết người lời nói…, lão nhân cảm giác được một hồi rợn cả tóc gáy, hắn cũng không phải là người dễ trêu trọc, ở lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sớm luyện được một thân bản lĩnh gặp chuyện cũng không sợ hãi, thật nhanh lấy súng liên tiếp tác xạ.
Vậy mà, ở thời điểm tiếng súng đầu tiên nâng đồng vang lên, hắn cảm giác cổ họng đau xót, giống như có đồ vật gì đó đâm vào......
” Bang ” thi thể chết không nhắm mắt chậm rãi ngã xuống đất.
” Ai… cần gì chứ. ” Hàm Tiếu giơ chủy thủ trong tay lên, nhẹ nhàng thổi mặt trên những giọt máu, ở trên giường trắng tinh lau vài lần, ngón tay lật chuyển một phen, chủy thủ lập tức không thấy bóng dáng.
Bởi vì do tiếng súng, cả tòa trang viên hệ thống bảo vệ toàn bộ được khởi động, kèm theo còi báo động chói tai vang lên, ngoài cửa hành lang cũng truyền đến dồn dập tiếng bước chân của đám hộ vệ.
” Thật to trận chiến, chỉ tiếc...... Trông khá mà không dùng được. ” Hàm Tiếu một tiếng nhẹ xuy, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, đầu tiên là đâu vào đấy phá giải mật mã tủ sắt điện tử, lấy ra trong đó cố chủ chỉ định gì đó —— Vũ Văn tập đoàn phía dưới một nhà sinh hóa nghiên cứu thành quả mới nhất —— một cái bình nhỏ nhét vào trong ngực, sau đó xoay người mở ra cửa sổ.
” Oanh! ” Ngay một khắc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra, ngay sau đó, mười tên hộ vệ toàn mặc vét đen vọt vào, họng súng toàn bộ nhắm ngay nàng.
” Ơ, cực kỳ lúc cần vụ, mọi người cực khổ, bái bai ~ ” Hàm Tiếu ngồi ở trên bệ cửa, cười tủm tỉm phất tay nói, cùng lúc đó, cả người của nàng thuận thế lui về phía sau ngã xuống, điệt xuất cửa sổ.
” Pằng Pằng Pằng! ” Liên tiếp tiếng súng cùng lúc vang lên bắn đến chỗ trống.
Mấy tên hộ vệ áo đen chạy đến cửa sổ thò đầu ra, cũng là ngạc nhiên.
Chỉ thấy lầu dưới tia hồng ngoại, đèn pha điên cuồng bắn càn quét, nhưng không thấy nửa cái bóng dáng.
Mọi người thấy thế, không khỏi hai mặt nhìn nhau, phải biết nơi này chính là lầu ba, nói nó cao không cao, nói thấp không thấp, coi như nhảy xuống không bị thương, nhưng chỉ trong mấy giây, nàng như thế nào tránh thoát nhiều như vậy hệ thống bảo vệ, bỏ trốn?
Tuy nhiên, khó hiểu nhất chính là...... Phía dưới cửa sổ sân cỏ cùng bụi cây ở trong gió đêm an tĩnh nhẹ nhàng lay động, ngay cả dấu vết dẫm lên cũng không có......