• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều nay, Tô Thần đang kiểm tra sổ sách trong ngày thì chuông điện thoại vang lên. Từ Quyên tiếp điện thoại, sau nói đối phương muốn tìm ông chủ cửa hàng. Tô Thần nhận điện thoại, nói vài câu, sắc mặt trở nên không dễ chịu nữa. Buông điện thoại, Tô Thần dặn dò Từ Quyên trông coi cửa hàng, cầm áo khoác, đội trời tuyết quay về cửa hàng Tô ký cũ.

Cửa hàng cũ mỗi ngày cơ bản cũng không có việc gì nhiều, Tô Kiến Quân ăn trưa xong đang ngồi trên giường xem TV, nghe thấy tiếng Lưu Hà phía ngoài liền vội khoác thêm áo đi ra, đã thấy Tô Thần đứng ở cửa phủi tuyết bám trên áo.

“Thần tiểu tử, hôm nay con về sớm thế? Đang có tuyết lớn như thế mà không chờ một lát hẵng về.”

“Dạ” Tô Thần vừa đáp lời vừa phủi sạch áo, treo lên giá, xoa xoa hai tay, hà vài hơi, nhận cốc nước nóng Lưu Hà đưa, “Cha, con có chuyện cần nói với cha, chú Lý ở bên trong ạ?”

“Chú Lý con vừa mới đi nằm, nói muốn ngủ một chút.”

Lúc này, Lý Đạt Phát nghe thấy cũng đã đi ra, vừa đi vừa ngáp, thấy Tô Thần vội xát mặt mấy cái, tỉnh táo hẳn lên, “Thần tiểu tử đã về à?”

“Vâng, cha, chú Lý, con có chuyện muốn bàn, chúng ta vào trong nói đi.” Tuy Lưu Hà đã làm ở Tô ký hai tháng nhưng có một số việc Tô Thần không muốn cô biết, vạn sự cần lưu lại một tâm nhãn, đây là nguyên tắc làm việc của cậu.

Thấy Tô Thần dường như có việc gấp, Lý Đạt Phát bảo Lưu Hà tới phòng bếp xử lí các công việc cho buổi tối, ba người vào buồng trong. Tô Thần đóng cửa lại, đem chuyện vừa nghe trong điện thoại nói cho hai người, thì ra là, cửa hàng nơi Tô ký khai trương chi nhánh vốn không phải hoàn toàn thuộc về ông chủ cửa hàng lẩu cũ mà có một nửa là của vợ ông ta. Nguyên nhân ông chủ Hồ kia vội vã chuyển nhượng không phải như ông ta nói là cần trả nợ ngân hàng. Nguyên lai con ông chủ ra bên ngoài đánh bạc, bị sòng bạc tóm rồi, cần trả một số tiền lớn cho nên mới vội vã bán đi. Phiền phức là, đứa con này là con vợ trước, chuyện ông ta bán lại cửa hàng, người vợ hiện tại không hề biết, hôm nay người phụ nữ kia gọi điện tới muốn đòi lại cửa hàng. Nói Tô Thần nếu không trả lại, bọn họ sẽ dùng tới pháp luật giải quyết.

Tô Thần vừa nói xong, Lý Đạt Phát đứng phắt dậy, “Nói như rắm ấy! Thế sao hai tháng trước không nói đi?! Ta xem ra là lão Hồ kia thấy chúng ta làm ăn được liền đỏ mắt (thèm, ghen tị) đi. Mượn có lấy lại cửa hàng chứ gì.”

Tô Kiến Quân cũng nói, “Thần tiểu tử, cha thấy chú Lý nói đúng, có lẽ là ông ta muốn ngáng chân chúng ta đây.”

Tô Thần nghĩ nghĩ, cũng thấy cha và Lý Đạt Phát nói có lí, có lẽ mọi việc trước nay đều quá thuận lợi cho nên hôm nay gặp chuyện, cậu hơi luống cuống tay chân.

Nói tới nói lui, Tô Kiến Quân vẫn có chút lo lắng, “Thế nhưng bọn họ nói muốn nhờ pháp luật gì gì đó, Thần tiểu tử, lúc trước mua lại cửa hàng liệu có sơ suất gì không a?”

Lý Đạt Phát và Tô Thần nhìn nhau một chút, trước đây khi kí kết hợp đồng và sang tên cửa hàng họ đều có mặt, trình tự làm việc đều ổn, không phát hiện vấn đề gì khác. Nhưng nếu thật không có cạm bẫy gì, đối phương sao dám trắng trợn đe dọa bọn họ như thế?

Tô Thần hơi nhức đầu, Lý Đạt Phát cũng yên lặng, đốt thuốc, lách tách rít từng hơi.

Lúc này Tô Trân mở cửa tiến vào, thấy ba người mặt ủ mày chau, vui vẻ hỏi, “Ba người làm sao vậy? Mặt dài ra như thế, mất tiền sao?”

Tô Thần nói lại một lần nữa cho Tô Trân nghe, những tưởng bà cũng nói như Lý Đạt Phát, không ngờ người thím này chỉ suy nghĩ một chút, sắc mặt không hề biến đổi chút nào.

“Này có gì có thể tưởng tượng? Này là do người ta đỏ mắt chúng ta làm ăn tốt nên muốn thu hồi cửa hàng thôi. Về phần Thần tiểu tử lo liệu có bẫy rập gì không, ta xem ra là người ta thuần túy nhìn cháu và chú Lý cháu trong có vẻ quê mùa, ít học nên dọa các người thôi.”

Tô Thần mặt treo hắc tuyến, “Thím, cháu dù sao cũng là sinh viên mà.”

“Cháu a?” Tô Trân bĩu môi, “Quanh năm không thấy có bộ đồ mới nào, hết sơ mi trắng lại đến áo ngắn tay trắng, ăn mặc cứ như mấy thanh niên lên núi xuống nông thôn, bảo cháu là sinh viên, ai tin hả.”

Bị Tô Trân quấy cho một trận như thế, không khí trong phong dịu hẳn đi.

Mọi người thương nghị xong, quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến (yên lặng theo dõi tình hình), nếu mấy người kia nói muốn nhờ tới pháp luật, vậy ta đợi xem bọn họ làm thế nào. Lại nói khi trước giấy chứng nhận bất động sản, chứng nhận quyền sở hữu tài sản đều làm đủ, có hai cái này rồi, đối phương dù có thực đưa lên tòa họ cũng không sợ.

Ba ngày sau người phụ nữ kia lại gọi tới, Tô Thần lưu tâm đến từng lời, muốn tìm kiếm manh mối, lại phát hiện người đó chỉ lật qua lật lại mấy câu, cậu từ từ xác định, có lẽ người nọ đúng như Tô Trân nói, chỉ muốn lừa dọa bọn họ mà thôi.

Quả nhiên, khi Tô Thần trực tiếp nói với đối phương, muốn dùng pháp luật thì xin cứ tự nhiên, bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó “cốp” một cái cúp luôn. Tô Thần nhìn ống nghe vang lên “bip bip” từng tiếng, mỉm cười.

Sau đó một thời gian dài vẫn không thấy người phụ nữ kia gọi lại, Tô Thần để bảo hiểm liền gọi điện cho ông chủ Hồ nọ, kết quả đối phương chối đây đẩy, nói hoàn toàn không biết gì cả. Tô Thần cũng vui vẻ cho rằng là như thế, chỉ nói với ông ta rằng mọi người đều là người làm ăn, không có chuyện gì là tốt rồi, hòa khí phát tài (không khí hòa thuận sẽ có lợi) mà.

Sau lại suy nghĩ một chút, Tô Thần quyết định thay đổi số điện thoại của cửa hàng, thêm một lần phát thông báo cho khách hàng, chuyện này thế là chấm dứt. Biết chuyện này phiền phức, Tô Thần tình nguyện làm hai mâm thịt kho tàu đãi hai người đi phát thông báo là Tiểu Trần và Tiểu Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK