Beta: Mị Nguyệt
“Ngươi nói, đây là… “lễ vật’ Thái nữ điện hạ tặng cho ta?” Mai Nhược Thủy gằn giọng, gắt gao trừng mắt nhìn bức tranh cuộn tròn trước mặt.
“Đúng vậy.” Thất Huyền kiên trì đáp, chân đã không tự chủ hướng ngoài cửa cất bước.
“Ra ngoài!” Mai Nhược Thủy nói.
“Dạ” Thất Huyền như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Mai Nhược Thủy hít sâu một hơi, cố kìm nén lửa giận trong lồng ngực mới có thể không trực tiếp đem bức tranh kia xé nát.
Đó là một bức tranh chân dung vẽ hắn, không phải như bình thường vẽ bằng mực nước hoặc nhiều màu, mà là bằng một loại phương thức hội họa khác hắn chưa từng thấy qua, tóm lại không giống họa sĩ vẽ tranh mỹ nhân, chỉ có ba màu xám, đen, trắng, đường cong bên ngoài được vẽ vô cùng đơn giản, quả thực rất giống đem chân nhân in lại, nhìn sống động vô cùng.
Đáng lẽ có được lễ vật đặc biệt như vậy, hắn phải thật cao hứng, nhưng là… Nữ nhân này!
Chỉ thấy người trong bức họa khóe môi khẽ nhếch, thế nhưng lại bị vẽ thêm cặp ngà voi cong cong!
Hắn đời này chưa thấy qua nữ nhân nào keo kiệt như vậy, nói đùa một câu cũng có thể ghi hận.
“Ngươi xem tranh nhập thần như vậy, là rất thích lễ vật của ta sao?” Tô Hàm Tiếu vừa vào cửa liền thấy người nọ đối với bức tranh lộ ra muôn vàn biểu tình rối rắm, không khỏi đùa cợt một câu.
“Ngươi!” Mai Nhược Thủy vừa quay đầu lại, nhìn thấy nàng liền tức giận không chỗ phát tiết.
“Ài…” Tô Hàm Tiếu thở dài, lắc đầu, “Ngươi như thế nào lại tên là Nhược Thủy? Thích phát hỏa như vậy, phải gọi ‘Nhược Hỏa’ mới đúng.”
“Không liên quan đến ngươi.” Mai Nhược Thủy uốn éo.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng giận, mau đi theo ta.” Tô Hàm Tiếu cười cười, cầm cổ tay hắn kéo ra ngoài.
“Đi đâu?” Mai Nhược Thủy không tự chủ bị nàng kéo đi.
“Xuất cung đi chơi.” Tô Hàm Tiếu nói.
Nếu đã đến thế giới này, bất luận thế nào cũng phải tự mình đi dạo chợ, còn có tửu lâu, sòng bạc, hoa phố… Theo ký ức trong đầu của nguyên Thái nữ nhìn rất hư ảo, hoàn toàn không có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
“Mai Quý Quân không phải đã nói không được gây chuyện sao?” Mai Nhược Thủy nhíu nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý.
“Chỉ là ra cung mà thôi, yên tâm.” Tô Hàm Tiếu nói.
Mai Nhược Thủy nghe vậy, liền không phản đối, ngược lại chính mình đuổi kịp cước bộ của nàng, tay lại không dấu vết rút trở về.
Tô Hàm Tiếu cũng không thèm để ý, muốn đạt được hảo cảm chân chính của một người không dễ dàng, có thể từ từ sẽ được, mà Mai Nhược Thủy cùng Hàn Thư Mặc bất đồng, hắn tinh khôn hơn, hiểu được địa vị của mình, trước mặt người ngoài có thể hảo hảo sắm tốt vai thị đọc bên người nàng, tựa như lúc ăn cơm trưa, đối với ánh mắt nghi ngờ của Hàn Thư Mặc, hắn vẫn thản nhiên như cũ.
Trên thực tế… Tựa hồ mỗi lần biến hắn thành “Nhược Hỏa”, đều đâu phải tự mình khơi mào!
Tô Hàm Tiếu nghĩ nghĩ, cũng không nhịn cười tự giễu, ban đầu dưỡng thành tính tình trò chơi nhân gian, không nghĩ ngày đêm sẽ bị loại chuyện giết người này ăn mòn tinh thần, cho nên phải dùng thái độ ngả ngớn buộc chính mình phải coi thường. Nhưng hôm nay, hết thảy đã muốn biến thành thói quen, giống như bản năng sinh tồn vậy.
“Ngươi muốn đi đâu? Mang theo vài hộ vệ sẽ tốt hơn.” Mai Nhược Thủy bỗng nhiên nói.
“Có ngươi là đủ rồi.” Tô Hàm Tiếu thuận miệng ứng một câu. Hộ vệ? Nàng không rõ đông cung hộ vệ có thể tin dùng hay không, tranh chấp nho nhỏ có thể làm cho Thái nữ bị người đánh bất tỉnh đưa về, đủ mất mặt!
Mai Nhược Thủy nghe vậy giật mình, hàn sương trong mắt cũng hòa tan một chút.
Tô Hàm Tiếu lại không nghĩ rằng trong lúc vô ý nói một câu đạt tới hiệu quả lúc ban đầu mong muốn, chính là mang theo hắn, dựa theo trong trí nhớ theo đường nhỏ ra cung, ven đường quả nhiên không gặp lấy một người, nhóm thủ vệ nhìn thấy nàng, cũng không hỏi nhiều gì, lập tức để lại đường đi – xem ra con đường này chính là chuẩn bị cho nguyên lai Thái nữ thường xuyên chuồn ra cung.
Xuyên qua ngõ nhỏ là kinh thành phồn hoa nhất đường Chu Tước, tuy rằng chợ sớm đã tan, nhưng hai bên đường, cửa hàng vẫn như cũ phi thường náo nhiệt, trên đường có mấy người đi đường vội vàng đi tới, chính là mấy nữ nhân nhiều chuyện, ngẫu nhiên lại có vài nam tử đều đội khăn che mặt, cúi đầu, thật cẩn thận theo phía sau nữ nhân. Mai Nhược Thủy cũng như vậy, hoàn toàn không có người chú ý.
Tô Hàm Tiếu hiếu kỳ nhìn hết thảy xung quanh, này có thể sánh bằng điện ảnh hiện đại, thậm chí còn hơn nữa kia!
“Ngươi muốn đi đâu?” Mai Nhược Thủy thấp giọng hỏi một câu, tuy rằng còn giận nàng chuyện bức tranh, nhưng vẫn là tận tâm cảnh giác nguy hiểm xuất hiện.
“Tùy.” Tô Hàm Tiếu nhìn trái ngó phải, tùy ý kéo hắn vào cửa hàng bên cạnh.
“Tô tiểu thư hảo hảo! Hôm nay tiểu thư muốn mua gì?” Chưởng quầy bên trong ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vẻ mặt cười cười chạy nhanh ra đón.
Tô Hàm Tiếu mới phát hiện nàng bước vào một tiệm châu báu, mà xem sắc mặt chưởng quầy, rõ ràng là nhận ra nàng.
Nguyên lai bên cạnh còn có một đôi vợ chồng trẻ đang chọn đồ, thấy một màn tiếp đón như vậy, cũng nhẹ buông đồ trong tay xuống, nhanh lui ra ngoài.
“Chỉ là ngắm một chút thôi.” Tô Hàm Tiếu nhíu mày đáp.
Mai Nhược Thủy thấy thế cũng là không nói gì, chỉ gắt gao đi theo nàng. Hắn biết rõ ràng nguyên nhân Mai Quý Quân chiêu hắn đến kinh thành làm Thái nữ thị đọc, hắn nửa khắc đều không thể lơ là, nhất là ở ngoài cung.
Tô Hàm Tiếu cũng không để ý chưởng quầy rõ ràng đang thầm khóc trong lòng, càng không muốn giả bộ khuôn mặt biểu tình tươi cười khó coi, nàng không thẹn với lương tâm, cũng lười biện giải hành vi của chính mình, về phần người khác lòng bất an… Liên quan gì tới nàng?
Đi đi lại lại một lượt, đột nhiên một cây bạch ngọc trâm lọt vào tầm mắt nàng.
Nàng tay cầm lấy cây trâm, nhận ra đó là do khối cẩm thạch điêu khắc tốt nhất mà thành, cây trâm dị thường tinh xảo, hình một đóa hoa mai nở nộ, tâm hoa khảm một viên trân châu lớn, thanh nhã mà cao quý.
Nhìn Mai Nhược Thủy hồi lâu, Tô Hàm Tiếu bỗng nhiên rút ra cây trâm gỗ của hắn, cất vào trong lòng mình, cầm lấy bạch ngọc trâm, thay hắn cài vào mái tóc dài, lui ra từng bước phía sau nhìn xem kiệt tác của mình, vừa lòng gật đầu: “Chưởng quầy, cây trâm này bao nhiêu bạc?”
“Không không, được Tô tiểu thư để ý là vinh hạnh của bổn điếm…” Chưởng quầy cuống quít nói.
“Câm miệng!” Tô Hàm Tiếu không kiên nhẫn nói, “Bao nhiêu?”
“Này…” Chưởng quầy sắc mặt trắng bệch, hồi lâu mới nơm nớp lo sợ nói, “Một, một trăm lượng.”
Tô Hàm Tiếu không khỏi xem thường, nàng cũng không phải ngu ngốc, bạch ngọc cùng minh châu là loại tốt nhất, còn có thủ công tinh xảo, trị giá chỉ một trăm lượng? Quả nhiên, nói Thái nữ uy danh ác bá kinh thành thực không sai…
Nàng cũng không nhiều lời, tùy tiện rút ra một tấm ngân phiếu đặt trước mặt chưởng quầy, dù sao ngân phiếu trên người nàng ít nhất cũng là một ngàn lượng, là nữ hoàng cùng Phượng hậu ban cho rất nhiều, để ở đông cung chỉ mốc meo, không bằng cướp của người giàu chia cho người nghèo đi!
Mai Nhược Thuỷ ngây ngốc để nàng thay đổi trâm gài tóc của mình, trong lòng một mảnh mâu thuẫn.
Nữ nhân này… Nàng đến tột cùng có biết hay không, loại chuyện vãn phát này, chỉ có đối người thực thân mật mới có thể làm?
“Này mới là lễ vật, xem như chuộc tội.” Tô Hàm Tiếu nhìn hắn cười. Đông cung vô số trân bảo, nhưng là… Nàng cuối cùng nghĩ chính mình tự mua, có lẽ hắn mới hiểu tâm ý của nàng.
“Tạ… Cám ơn.” Mai Nhược Thủy bị ánh mắt của nàng nhìn, không khỏi quay mặt, tai ửng đỏ.
Tô Hàm Tiếu đang muốn nói cái gì, đúng lúc này, ngoài cửa tiệm lại truyền đến tiếng một nam tử quát to: “Tô Hàm Tiếu! Lại là ngươi ở trong này hoành hành ngang ngược? Lần trước giáo huấn ngươi không đủ có phải hay không? Lăn ra đây cho ta!”