• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần.”



Chu Tư Việt kéo vành mũ xuống, che khuất khuôn mặt, cúi đầu lấy tai nghe màu đỏ trong balo ra, đeo trên cổ, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.



Hình Lộ Phi a một tiếng, cất táo vào lại trong túi xách.



Lâu Phượng kéo Đinh Tiễn ngồi xuống hàng trước, mặt đầy kinh ngạc nói với Hình Lộ Phi: “Chị Hình, người lớn tuổi có nói một câu, không biết chị có từng nghe không?”



Hình Lộ Phi tò mò nhìn Lâu Phượng: “Nói cái gì?”



Lâu Phượng liếc nhìn Đinh Tiễn, nghiêng người về trước, nói: “Táo phải ăn vào buổi sáng, buổi sáng ăn là táo vàng, chiều ăn là táo bạc, tối ăn là táo độc.”



Hình Lộ Phi gấp gáp nhìn Chu Tư Việt, “Nào có ai ăn nói kỳ lạ như em chứ.”



Lâu Phượng còn nói: “Là thật đấy, thôn bọn em có một ông lão thích ăn táo vào buổi tối, sau đó thì…”



Hình Lộ Phi bỗng căng thẳng, thân thể nghiêng về phía trước, “Sau đó thì thế nào?”



“Sau đó, ông ấy chết rồi.”



Có lẽ đêm nay bao nhiêu chỉ số thông minh của Hình Lộ Phi đều đặt hết lên người Chu Tư Việt, nên một câu nói đùa như vậy mà cô ấy tưởng thật, miệng khẽ run, hoảng sợ nhìn Lâu Phượng, “Đừng nói bậy, chị thường ăn táo vào buổi tối lắm.”



Đinh Tiện véo Lâu Phượng một cái, ý bảo cô ấy đừng có nói đùa nữa.



Lâu Phượng quay người lại, dựa vào ghế, giả bộ oan ức nói ra sau: “Chị à, em chỉ có lòng tốt khuyên chị thôi mà.”



Nói xong, Lâu Phượng đắc ý nhìn Đinh Tiễn, Đinh Tiễn không khỏi buồn cười.



Cuối cùng, liền nghe thấy ở hàng sau truyền tới giọng nói êm ái.



“Chu Tư Việt.”



Người nọ đeo tai nghe, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, căn bản không nghe được gì.



Hình Lộ Phi gọi cậu mấy tiếng cũng không phản ứng, khẽ vỗ vào vai cậu.



Chu tư Việt nhíu mày quay lại.



Hình Lộ Phi nói: “Sau này cậu đừng ăn táo vào buổi tối nữa, không tốt cho cơ thể.”



“…”



Xe rất nhanh đã đến khách sạn, ngay lúc xuống xe, vì khi ở trên xe bàn về lộ trình sau đó mà Kê Hàng với Hình Lộ Phi ầm ĩ một trận, ngay cả Lâu Phượng cũng nghe ra được mối quan hệ tam giác trong đó, hai người không ai nhường ai, cãi nhau tới nỗi mặt đỏ đến tận mang tai, hừ một tiếng không quan tâm đến đối phương nữa, cho đến khi xuống xe một câu cũng không nói.



Người phụ nữ dẫn đầu đi vào trước, mấy nữ sinh kéo hành lý chờ trước cửa, còn nam sinh thì đứng cạnh xe hút thuốc tán gẫu, Nguyên Phóng an ủi Kê Hàng, “Được rồi, đừng so đo với con gái, cô ấy muốn dạo phố thì cho cô ấy đi thôi, đến lúc đó mấy người họ đi dạo phố, còn đám con trai chúng ta đi tới quán net lân cận.”



Kê Hàng là quân tử văn nhã, thế nhưng hôm nay lại bị Hình Lộ Phi chọc cho tức giận, hai người này chơi chung từ nhỏ đến lớn, lên mười hai còn được cùng tuyển thẳng, nha đầu Hình Lộ Phi xưa nay thông minh, tính tình cũng thoải mái, căn bản không để ý đến cái nhìn của người khác, thích thì theo đuổi, không thích thì chia tay, cực kỳ sảng khoái, đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cậu mới chịu được tính xấu này của cô ấy.



Tan tan hợp hợp với bạn trai, còn nhanh hơn cả thay quần áo.



Kê Hàng biết cô ấy có cảm tình với Chu Tư Việt, từ nhỏ đến lớn không có gì mà cô ấy qua mặt được cậu, đối với dáng vẻ của người đã động lòng, cậu lại hiểu quá rõ.



Lần trước lập trình trong câu lạc bộ xảy ra chút vấn đề, cô ấy lại cứ muốn tìm Chu Tư Việt giúp đỡ, mượn cơ hội nói chuyện, rồi cuối cùng lại cứ sáp vào người ta mời đi ăn cho bằng được. Cậu nhịn hết, bởi vì Chu Tư Việt không đồng ý đi ăn một mình với cô ấy, thế nên cậu mới ra mặt giúp, đêm đó thiếu chút nữa đã tự chuốc say mình.



Có rượu vào như được tiếp thêm quyết tâ,, trên đường trở về cậu suy nghĩ đến trăm ngàn lần, dưới ký túc xá trong ánh trăng nhợt nhạt, cậu ngả bài với cô, không thể chịu nổi cuộc sống kiểu này nữa, cậu yêu ai thì yêu, cũng đừng tìm tới tớ nữa, giao tình nhiều năm của chúng ta đến đây chấm dứt đi, tớ muốn đường đường chính chính tìm bạn gái.



Ai ngờ, Hình Lộ Phi lại khóc, ngồi xổm dưới đất lau nước mắt nước mũi, cậu ngẩn người, thì ra cô có phần không nỡ bỏ cậu.



Cậu hỏi cô, tớ với Chu Tư Việt cậu chọn ai.



Hình Lộ Phi ngẩng đầu lên, ra vẻ tội nghiệp nhìn cậu, tớ không chọn, tại sao phải chọn chứ, cậu không thể tiếp tục làm bạn tốt của tớ sao?



Bạn tốt.



Trong nháy mắt nghe thấy hai từ này, Kê Hàng bật cười thành tiếng, ngay cả ánh trăng cùng cây cối bốn phía xung quanh cũng đang cười nhạo cậu ngu ngốc, nhưng có ai không ngu ngốc khi đối diện với ái tình đâu.



Kê Hàng cúi đầu nhìn cô gái ngồi xổm dưới đất, lại ngửa đầu lên nhìn trời cao, những vì sao chớp nháy, một cảm giác mệt mỏi bỗng trào dâng, cậu nói, Lộ Phi, tớ rất mệt, sau này hai chúng ta đừng gặp nhau nữa.



Hình Lộ Phi ôm cánh tay cậu nói liên tục không muốn, Kê Hàng hất ra, lại bị cô ôm lấy ngang hông, rất may là ngày đó về trễ, đêm đen, sinh viên không nhiều, nếu không chỉ bằng màn nũng nịu mè nheo này của cô, chắc chắn hôm sau sẽ được lên diễn đàn của trường.



Dưới sự yêu cầu cảu Hình Lộ Phi, Kê Hàng đồng ý cho cô thêm thời gian quyết định.



Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy, quãng thời gian mà Hình Lộ Phi yêu cầu đây hệt như đang đợi câu trả lời của Chu Tư Việt vậy, nếu như Chu Tư Việt đồng ý, cô sẽ không chút do dự mà bỏ cậu, còn nếu không, có lẽ sẽ quay lại tìm cái vỏ xe phòng hờ là cậu đây.







Người dẫn đầu thuê bốn gian phòng.



Đinh Tiễn và Lâu Phượng một phòng, Hình Lộ Phi cùng một nữ lớp Diêu một phòng, Chu Tư Việt cùng Nguyên Phóng một phòng, còn Kê Hàng và một nam lớp Diêu ở một phòng.



Người dẫn đầu phát thẻ phòng cho bọn họ, dặn dò: “Ngày mai chín giờ mở cửa, tám giờ chúng tôi sẽ lái xe tới đón mọi người.” Sau đó ngẩng đầu nói với Chu Tư Việt, “Cậu làm đội trưởng đi, phụ trách kiểm tra sô thành viên, tám giờ ngày mai chờ tôi ở dưới lầu, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



Vừa dứt lời, Hình Lộ Phi cầm lấy thẻ giận đùng đùng lên lầu.



Người dẫn đầu chỉ vào Chu Tư Việt, “Cậu cho tôi số điện thoại của cậu, ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu.”



Chu Tư Việt đọc một chuỗi dãy số.



Người dẫn đầu lưu số xong thì nói được rồi, sau đó rời đi.



Bên kia thang máy vừa lên, Lâu Phượng uốn người chen vào, vừa vặn chặn Đinh Tiễn ở ngoài cửa, vốn định đi ra đợi lượt sau cùng lên với Đinh Tiễn, nhưng cô nàng chợt nhìn thấy Chu Tư Việt vóc dáng cao lớn đeo balo đen đứng sau lưng, mặt liền đổi sắc, bất chấp đẩy người ta ra ngoài, không có nhân tính nói:



“Đông người rồi, cậu lên sau đi.”



“…”



Đinh Tiễn thẩn thờ đứng ở cửa, không thể tưởng tượng nổi nhìn gương mặt của Lâu Phượng dần dần biến mất sau cửa thang máy, cho đến khi đằng sau truyền đến âm thanh trêu chọc, “Cô bạn này của cậu đúng là bạn thân nhỉ.”



Bạn thân cái nỗi gì mà để hai chúng mình đứng trơ trọi ở đây?



Đinh Tiễn quay đầu lại, Chu Tư Việt đứng bên cạnh cô, hai tay đút vào túi, nghiêng đầu nhìn xuống cô, nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay, “Chờ tôi?”



Hừ.



Lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu, cảm thấy Chu Tư Việt như vậy có phần quen thuộc, lập tức hốc mắt nóng lên.



Có người từng nói, tình yêu luôn là thứ thần thánh, lúc bạn bị chữ tình làm rung động, mặc dù người bạn vẫn còn ở đấy, nhưng trái tim đã đi vào cõi thánh quốc rồi.



Đinh Tiễn cảm thấy giờ khắc này là giống như vậy.



“Đúng thế.” Cô nhìn cậu chằm chằm, mở miệng nói.



Cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra, Chu Tư Việt bấm lấy gáy cô, kéo người vào trong thang máy, “Đi thôi, ngày mai tham quan triển lãm khoa học kỹ thuật xong, buổi tối sẽ dẫn cậu đến một nơi.”



Cửa thang máy chậm rãi khép lại.



“Đám anh Nguyên có đi cùng không?”



Chu Tư Việt nhìn cô, cười một cái, “Bọn họ không đi.”



Đợi đợi đợi đợi đợi đợi đã…



Hẹn hò?



Vừa dứt lời, thần kinh sọ số năm của Đinh Tiễn lập tức hưng phấn, hơn nửa đêm đều không cách nào giảm bớt, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cho đến khi Lâu Phượng ném gối qua, mày thử lăn thêm lần nữa cho bà xem?



Lập tức Đinh Tiễn dừng lại, nằm im trên giường không dám động, tận tới lúc bên tai vang lên tiếng ngáy lần nữa, cô lại chìm vào ảo tưởng hẹn hò trong tối ngày mai, và cứ thế, một đêm cứ vậy mà trôi qua.



Đương lúc mơ mơ màng màng, ngoài cửa sổ đã nổi lên màu trắng bạc, Đinh Tiễn mê man tỉnh dậy, vò rối tóc, cúi đầu tìm điện thoại di động, mới sáu giờ sáng.



Lại nằm xuống tiếp.



Vất vả chịu đựng thêm nửa tiếng, Đinh Tiễn thức dậy tắm rửa gội đầu đánh răng rửa mặt, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân.



Trong suốt quá trình đó Lâu Phượng ngồi trên giường nhìn cô vừa ra ra vào vào phòng tắm, lại vừa nhẹ nhàng trao đổi, “Chị Phượng, cho em thêm năm phút nữa, em xong ngay đây.”



Lâu Phượng rất dễ thương lượng đưa tay làm dấu mời, “Không sao, cậu cứ tiếp tục, tắm rửa sạch sẽ một chút.”



Đinh Tiễn đỏ mặt đi vào.



Lâu Phượng nối gót đi theo, thân thể dựa vào cửa, “Theo như mình biết, phòng trưng bày khoa học kỹ thuật ba giờ đóng cửa, vậy là sau ba giờ cậu còn có lịch trình gì à?” Thấy cô không đáp, Lâu Phượng thần bí cười hề hề: “Tiết lộ một chút đi, cậu với anh Chu định đi đâu nữa?”



Đinh Tiễn ngậm một hớp bọt, ậm ờ không rõ ràng: “Cậu ấy chưa nói.”



Lâu Phượng lại gần nói, “Thật đúng là, mình có cảm giác cậu sắp thoát khỏi phận FA rồi đấy, không chừng tối nay anh Chu sẽ tỏ tình với cậu, cậu nhớ dè dặt vào đấy, phải để anh ấy theo đuổi một hồi, chứ quá dễ nắm trong tay là đàn ông không biết trân trọng đâu.”



Lời nói này sao nghe có chút quen tai.



Đinh Tiễn suy nghĩ, là Khổng Sa Địch từng nói qua với cô, “Cậu có quan hệ gì với Khổng Sa Địch thế?”



Lâu Phượng sững sờ, “Ai cơ?”



Cô lắc đầu, “Được rồi, cậu không biết đâu. Là một người bạn của mình, lúc trước cũng nói qua câu này.”



Lâu Phượng: “Cậu lên baidu đi, mấy câu tâm sự eva kiểu này đều có hết.”



Đến lúc sắp lên đường, Lâu Phượng còn đặc biệt giúp cô mượn phấn lót của Hình Lộ Phi, đánh hơi quá tay nên nhìn như đau ốm, Đinh Tiễn thoa son dưỡng môi, lúc này mới có chút khí sắc.



Tuy không chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng được trau chuốt một phen, dặm son phấn vào đúng là khác thật.



Lâu Phượng ôm khuôn mặt cô soi kỹ, “Đẹp lắm.”



Lúc Nguyên Phóng tới gõ cửa thì hai người mới chuẩn bị xong, Lâu Phượng kéo Nguyên Phóng vào, lại thần thần bí bí nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đóng cửa.



Nguyên Phóng quay đầu lại, nhìn cô nương đứng thẳng sau lưng, môi đỏ răng trắng, a lên một tiếng, “Ai đây?!”



Đinh Tiễn: “Đừng giả bộ.”



Nguyên Phóng cũng là người tinh ý, sao không biết ý của hai cô nương trước mắt chứ, vui vẻ nói, “Em Tiểu Đinh à, em quay ngoắt như thế khiến anh không nhận ra đấy.”



Lâu Phượng ngẫm nghĩ, chuyện tối nay quan trọng đến thế, có lẽ có thể hỏi thăm được ít tin tức từ miệng Nguyên Phóng: “Tối qua anh Chu về phong đã làm gì?”



Nguyên Phóng cẩn thận nhớ lại, nói đúng sự thật.



“Tắm, viết chương trình đến hai giờ, sau đó đi ngủ.”



“Thế thôi hả?” Lâu Phượng nói.



“Hình Lộ Phi tới tìm một lần, lão đại đi ra ngoài nói hai câu.”



“Nói gì.”



“Chuyện này thì anh chịu, cách mấy cánh cửa mà.”



“Sau đó trở về làm gì?”



“Tiếp tục viết chương trình.”



“…”



Cuồng viết chương trình quá à, Lâu Phượng muốn hỏi tiếp, nhưng bị Đinh Tiễn ngăn lại, nói với Nguyên Phóng: “Không có gì đâu anh Nguyên, làm phiền anh rồi. Có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?”



Lâu Phượng mở mạnh gói khoai tây, ngồi một bên chậm rãi ăn.



Nguyên Phóng nhìn cô nàng dáng vẻ hung dữ, không nhịn được run lên, nhìn sang Đinh Tiễn, “Có thể, xe tới rồi.”



Đinh Tiễn kéo Lâu Phượng, “Mau đi thôi.”



Bỗng Nguyên Phóng nói, “Nhưng có một chuyện có thể nói cho em biết, giáo sư Diệp biết rất nhiều chuyện, nếu em muốn biết chuyện của lão đại, em có thể hỏi giáo sư Diệp.”



“Giáo sư Diệp?”



“Đúng, giáo sư Diệp có quan hệ rất tốt với bố cậu ấy, anh cũng được nghe nói lại thôi, hồi đầu lúc tuyển thẳng, giáo sư Diệp luôn chọn cậu ấy tham gia vào kế hoạch của mình, bình thường lão đại ít nói, có nhiều chuyện không nói với bọn anh, nhưng anh nghe giáo sư Diệp bảo cậu ấy từng tâm sự không ít chuyện, nếu giáo sư Diệp không nói, thì bọn anh không biết trước kia cậu ấy ngạo mạn thế đâu, không biết sao mà bây giờ lại an phận như vậy.”







Ở trung tâm triễn lãm khoa học kỹ thuật có một con cỗ máy quản gia trí tuệ nhân tạo – IE.



Có thể nói đùa vài câu, thu hút khách du lịch.



Đinh Tiễn mới vừa ngồi xuống, IE đã nói, “Chị gái ơi, chị đẹp quá.”



Mọi người bật cười.



Lâu Phượng ở bên cạnh chen vào một câu, “Còn chị còn chị!”



IE nói: “Chị là thiên kim tiểu thư.”



Mọi người sững sốt, sau đó cười to, Lâu Phượng đỏ mặt.



Nguyên Phóng không sợ chết ở sau lưng bồi thêm, “Đúng là có mắt nhìn đấy chứ.”



IE còn nói: “Đồ ếch bốn mắt.”



Mọi người liền phá lên cười, Nguyên Phóng cười mắng, “Đùa mấy câu xem, bố mày là ai?”



IE thân thể tròn trĩnh đứng ở giữa, không nhúc nhích, nói: “Bố tôi là Lý Cương!”



Nguyên Phóng: “Đó là mày ngạo mạn.”



Mọi người suýt nữa cười tắt cả hơi.



Sau đó IE còn nói: “Pha trò thôi mà, đừng có coi là thật.”



Đồ ở khu triển lãm Xích Mã chi chít khắp nơi, thiết bị bay không người lái, công nghệ LCD chấm lượng tử, phần mềm trợ lý giọng nói, bao gồm cả quản gia trí tuệ nhân tạo IE vừa nãy, còn có cả robot đối chiến nữa, vân vân.



Đinh Tiễn vừa ngoái đầu thì trông thấy Chu Tư Việt đứng cạnh khu triển lãm Xích Mã nhìn hồi lâu, cô bèn đi qua.



“Nhìn gì vậy?”



Chu Tư Việt nghe thấy tiếng quay đầu, thấy là cô thì lại quay đầu lại, hất cằm, nhìn vào bên trong, “Thích không?”



A.



Đinh Tiễn ngẩng đầu nhìn sang, rồi nhìn cậu đầy khó hiểu, bởi vì khẩu khí kia quả thật giống như ở cửa hàng mua sắm, tùy tiện khoát tay hỏi cô, thích gì thì cứ mua.



Sản phẩm do Tô Bách Tòng làm chắc chắn là công nghệ cao, thuộc hàng top của khoa học công nghệ, nhưng áp dụng kiểu mẫu quá mạnh, lạnh băng không có tình người, quả thật, điều này cũng rất phù hợp với khí chất của Tô Bách Tòng.



Đinh Tiễn bày tỏ suy nghĩ đúng sự thực.



“Nhà thiết kế của IE từng liên lạc với giáo sư Diệp, sau khi giáo sư Diệp xem hết tất cả bản thảo, giận đến nổi phùng mang trợn mắt, Tô Bách Tòng thiết kế IE là muốn nói cho chúng ta biết, anh ta đang ở đỉnh cao của công nghệ, chứ không phải xuất phát từ bản thân khoa học.” Chu Tư Việt khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn Đinh Tiễn, nói tiếp: “Giáo sư Diệp từng nói với tôi, khoa học là ý thơ, cái gọi là ý thơ chính là tình yêu và nhiệt tình, ông ấy cảm thấy Tô Bách Tòng không quá nhiệt tình với IE, chỉ xem nó như thứ đồ thu hút mọi người, là công cụ kiếm tiền.”



Đinh Tiễn: “Cậu đang nói xấu Tô Bách Tòng à?”



“Tôi cần chắc?” Chu Tư Việt nói tiếp, “Tự hiểu đi.”



Vừa dứt lời, cậu liền đi vào phòng nghỉ trong hành lang VIP của triển lãm.



Tô Bách Tòng mặc âu phục chỉnh tề ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, đang nói chuyện cùng người đàn ông đối diện về vấn đề phát triển IE, bỗng nhiên có người đi vào, thấp giọng nói bên tai anh ta.



“Cô gái đó đang ở phòng triển lãm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK