• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Trương Tấn Bình, Tô Thần quay về nhà. Vào đến sân đã thấy Tô Kiến Quân đang lom khom dọn dẹp. Tô Kiến Quân thấy Tô Thần bước vào, buột miệng hỏi, “Con à, Tấn Bình tìm con có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu ạ. Cha, con đã nói cứ để con làm mà.” Cậu vừa nói vừa xắn tay áo lên, “Cha, đưa con cái chổi nào.”

“Có mấy thứ thôi mà, cha vẫn làm được.” Tô Kiến Quân nói xong, lại liếc về phía sau Tô Thần, “Tấn Bình không quay lại đây à? Lâu lâu mới tới được một chuyến, sao không mời người ta vào uống miếng nước?”

Tô Thần nhận chổi trong tay Tô Kiến Quân, cúi xuống quét rác, qua loa trả lời, “Trương đại ca còn có việc ạ, tiện đường ghé qua, nói xong phải đi ngay.”

Tô Kiến Quân thấy Tô Thần nói không rõ ràng, cảm thấy không ổn lắm, “Không đúng. Cậu ta nói là đặc biệt tìm con mà? Còn nói có chuyện liên quan tới em ba nhà cậu ta? Con à, nói cho cha biết, thực ra là có chuyện gì?”

Tô Thần thấy cha mình muốn hỏi đến cùng thì hơi lo lắng, hiện tại cậu chưa có ý định để cha biết tính hướng của mình. Tô Kiến Quân thấy Đỗ Thăng ôm một cô bạn ngoại quốc mà còn bảo cậu tránh xa hắn một chút, nếu biết cậu thích đàn ông, có khả năng tức đến không thở nổi mất.

Suy nghĩ một chút, Tô Thần đứng thẳng dậy, lau mồ hôi, “Cha à, thực không có chuyện gì quan trọng đâu. Lần trước chẳng phải anh ấy nói với chúng ta chuyện khu qui hoạch hay sao?”

“À” Tô Kiến Quân gật đầu, “Liên quan tới chuyện đó?”

“Vâng. Anh ấy mở công ti địa ốc, lần này tới có chuyện liên quan tới việc đó.” Tô Thần nói khá mập mờ nhưng cũng đủ khiến Tô Kiến Quân không nghĩ ngợi nhiều.

“Ra thế.” Tô Kiến Quân gật đầu, thì ra là việc này, “Nếu là việc này thì tốt rồi. Chuyện đó cha không giúp được gì, con cứ tự quyết định đi.” Có điều, chuyện này hai người cũng phải chạy ra ngoài nói riêng? Tô Kiến Quân vẫn băn khoăn, nhưng nếu Tô Thần đã nói vậy, ông cũng hiểu được con mình không cần nói dối làm gì.

“Vâng.” Tô Thần gật vội.

Hai cha con bận rộn một hồi là dọn sạch cái sân. Hôm nay Tô Kiến Quân tức giận không nhỏ, vừa cúi người nhặt đồ bỗng cảm thấy một choáng váng, đầu ong ong đau. Tô Thần hoảng sợ, định đưa ông vào viện, Tô Kiến Quân vội ngăn lại.

“Phí tiền thế làm gì? Không sao đâu, cha nằm một lát là khỏe. Chắc là hôm nay nóng giận nên huyết áp tăng thôi.”

Tô Thần không thuyết phục được Tô Kiến Quân, đành đỡ ông đi nằm. Cậu không dám bật quạt, sợ cha bị lạnh, cho nên kéo ghế ngồi bên giường, cầm quạt hương bồ quạt cho ông. Lát sau, Tô Kiến Quân đã ngủ, Tô Thần vẫn không dám rời đi, sợ cha xảy ra chuyện gì, cứ ngồi bên giường trông, đến tận khi trời tối, Tô Kiến Quân tỉnh lại, thấy con còn ngồi bên cạnh phe phẩy quạt cho ông, bản thân cậu lại ướt mồ hôi thì mắt hồng lên.

“Đứa ngốc cứng đầu này! Cha đã nói không việc gì, nhìn con xem, đầy người mồ hôi mà không biết bật quạt lên.”

“Con không sao. Cha, cha còn khó chịu không?”

“Không sao nữa rồi, con mau bật cái quạt lên đi.”

Tô Thần thấy Tô Kiến Quân khoẻ lại rồi mới yên lòng, bỏ quạt đứng lên, cánh tay đã tê rần, “Cha, con không sao. Con đi nấu cơm nhé, trưa nay mình chưa kịp ăn gì, tối ăn nhiều một chút. Phòng tây còn một con gà quê, nhân viên Hương Mãn Đường thu mua được của hộ nông dân, nuôi thả đấy, tổng cộng có đến hai chục con, con nghe nói loại gà này hầm canh rất bổ nên mang về một con. Hôm nay hầm luôn nhé, cha con ta cải thiện sinh hoạt một bữa.”

“Ừ” Tô Kiến Quân cũng bước xuống giường, xỏ dép, “Con đi mài dao đi, ai bảo lúc trưa chém mạnh quá, mẻ cả dao rồi. Lát cha trổ tài cho xem! Xưa có bào đinh giải ngưu, nay có lão Tô giết gà!”

“Ôi chà” Tô Thần hớn hở vâng dạ, vừa đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay vào, “Cha, cha nghe câu “bào đinh giải ngưu” ở đâu thế? Gần đây lại nghe mục bình thư gì đó à? Ăn tối xong nói cho con nghe nhé?”

“Biến đi! Con ta là sinh viên, cha nó chẳng lẽ không nên học chút văn hóa?”

“Hì hì … lừa người khác còn được, vờ vịt trước mặt con trai cha làm gì.” Tô Thần cào cào đầu, trước khi chổi của Tô Kiến Quân đến đây liền mở cửa, “tạch” một cái nhảy ra ngoài.

“Ranh con này!” Tô Kiến Quân cười mắng một tiếng, cũng ra khỏi phòng. Ông nhớ là trong tủ lạnh còn nửa cân miến, lát nữa ngâm nước, tối làm món gà hầm ăn với miến, con trai thích ăn nhất. Lại nấu một chút cơm tẻ, xào tỏi X (chữ này không đánh được, khụ – tác giả nói thế nhé), con còn thích ăn tôm hùm tẩm bột chiên, làm thêm một đĩa đi, tủ lạnh cũng có thì phải.

Lát sau, Tô Thần mài dao xong, Tô Kiến Quân cũng đun sôi nước rồi, ông mổ gà, sai Tô Thần vào bếp lấy tỏi X và chuẩn bị nguyên liệu làm tôm chiên. Tô Thần tuy tay nghề nấu nướng tốt nhưng mổ gà mổ cá gì đó đều không ổn. Chuyện này có nguyên do riêng. Năm mười hai tuổi, Tô Thần lần đầu giết vịt, nhưng cậu không cắt cổ lấy tiết như người ta mà chặt đầu con vịt luôn, sau đó nhìn một con vịt mất đầu còn chạy lon ton trong sân, Tô Thần sợ rồi! Lại có một lần, Tô Thần làm cá nheo, đã moi hết cả bong bóng cá ra rồi mà con cá còn cố nhảy vào ao tung tăng một lát. Từ đó về sau, Tô Thần đối với loại hành vi sát sinh này hoàn toàn kính nhi viễn chi.

Tô Kiến Quân mổ gà xong, Tô Thần cũng mang nguyên liệu nấu ăn tới. Tối đó, từ nhà họ Tô truyền ra mùi hương cơm nước, câu hết đám sâu thèm ăn trong bụng hàng xóm ra. Có nhà không chịu nổi đến gõ cửa, Tô Thần cũng múc cho một bát con miến gà. Con gà quê này khá lớn, hai cha con ăn không hết.

Đêm đó cơm nước xong xuôi, hai cha con về phòng ngủ, Tô Thần còn dặn đi dặn lại cha, nếu khó chịu nhất định phải gọi cậu. Tô Kiến Quân thiếu chút nữa phải thề với trời, cậu mới bỏ ý định trải chăn ngủ dưới đất trong phòng cha.

Tô Thần rửa mặt, lên giường nằm, vốn đã mệt chết đi nhưng sao vẫn không ngủ được. Vô số ý niệm quay vòng trong đầu, cậu không khỏi thở dài một hơi.

Chiều nay, cậu không nhận lời Trương Tấn Bình. Không vòng vo quanh co, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Trương Tấn Bình không giống Trương Thư Bình bắt cậu nêu lí do nhưng lại không dễ dàng buông tha. Không thể làm đối tượng, vậy làm bạn bè được chứ?

Nếu Tô Thần thật là 18 tuổi, chắc sẽ nhận lời ngay. Nhưng cậu đã trải qua hai kiếp, đối với lời Trương Tấn Bình nói căn bản là không tin. Không phải Tô Thần cực đoan nhưng cậu luôn cho rằng, thiên tính của con người ta luôn có mặt ích kỉ, ai có thể không mong được báo đáp, vô duyên vô cớ tốt với người khác? Cha cậu thương yêu cậu vì cậu là con ông. Trước đây Lý Đạt Phát tốt với cậu vì cậu có thể mang lại lợi ích cho ông ta. Như vậy Trương Tấn Bình bỗng tử tế với cậu không rõ nguyên nhân, nếu nói anh ta không có ý khác, Tô Thần tuyệt không tin. Làm bạn bè bình thường? Có thể cùng một người đàn ông có ý đồ với mình làm bạn bè bình thường?

Tô Thần lắc đầu. Huống chi, đối với Trương Tấn Bình, trước nay Tô Thần vẫn duy trì một loại thái độ. Trương Thư Bình là một người kiêu căng như thế, anh cậu ta có thể là người ôn hòa vô hại sao?

“Trương đại ca, tôi còn chưa đến hai mươi. Tình hình gia đình tôi anh cũng biết, hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung học tốt, kinh doanh tốt mấy nhà hàng, những thứ khác tôi chưa nghĩ đến. Đối với ý tốt của anh, tôi đành xin lỗi vậy.”

“Đến làm bạn cũng không được sao?”

“Xin lỗi anh.”

Tô Thần cự tuyệt thẳng thắn nhưng không khiến Trương Tấn Bình xấu mặt, dù sao những điều cậu nói đều là sự thực.

“Cũng tốt.” Trương Tấn Bình gật đầu, kì thực khi anh ta nói những lời ấy cũng có chút xung động, nếu Tô Thần thực sự nhận lời anh, một thời gian sau, chờ đến khi qua giai đoạn lửa nóng, có lẽ anh ta cũng không biết nên đối mặt với cậu bé này thế nào, “Có điều, lời tôi nói muốn làm bạn với cậu là thật tâm. Nếu sau này cậu gặp khó khăn gì, có thể tới tìm tôi.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

——— ————-###——— ————–

Hôm ấy Trương Tấn Bình về nhà, ông Trương đang ngồi ở sô pha xem phim, ông cụ thích xem phim về chiến tranh, lịch phát sóng của đài truyền hình mỗi tuần nhất định phải thuộc, mỗi khi tìm được giờ chiếu phim về chiến tranh sẽ chầu chực trước TV chờ xem.

Trương Tấn Bình nới cà vạt, ngồi xuống sô pha, cúi đầu không nói.

Ông Trương quay đầu lại, “Anh cả, sao thế? Về đến nhà là dài mặt ra? Công ti thiếu tiền? Vậy nhân dịp này bán phứt cái công ti xập xệ của anh đi, về coi thuyền cho ba. Hiện tại mấy lão già trong công ti cả ngày cứ làm phiền ta, không để người ta yên ổn xem TV. Này, mấy giấy tờ này anh xem cho ta, không có vấn đề thì kí tên vào.” Nói xong, cầm một xấp giấy tờ trên bàn ném cho Trương Tấn Bình.

“Ba, hôm nay con trai ba vừa bị người ta đá, dù sao ba cũng nên an ủi con chút chứ. Vừa về đến nhà đã bóc lột con rồi.”

“Đáng đời! Ai bảo anh không nghe lời ba anh, suốt ngày kè kè với mấy đứa ẽo ợt như đàn bà, bước một bước cũng phải vặn eo một cái, hàng ấy còn gọi là đàn ông? Cặp với loại ấy, chẳng thà tìm phụ nữ luôn đi. Ta nói rồi, như Thần tiểu tử mới tốt, cũng chỉ có anh mới không biết nhìn kim cương.”

“Ba, hôm nay là con bị Tô Thần đá.”

“Gì gì?” Ông Trương ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh nói anh bị Thần tiểu tử đá rồi?”

“Vâng.” Trương Tấn Bình tủi thân gật đầu.

“Vì sao? Cậu ta là thẳng hả?”

“Không phải.” Trương Tấn Bình lắc đầu, “Cậu ta đúng là cong đấy, nhưng mà người ta chướng mắt con trai ba.”

Ông Trương há hốc miệng nửa ngày không khép được, nói Tô Thần chướng mắt thằng ba, ông tin! Tuy bề ngoài thằng ba nhà ông rất ổn nhưng bằng vào cái tính không được tự nhiên của nó, làm cho người ta coi trọng cũng khó. Nhưng sao đến nỗi chướng mắt cả thằng cả? Nhìn ngắm tỉ mỉ con trai, ừm, bộ dáng ok đi?

“Anh cả à, không phải anh lại phạm tật xấu, làm mất lòng người ta đấy chứ?”

“Sao có thể a.” Trương Tấn Bình kêu oan, “Con là dạng đàn ông hoàn hảo hiếm thấy a.”

Ông Trương nghe con nói thế lại càng nghĩ không ra. Trương Tấn Bình thấy ba mình như vậy thì cười trộm trong lòng, ông thật đúng là luôn nghĩ mọi chuyện như ý mình. Nhưng câu tiếp theo của ông Trương khiến Trương Tấn Bình thiếu chút nữa trượt oạch khỏi sô pha, “Xem ra, người ta là ghét bỏ anh không có văn hóa, chuyện này phải nhờ cậu hai rồi!”

“Ba, tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học hàng hiệu ra, lại còn từng du học, chỗ nào vô văn hóa?”

Ông Trương lườm anh ta, “Anh có chỗ nào nhìn giống người có văn hóa? Từ đầu đến chân trông chả khác gì cậu ấm nhà địa chủ hồi trước! Nếu là ta hồi ấy, sẽ mỗi ngày tóm mấy người như anh phê đấu trên đường luôn ấy chứ!”

Trương Tấn Bình lẩm bẩm, anh là cậu ấm nhà địa chủ cũ, chẳng phải ba là địa chủ sao? Có muốn phê đấu cũng không tới lượt anh dính vào.

Lúc ấy, Trương Trọng Bình cầm túi công văn bước vào, tuy thời tiết xấu nhưng anh ta cũng không ra mồ hôi, mặc một áo sơ mi trắng ngắn tay, quần âu, đeo kính gọng đen, toàn thân đều toát ra phong độ của một người trí thức.

Ông Trương ngắm nghía vài lượt, đến khi Trương Trọng Bình bị nhìn phát sợ, mới mở miệng, “Anh hai à, xem ra vụ tóm Thần tiểu tử về nhà phải dựa vào anh thôi!”

“Cái gì?!”

Hai anh em họ Trương đồng thanh.

————–***—————

Kết thúc đợt thi cuối kì, Tô Thần một lòng dốc vào Tô ký và Hương Mãn Đường. Chuyện Trương Tấn Bình không ảnh hưởng nhiều đến cậu, chẳng phải phim lãng mạn, lẽ nào đối phương nói thích cậu, cậu phải đáp lại bằng được? Tô Thần chưa từng nghĩ như vậy. Người khác thích cậu, đó là chuyện của người ta. Về phần Tô Thần liệu có đáp lại hay không, thật ngại quá, đó lại là chuyện của riêng cậu.

“Anh Thần, Tô ký làm ăn tốt như vậy, bao giờ mở thêm chi nhánh?” Tiểu Vương vừa lau sàn vừa hỏi Tô Thần. Bởi hàng ngày Tô Thần không hề ra vẻ, đối xử lại hòa nhã với mọi người, hơn nữa nhân viên trong nhà hàng phần lớn là thanh niên, mọi người đều rất thích cậu chủ trẻ tuổi này nên cái gì cũng nói ngay trước mặt cậu.

“Sao hả? Muốn đến chi nhánh làm quản lí?” Tô Thần vừa xem giấy tờ vừa hỏi lại.

“Hắc hắc, này còn phải chờ anh Thần phê chuẩn.”

“Lau sàn của cậu đi.”

Tô Thần cười, cuộn tập giấy gõ đầu Tiểu Vương một cái, cậu nhóc không thấy đau, cười tủm tỉm tiếp tục lau sàn nhà. Hôm nay tâm tình cậu chủ tốt đây, phỏng chừng tối nay sẽ được bữa ngon.

Tuy cũng cười nhưng Tô Thần đã bắt đầu lo đến chuyện mở chi nhánh mới cho Tô ký. Không chỉ Tô ký, ngay cả Hương Mãn Đường, với qui mô hiện nay, trước năm mới cũng nên mở thêm vài chi nhánh. Chuyện Sở Thiên Dương lần trước khiến Tô Thần tỉnh ra, phải nhanh chóng đăng kí thương hiệu cho Tô ký và Hương Mãn Đường. Cậu nhắc nhở mình không thể chỉ để ý đến chuyện kinh doanh của nhà hàng mà còn phải đưa Tô ký cũng Hương Mãn Đường phát triển thành thương hiệu riêng. Thứ nhất là để Tô ký và Hương Mãn Đường có danh tiếng riêng, hai là để người người đều biết ông chủ của hai thương hiệu đều là Tô Thần cậu, người khác mà muốn làm gì với nó sẽ không dễ dàng nữa.

Chuyện Hương Mãn Đường mở chi nhánh thì đơn giản, chỉ cần tìm được địa chỉ, thu xếp tài chính và nhân viên là xong. Vì lần trước đã kí hợp đồng với trường dạy nấu ăn nên chuyện tuyển nhân viên không thành vấn đề. Bởi ở Tô ký và Hương Mãn Đường đều có đãi ngộ rất tốt, công tác lại ổn định nên nay học viên của trường dạy nghề nọ đều tranh nhau thi vào hai nơi này. Mà Tô Thần lại chỉ chọn những người có thực tài vào làm cho nên những nhân viên có thể vào Tô ký và Hương Mãn Đường làm việc đều có năng lực và nhân phẩm tốt, các nhà hàng khác không thể so được.

Nhưng chuyện Tô ký mở chi nhánh lại có phiền toái riêng, dù sao thì Hoàn Vũ quốc tế cũng là bên đầu tư, Tô Thần muốn làm chuyện gì lớn đều phải được Hoàn Vũ thông qua. Điều này có nghĩa là cậu phải đi gặp Sở Thiên Dương. Nói thật, Tô Thần thực không muốn gặp người này. Cũng không phải ghét bỏ gì anh ta, chỉ là anh ta gây cho cậu áp lực hơi quá lớn. Hình dung một cách khác, Sở Thiên Dương giống như một lão mèo híp mắt canh trước động chuột, mà cậu là con chuột đang rúc trong động đó. Bình thường yên ổn vô sự, nhưng chỉ cần thò đầu ra, Sở Thiên Dương sẽ cho cậu một vuốt!

Mà không đi lại không được! Tô Thần thở dài, mệnh cậu sao mà khổ!

“Cậu chủ à, mệnh cậu còn nói khổ? Chúng tôi thì thành thế nào?”

“Biến! Lau sàn của cậu tiếp đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK