“Muốn đổi rượu à?” Ly rượu của khách ngồi trước quầy bar đã cạn, hắn hỏi.
“Cho ly nước cam.”
Tiêu Lan Thảo đẩy ly qua, Sơ Cửu đổi cho hắn ly nước cam lạnh, nói: “Đã muộn thế này, người ngươi đợi sẽ không tới đâu.”
“Ta không đợi ai cả, dù sao về nhà cũng không có việc gì làm.” Tiêu Lan Thảo đêm nay uống không ít, đôi mắt so với bình thường càng thêm yêu mị, híp mắt nhìn Sơ Cửu, trêu đùa: “Ít nhất ở chỗ này còn có ngươi bồi, về nhà, ngay cả một người cũng không có.”
Ánh mắt quyến rũ bị phớt lờ, Sơ Cửu không phản ứng chút nào lau đồ pha chế của hắn, thuận miệng hỏi: “Vụ án thi thể bị thiêu liên tiếp đã kết án rồi?”
Hai người đêm nay là lần đầu gặp mặt, nhưng bởi một vài người bạn chung, sau khi chào hỏi rất nhanh đã quen thuộc, có một số việc hai bên không cần nói cũng hiểu, Tiêu Lan Thảo cũng không dối gạt hắn, than thở: “Đúng vậy, cho nên ta mới buồn chán ở chỗ này giết thời gian.”
Trải qua mấy hôm thu thập chỉnh lý tư liệu, Tiêu Lan Thảo đã nộp báo cáo lên trên, một loạt sự kiện oán linh giết người rốt cuộc được kết án trọn vẹn, oán khí Mã Ngôn Triệt đã tan, người tham gia hại hắn từng người đều cũng đã bạo tử, Trương Tuyết Sơn bởi vẫn luôn bị vây trong tình trạng cực độ căng thẳng, đầu lại bị va đập, nên tuy rằng sau đó có tỉnh lại, tình hình lại rất tệ, tinh thần lúc tốt lúc xấu, trước mắt còn đang được bệnh viện kiểm tra, về phần Duy Thanh, lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu, bác sĩ nói ông ấy tuổi quá lớn, thân thể lại kém, dù không bị súng bắn, cũng không chống đỡ được mấy ngày.
“Trên đời này thật sự có chuyện lời nguyền của Mã gia sẽ trở thành sự thật sao?” Sơ Cửu tò mò nói: “Nếu có, lời nguyền của Mã Ngôn Triệt cuối cùng cũng chưa hoàn toàn linh nghiệm.”
“Pháp thuật Mã gia đến tột cùng hùng mạnh thế nào, cũng chỉ có chính họ mới biết được, có cơ hội rất muốn gặp gỡ hậu nhân của họ một chút, để hắn nói cho ta biết bí mật Tạ Phi sống sót.” Tiêu Lan Thảo cười nói.
Sau khi oán khí Mã Ngôn Triệt tiêu tan, cách vài ngày sau Tạ Phi liên lạc với họ, rất phấn khởi nói chưởng ấn đen sau lưng mình đã biến mất, không ai biết nguyên nhân, nếu phải miễn cưỡng giải thích, thì chỉ có thể nói là oán linh tha cho hắn.
Sau khi Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong lần lượt mất tích, mọi người không còn tâm trạng đi quan tâm đến chuyện của một người không quen, Ngụy Chính Nghĩa bận bịu trông nom Kiều và dò la nơi Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền rơi xuống, ngoại trừ đêm đó từng nghi ngờ thân phận Tiêu Lan Thảo, gã không nhắc lại đề tài này nữa, Tiêu Lan Thảo nghĩ cậu em họ đã học được cách giữ bình tĩnh rồi, đổi là lúc trước, gã nhất định sẽ đuổi theo mình để hỏi đến cùng.
Huynh đệ Ngân Mặc lại bất phân đêm ngày đốt đạo bùa tiền giấy cho Trương Huyền, Nhiếp Duệ Đình rốt cuộc biết con trai xảy ra chuyện, sau khi chạy tới hỏi rõ tình hình, cùng Nhan Khai cũng thử xông vào cõi âm, nhưng liên tiếp thất bại, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định, hằng ngày hỗ trợ tụng niệm cầu khấn, cầu cho mọi người ở cõi âm có thể bình an, bởi vậy lúc này nhàn rỗi nhất ngược lại là Tiêu Lan Thảo.
Tiêu Lan Thảo uống nước, loay hoay đầu đạn treo trên di động, đó là của Mã Linh Xu đưa cho hắn, viên đạn đã bắn bị thương ác thú Khánh Sinh, sau đó hắn từ hiện trường nhặt lại đầu đạn, làm móc treo điện thoại mang theo bên mình, nhưng làm thế nào cũng không hiểu rõ được cương khí thần kỳ trên đó — ở đây mỗi người đều mang đầy bí mật, bao gồm cả hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người đi vào, lúc này có khách tới cửa rất hiếm, Tiêu Lan Thảo quay đầu lại, thấy đi vào là Khúc Tinh Thần, trước khi đến ông cũng đã uống không ít, ánh mắt đăm đăm, tóc tai quần áo cũng không được chỉnh chu tử tế, lảo đảo đi tới trước quầy bar ngồi xuống, quay đầu nhìn xung quanh, rất thất vọng nói: “Dạ Lăng không tới.”
“Nếu ông chỉ Tố Vấn, vậy thì hắn không tới.”
“Hắn hay đến vào mấy giờ?”
“Bình thường là lúc ông không đến thì hắn đến.”
Tựa hồ không nghe ra cười nhạo trong miệng Sơ Cửu, Khúc Tinh Thần thở dài, nói: “Ta biết hắn đang tránh ta, hắn căn bản không muốn nhìn thấy ta nữa.”
“Nếu ông nghĩ như thế, cũng không sai.”
Tiêu Lan Thảo xuất phát từ nguyên nhân của bản thân, đối với người tu đạo không có thiện cảm, thấy khí tràng Khúc Tinh Thần sa sút, bộ dạng cam chịu, liền ở bên cạnh thờ ơ xem kịch, Khúc Tinh Thần trầm mặc một hồi, đập một tờ tiền lớn lên quầy, nói: “Cho ta rượu, loại mạnh nhất.”
Sơ Cửu không lên tiếng, nhận tiền, rót một cốc lớn rượu Vodka đưa tới, Khúc Tinh Thần ngẩng đầu ừng ực một hơi uống cạn, tiếp đó liền úp sấp lên bàn, tự lẩm bẩm: “Ta đối nhân xử thế rất thất bại, bất kể là bằng hữu hay tình nhân, ta đều không xứng…”
Nghe xong lời này, Sơ Cửu hiếm khi nâng mí mắt lên liếc ông ta một cái, nhưng rất nhanh lại nhíu mày, giễu cợt: “Ông vốn có tất cả, là chính ông vứt bỏ trước.” Khúc Tinh Thần không nghe thấy, nói xong liền theo quầy bar từ từ lăn xuống mặt đất, hiển nhiên đã say.
Sơ Cửu ra dấu cho phục vụ, hai người chạy tới, rất thành thạo nhấc ông ta lên kéo ra ngoài cửa, nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lan Thảo, Sơ Cửu rất thờ ơ nói: “Ông ta mấy hôm nay ngày nào cũng nguyên xi thế, mọi người cũng quen rồi, tài xế tiên sinh cũng chẳng lạ gì.”
“Nghe có vẻ ngươi rất rõ quá khứ của Tố Vấn và Khúc Tinh Thần.”
“Người ngoài cuộc tỉnh táo.” Sơ Cửu lạnh lùng nói: “Đời người có quá nhiều lựa chọn khó khăn, không phải do ưu khuyết giữa chúng, mà là cái nào cũng rất tốt, ngược lại không biết hành động thế nào, không biết cái gì là quý giá nhất, vì vậy cứ lần lượt để vuột mất…”
Lời này giống như đang nói Khúc Tinh Thần, cũng giống như đang nói chính hắn, nỗi lòng của Tiêu Lan Thảo bị chạm đến, thu lại vẻ tươi cười vẫn luôn treo trên mặt, lát sau, nói: “Mỗi lần hẹn với Trương Huyền, ta đều lỡ hẹn, giờ vất vả lắm mới kết thúc vụ án, ta có thời gian rồi, lại chẳng biết hắn đi đâu, không biết có phải cũng là một lần lỡ làng hay không.”
“Hắn sẽ không để ý, ngươi…” Sơ Cửu nhìn hắn: “Ngươi hẳn là cũng không.”
“Ta giờ khá để ý hắn ở Phong Đô thế nào, mọi người mỗi ngày đều đang ở nhà cố gắng hóa vàng mã cho bọn hắn kia kìa.”
“Lại nói họ hình như chết giống nhau.”
“Người tới Phong Đô vốn đều chết.”
Trong mắt Sơ Cửu lộ ra ánh nhìn không đồng ý, có điều di dộng của Tiêu Lan Thảo báo cuộc gọi đến cắt ngang đối thoại của họ, Tiêu Lan Thảo thấy là đại đệ tử Lâm Kỳ của Lâm Thuần Khánh, rất kinh ngạc, sau khi vụ án Mã Ngôn Triệt kết thúc, hắn đem vĩ giới vật chứng trả lại cho Lâm Kỳ đầu tiên, không nghĩ ra giữa họ còn có liên quan gì nữa, liền trả tiền cho Sơ Cửu, vội vàng chạy ra ngoài.
Giọng Lâm Kỳ nghe rất lo âu, ngay cả chào hỏi cũng không có, liền trực tiếp nhắc tới vĩ giới, hỏi hắn lúc nào có thể tới Lâm gia một chuyến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cân nhắc rất lâu có nên nói với anh không, nhưng chuyện này một mình tôi không giải quyết được, những người khác tôi không tin tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có anh có thể nói thẳng.”
Là yêu loại, Tiêu Lan Thảo cảm thấy mình hẳn nên cảm kích vì được vị tu đạo này tín nhiệm, nhưng mỉa mai thay, hắn càng hiểu rõ tâm cơ của Lâm Kỳ hơn, lòng tín nhiệm này nhiều hơn chính là muốn để hắn giúp đỡ chia sẻ trở ngại mà thôi.
“Tôi rất muốn biết trên đời này còn có phiền phức nào mà Lâm gia không giải quyết được?”
“Nhiếp Hành Phong.” Lâm Kỳ rất thẳng thắn: “Tôi không thể chọc vào bọn họ.”
Phải rồi, Tiêu Lan Thảo tha thứ cho hành động trốn tránh phiền toái của Lâm Kỳ, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đối đầu cùng Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, đây tuyệt đối là một quá trình tự đào mồ chôn mình.
“Anh hẳn có chú ý tới chữ được khắc bên trong sườn vĩ giới, đó là bùa chú độc đáo được gia sư sáng tạo, tôi đã giải được, nó là mật mã để mở ô ngầm trong thư phòng, có điều trong ô ngầm không có bí kíp tu đạo nào, chỉ có một máy chụp ảnh, bên trong ghi lại hình ảnh trước khi gia sư chết, tôi nghĩ đó là gia sư đoán được mình sắp gặp nguy hiểm, cố ý bày ra, để cho mọi người biết chân tướng cái chết của ông.”
Tim Tiêu Lan Thảo nảy lên, mơ hồ đoán được lời Lâm Kỳ muốn nói tiếp theo.
“Thì ra giết gia sư không phải Khánh Sinh, cũng không phải oán linh, mà là Nhiếp Hành Phong.”
“Anh không nhìn lầm?”
“Đoạn ghi hình ở chỗ tôi, anh không tin có thể tự xem, tôi xem đi xem lại hơn chục lần, hình dáng cử chỉ của Nhiếp Hành Phong nhắm hai mắt tôi cũng có thể tả lại được, gia sư vài lần nổ súng muốn giết anh ta, nhưng đạn đối với anh ta vô hiệu… Tim của gia sư kỳ thực là bị anh ta cưỡng ép ngưng đập.”
Lâm Kỳ không che giấu được nỗi kinh hoàng và khiếp sợ khi lần đầu xem đoạn ghi hình.
“Đó không phải là người, là ma quỷ còn đáng sợ hơn Mã Ngôn Triệt, tôi không biết nên làm gì bây giờ, muốn nghe ý kiến của anh một chút.”
“Tôi tới ngay!”
Quên cả thời gian hiện tại muộn thế nào, Tiêu Lan Thảo lập tức đồng ý, sau khi cúp điện thoại, thần sắc hắn rơi vào trầm tư.
Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền lúc này sống chết chưa rõ, thậm chí không biết còn có thể trở về hay không, lại ném cho hắn một rắc rối lớn như vậy.
Tâm trạng bất giác chấn động vài cái, có lẽ cảm nhận được hắn sốt ruột, kí chủ đưa ra hồi đáp giống vậy, tựa như trấn an nỗi bứt rứt của hắn, Tiêu Lan Thảo lấy lại tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được phản ứng rõ ràng của đối phương, cảm giác hết sức kỳ lạ, mỉm cười hỏi: “Sao hồi đó ngươi muốn chọn làm cảnh sát chứ? Khiến cho ta bây giờ phiền toái thế này.”
Rất nhanh, tâm tình bất mãn truyền đến, Tiêu Lan Thảo cảm ứng được, nói: “Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên bám lên người một cảnh sát, ngươi tỉnh lại sớm chút đi, như thế ta khỏi phải mệt thế này.”
Lần này trái tim không có cảm giác rung động nữa, kí chủ lại rơi vào ngủ say lần nữa, Tiêu Lan Thảo thu lại nụ cười, hắn biết mình phải khẩn trương hành động, đây là cơ hội duy nhất, cơ hội duy nhất có thể chiến thắng cái chết.
Lại đến thời gian đóng cửa mỗi ngày, sau khi đợi phục vụ rời đi hết, Sơ Cửu đóng cửa lại, đi tới phòng nghỉ tầng hai.
Ngày nào cũng chạy đi chạy lại về nhà rất phiền toái, lúc hắn mệt mỏi liền nghỉ ngơi ngay tại quán bar, vào phòng ngủ, cởi quần áo đẫm mồ hôi, tiện tay mở video trong camera giám sát đặt ở một bên, nghĩ nghĩ, lại tua video về một đoạn thời gian — đêm đó Nhiếp Hành Phong tới tìm hắn, hỏi hắn một vấn đề rất quan trọng.
“Đêm Trương Huyền mất tích tôi tới tìm anh, cùng anh nhắc tới khách sạn Hạnh Phúc Hải, chi nhánh của khách sạn này rất nhiều, nhưng anh thoáng cái đã chỉ ra khách sạn oán linh xuất hiện, là bởi anh sớm biết Trương Huyền mất tích đúng không? Đêm đó lúc chúng tôi bị mọi người vây công, anh ở ngay trong đám người, là anh kêu lên tên Mã Ngôn Triệt — khi đó chúng tôi mới biết được chuyện Mã Ngôn Triệt chưa bao lâu, chỉ có anh có khả năng nghe chuyện này từ chỗ Tố Vấn nhất, anh cố ý dẫn mọi người chĩa mũi nhọn vào chúng tôi, rốt cuộc là có ý gì!?”
Trong đoạn phim hiện ra gương mặt Nhiếp Hành Phong, con ngươi thâm thúy lạnh lùng, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, trong lúc không thể nào khống chế tức giận, khí thế chỉ thuộc về thần liền thoáng hiện ra một cách tự nhiên, Sơ Cửu đến giờ vẫn còn nhớ sát khí ẩn giấu trong anh, nếu bản thân không trả lời tử tế, ắt phải đối mặt với một cục diện rất gay go.
Lúc Sơ Cửu thay áo ngủ, nghe thấy chính mình trong màn hình trả lời: “Tôi lúc đó quả thực ở đấy, có điều chỉ là trùng hợp, anh cũng biết, đêm đó bởi chuyện của Mã Ngôn Triệt liên lụy đến Tố Vấn, tôi không cam lòng, muốn điều tra rõ chân tướng, cho nên chờ sau khi y ngủ, tôi liền theo tới, tôi hô lên tên Mã Ngôn Triệt cũng là để giúp các anh.”
“Điều khiển âm phong hất Bé con cuốn vào bánh xe tải không phải anh?” Nhiếp Hành Phong cười nhạt: “Trừ anh ra, trong những người có mặt lúc đó tôi không nghĩ ra còn ai có bản lĩnh kia.”
“Nhiếp tiên sinh anh đã lầm một việc, có bản lĩnh không có nghĩa là sẽ làm, tôi không có lý do để làm vậy.”
“Nhưng anh lại che giấu sự thật!”
“Đó là bởi tôi không muốn tham gia vào tranh chấp giữa các người.” Trong màn ảnh giọng nói thuộc về hắn nói: “Thành thật mà nói, tôi không hề có hứng thú với những phân tranh nhàm chán này, các người ai sống ai chết đều không liên quan đến tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào, tôi chỉ là khán giả.”
Trong đoạn video xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi, người thay quần áo xong không nhịn được quay đầu nhìn một cái, liền thấy sau một phen giằng co trong im lặng, bản thân thỏa hiệp trước tiên, lấy di động ra, đưa bức ảnh chụp trong đêm đó cho Nhiếp Hành Phong xem.
“Được rồi, coi như đền bù đã giấu giếm, tôi cho anh xem một thứ, có lẽ có thể giúp được anh.”
Sơ Cửu thò tay lấy điện thoại di động tới, trong màn hình Nhiếp Hành Phong cũng làm động tác giống vậy, mở tấm ảnh lên, bên trong xuất hiện hình ảnh y hệt — ánh đèn mơ hồ lập lòe trong đám người, xuyên qua các góc độ đan xen tạo thành một chùm ánh sáng hình bầu dục, đột nhiên nhìn thấy, giống như một con mắt, bên cạnh có người đàn ông đưa lưng về phía những người khác, nhìn chăm chú vào con mắt kia, bóng tối phác họa nên gò má anh tuấn của hắn, là một người họ không thể quen thuộc hơn được nữa.
Nhiếp Hành Phong!
Khi thấy vẻ mặt vô cùng kinh hãi của Nhiếp Hành Phong chiếu trong đoạn video, Sơ Cửu không khỏi nở nụ cười, hắn thừa nhận đó là trò nghịch ngợm có phần xấu xa của mình, thấy có người làm ra phản ứng giống mình lúc đó, hắn cảm thấy rất thú vị.
“Rất giống đúng không? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định sẽ coi các anh thành cùng một người.”
“Đây là chuyện gì?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ các anh bị người khác theo dõi, người nọ muốn đối phó với anh hoặc Trương Huyền, Bé con chắc cũng là hắn ra tay, cho nên lúc này Trương Huyền và Bé con rất nguy hiểm, Phong Đô không phải là thế giới thuộc về họ, anh phải mau chóng cứu họ ra.”
Cuộc đối thoại dừng ở đây, đoạn video chỉ quay đến lúc Nhiếp Hành Phong cùng hắn cáo từ rời khỏi, hắn cho rằng sau khi biết việc này, Nhiếp Hành Phong sẽ nghĩ cách tới cõi âm trước tiên, lại không ngờ rằng anh sẽ giải quyết vụ án Mã Ngôn Triệt trước.
Cách làm vượt xa dự liệu của hắn, cũng khiến hắn nảy sinh vài phần kính phục Nhiếp Hành Phong, sự bình tĩnh này hắn tự đánh giá không làm được, nếu đổi vị trí, người mất tích là Tố Vấn, hắn nghĩ hắn sẽ liều lĩnh đi cứu người trước, Nhiếp Hành Phong làm như vậy, không phải là không quan tâm, mà là đang cực kỳ để ý, bởi vậy mới đem tất cả đánh cược, cược lấy một phần chân thành.
May mắn là, anh cược thắng.
Không thể không thừa nhận, sau khi biết vụ việc được giải quyết thuận lợi, Sơ Cửu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, có thể sâu trong thâm tâm, hắn không hy vọng họ xảy ra chuyện, cho dù giờ đây họ ở Phong Đô, chí ít cũng là ở cùng nhau.
Chỉ cần ở cùng một chỗ, vậy thì chẳng có bất cứ vấn đề nào có thể gọi là vấn đề nữa phải không?
Sơ Cửu tắt đoạn ghi hình, ngón tay tiện thể đặt lên nút xóa.
Cửa Phong Đô đến tột cùng mở ra thế nào, ngoại trừ Mã Ngôn Triệt và Nhiếp Hành Phong không một ai biết, cửa bên kia thông đến phương nào cũng chẳng ai hay, có lẽ, mỗi người bọn họ đều cách Phong Đô rất gần, chỉ cần nơi có tội ác và thiên phạt, đều là Phong Đô cả