Khuôn mặt oán phụ của tiểu Bạch gần trong gang tất, hắn đang mở to mắt trừng nàng.
' Cuối cùng cũng tỉnh?' Chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiểu Bạch lạnh nhạt lên tiếng.
' Ừ, ta làm sao vậy? ' Giọng nói khàn khàn.
' Người ngất xỉu a, thật không thấy ai như người, tẩy tuỷ thôi mà cũng ngất' Giọng nói kinh thường rõ rệt, hừ còn hại hắn lo lắng cho nàng.
Không quan tâm đến vẻ khinh thường của tiểu Bạch, Hạ Vân Du liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói:
' Ta ngủ bao lâu rồi?'
' Gần năm ngày rồi ' Tiểu Bạch không chút để ý nói.
' Ừ ' Hạ Vân Du bước xuống giường, thân hình lung lây sắp ngã.
Tiểu Bạch thấy vậy, tiến lên đỡ Hạ Vân Du, nhỏ giọng nói:
' Thân thể người vừa loại bỏ độc tố, còn rất yếu, nghỉ ngơi thêm một chút đi ' Tiểu Bạch đau lòng nhìn Hạ Vân Du, ngày đó nhìn nàng dày vò bởi dược tính hắn chỉ muốn tiến đến mà ôm nàng, cảm giác bất lực khi nhìn người mình quan tâm bị dày vò thật khó chịu.
Kỳ thật lúc trước hắn cũng không biết nàng bị trúng độc, đến mấy ngày gần đây hắn mới mờ hồ phát hiện một cỗ năng lượng kì lạ phát ra từ trong xương nàng, không ngừng cắn nuốt linh khí, mà hắn thì không làm gì được.
May mắn khi nàng có được Tẩy Tuỷ Đan nếu không sau này nàng thật không tu luyện được.
Hạ Vân Du đang định mở miệng liền bị tiểu Bạch cướp lời:
' Nghỉ ngơi cho tốt'Đỡ Hạ Vân Du lên giường, không quên trừngmắt cảnh cáo nàng một cái rồi quay lưng đi mất.
Nhìn bóng lưng cứng ngắt của tiểu Bạch, Hạ Vân Du mỉm cười từ từ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa cũng đã là ba ngày sau, cơ thể giống như được hồi sinh tràn đầy sức sống.
Liếc mắt nhìn Hạ Vân Du, sau đó tiểu Bạch nhàn nhạt lên tiếng:
' Bây giờ người hãy tận dụng thời gian để tu luyện đi'
' Ừ ' Giọng nói không kiềm được vui sướng.
Hạ Vân Du điều chỉnh tư thế thích hợp, ngẩng đầu hít sâu một hơi trong mắt loé lên tia sáng. Nàng, nhất định sẽ làm được.
Nhắm đôi mắt lại, bóng tối dần bao phủ, cảm nhận sự dao động nhẹ nhàng của không khí. Trong không gian tối om bắt đầu xuất hiện những điểm sáng mờ ảo chậm rãi chuyển động.
Xuất ra một tia tinh thần lực, cẩn thận bao quanh một ít điểm sáng rồi nhẹ nhàng dẫn chúng vào cơ thể.
' Roẹt..' Hạ Vân Du ngây người nhìn các điểm sáng biến mất.
Nàng, thất bại nữa rồi!
' Dục tốc bất đạt, kiên nhẫn một chút ' Nói xong còn kết hợp vỗ vai Hạ Vân Du mấy cái.
Gạt tay tiểu Bạch, Hạ Vân Du bực bội, đừng tưởng nàng không biết gì nha, rõ ràng trong giọng nói của hắn còn một chút vui sướng.
Quyết định không để ý tiểu Bạch nữa, Hạ Vân Du thả lỏng cơ thể, dùng tinh thần lực lần nữa bao quanh các điểm sáng, di chuyển nhẹ nhàng tạo thành một dòng nhỏ như cọng tóc dần dần đưa vào cơ thể.
' Roẹt...' Âm thanh quen thuộc lại vang lên.
Khi cơ thể dần kiệt sức, góp cuộc một dòng linh khí mỏng manh cũng có thể đi vào cơ thể nàng, cẩn thận đưa tia linh khí theo các đường kinh mạnh vừa mới được khai thông, mỗi nơi nó đi qua đều mang lại cảm giác thoải mái, xoa dịu chút mệt nhọc.
Tiếp tục làm một vòng Đại Chu Thiên sau đó dẫn tia linh khí đến đan điền, rồi chúng tụ lại như hạt cát nhỏ.
Thấy cũng đến lúc, Hạ Vân Du nói với tiểu Bạch sau đó lắc mình ra ngoài.
Ngày hôm sau, Hạ Vân Du đến đúng chỗ hẹn gặp Phạm lão, trong lòng có chút mong chờ về buổi luyện tập ngày hôm nay.
Chờ cả buổi sáng Phạm lão cũng chưa tới, Hạ Vân Du vẫn rất bình tĩnh, dùng cành cây ôn luyện các chiêu thức kiếm đơn giản. Sau gần hai canh giờ nữa, góp cuộc cũng thấy Phạm lão chật vật đi tới, trên tay còn mang rất nhiều đồ.
' Nha đầu, cho con này' Nói rồi, Phạm lão nhét hết đống đồ trong tay đưa cho Hạ Vân Du.
Sau khi nhìn kỹ mấy thứ đồ trong đó, trán Hạ Vân Du xuất hiện vài vạch đen.