• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên ngón tay xuất hiện một cột gió xoáy khoảng mười thước, Hạ Vân Du thả cột gió xuống, đồng thời tung người lên không trung.

Cột gió xoáy vừa thả xuống đã cuồng nộ quét một lớp đất đá, bụi bay mù mịt, mặt đất run lên từng đợt, cây cối xơ xác phần phật trong gió, một số cây chịu không được tốc gốc cuốn theo cột gió, trời tối sầm lại, phía chân trời từng tia sáng rạch ngang chớp lên những luồng ánh sáng quỷ dị.

Mặt Lâm Phong biến sắc lùi về phía sau, mắt gắt gao quan sát Hạ Vân Du sau đó rất nhanh che giấu sợ hãi nơi đáy mắt, bình tĩnh tạo kết giới bao quanh bản thân. 

Mặc dù tu vi của tiểu cô nương cao hơn hắn một bậc bất quá theo cách nàng thi triển thì hắn dám chắc nàng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nếu hắn cố hết sức thì hai người lưỡng bại câu thương vả lại hắn còn vài lá phù đến lúc đó có thể tiêu diệt nha đầu này rồi.

Nghĩ đến đây Lâm Phong càng thêm bình tĩnh tay càng nhanh hơn một lúc trên đầu hắn xuất hiện hàng nghìn thanh kiếm đỏ rực:

' Đi ' Hô một tiếng những thanh kiếm chia hai hướng, hướng Hạ Vân Du phóng tới.

Nhìn những thanh kiếm đỏ rực kia Hạ Vân Du cười khẩy, cột gió xoáy dưới chân càng thêm giận dữ quét đến phía Lâm Phong nuốt hết những thanh kiếm kia sau đó mạnh mẽ trả lại cho Lâm Phong.

Mắt thấy Lâm Phong chật vật né những thanh kiếm chính mình, Hạ Vân Du càng hưng phấn, đôi mắt tham lam quét lên người hắn hận không thể cắt đứt mạch máu hắn ngay lập tức.

Cột gió xoáy không ngừng tiến gần Lâm Phong sau đó ' ầm ' một tiếng nuốt hắn vào trong, Hạ Vân Du híp mắt đảo tay xoay tròn cột gió, miệng nhếch lên nụ cười khát máu.

' Ầm ' 

Bất chợt Hạ Vân Du bị bắn ra xa đến khi thân thể đụng phải gốc cây mới dần lại, miệng phun ra một búng máu, đang chật vật đứng dậy thì một bóng người đỏ tươi lao tới nắm y phục Hạ Vân Du quăng nàng vào gốc cây một lần nữa, bàn chân bẩn thỉu nghiền lên khuôn mặt nàng, cổ họng phát ra tiếng cười khằn khặc, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí.

' Ha ha ' Hạ Vân Du bật cười nhìn Lâm Phong, liền cảm thấy bàn chân trên mặt tăng thêm lực đạo, khiến nàng hít sâu một hơi.

' Ngươi. Còn. Cười ? ' Lâm Phong giận dữ rít lên, lấy trong túi trữ vật một thanh kiếm, hắn sẽ lột da uống máu nha đầu này.

Nha đầu này cũng không phải tầm thường, lúc nãy nếu hắn không nhanh trí trước lúc bị cuốn đi dùng lá bùa thượng phẩm tạo thêm một tầng kết giới thì bây giờ hắn đã bị xiên chín, đúng chính là bị kiếm của mình xiên chín, nha đầu hẳn đã giữ một trăm cây kiếm còn lại sau đó đợi hắn vào trong mà dùng nó công kích hắn.

' Không phải muốn uống máu ta sao ' Lâm Phong dùng thanh kiếm rạch một đường vào cổ tay Hạ Vân Du sau đó hưởng thụ nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dài.

Bao nhiêu công sức hắn bỏ ra để bồi dưỡng bọn ăn mày bây giờ lại bị nha đầu giết hết, lại còn đòi uống máu hắn nữa nỗi hận này hắn phải từng chút từng chút mà đòi lại.

Lâm Phong trong mắt giờ chỉ toàn thù hận, không để ý đến cánh tay còn lại của Hạ Vân Du, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn ý cười của Hạ Vân Du càng tăng.

' Rầm......a......' Đôi mắt Lâm Phong trợn ngược, vẻ mặt không thể tin được.

' Ta thực sự không muốn ngươi chết đâu ' Hạ Vân Du tiếc nuối nói, tay điều khiển tia sét thiêu cháy từng bộ phận của Lâm Phong.

* * * * *

Hạ Vân Du nằm trên đất, đôi mắt trống rỗng nhìn bầu trời đen kịt, chợt có chút hoảng loạn xẹt qua đáy mắt. 

' Tiểu Du ' Tiểu Bạch vội vàng bước ra khỏi không gian, khuôn mặt trắng bệch đến gần Hạ Vân Du đau lòng ôm nàng thật chặt, hắn không thể ra khỏi không gian quá lâu, nhất là khi linh khí bị dao động mạnh mẽ nên khi nãy bất đắt dĩ hắn phải trở về, trơ mắt nhìn nàng giết người.

' A ' Hạ Vân Du ngẩn người một lúc, đôi mắt dần trở lại bình thường, như nhớ điều gì đó, nước mắt bắt đầu thi nhau chảy xuống, nàng nấc lên: 

' Ta... ' Nàng ghê tởm chính bản thân mình.

Hạ Vân Du dùng sức lau bàn tay của nàng, các vết thương nứt ra cũng không dừng lại. Nàng là một công dân bình thường đến từ hiện đại, nơi mà ' nhân quyền ' đã ăn vào xương máu của nàng, pháp luật chính là trật tự xã hội, hành động mất nhân tính giết đồng loại của mình là tội ác không thể dung thứ.

Nhưng sống trong thế giới mà giết người là quy luật tất yếu để sinh tồn thì nàng không ngu ngốc mà dùng pháp luật làm lá chắn bảo vệ tính mạng.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nàng không tưởng tượng được nó xuất hiện theo cách tàn nhẫn như thế này.

Nỗi thống khổ ấy đang gặm nhắm nàng từng chút từng chút một.

' Không sao, là họ tự làm tự chịu ' Tiểu Bạch ngăn lại hành động tổn hại bản thân của Hạ Vân Du, đau lòng rắc lên một ít dược cầm máu.

Dù có mạnh mẽ đến đâu nàng vẫn là một tiểu cô nương làm sao có thể tiếp nhận sự thật này.?

' Khoan đã, bọn Hoàng nhi đâu? Ta muốn tự tay chôn cất chúng ' 

Hạ Vân Du vùng ra khỏi Tiểu Bạch suy yếu đứng dậy, đi về phía bầy sói, nhìn thi thể không trọn vẹn của chúng nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Hoàng nhi là con sói hoang bị bỏ rơi, lúc nàng gặp được thì nó thoi thóp sắp chết. May mắn được nàng cứu chữa kịp thời sau hai tháng nó cũng khoẻ lại, từ đó nó quấn quýt theo nàng cùng nàng tập luyện, thời gian nàng ở chung với nó còn nhiều hơn Điền thúc.

Ba năm trước không biết nó tìm đâu ra một đàn sói,từ đó năm mươi con sói cùng nhau trú ngụ ở quanh khu nhà nàng, lập tức cuộc sống của nàng sôi nổi hơn hẳn.

Hạ Vân Du tạo một cái hố to sau đó cẩn thận đặt ghép từng bộ phận cho con sói rồi đặt vào.

' Tiểu Bạch, ngươi còn nhớ Chu nhi chứ ' Tay Hạ Vân Du run run vuốt đầu một con sói màu xám, lông nó bị lột gần một nữa.

Không đợi Tiểu Bạch trả lời Hạ Vân Du nghẹn ngào nói tiếp : ' Nó rất thích khi dễ người ta, mỗi lần xuất hiện nó nhất định sẽ liếm mặt mọi người cho ướt đẫm mới thôi... '

' Còn Lan nhi nữa, khi phát hiện ra một loại hoa mới nó sẽ đem về cho ta...còn ... ' 

* * * * *

' Tiểu Bạch, ngươi có nhìn thấy Hoàng nhi không? ' Hạ Vân Du lo lắng tìm quanh, chợt đuôi mắt nhìn thấy một chiếc giày màu vàng, trên vành là một con mèo màu đỏ.

Hạ Vân Du cứng ngắt quay đầu, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào chiếc giày kia. Nàng đã may cho Điền thúc một đôi giày giống hệt trong ngày sinh thần của người. Bởi vì lần đầu làm nên con sói trên giày bị nàng thêu giống như con mèo, Phạm lão mỗi lần nhìn thấy lại lôi ra cười nhạo nàng. Điền thúc...

Hạ Vân Du không dám nghĩ nữa, chạy thật nhanh đến phía sau cây cổ thụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK