• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng chín năm 2007, ngày hè nắng chói chang, tân sinh viên Thanh Hoa nhập học.



Cả thành phố như bình gốm tráng men không một ngọn gió thổi lọt, hơi nóng khó thoát ra. Ngoài cổng Thanh Hoa, dọc đường đi có thể thấy hàng cây long não rậm rạp, lá cây dày đặc, từng gốc cây đứng thế chân vạc, trông không khác gì đội bảo vệ đứng nghiêm cố thủ, ai nấy đều khôi ngô dũng mãnh.



Đinh Tiễn xách vali đứng dưới lầu ký túc xá nam nửa canh giờ. Dáng cô không cao, mái tóc vén lên túm đuôi ngựa, mày nhạt miệng nhỏ, con ngươi trong suốt tràn đầy linh khí, ngoài đôi mắt kia ra, ngũ quan đều rất bình thường, không có gì xuất chúng nhưng lại khá thuận mắt.



Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô vẫn chưa có ý định rời đi.



Tào Văn Tuấn năm hai khoa máy tính xuống lầu mua nước thì trông thấy một cảnh này, cảm thấy khá mới lạ, tiện tay chụp hình lại gửi vào group chat của phòng ký túc xá.



“Kỳ quan của hôm nay, ngay tại lúc này hòn vọng phu ở dưới ký túc xá nam.”



Trong group chat của một đám kỹ thuật, ngoài để ý đến trò chơi, mã chương trình, thí nghiệm số liệu ra thì những thứ khác chẳng màng để tâm, tấm ảnh này cũng không tạo thành gợn sóng lớn trong group, không ai trả lời, mọi người đều ai làm việc nấy như cũ.



Tào Văn Tuấn chỉ coi như chia sẻ chuyện vui, cũng không để trong lòng lắm, chụp xong thì nhét điện thoại lại vào trong túi, bước vào canteen mua nước.



Đợi đến khi cậu đứng trước cửa canteen, điện thoại kêu “ding ——” điên cuồng, cậu từ tốn lôi ra nhìn xem.



“Phụt ——”



Nước trong miệng cứ thế bắn ra hai mét.



Trong group có người trả lời, mà không phải là ai khác, chính là lão đại Chu Tư Việt.



Chính là Chu Tư Việt mới thua trong trận thi đấu vòng loại cấp đại học trước đó, tâm tình rất kém, gặp thần giết thần gặp phật giết phật đấy.



“Cô ấy đang ở đâu?”



Tào Văn Tuấn vội vặn nắp bình, kép chai nước dưới cánh tay, nhanh chóng trả lời: “Gì thế, ở ngay dưới phòng của tụi mình đấy, lão đại, cậu… cậu muốn đến xem à?”



“Ừ.”



Rốt cuộc là cô gái nào mà có thể khiến Chu Tư Việt bước ra khỏi phòng thí nghiệm trong kỳ nghỉ hè thế chứ?



Sau đó trong group nhanh chóng thêu dệt nên bộ phim thần tượng ngàn dặm tìm chồng, còn nhân tiện dặn dò Tào Văn Tuấn:



“Lão Tào, mau mời chị dâu nhỏ vào phòng ngồi chút đi.”



“Lão Tào, cất quần lót của tôi hộ cái, có tiện thì treo của lão đại lên đi, cám ơn.”



“Lão Tào, cậu chụp chính diện mặt chị dâu nhỏ xem nào.”



Vậy mà Tào Văn Tuấn chụp thật.



Vào lúc Đinh Tiễn không chút phòng bị, cậu nhanh như chớp xông đến trước mặt cô nhấn nút chụp, sau đó lấy tốc độ trong cuộc thi chạy đua một trăm mét phóng vèo đi, để lại tiểu cô nương đần ra mặt, đến khi phản ứng lại thì Tào Văn Tuấn đã giơ điện thoại nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, còn vẫy tay với Đinh Tiễn nữa chứ, một bước nhảy ba bậc phóng lên lầu, còn chưa thở đều đã vội chia sẻ chiến lợi phẩm thu hoạch được cho hai cậu bạn cùng phòng khác.



Vào thời kỳ điện thoại còn chưa có chức năng chỉnh sửa ấy, tấm ảnh kia của Đinh Tiễn chẳng đẹp đẽ gì cho cam, đôi mắt kinh hãi như cá chết, ngay đến răng nanh bình thường rất đáng yêu lại trông chẳng đáng yêu chút nào, có điều làn da rất không tệ.



Bạn cùng phòng xem xong liền bày tỏ ánh mắt của lão đại đúng là khó nói nổi, nhao nhao bày tỏ thương xót, đáng tiếc cho gương mặt điển trai ấy.



Sau đó, theo bạn học Tiểu Trương cùng phòng cùng nhóm miêu tả, lúc ấy cậu với lão đại đang ở phòng thí nghiệm lắp người máy để chuẩn bị tham gia thi đấu vòng tròn giữa các trường đại học, lão đại đọc tin nhắn trong group xong, trực tiếp bóp gãy chân…



—— Bóp gãy.



Thế là bạn học Tiểu Trương phát điên, tức đến mức răng va vào nhau không nói nổi nên lời, lập tức nguyền rủa Chu thiếu gia kia từ trên xuống dưới từ trước ra sau từ trong ra ngoài một lượt, cuối cùng mới nhớ ra hỏi cô gái đó là ai?



Tào Văn Tuấn lập tức trình lên tình báo mới dò la được:



“Bạn học ấp ba, nghe nói là vì lão đại mà học lại một năm, thi đậu Thanh Hoa, hơn nữa, còn ghi danh khoa máy tính.”



Bạn học Tiểu Trương ngẩn người, tay không khỏi run lên, trên mặt viết hai chữ đờ mờ to tướng.



Có người hô lên, “Cô gái này chất lắm!”



Vì tình yêu thi vào Thanh Hoa, suy nghĩ cũng quá vĩ đại rồi.



“Có điều…” Tào Văn Tuấn dừng lại, mặt mày ủ ê: “Hình như lão đại từ chối cô ấy rồi…”



Mọi người: What! Không hổ là Chu Tư Việt, gái gú coi là gì chứ, chương trình mới là vương đạo.



Quả nhiên, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện chỉ cần cố gắng là có thể thành công.



***



Trong tòa nhà ký túc xá.



Đinh Tiễn bị từ chối có chút buồn, khuôn mặt bạnh ra, ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ chống cằm suy nghĩ, ngón trỏ gõ vào má có quy luật, quạt gió trên đỉnh đầu quay phần phật, thế nhưng chẳng xua tan được hơi nóng, ngay cả không khí bốn phía đều đang ở đây cùng cô so tài.



Rốt cuộc Chu Tư Việt có thích cô không?



Chợt nhớ lại năm lớp mười hai, trong giờ học ngữ văn.



Hai tay cô giáo chống trên bục giảng, quét mắt nhìn học sinh ngồi bên dưới một vòng, ngón trỏe đẩy mắt kính, hỏi: Trong mắt các em, thứ gì có thể lớn?



Có người phản ứng rất nhanh, tranh trả lời:



“Buổi sáng quần ướt,” Sau đó hiểu ý cười một tiếng, “A, không phải tè dầm đâu ạ.”



Người tranh trả lời đó chính là nam sinh nghịch ngợm nhất trong lớp, trong giờ học bình thường rất thích tiếp lời giáo viên, nhất là cô giáo. Ngay sau đó, phòng học vốn im lặng như tờ cười ầm lên, ngay cả người ngồi cạnh Đinh Tiễn cũng không khỏi cong môi.



Cô giáo còn trẻ, da mặt lại mỏng, tức giận bỏ đi, nửa tiết sau đổi thành giờ tự học.



Đinh Tiễn thân là đại diện môn ngữ văn, cô nằm dài trên bàn học, nghiêng đầu nhìn bóng người bên canh thoăn thoắt viết.



Chu Tư Việt đang cúi đầu giải bài thi toán, giấy bút rất nhanh ghi ra những công thức toán học, tay cầm bút thon dài, khớp xương rõ ràng, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, vẫn cụp mi mặt lạnh lùng như bình thường, nhưng khóe miệng hơi cong chứng tỏ nghe thấy rõ câu nói vừa rồi.



“Chu Tư Việt.”



“Hử?” Thiếu niên lơ đãng đáp, bút vẫn không dừng, mí mắt không nhấc, bút hạ xuống ghi ra một đống công thức, từng con số chữ cái như trực tiếp tuôn ra từ đầu bút của cậu, Đinh Tiễn nhìn tờ giấy trắng viết đầy bản nháp, nhìn những câu trả lời gần như không chút do dự nào kia mà trong mắt thổn thức không thôi, lại tự an ủi mình: Đừng kích động, cậu ấy là đệ nhất tínnh nhẩm cả nước mà.



“Vậy, cậu… hôm đó ‘tè dầm’ rồi hả?” Đinh Tiễn gác cằm lên bàn, tò mò hỏi.



Hôm đó? Hôm nào cơ? Một lúc lâu sau Chu Tư Việt mới nhận ra là hôm nào, cô ấy còn dám nhắc đến hôm đó à!



“Ba ngày không đánh cậu được đà làm càn rồi phải không? Lần sau còn xông vào phòng tớ nữa thì…” Đi đôi với âm thanh có chút phiền não của thiếu niên, Đinh Tiễn bị cây bút trong tay cậu đập xuống đầu không chút lưu tình.



Đinh Tiễn xoa đầu, tiếp tục nằm trên bàn tô tô vẽ vẽ, theo bản năng khắc cái tên vốn được ghi trên bàn thêm sâu hơn, vừa khắc vừa khiêu khích: “Tớ cứ xông đấy!”



Chu thiếu gia ném bút, bỗng quay sang nhìn cô, mái tóc dưới nắng chiều rực rỡ được dát một lớp ánh vàng lấp lánh, đường cong ở cổ kéo kéo dài đến tận cổ áo đồng phục, trái táo ở cổ cậu lăn chuyển lên xuống, “Ừ, cậu không sợ chết thì cứ thử đi.”



Đinh Tiễn ngơ ngác nhìn sang.



Trông đôi mắt du đãng ấy tràn đầy tia đùa bỡn, tính khí gian tà của tiểu thiếu gia lại bộc phát rồi.



Nhưng cô luôn cảm thấy, ánh mắt của Chu Tư Việt lúc đó là thích cô.



Nghĩ đến đây, cô hơi tiếc nuối liếm đôi môi khô khốc, bạn cùng phòng đắp mặt nạ ở giường dưới đã nhìn cô suốt nửa tiếng, không nhịn được xen miệng vào hỏi: “Hôm nay mình nghe một đàn anh năm hai nói, có một cô gái vì tình yêu mà thi vào Thanh Hoa, là cậu phải không, cậu lợi hại thật đấy.”



Cô gái này quen biết rộng thật đấy, nhanh như vậy đã quen được một đàn anh năm hai rồi?



Đinh Tiễn hoàn hồn, tính nói quá khen quá khen, nhưng rồi lại thay đổi suy nghĩ, có gì mà quá khen chứ, người ta có đồng ý với mày đâu, thế là cô ngồi trên giường lúng túng gãi mi.



Rảnh rỗi tẻ nhạt, bạn cùng phòng đắp mặt nạ kéo cô nói sang kinh nghiệm yêu đường.



“Đừng cuống, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì bốn lần, mình cũng không tin, đóa hoa mơn mởn như cậu lại không thể cắm được bãi phân trâu kia.”



Tại trong khoa kỹ thuật soái ca thì ít ếch nhái thì nhiều này, bạn cùng học đắp mặt nạ cảm thấy đàn anh kia của Đinh Tiễn chắc hẳn chỉ là một nam sinh mắt kính thông thường mà thôi.



Phối với đóa sen tươi mát tầm thường Đinh Tiễn này đúng là thừa sức.



Đinh Tiễn cúi đầu khảy ngón tay, lẩm bẩm: “Nhưng cậu ấy không phải phân trâu.”



Bạn cùng phòng nghe xong, vỗ ngực làm bộ đã hiểu: “Biết rồi biết rồi, đàn anh của cậu đẹp trai nhất. Con gái tương tư đơn phương đúng là chẳng có xíu thẩm mỹ gì cả. Dù người cậu thích thầm có ngoáy mũi cậu vẫn cảm thấy anh ta tiên phong đạo cốt phiêu bồng đáp xuống như vẽ chứ gì, có đúng không.”



Nói rồi cô nàng liếc nhìn Đinh Tiễn, người sau đã bình tâm tập yoga ở trên giường, cả người dựa lên tường, hai tay chống trên giường, vạt áo bông trắng trượt lên trên, để lộ cột sống sâu lõm và hai bên eo không sâu không cạn.



Bạn cùng phòng đắp mặt nạ hít vào một hơi, “Nhìn cậu kìa, thật không nhìn ra đấy, có lồi có lõm đấy chứ, đúng là không có đạo lý mà —— Cái cậu này, đi tới trước mặt anh ta đi, vén quần áo lên là coi như xong chuyện.”



“Đã cởi rồi, vô dụng thôi.”



Đinh Tiễn nhắm hai mắt, bình tĩnh nói.



Chuyện phát triển cấp tốc như thế đúng là ngoài dự liệu của cô bạn mặt nạ mà, tuy nói ngực của Đinh Tiễn không tính là lớn, nhưng chỗ nên có đều có cả, cũng không dở đến độ bị người ta chê chứ.



Bây giờ còn có cả kiểu cấm dục khó khăn đến thế à?



Bạn cùng phòng cứng lưỡi, đầu óc không linh hoạt nói: “Ban ngày cậu đứng dưới ký túc xá nam cởi quần áo à?”



“Dĩ nhiên không phải hôm nay.” Đinh Tiễn liếc mắt.



Ấy là chuyện cũng năm lớp mười hai, bà ngoại Đinh Tiễn bị bệnh nặng, bố Đinh đi công tác nửa năm. Chị cả ở quê gọi lên báo bà ngoại cần hộ lý chăm sóc, mỗi tháng chi ra một ngàn phí hộ lý, cộng thêm ở quê còn có ba chị em, mỗi người hằng tháng bỏ ra hai trăm là được.



Nhà họ Đinh đã nghèo rớt mồng tơi rồi, bố Đinh lại còn mới điều động công tác chưa tới hai năm, tiền lương vẫn chỉ ở mức cơ bản, hồi đó mẹ Đinh mới bị đuổi việc ở nhà đợi đi làm, còn phải trả tiền nhà hằng tháng, thêm vào đó trong nhà còn tiểu ma vương em trai mua này mua nọ, đối với mẹ Đinh mà nói, hai trăm này thật chẳng khác gì họa vô đơn chí.



Thế là hai vợ chồng thương lượng, quyết định để mẹ Đinh Tiễn về nhà chăm sóc một thời gian, thế là



ngày hôm sau Đinh Tiễn đã bị mẹ xách cổ qua nhà họ Chu nhờ chăm sóc, còn mình dẫn theo con trai trở về quê.



Một chuyến đi này đi mất nửa năm.



Đinh Tiễn ở nhà họ Chu hết học kỳ đầu tiên của năm mười hai, vào một đêm trước kỳ nghỉ đông, hai người ở trong phòng làm bài tập.



Thật ra là Đinh Tiễn ở trong phòng Chu Tư Việt làm bài thi, còn Chu thiếu gia dựa vào đầu giường phô ra tư thế ung dung thoải mái gì đâu, một chân dài duỗi thẳng, một chân khác gập lại, cầm máy chơi game chơi trò contra đánh đấm.



Toàn bộ quá trình đều chẳng thèm giương mắt.



Tháng một, ngoài thành phố Bắc Kinh trời đất như đóng băng, gió rét căm căm cắt da cắt thịt, ngoài cửa sổ như được phủ một lớp thảm mỏng.



Đinh Tiễn nào có tâm tư giải đề, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người cậu thiếu niên nằm trên thảm lông ở phía sau, đề thi giải cả nửa buổi mà chỉ mới dừng lại ở đề thứ hai.



Khoảng nửa tiếng trôi qua, Chu thiếu gia chơi mệt rồi mới ném máy chơi game đi, xoa cổ ngồi dậy kéo bài của cô qua kiểm tra, sau đó trông thấy trang vở còn trắng tinh hơn cả tuyết bên ngoài.



Điều đặc biệt lần này không hề tức giận, cậu chỉ lạnh lùng hỏi một câu, “Còn muốn thi vào Thanh Hoa nữa không?”



Đinh Tiễn cảm thấy thái độ của cậu đối với mình có phần kỳ lạ quá, hôm qua giải đề với hoa khôi của lớp có nói như thế đâu, dựa vào đâu mà quát mắng cô chứ, thế là tính khí hờn dỗi bộc phát, cô ném đề sang một bên, “Không thi ——”



Còn chưa nói xong, Chu Tư Việt đã cong lưng, giữ lấy gáy cô, vươn người ra đến trước.



Phủ trên miệng một thứ âm ấm nong nóng, thiếu niên rất không lưu loát, chẳng có tí kỹ thuật gì, chạm vào môi cô rồi giữ nguyên không nhúc nhích, hai cánh môi cứ ngốc nghếch dán vào nhau như vậy.



Mà đến cả Chu Tư Việt cũng ngây người.



Cứ dán vào nhau thế hết ba phút.



Đinh Tiễn có thể nghe rõ tiếng ho khẽ của thiếu niên, cùng tiếng tim đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.



Hàng mi của Chu Tư Việt dài đền độ có thể đâm chết người.



Vùng quanh mi mắt Đinh Tiễn bị lông mi vừa dài vừa dày của cậu chạm vào đến mức ngứa ngáy, ngứa vào tận tâm can.



Ngoài phòng là từng hàng long não xanh mướt quanh năm bất chấp là hạ thu hay đông, vẫn tai nơi đấy trấn thủ canh giữ; trong phòng là cậu thiếu niên non nớt thiếu kinh nghiệm, cùng tâm hồn thiếu nữ hoảng loạn cùng cực.



Hai người đều không nhắm mắt, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn đối phương, môi dán môi, mũi chạm mũi, chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ.



Vẫn là Đinh Tiễn mở miệng trước: “Ấy, có cần đổi chỗ không?”



Hình như trong TV diễn như thế thì phải, mặt đối mặt, nâng lấy cằm đối phương, dần chuyển sang bên sườn mặt.



“Câm miệng.” Thiếu niên đỏ tai ra lệnh.



Về sau Đinh Tiễn cực kỳ hối hận, hối hận vô số lần.



Đó là lần khoảng cách giữa cô và Chu Tư Việt gần nhất, chàng trai này tính tình lạnh lùng đến thấu xương lại còn kiêu ngạo, vừa độc miệng lại khắt nghiệt với cô, có bao nhiêu cơ hội mới có thể khiến cậu chủ động hiến thân chứ.



Sớm biết thế tối hôm đó nên thịt cậu ấy luôn!




Lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, mỗi chúng ta ai cũng đều nằm mơ, về mộng tưởng, về tình yêu.




Mỗi người đều cho rằng bản thân là Mary Sue, kỳthực chỉ là kẻ tấu hài.




Bạn cho rằng thật ra người kia không thích bạnđếnthế, nhưng chỉ là chúng ta không muốn tỉnh mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang