Kỳ lân là điềm lành, nhưng hỏa kỳ lân lại khác, tuy chúng cùng tộc, tính tình lại hoàn toàn trái ngược, hỏa kỳ lân tính tình tàn bạo, điểm này lại gần với Khánh Sinh hơn, về sau thần thú làm điều ác bị chém giết, hồn phách lưu lạc vào Phong Đô, liền bị quỷ đế Phong Đô thu nhận làm thú cưỡi. Sau khi nghe nói đây là hỏa kỳ lân, Trương Huyền thò tay vào trong túi, muốn xem xem Nhiếp Hành Phong có đốt thêm cho mình tờ thần binh phù nào nữa hay không, gặp phải loài ác thú hung tàn này, xem ra không liều mạng một trận là không thể.
Nhìn ra ý đồ của cậu, Mặt Ngựa vội vàng ngăn lại: “Ngươi đánh không lại chúng đâu, cho dù đánh được, chọc giận người bên trên, ngươi sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi Phong Đô nữa.”
“Ta biết, đánh chó còn ngó mặt chủ, nhưng nếu chủ nhân không biết điều, vậy cũng hết cách.”
Trương Huyền có tác phong trước sau như một là khi gặp phải phiền phức thì sẽ nói chêm chọc cười, sống qua được thì qua, không qua được thì đánh, đánh không lại thì chạy, nhưng Phong Đô là quỷ giới, cậu từ khi đến vẫn luôn bị mưu hại, còn có thể chạy trốn đi đâu, hơn nữa —
“Quỷ đế Phong Đô dù có to, cũng to hơn cả Bắc Đế âm quân cơ à?”
“Không hơn, nhưng ta cho rằng trước khi gặp được âm quân, ngươi đã là thức ăn trong bụng hỏa kỳ lân rồi.”
Nói như thế rõ là tăng thêm tinh thần quân địch, mất đi uy phong của mình, nếu Chủ tịch ở chỗ này, nhất định sẽ tán đồng — muốn đánh thì đánh, có phiền toái gì, tôi chịu.
Mắt thấy đám ác thú kia càng ngày càng sáp lại gần, miệng há hốc, ngọn lửa âm ỷ phun ra, Trương Huyền thấy không cần đợi thêm nữa, trên tay không có binh khí, cậu tính toán đến xà mâu của Mặt Ngựa, Mặt Ngựa cảm giác được, lắc đầu nguây nguẩy, Trương Huyền đành phải nói: “Vậy ngươi qua chào hỏi đi, các ngươi là đồng nghiệp, biết đâu chúng nó lại bán cho ngươi cái thể diện.”
“Ngươi nghĩ dã thú nghe hiểu lời của một con quỷ hả?”
“Đàm phán không được, lại không cho đánh, lẽ nào ngươi muốn xả thân nuôi hổ hả?”
Trương Huyền đã hết cả nhẫn nại, nhịn không được rống lên, trong lúc hai người đang tranh chấp chưa xong, trên đỉnh đầu truyền đến một hồi tiếng kêu, Trương Huyền ngẩng đầu, vừa vặn thấy một vệt ánh sáng nhanh như gió rơi xuống bằng một đường pa – ra – bôn vô cùng lưu loát, sau đó không lệch chút nào, ngã vào lưng hỏa kỳ lân cầm đầu.
Định luật vạn vật hấp dẫn vào lúc này đã nhận được dẫn chứng hoàn hảo, hỏa kỳ lân bị bóng dáng kia đập ngã nhào xuống đất, cái bóng lại hoa tay múa chân nắm lấy sừng nó, kết quả người rơi xuống giữ được thăng bằng, hỏa kỳ lân lại bị y kéo lao đầu về phía trước, rầm một tiếng, nó đụng vào tảng đá trước mặt, ngã lăn xuống đất bất động.
Đây là tình huống gì? Đâm chết hay là hôn mê? Thần thú trong truyền thuyết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần so với Khánh Sinh kia cứ như vậy giải quyết xong?
Nếu không phải đã nuốt bánh bao xuống bụng, Trương Huyền nhất định sẽ bị sặc lần thứ hai. Trợn to mắt cùng Mặt Ngựa nhìn về phía vật thể rớt xuống thần bí, mấy con hỏa kỳ lân khác dường như cũng bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, nhất loạt đứng yên tại chỗ, quên cả ép sát về phía trước.
Vật thể rơi tự do lắc lư hai cái trên người con hỏa kỳ lân bị ngã tê liệt, vỗ vỗ dưới háng thú cưỡi, có vẻ như không rõ tình hình lắm, lại nắm sừng hỏa kỳ lân lắc lắc, coi nó như tay vịn, từ trên người thần thú đáng thương nhảy xuống, ngẩng đầu một cái, đúng lúc đối diện với Trương Huyền.
“Trương Huyền!?” Thấy cậu, hai cái má lúm đồng tiền trên má nam thanh niên càng trở nên rõ ràng hơn, vẻ mừng rỡ không cần nói cũng biết.
Mặt Ngựa nhìn Trương Huyền: “Bạn ngươi?”
“Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đúng là vậy.” Đối mặt với Chung Khôi luôn luôn trong tình trạng người ngoài cuộc, lại thường xuyên có thể phá tan cuộc, Trương Huyền lầm bầm: “Cậu ta tên là Chung Khôi, chung trong chung biểu (đồng hồ), khôi trong hoa khôi.”
“Là khôi trong sao khôi.”
Chung Khôi vẫn chưa hoàn hồn sau khi rơi xuống địa ngục, liền ngạc nhiên phát hiện ra tình hình hiện tại kỳ thực cũng không gay go như thế, nhanh chóng chạy tới, dưới chân không cẩn thận bị thứ gì ngáng phải, phịch một tiếng quỳ xuống, vừa vặn quỳ xuống trước mặt Mặt Ngựa.
Trương Huyền phun: “Úi chà, vừa xa nhau chưa bao lâu, cậu không cần kích động đến độ vừa thấy mặt đã quỳ chứ.”
“Ai quỳ anh, tôi là quỳ vị tiền bối này.”
Chung Khôi cũng cảm thấy kỳ quái vì chẳng hiểu sao mình lại ngã, song y rất nhanh đã quy kết việc này là do chưa quen thuộc địa hình, đứng lên phủi phủi đất trên đầu gối, lại trên dưới quan sát Mặt Ngựa.
“Hình như đã gặp qua ở đâu rồi ha.”
Bắt chuyện dùng lộn chỗ rồi thì phải?
Trương Huyền liếc mắt, đang muốn sạc y, cánh tay bị Mặt Ngựa kéo lại, thấp giọng nói: “Đi mau!”
Thần thú không may đang nằm bò trên mặt đất động đậy, giống như sắp thức tỉnh sau khi nhất thời ngất xỉu, thấy các con hỏa kỳ lân khác cũng theo đó chủ động lên, trước khi chúng nó bao vây tấn công, Mặt Ngựa miệng đọc chú ngữ, mang theo Chung Khôi và Trương Huyền chạy ra ngoài.
Dựa vào việc quen thuộc địa hình, không bao lâu sau Mặt Ngựa đã bỏ rơi linh thú truy kích bọn họ, sợ chúng ngửi thấy mùi tiếp tục đuổi theo, trên đường hắn lại dùng đầu mâu làm kết giới ẩn giấu trên mặt đất, cứ thế liên tiếp vài lần, mới dừng bước lại.
Địa phủ không thể so với trần gian, một phen chạy trốn ở nơi âm khí và lửa cháy bừng bừng đan xen, Trương Huyền chịu không nổi, sau khi dừng lại thở ào ào không ngừng, hỏi Chung Khôi: “Cậu làm thế nào tới?”
Chung Khôi còn chưa mở miệng, đã bị Mặt Ngựa đưa tay đẩy ra, trợn tròn mắt hỏi Trương Huyền: “Ngươi trước tiên giải thích thử xem ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Vùng ác quỷ thường lui tới kia là khu vực cai quản của Trụ Tuyệt Âm Thiên Cung, hỏa kỳ lân là thú nuôi của La Phong quỷ đế, ngươi làm cái gì, để La Phong Lục Thiên và quỷ đế đều tới truy sát ngươi?”
“Nghe bối cảnh mỗi người đều có vẻ rất lớn đấy.” Chung Khôi nói xen vào: “Vậy quỷ đại ca anh muốn hỏi anh ấy, ở đây còn có ai mà anh ấy không đắc tội không à?”
“Quỷ đại ca cái gì? Con ta cũng lớn bằng ngươi rồi, gọi tiếng đại thúc thì chết à?”
“Tôi vốn chết rồi.” Chung Khôi nói xong, thấy cả gương mặt Mặt Ngựa đều dài ra, y vội vàng nghe lời: “Vậy phải xưng hô với chú như thế nào ạ, quỷ thúc?”
Mặt Ngựa rất tự hào chống xà mâu một cái: “Trong truyền hình điện ảnh tiểu thuyết, ta thường xuất hiện.”
“Bạch Vô Thường?”
Đầu nhọn xà mâu chuyển hướng sang Chung Khôi, xem chừng muốn xiên cho y một cái, song cuối cùng vẫn nhịn được, Mặt Ngựa thô lỗ rống lên: “Ta họ Mã*!” (*Mặt Ngựa: Mã Diện)
“Lại là họ Mã à?” Chung Khôi hưng phấn, bất chấp đầu mâu dí vào ngực mình, túm Trương Huyền ra sức lắc: “Anh đã tìm được người có quan hệ với Mã gia rồi phải không? Là Mã tiên sinh hay là Mã Ngôn Triệt?”
Thấy mặt Mặt Ngựa càng lúc càng dài thêm, Trương Huyền cảm thấy nếu mình không nói câu nào, đầu mâu sắc nhọn kia xuyên cho Chung Khôi một cái lạnh thấu tim sẽ là cái chuyện thoải mái cộng thêm khoái trá.
Có điều không đợi Trương Huyền mở miệng, Mặt Ngựa đã xoay người sải bước đi mất, cậu hấp tấp xông lên cản lại, hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”
“Công việc này ta không làm, ngươi là tội phạm truy nã, ta cũng không muốn vì mấy đồng tiền mà đánh mất bát cơm, đường ta chỉ rồi, tự mình đi tìm Mạnh Bà đi.”
Đậu, cái nơi tối đen như mực thế này cho dù chỉ đường, cậu cũng chẳng biết phải đi hướng nào, thấy Mặt Ngựa đã đi xa đầu cũng không ngoảnh lại, Trương Huyền hết cách, kêu lên: “Một giá, năm tỉ tiền âm phủ thêm một trăm ngàn đô la Mỹ thế nào?”
Bước chân dừng lại, dường như đang do dự, Trương Huyền ngó ngó vẻ mặt còn đang mờ mịt của Chung Khôi, không nói hai lời đẩy cả y ra: “Thêm cho ngươi tên tiểu quỷ này, sau này ngươi lên trần gian làm việc, ra lệnh cho cậu ta đi làm là được rồi.”
Lúc này Mặt Ngựa hài lòng, bước nhanh chạy trở lại, rất khắt khe đánh giá Chung Khôi từ trên xuống dưới, lại hỏi tuổi tác nghề nghiệp y, lầm bầm: “Dáng dấp điềm đạm nho nhã, không nhìn ra lại là người mẫu, tiền lương rất cao hả? Nuôi sống được bản thân?”
“Tàm tạm, tôi bây giờ chủ yếu làm trợ lý cho Mã tiên sinh… chính là bậc thầy về thiết kế thời trang.”
“Nhóc con, nhớ kỹ một câu của ta, trên đời này có thể xưng là bậc thầy tám chín phần đều là bịp bợm, cẩn thận tên kia lừa ngươi.” Dường như Mặt Ngựa rất có thành kiến với Mã Linh Xu, trực tiếp phủ nhận hắn, rồi nói với Trương Huyền: “Một lời đã định, không được đổi ý.”
“Chỉ cần ngươi đừng đổi ý, lâm trận bỏ chạy là được.”
Mặt Ngựa làm việc lanh lẹ, giao dịch hoàn tất, lập tức dẫn họ tiếp tục chạy tới Vọng Hương Đài, Chung Khôi theo ở đằng sau, nhắc nhở: “Mấy người hình như quên hỏi nguyện vọng của tôi.”
“Theo chú Mã lăn lộn, tương lai lĩnh hội được nhiều điều hay, đây là công việc bao nhiêu người mong mỏi mà không được, cậu còn than phiền cái gì?”
Trương Huyền vừa nói vừa nháy mắt với Chung Khôi, lại nói Đầu Trâu Mặt Ngựa lên trần gian chẳng qua là áp giải du hồn dã quỷ, việc như thế không tới phiên Chung Khôi làm, nên chỉ là chuyện lễ nghĩa hình thức, trước cứ tạo quan hệ tốt với Mặt Ngựa, tìm được Bé con rồi tính, đợi quay lại trần gian, nếu Mặt Ngựa thực sự muốn để Chung Khôi làm tay sai, đối với quỷ như Chung Khôi cuộc gặp gỡ ly kỳ thế này cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng còn có thể tìm ra biện pháp giải quyết tình hình trước mắt của y ấy chứ.
Tính cách Chung Khôi hiền hòa, cho dù Trương Huyền đem mình đi bán cũng không nói thêm gì nữa, trên đường kể lại chuyện trên trần gian, đến lúc nghe thấy do được Mã Linh Xu khuyên nhủ, Nhiếp Hành Phong đã bỏ ý nghĩ tiếp tục đi tìm mình, chân mày Trương Huyền hơi nhướng, nói: “Bất kể anh ấy lựa chọn thế nào, đều không sai.”
“Anh nói Mã tiên sinh? Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cho rằng anh ấy không giống người vô tình.”
“Tôi nói Chủ tịch.”
Mặc dù tận đáy lòng, lúc bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, cậu rất hy vọng Nhiếp Hành Phong có thể ở bên mình, nhưng cậu cho rằng Mã Linh Xu nói cũng không phải không có lý, cậu không muốn Nhiếp Hành Phong vì cậu mà thay đổi ý kiến của chính mình, kỳ thực như thế không tệ, cậu vẫn thích Chủ tịch bình tĩnh quả quyết hơn.
“Vậy cậu rốt cuộc làm thế nào mở được cửa địa phủ?”
“Không biết, có lẽ cái này phải hỏi Hamburger, nhưng lúc ngã xuống chúng tôi bị lạc nhau, mong là nó không sao.”
“Yên tâm, ở đây người không có khả năng xảy ra chuyện nhất chính là nó.”
Còn có tên biết gặp gió đẩy thuyền hơn Hamburger sao? Chưa nói nơi này là quê nhà nó, cho dù không phải, với tính cách nó, đến chỗ nào mà chẳng như cá gặp nước.
Tuy nói vậy, nhưng thấy Chung Khôi thúc giục, Trương Huyền vẫn dùng linh lực thử gọi Hamburger, nhưng kết quả không như ý, cậu lại tiện thể thử triệu hồi pháp khí của mình, vẫn không hề phản ứng.
Mặt Ngựa đi rất nhanh, giống như người nôn nóng giải quyết vấn đề chính là hắn, hắn đi tuốt ở đằng trước, không chen lời hai người nói chuyện phiếm, nhưng Trương Huyền có cảm giác, cuộc nói chuyện của mình và Chung Khôi hắn đều nghe vào tai không sót chữ nào.
Cuối cùng cũng tới Vọng Hương Đài.
Loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng lại trở về bờ Vong Xuyên – nơi Trương Huyền đã đi qua lúc đến đây, nước sông chảy xiết, mang theo vô số âm hồn vong linh không ngừng trôi nổi về phía trước, một bên bờ Vong Xuyên chính là cầu Nại Hà, đầu cầu đặt một cái nồi lớn, từ rất xa có thể thấy vô số âm quỷ đang đứng xếp hàng chờ bát canh Mạnh Bà trong truyền thuyết kia, đội ngũ xếp hàng thẳng đến nơi xa tối tăm không thể nào nhìn thấy, chẳng biết mỗi ngày nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu âm hồn đang chờ đợi đi vào luân hồi.
Trương Huyền theo Mặt Ngựa đi tới, thấy đứng bên cạnh nồi là một người đàn ông tai to mặt lớn, người đàn ông mặc tạp dề, thủ pháp múc canh lanh lẹ mà thành thạo, một muôi một bát, không ngừng lặp lại động tác giống nhau, cậu cả kinh há hốc mồm, Chung Khôi cũng rất sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Mạnh Bà là đàn ông?”
Những lời này dẫn đến việc đầu Chung Khôi bị Mặt Ngựa vỗ bốp một cái, hắn không dùng lực, nhưng kỳ quái là Chung Khôi lại bị đẩy một cái ngã nhào về phía trước, vừa vặn lao tới bên cạnh chiếc ghế mây, một vị mỹ nhân đang nghiêng người dựa vào ghế nghỉ ngơi, thấy Chung Khôi xông tới, cô nàng phì cười, nói với Mặt Ngựa: “Đánh thuận tay thế, ngươi đang đánh con trai hả?”
“Ta cũng không được may mắn có con trai như này, bọn họ tới tìm bà giúp đỡ, ta liền tiện đường đưa họ tới.”
Chiếc ghế mây mà người phụ nữ đang ngồi được đặt ở nơi khuất bóng, xung quanh lại bị đá vây, nếu không phải cô mở miệng trước, căn bản không ai chú ý ở đây còn có động thiên khác, nhưng sau khi cô đứng lên, khí thế hoàn toàn khác, một bộ váy lụa mỏng màu lục nhạt, bên hông tùy ý buộc quải tuệ (tua rua) màu vàng, khi âm phong thổi qua, quải tuệ theo gió bay bay, cởi mở không nói nên lời, Trương Huyền cảm thấy khi ánh mắt cô quét tới, tim của mình không nhịn được đập mạnh mấy phát, cậu bị vẻ đẹp của người phụ nữ này làm kinh động rồi.
Gái đẹp Trương Huyền thấy không ít, nhưng xinh đẹp đến mức phong tình cực hạn thế này cậu vẫn là lần đầu gặp, trong ấn tượng chỉ có hồ yêu mới có thể biến hóa ra dung nhan thế này để quyến rũ người phàm, nhưng riêng trong vẻ đẹp mỹ miều của người phụ nữ này lại mang theo phần khí khái anh hùng, giữa chân mày hơi mang nét cười, nụ cười toát ra một chút giảo hoạt, lại không khiến người ta chán ghét, ngược lại càng làm khuynh đảo khí chất yêu mị thuộc về cô, vượt ra khỏi mỹ cảm về tuổi tác, nếu không phải nghe thấy cuộc đối thoại của cô và Mặt Ngựa, Trương Huyền hoàn toàn không ngờ được cô gái xinh đẹp đến mức trời giận người oán này chính là Mạnh Bà bọn họ muốn tìm.
“Sớm biết được tới gặp đại mỹ nữ, ta hẳn là nên chuẩn bị trước máy ảnh mấy chục Mpx.” Trương Huyền lấy di động ra, vẻ mặt thành khẩn nói với Mạnh Bà: “Mạnh tỷ tỷ, là fan cuồng của chị, ta có thể chụp chung với chị được không?”
Người phụ nữ cười đến run cả người, đôi mắt đảo quanh, hỏi Mặt Ngựa: “Miệng ngọt thế, hắn là ai vậy hả?”
“Ta là Trương Huyền, đây là danh thiếp của ta, ở trần gian làm thiên sư kiếm miếng cơm, Mạnh tỷ tỷ, lúc nào lên trên chơi, nhất định phải tới ủng hộ ta đó.”
Đồ trên người Trương Huyền lúc rơi xuống nước đều bị ướt cả, danh thiếp móc ra cũng ướt nhẹp, Mạnh Bà không chê, sau khi nhận lấy, liếc nhìn danh thiếp, cười nói: “Nếu bàn về tuổi tác, ta có thể làm bà cố tổ của mi rồi, còn gọi tỷ tỷ cái gì, đúng là không biết lớn nhỏ.”
Cô trách cứ, lại không hề có ý mất hứng, Chung Khôi nhìn thấy, âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Huyền, ý bảo cậu tiếp tục cố gắng
Trương Huyền lại nhướng nhướng mi, thầm nghĩ nếu thật sự bàn về vai vế, ông đây phải làm tổ tông mi, ánh mắt liếc một cái, thấy bàn ngọc bên cạnh ghế mây, bên trên đặt mấy đĩa bánh ngọt tinh tế, xem ra vị mỹ nữ này rất biết hưởng thụ cuộc sống làm quỷ của cô ta, công việc phát canh Mạnh Bà giao thẳng cho thuộc hạ.
Thấy Mạnh Bà không có ý từ chối, Trương Huyền nhét di động cho Chung Khôi, bản thân chạy đến bên người cô làm kiểu pose đẹp, Chung Khôi chỉnh ống kính lấy nét bấm chụp, Mặt Ngựa ở bên cạnh bị phớt lờ, sờ sờ khuôn mặt dài của mình, lầm bầm: “Lúc nào cũng là trai xinh gái đẹp được hâm mộ hết á.”
Chung Khôi nghe thấy áy náy, lấy di động ra, nói với Mặt Ngựa: “Không thì chúng ta cũng chụp một tấm nhé?”
“Sao ta phải chụp ảnh với một con quỷ chứ?”
Mặt Ngựa có vẻ bực bội, nhưng lại móc di động của mình ra, kéo Chung Khôi qua, hai người selfie một tấm, thấy Iphone 7 trong tay hắn, Chung Khôi kinh hãi.
“Các người cũng dùng di động?”
“Địa phủ cũng theo kịp thời đại.”
Lúc Trương Huyền chụp ảnh không quên công việc, nói ra mục đích mình đến, Mạnh Bà chả ừ hử gì, chờ chụp ảnh xong, cô đi tới nồi đang nấu, múc một bát canh bưng trở lại, đặt lên bàn ngọc, chạm đầu ngón cái và ngón trỏ với nhau, làm một dấu tay hình tròn với Trương Huyền, Trương Huyền mừng rỡ: “OK?”
“Là ba trăm triệu.” Mạnh Bà quơ quơ ba ngón còn lại, đó mới là chỗ quan trọng.
Chung Khôi kêu ầm lên: “Ba trăm triệu, nhiều thế?”
“Ba trăm triệu tiền âm phủ thôi.” Mặt Ngựa dửng dưng nói: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, không có tiền, vậy chỉ có thể tự thân vận động.”
Chỉ là ba trăm triệu, Trương Huyền nói với Mạnh Bà: “Có thể, chị giúp ta chuyện này, đợi trở lại trần gian, ta đưa chị năm trăm triệu.”
“Ở đây giao dịch tiền mặt, toàn thể không cho nợ.”
Vẻ mặt Mạnh Bà cười tủm tỉm, nhưng chữ phun ra lại chắc như đinh đóng cột, Trương Huyền có dự cảm xấu, tiếp tục cười bồi khai thông: “Nhưng ta hiện tại không có tiền rồi, mỹ nữ, nể mặt mọi người mới gặp đã thân, thu chậm một chút thế nào?”
“Ta đây không có quy củ này.” Mạnh Bà nhìn Trương Huyền, nói khá thâm ý: “Nếu không phải thấy ngươi vừa mắt, ba trăm triệu ta cũng chẳng giúp.”
“Quy củ không ngoài tình nghĩa, ta nợ chị cái ân tình này, ngày sau nhất định trả lại được không?”
“Chuyện ngày sau ai biết được, đừng quên bây giờ ngươi còn đang là tội phạm truy nã, chẳng biết có bao nhiêu người muốn tìm ngươi, nếu như ngươi chết, vậy tỷ tỷ ta đây giúp chuyện này chẳng phải công cốc sao?”
“Chị biết bao nhiêu?”
“Nên biết, không nên biết hoặc ít hoặc nhiều ta đều biết chút.”
Nhìn nét cười yêu mị trước mắt này, Trương Huyền lần đầu tiên cảm thấy cái câu ví von mỹ nhân như rắn rết này chuẩn xác cỡ nào, để mà so sánh, Mặt Ngựa tướng mạo hung ác còn dễ nói chuyện hơn, song bây giờ có việc cầu cạnh người ta, cậu chỉ đành nén giận, móc móc túi áo, túi áo rỗng tuếch khiến cậu xua đi ý tưởng gặp may trong đầu, nhìn Chung Khôi, con quỷ này khỏi phải trông cậy gì, cậu không còn cách nào khác phải hỏi Mặt Ngựa.
“Đại ca… à không, đại thúc, cho tôi mượn ít tiền được không? Trở lại tôi trả cả vốn lẫn lãi cho chú.”
Mặt Ngựa vẻ mặt đau khổ không nói gì, Trương Huyền còn định nài nữa, Mạnh Bà phì cười: “Nhờ hắn vô dụng, quỷ toàn địa phủ đều biết Mặt Ngựa nghèo nhất.”
Nghèo rắm ấy, cách đây không lâu con quỷ này còn moi của cậu vài tỷ!
Đại khái vẻ mặt hậm hực của Trương Huyền làm Mạnh Bà lay động, cô ta thở dài, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực ta cũng không khó nói chuyện như vậy, ta có một cách vẹn cả đôi đường, chỉ xem ngươi có đồng ý không.”
“Cách gì?”
Ánh mắt yêu mị dán qua, giống như đang thưởng thức đồ cổ trân quý, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huyền bất động, Trương Huyền bị cô ta nhìn đến phát hoảng trong lòng, trực giác cho thấy cái cách vẹn cả đôi đường này còn đáng sợ hơn, quả nhiên chợt nghe thấy Mạnh Bà nói: “Ngươi dáng dấp không tệ, là kiểu ta thích.”
Trương Huyền lập tức lui về phía sau hai bước: “Ta cho rằng bất cứ thứ gì tốt đẹp, vẫn nên đứng xa nhìn thì thích hợp hơn.”
“Yên tâm, ta không muốn con người ngươi.” Mạnh Bà bị phản ứng khoa trương của cậu chọc cười khanh khách không thôi, nói: “Ta rất thích gương mặt này của ngươi, có muốn cân nhắc đổi với ta thử xem sao không?”
Vấn đề hơi phức tạp, Trương Huyền nghe không hiểu, mắt lam đảo qua dung nhan khuynh thành trước mặt này, nghi ngờ mà nghĩ gương mặt này không phải cũng là bà ta đổi với người xui xẻo nào đấy chứ?
“Đúng vậy.”
Dường như đoán được ý nghĩ của cậu, Mạnh Bà thản nhiên thừa nhận: “Người lần trước tới xin ta chính là dùng gương mặt này của hắn đổi lấy một bát canh Mạnh Bà.”
“Người kia cũng bần cùng như ta bây giờ à?”
“Này cũng không phải, chỉ là ta thích lấy thứ có thể nói là tốt nhất với đối phương, ngươi không cảm thấy dung mạo khuynh thành này sinh ra trên người đàn ông quá đáng tiếc hay sao?”
Thế mà là đàn ông!
Tin tức quá giật gân, Trương Huyền và Chung Khôi đều trợn hai mắt nhìn, chỉ có Mặt Ngựa mặt không đổi sắc, xem ra chuyện này hắn đã sớm biết.
“Chị đã lấy được dung mạo đẹp như thế, hơn nữa cũng hợp với phẩm vị của chị, còn đổi với ta làm gì?”
“Dáng vẻ đẹp hơn nữa nhìn nhiều cũng sẽ chán, ta giờ khá cảm thấy hứng thú với ngươi.” Mạnh Bà mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt càn rỡ như đang nhìn đồ vật đã thuộc về mình: “Tiểu soái ca, tỷ tỷ hôm nay tâm trạng tốt, đã rất khoan dung với ngươi rồi, chi tiền hay đổi mặt, ngươi có thể tùy ý chọn một, người trước kia, hắn ngay cả chọn lựa cũng không được.”
Cảm ơn mỹ nữ đã rộng lượng, nhưng cậu hoàn toàn không có hứng đeo mặt của người khác trở lại trần gian, đẹp đẽ hơn nữa cũng không được, nếu như Chủ tịch thấy cậu phẫu thuật thẩm mỹ, nói không chừng một cước đạp cậu.
Trương Huyền không bỏ qua tia gian xảo lóe lên trong mắt Mạnh Bà, lời nói xuôi tai, đó là bởi vì cô ta chắc chắn mình không đưa được tiền ra, chỉ có còn đường này có thể đi, thưởng thức vẻ phiền não xoắn xít của người khác khi phải lựa chọn, hơn nữa còn coi đây là niềm vui, đúng là một phụ nữ ác độc.
“Nếu lúc nào đó chán ghét rồi, còn có thể đổi trả lại không?” Cậu chưa hết hy vọng hỏi.
“Ta có thể, ngươi thì không.”
“Vì sao!?”
“Pháp thuật chính là như vậy nha, cái này ngươi phải hỏi người lúc đầu luyện chế ra cái pháp chú này.” Mạnh Bà cười tủm tỉm nói: “Không bao lâu nữa, người của La Phong lục thiên và Quỷ đế chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới, ngươi phải mau quyết định.”
Đệt, ngươi tưởng đây là mua bánh bao à, nhân thịt nhân rau chọn bừa một cái là được!
Sớm biết thế vừa nãy đã không thừa lời nói nhảm, còn tưởng là lôi kéo làm quen công việc có thể thuận tiện hơn chút, giờ xem ra toàn là lãng phí thời gian.
Trương Huyền tức giận muốn chửi người, nhìn ra cậu không vui, Mạnh Bà thở dài: “Bát canh Mạnh Bà này đâu phải bất cứ ai cũng có thể thấy, nếu dễ dàng nhìn thấy được, thì sao có thể biết được sự quý giá của nó?”
“Trương Huyền, chúng ta nghĩ cách khác là được.” Chung Khôi ở bên cạnh không nhìn nổi, nhịn không được nói: “Không phải anh biết chú Thiên Nhãn đấy sao? Tôi nghe Tiểu Bạch nói trước đây anh từng dùng qua, có thể nhìn thấy chuyện đã từng xảy ra.”
Trương Huyền tức giận liếc Chung Khôi một cái, nếu cậu có thể dùng thì đã sớm dùng, còn cần phải ở chỗ này cầu xin người ta hay sao?
“Xem ra đối với ngươi mà nói, người kia cũng chỉ đến thế.”
Mạnh Bà đợi đến sốt ruột, cười lạnh nói: “Năm đó người đàn ông kia để nhìn canh Mạnh Bà một cái, đã đem thứ hắn tự nhận là quý giá nhất đổi cho ta, không hề do dự chút nào, đó mới là đường đường một trang hán tử, nếu ngươi chưa có chủ định chắc chắn, thì mau mau rời khỏi đi, đừng ở đây chướng mắt nữa!”
Tục ngữ nói điểm tướng không bằng khích tướng, lời này chọc giận Trương Huyền, thời điểm then chốt cậu ngược lại trở nên tỉnh táo, hỏi: “Người kia xem canh Mạnh Bà cũng để tìm người à?”
“Phải.”
“Vậy ngươi đổi nhầm đồ rồi.” Trương Huyền lạnh lùng nói: “Nếu hắn vì tìm người có thể không chút do dự đem dung mạo cho ngươi, nói cách khác đối với hắn, thứ quý giá nhất không phải là dung mạo, mà là người kia.”
Mạnh Bà ngẩn ra, chân mày có chút hối tiếc mà nhăn lại, thấy cô ta bị đả kích, tâm trạng Trương Huyền rất tốt, đột nhiên cảm thấy đổi mặt cũng không khó chấp nhận đến thế, bàn tay vỗ lên bàn một cái, nói một cách vô cùng hào hùng: “Chẳng phải chỉ là một gương mặt thôi sao, ta cũng chả dựa vào mặt để kiếm cơm, đổi cho ngươi là được chứ gì!”
“Trương Huyền!”
Chung Khôi ra sức túm cánh tay cậu, Trương Huyền lơ đãng xua xua tay, hỏi Mạnh Bà: “Phải đổi thế nào? Ta không có thời gian, đừng làm lâu quá.”
Mạnh Bà không nói gì, nhìn cậu đăm đăm, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái, lần này đến phiên Trương Huyền không kiên nhẫn, đang muốn giục, Chung Khôi lại kéo cậu một cái, chỉ vào túi áo cậu kêu lên: “Anh xem!”
Trương Huyền cúi đầu, lập tức thấy túi áo vốn lép xẹp không biết từ lúc nào căng phồng lên, cậu tiện tay móc một cái, thế mà lại móc ra một xấp tiền âm phủ dày cộp, móc thêm, lại một xấp dày nữa, giống như làm ảo thuật, tiền giấy từ trong túi không ngừng ùn ùn đùn lên, hai tay cũng cầm không hết, Chung Khôi giúp cầm tiền hộ, đặt lên bàn.
Chủ tịch, trên đời này em không yêu anh thì còn có thể yêu ai?
Nếu không phải bản thân rơi vào hoàn cảnh quá kỳ dị, Trương Huyền sẽ nhảy cẫng lên tung hô cái tình cảm phấn khích của cậu, ngoại trừ Nhiếp Hành Phong, sẽ chẳng có ai suy nghĩ chu đáo như thế, biết cậu lúc này cần nhất là gì, lại còn trong giây phút nguy cấp đưa tiền lên không ngớt.
Tiền âm phủ đủ loại mệnh giá, Trương Huyền lười kiểm kê, sau khi gom xong giao tất cho Mạnh Bà, mỉm cười với cô ta, nói: “Bây giờ ta đổi thành đưa tiền, mỹ nữ, nếu kiểm lại một chút không vấn đề gì, thì bắt đầu đi.”
Chuyện đến trước mắt rồi còn bị quấy rối, tình thế xoay chuyển thế này khiến Mạnh Bà không chuẩn bị kịp, ánh mắt yêu dị híp lại, chẳng hề che giấu nội tâm không cam lòng, nét mặt này khá quen mắt, Trương Huyền sửng sốt, nhưng không nhớ nổi mình đã từng gặp ở đâu.
“Lần này ngươi vận số thật tốt.” Cô ta nghiến răng nói.
“Cảm ơn, vận số ta lúc nào cũng tốt, ai bảo vị kia nhà ta là chiêu tài miêu chứ.”
Trương Huyền muốn che giấu tâm trạng sung sướng của mình lúc này, đáng tiếc không thành công cho lắm, điều này làm cho Mạnh Bà càng cảm thấy khó chịu, nhưng không nói thêm nữa, hỏi: “Ngươi muốn xem kiếp trước kiếp này của ai?”
“Không cần xa xôi thế, ta chỉ xem những chuyện con ta trải qua mấy giờ trước là được rồi.”
Trương Huyền đưa cái chuông nhỏ của Bé con cho Mạnh Bà, Mạnh Bà nhận lấy, dùng ngón tay nắn vuốt, đặt chuông bạc lên bát sứ, liền nghe thấy cô ta lẩm bẩm trong miệng, nước trong bát bắt đầu gợn sóng, theo tiếng chuông vang, mặt nước vốn hỗn độn trở nên rõ ràng, như mặt gương đồng, chiếu ra hình dáng Bé con.
Nhìn bối cảnh giống như vẫn đang ở trong nhà gỗ nhỏ, sau khi Trương Huyền ngủ, Bé con chạy đi lục lọi những gian phòng khác, bé rất nhanh tìm thấy một vài cọng cỏ màu tím ở trong góc phòng, Trương Huyền chưa từng thấy tiên tỳ thảo, nhưng nhìn màu sắc, đoán rằng kia hẳn là thảo dược ác quỷ dùng để nấu canh.
Sau đó cậu liền thấy Bé con túm hai cái lá cây nhét vào miệng, nhóc con kia có lẽ đói bụng, ăn rất vội, giữa chừng còn bị sặc, Trương Huyền xem đến dở khóc dở cười, cảm thấy ánh mắt trách móc của Chung Khôi quét tới, cậu có nỗi khổ khó nói — nếu không phải lúc đó cậu bị dược tính làm mê man, thì đã không để Bé con ăn cỏ.
Ác quỷ cũng sẽ không, đúng lúc Bé con đang ăn đến vui vẻ, ác quỷ trở về, túm bé lên một cách rất thô bạo, Bé con trong lúc giãy dụa cắn trúng ác quỷ, ác quỷ bị chọc giận, kẹp bé đến trước cửa sổ, mở đường kết giới cửa sổ gỗ, ném Bé con ra ngoài, ai ngờ lúc Bé con rơi xuống đã kéo theo Tác Hồn Ti ác quỷ quấn bên hông, đợi đến khi nó phản ứng kịp, Tác Hồn Ti đã cùng Bé con rơi xuống.
Nghĩ đến luyện hỏa địa ngục phía dưới, Trương Huyền căng thẳng siết chặt tay, nếu như cậu sớm biết ác quỷ đối phó với Bé con thế này, nhất định sẽ không để nó chết dễ dàng như vậy!
Song nhân quả luân hồi, ác quỷ cuối cùng cũng rơi vào luyện ngục, hơn nữa nó đâu ngờ lúc Bé con đang rơi xuống thì vừa vặn có con chim ưng từ bên cạnh bay qua, nhân tiện dùng móng vuốt chộp được Bé con, đó là một con chim ưng đen tuyền thân hình to lớn, trong lúc bay cực nhanh, mỏ chim nhọn hoắt lóe lên ánh sáng vàng nhạt, Chung Khôi thất thanh kêu lên: “Hamburger!”
Trương Huyền lắc đầu phủ định, tuy âm ưng địa phủ đều có thân hình thần thái giống nhau, nhưng có phải Hamburger hay không, cậu liếc mắt là có thể nhận ra, nếu quả thật là Hamburger, thì sẽ không chộp Bé con như chộp thức ăn thế kia, mà là dùng lưng cõng, đây chỉ là con tín sứ tình cờ đi qua thôi.
Âm ưng bắt Bé con một mạch đưa bé đến chỗ đồng bạn, chỉ thấy giữa núi đá vây không ít chim ưng, có vài con hình thể tướng mạo quái dị, sau khi phát hiện ra Bé con, trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam đối với con mồi, bay tới quây bé vào giữa.
Mặt nước không phát ra tiếng, có điều từ dáng vẻ kinh hoàng của Bé con cũng có thể thấy được bé bị dọa sợ, vừa khóc vừa tránh né chim ưng mổ, thật vất vả mới lao ra khỏi gọng kìm, dưới chân lại không cẩn thận bị trượt, từ trên mỏm núi cao ngất rớt xuống, lúc này một con ưng đen khổng lồ từ đằng xa bay tới, sau khi cõng được bé nhanh như gió giương cánh bay đi.
Đây mới là Hamburger.
Thấy Hamburger xuất hiện, tim Trương Huyền vẫn luôn treo lên hơi buông xuống một chút, song tình hình tiếp theo không lạc quan chút nào, sau khi phát hiện thức ăn đến miệng còn bay mất, những con âm ưng này đuổi theo, bao vây Hamburger, nhất loạt phát động tấn công.
Cõi âm là thế giới cá lớn nuốt cá bé, đối mặt với tên dám cướp đồ ăn từ trong miệng, dù là đồng bạn, chúng cũng không chút lưu tình ra sức tấn công, đối với chúng mà nói, sự tồn tại của Hamburger và Bé con chẳng khác gì nhau, đều là thức ăn có thể đuổi giết cắn nuốt.
Cuộc chiến liều mạng tàn nhẫn và đẫm máu, cho dù cách một tầng nước gợn, cũng khiến cho những người đứng xem thấy sợ mất mật, Chung Khôi không nhịn được đầu tiên, hỏi: “Đây là ở chỗ nào? Trương Huyền, chúng ta mau đi cứu người đi chứ?”
Trương Huyền căng thẳng đến ngừng thở, đang muốn nhìn kỹ thêm chút nữa, bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, linh khí của canh Mạnh Bà bị nhiễu loạn, trong bát nổi lên gợn nước, cảnh tượng theo gợn sóng biến mất.
Tình hình đang lúc nguy hiểm nhất thì bị cắt ngang, Trương Huyền vội vàng nói với Mạnh Bà: “Mau tiếp tục.”
Sắc mặt Mạnh Bà hơi trắng, lại thử một lần, nhưng trong bát không có phản ứng nữa, cô ta lắc đầu từ bỏ, nói: “Hôm nay linh lực của ta tiêu hao quá nhiều, không có cách nào tiếp tục được nữa.”
Linh lực tiêu hao? Trương Huyền lạnh mắt nhìn cô ta: “Ngươi còn xem cho ai nữa?”
“Ai trả nổi tiền, ta liền xem cho người đó, nếu muốn dò la hành tung của một người, chỗ này của ta thuận tiện nhất, lên trời xuống đất đều không sợ không tìm được.” Mạnh Bà lấy lại khí chất dịu dàng ban đầu, mỉm cười nói với Trương Huyền: “Phải biết rằng cõi âm chẳng hề giống như trần gian thái bình chút nào đâu.”
Vị trí chỗ Bé con ở bọn họ đã nhìn thấy, chỉ sợ dây dưa thêm nữa sẽ xảy ra chuyện biến hóa gì, Trương Huyền không dông dài với Mạnh Bà, lấy lại chuông bạc, đúng lúc sự hỗn loạn bên cạnh cái nồi nấu dữ dội hơn, âm sai giữ gìn trật tự không áp chế được, Mạnh Bà mặc kệ ba người bọn họ, vội vã chạy tới.
“Cậu bạn nhỏ chạy vào địa bàn của tín sứ, có chút phiền toái, mau đi theo ta.”
Mặt Ngựa mang theo Trương Huyền và Chung Khôi rời khỏi, lúc đi qua hàng ngũ hỗn loạn, Trương Huyền tùy tiện liếc một cái, phát hiện là một con quỷ không muốn uống canh Mạnh Bà đang làm ầm ĩ ở đó, đã bị âm sai đè xuống, bát sứ để ngang miệng hắn cưỡng ép rót xuống, Trương Huyền trong lòng có việc, không để ý nhiều, nào ngờ đi chưa được mấy bước, chợt nghe sau lưng có người gọi: “Trương Huyền!”
Giọng nói rất quen, Trương Huyền quay đầu lại, vừa vặn thấy con quỷ bị ép uống canh kia đẩy bát ra, để lộ ra gương mặt, là Lâm Thuần Khánh, thấy âm sai lại đè ông xuống ép uống canh Mạnh Bà, Trương Huyền vội vàng tiến tới, giơ tay một cái, xô bát canh ra.
Bát sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành, cục diện bị phá hỏng trước mặt đám đông, Mạnh Bà đổi sắc mặt, gầm lên: “Trương Huyền, ngươi định làm gì?”
Tiếng quát bị phớt lờ, Trương Huyền trên dưới quan sát con quỷ mới trước mắt này, từ bề ngoài đến trang phục tất cả đều chứng tỏ ông ta chính là Lâm Thuần Khánh, có điều tính thời gian, Lâm Thuần Khánh mới mất không lâu đã có thể luân hồi, quả thực là sớm một cách khác thường, cậu lo đây cũng là trò lừa bịp của ác quỷ, cố ý hỏi: “Chú Khánh, sao chú ở chỗ này?”
Lâm Thuần Khánh nét mặt đờ đẫn, nhìn cậu, lông mày nhăn tít thành một đống, nhưng không nói gì, Trương Huyền còn muốn hỏi tiếp, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Lâm Thuần Khánh kéo cậu chạy rất nhanh về phía trước, Chung Khôi không rõ nguyên cớ, cũng đi theo.
Tình cảnh mất khống chế, thấy cả mặt Mạnh Bà đều đen, Mặt Ngựa do dự một chút, trong chớp mắt do dự này, Trương Huyền và Chung Khôi đã vọt vào trong sương mù tăm tối, hắn không thể làm gì khác hơn là chống xà mâu một cái, cũng đuổi theo, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Mạnh Bà truyền tới từ xa xa phía sau.
“Trương Huyền, ngươi trả quỷ lại cho ta, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!”