• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Hí Đông Cung
Quyển 1 - Chương 10 - Một Mình Hồi Phủ
gacsach.com


“Là phụ hoàng con kiên quyết muốn nói.” hoàng hậu nói với vẻ không được tự nhiên.


Thấy thế, Long Hiểu Vân trừng mắt nhìn Long Liễm Thần nói: “Hây da, huynh chỉ cần trông chừng thái tử phi của mình cho tốt là được rồi. Đừng quản chuyện của phụ hoàng và mẫu hậu.” Bộ huynh ấy không thấy mẫu hậu ngượng ngùng sao?


Long Liễm Thần há miệng còn muốn hỏi tiếp, nhưng Long Hiểu Vân đã nháy mắt ra dấu với y, cuối cùng đành nói, “Tẩu ấy đã về nhà mẹ đẻ rồi đó. Huynh còn không lo trông chừng tẩu ấy đi.”


“Nàng về tướng phủ?”


“Huynh không biết sao?” Long Hiểu Vân ra vẻ kinh ngạc, “Tẩu ấy là thái tử phi của huynh, mà huynh ngay cả chuyện tẩu ấy về nhà mẹ đẻ cũng không biết à!”


Long Liễm Thần lạnh mặt nguýt nàng, thản nhiên nói, “Mẫu hậu cho phép?”


Hoàng hậu gật đầu, “Tướng phủ thanh tĩnh.”


“Nàng ta là thái tử phi của con.” Giọng nói hơi không vui.


Hoàng hậu thở dài nói: “Gần đây Đông cung không an toàn.”


Long Liễm Thần bật cười khẽ, Đông cung quả thực là không an toàn. Không cần nghĩ cũng biết thích khách tối hôm qua là do ai phái tới. Hắn không truy cứu, không có nghĩa là hắn không biết người nào để truy cứu.


“Con bé nói, tối qua thái tử gia không làm kinh động Ngự Lâm quân, chứng tỏ chàng không muốn làm lớn chuyện. Đã như vậy, hay là con dâu tạm thời hồi tướng phủ sẽ tốt hơn. Tránh cho lại có kẻ ý đồ bất chính làm tổn thương đến người vô tội.” hoàng hậu thuật lại lời của Phượng Triêu Hoa không sót một chữ.


Nghe vậy, mắt Long Liễm Thần thoáng qua tia sáng kỳ lạ, thích thú thì thầm lẩm nhẩm, “Phượng Triêu Hoa...” Hắn dám khẳng định, câu cuối cùng kia là cố tính nói cho hắn nghe.


Long Hiểu Vân dỏng tai rướn cổ lên chuẩn bị nghe lén...


Thấy thế, Long Liễm Thần không chút nương tình gõ lên đầu nàng một cái nói: “Hãy an phận ở lại đây ba ngày.” Sau đó, đứng dậy thưa với Hoàng hậu: “Nhi thần cáo lui trước.”


Hoàng hậu khẽ gật đầu, “Đi đi.”


Mà Long Hiểu Vân thì tỏ ra rất bất mãn, hếch mũi lên lớn tiếng ‘hứ’ lại.


Bước chân đang đi của Long Liễm Thần thoáng khựng lại, nhưng chỉ lắc lắc đầu rồi dứt khoát bỏ đi. Trong đôi máy đen láy thoáng qua nét cưng chiều, có chút bất đắc dĩ, còn mơ hồ thoáng hiện khí lạnh âm u.


“Hừ! Lần nào cũng vậy hết, có chuyện thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến người ta.” Vành mắt Long Hiểu Vân lóng lánh ánh nước.


Hoàng hậu thở dài nói: “Hoàng huynh con cũng vì lo nghĩ cho sự an toàn của con.” Nỗi khổ của thần nhi, ngay cả người làm nương như bà cũng nhìn không thấu, nói chi tới nha đầu Vân nhi không hiểu chuyện này.


Long Hiểu Vân vểnh môi nói: “Có Long Thất bảo vệ con, sẽ không có chuyện gì.”


“Lúc đại ca con bị sát hại, thị vệ bên cạnh hơn cả trăm ngàn người.” Vừa nghĩ tới đứa con trai lớn chết trẻ, hoàng hậu lại không nén nổi đau thương.


Long Hiểu Vân thấy thế vội vàng vỗ vỗ miệng mình nói: “Con xin lỗi, con xin lỗi, mẫu hậu đừng buồn. Vân nhi không nên nói năng không biết chừng mực.”


Hoàng hậu lắc nhẹ đầu, không có ý định trách nàng.


Long Hiểu Vân cúi đầu mím chặt môi, nàng cũng rất đau lòng, trước kia đại ca đối với nàng cũng khá tốt.


Hoàng hậu vỗ vỗ đầu Long Hiểu Vân nói: “Muốn biết thái tử phi nói gì không?”


Long Hiểu Vân ngước mắt, gật đầu như giã tỏi.


“Con bé nói, con người lúc sống, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Sự vật biến đổi, thế sự xoay vần chỉ trong một cái chớp mắt. Có một số việc, nếu như không thể nào quên được, thì hãy lựa chọn tiếp nhận. Nếu như thật sự không thể nào chấp nhận được, vậy ít ra cả đời cũng không cần phải chỉ nhớ mãi một chuyện. Cho dù chỉ có thể nhớ mãi một chuyện, nhưng chắc chắn sẽ không nhớ mãi cái chuyện có khả năng hủy diệt nửa đời sau của mình.” hoàng hậu sâu sắc nhìn Long Hiểu Vân, hy vọng nữ nhi đừng bước theo vết xe đỗ của mình. Hồ đồ mấy chục năm, đã đến lúc cần nên tỉnh táo. Con đường tương tai vẫn còn rất dài.


Long Hiểu Vân chớp chớp mắt, ngây ngô nói, “Thái tử phi thật lợi hại!”


“Cũng chỉ có con bé mới xứng làm thái tử phi của tam ca con.” Đột nhiên, sắc mặt hoàng hậu ảm đạm xuống hẳn, thở dài xa xôi nói, “Chỉ là không biết, khi nào chúng nó mới có thể tu thành chính quả.”


“Mẫu hậu, lời này có ý gì?” Long Hiểu Vân mờ mịt hỏi.


Hoàng hậu nói: “Đối mặt với đông đảo trắc phi, một chút đố kỵ con bé cũng không có, việc này đủ để thấy được nó hoàn toàn không có tình cảm gì với tam ca con.” Mặc dù con bé che giấu rất tốt.


Long Hiểu Vân bĩu môi nói: “Là tam ca lạnh nhạt người ta trước. Đáng đời.”


Hoàng hậu cười khẽ, đường tình cảm của thần nhi, e rằng sẽ vô cùng trắc trở.


***


Tại hậu viện tướng phủ, Phượng Triêu Hoa đang vô cùng thích ý chấp bút lướt vẽ.


“Tiểu thư, hoa mai thích hợp với cô hơn, thanh cao nhưng bình dị, rất có nét độc đáo.” Nha hoàn cận thân Lục Bình nói.


Phượng Triêu Hoa cười cười, thản nhiên nói, “Hoa mai quá buồn tẻ. Thuộc về nó chỉ có trời đông giá rét.”


Thông minh sáng dạ như Lục Bình đương nhiên hiểu được huyền cơ trong lời nói, thở nhẹ nói: “Vậy tại sao lại vẽ hoa mãn thiên tinh?”


“Náo nhiệt.”


“Náo nhiệt?” Lục Bình ngạc nhiên.


Phượng Triêu Hoa không nói thêm gì nữa, tiếp tục phát họa, ngay sau đó, nhiều đóa mãn thiên tinh trắng sáng bừng bừng sức sống nổi bật trên trang giấy, quả nhiên, cực kỳ náo nhiệt.


Nhìn từng đóa mãn thiên tinh dần dần sắc nét hơn, Lục Bình chợt hiểu ra ý tứ của tiểu thư, mím mím môi không còn nói thêm gì nữa.


Hồi lâu, Phượng Triêu Hoa vừa vẽ tranh vừa nhẹ giọng hỏi, “Nguyện ý theo ta tiến cung không?”


“Nguyện ý.” Lục Bình không chút nghĩ ngợi đáp.


Phượng Triêu Hoa gật đầu một cái rồi nói: “Đi chào từ biệt lão gia đi.” Lục Bình khôn khéo giỏi giắn, vốn định giữ nàng lại trong phủ giúp cha trị gia, nhưng hiện nay Tiểu Phong Tranh đã đi Nam Lăng, bất đắc dĩ dành phải dẫn nàng vào cung.


Lục Bình đang muốn rời đi, đột nhiên một gia đinh vội vàng hớt hải chạy tới báo: “Nhị tiểu thư, đại sự không hay rồi!”


Hàng mi thanh tú của Phượng Triêu Hoa nhíu lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”


“Đại tiểu thư bị...bị... bị đuổi về phủ rồi.” Gia đinh không nén nổi đau lòng mà bụm mặt, đại tiểu thư thật sự là quá thảm.


Phượng Triêu Hoa để bút vẽ xuống nói: “Nói rõ xem.”


“Phủ Thái phó phái người đưa đại tiểu thư về đây. Nói bụng đại tiểu thư không có tiền đồ, không sanh được nhi tử.” Gia đinh giận dữ nói.


“Thật quá đáng mà.” Lục Bình bình tĩnh phán xét.


Phượng Triêu Hoa hơi nhíu mắt, trên mặt không hề có chút hoảng sợ khi nhận tin dữ, khiến cho người khác không nhận ra đang vui hay buồn, lạnh nhạt nói, “Người của phủ Thái phó còn ở đây không?”


“Đi rồi.” Gia đinh nói: “Bọn họ đưa đại tiểu thư về đây xong liền bỏ đi.”


“Đã sắp xếp cho đại tiểu thư ở trong viện tử trước khi xuất giá sao?”


“Dạ.”


Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu nói: “Đại tiểu thư về thăm nhà, ít ngày nữa sẽ trở lại phủ Thái phó, ai hỏi thì nói như thế.”


“Dạ?” Gia đinh không hiểu.


“Không được nói lung tung.” Giọng nói hời hợt nhưng không giận mà uy.


Lần này gia đinh đã hiểu, liên tục gật đầu, “Nô tài đã biết!”


Sau khi gia đinh đi, Phượng Triêu Hoa liền đi tới viện tử của Phượng Vũ Tuyết. Tuy rằng tình cảm không thân với người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, nhưng chỉ cần nàng mang họ Phượng, sẽ không cho phép người ngoài khi dễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK