Quyển 2 - Chương 64
gacsach.com
"Có cần ngạc nhiên tới vậy không?" Long Liễm Thần cảm thấy phản ứng của người nào đó hơi cường điệu quá.
Phượng Triêu Hoa giật mình nhìn về phía y, há miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì. Chưa có ai dạy cho nàng biết vào tình huống lần đầu gặp tướng công của mình sẽ nên nói gì...
Long Liễm Thần đưa tay quơ quơ trước mắt người nào đó: "Ta hiểu, gặp được Thái tử quả thật có phần không thể nào tưởng tượng nổi, vì dù sao khắp cả nước cũng chỉ có một người mà thôi. Nhưng huynh có thể xem như đây là may mắn của mình. Không chỉ có thể gặp được thái tử đương nhiệm mà ngay cả thái tử tiền nhiệm huynh cũng đã gặp và kết giao rồi còn gì."
Phượng Triêu Hoa trợn tròn hai tròng mắt. Dựa trên cơ sở này mà nói, nếu cộng thêm chuyện ‘được gả cho Thái tử’ vậy chẳng phải càng chứng tỏ bản thân được nhận thêm đãi ngộ không ai bằng ư?
"Huynh bình tĩnh lại chút đi được không? Đừng nói huynh thật sự muốn ‘mỗi người đi một ngả’ với ta chứ? Ta hiện là bệnh nhân, thân mang trọng thương đó." Vì muốn giữ lại người nào đó mà Long Liễm Thần phải tạm thời quyết định hạ mình xuống nước, ‘đại trượng phu co được dãn được’, tất cả lấy ‘đại cục’ làm trọng.
Tính chơi xấu? Phượng Triêu Hoa bật cười nói: " Tất nhiên là không thể đi bây giờ rồi. Quan lương còn chưa tìm được."
"Nói cũng đúng, huống hồ huynh còn đang có mưu đồ với Mã thúc nữa mà." Long Liễm Thần yên tâm nói.
"Ngoài huynh ra, hiện tại trong Hộ Long sơn trang còn ai có thể ra mặt chủ trì đại cục?"
"Việc này không cần lo lắng, sẽ có người tiếp nhận." Long Liễm Thần nói.
Long Liễm Thần liếc Phượng Triêu Hoa rồi nhìn quanh khắp bốn phía nói: "Sợ rằng tối nay phải qua đêm ở đây rồi." Trúng Tần Thời Minh Nguyệt nhất định phải để cơ thể được ở nơi thông thoáng có gió, bằng không, nếu như quần áo khô nóng sẽ chết nhanh hơn.
"Làm khó huynh rồi." Phượng Triêu Hoa nói xong liền cất bước bỏ đi.
"Phượng huynh, ta biết xưa nay huynh không nói đạo nghĩa giang hồ, nhưng huynh cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ? Nơi này còn có một bệnh nhân đang cần huynh chăm sóc đây này." Long Liễm Thần buồn bã tức giận nói.
"Ta biết thân thể ngàng vàng của Thái tử gia tứ trước đến nay luôn được chăm sóc cẩn thận, nhìn huynh cũng không tới nối yếu ớt như thế chứ? Chỉ hơi nóng một chút mà thôi, nhịn một chút sẽ không sao nữa." Giọng điệu Phượng Triêu Hoa nghe thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trời mới biết lòng của nàng đang cực kỳ bất ổn, réo rắt không thôi.
Long Liễm Thần giật giật môi, cắn răng nói, "Nóng ‘một chút’ thôi sao? Phượng huynh có muốn tới cảm nhận cái nóng ‘một chút’ kia ra làm sao không?"
"Không cần." Trông thấy sắc mặt Long Liễm Thần dần dần đỏ bừng lên, Phượng Triêu Hoa bất giác lùi về phía sau mấy bước nhỏ nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Nàng vừa dứt lời thì toàn bộ y phục trên người Long Liễm Thần cũng rơi xuống không còn một mảnh vải che thân.
Làn da rám nắng đầy nam tính, bờ vai dài rộng căng tràn sức sống, sống lưng gầy gò nhưng lại tạo nên một vóc dáng đều đặn cân xứng, bờ lưng thẳng tắp kết hợp với đôi chân rắn chắc càng làm cho đường cong của cả cơ thể quyến rũ vô cùng, tràn đầy vẻ hấp dẫn nguyên thủy nhất.
"Phượng huynh?" Long Liễm Thần nổi đóa lên tiếng nhắc nhở ánh mắt của người nào đó đang nhìn chằm chằm thắt lưng của mình, ám chỉ ai kia đừng quá càn rõ như thế.
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn ngước lên theo tiếng gọi mình, đúng lúc nhìn thấy từng giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt tuấn tú, hai hàng mày kiếm oai nghi sắc nét, bờ mi dầy đậm hơi rung rung, trong ánh mắt thâm thúy mang theo vẻ bỡn cợt, sống mũi cao cao bễ nghễ, hai bờ môi mỏng thoáng nhếch lên...
"Phượng huynh, huynh chảy máu rồi kìa." Lúc này Long Liễm Thần vô cùng đắc ý. Hắn luôn biết mình có một thân hình đẹp nhưng lại không biết nó đẹp tới mức có thể khiến nam nhân cũng phải chảy máu mũi. Có nam nhân vì mình mà chảy máu mũi đúng là một sỉ nhục, nhưng nếu nam nhân ấy mặc nữ trang thì lại là chuyện khác.
Phượng Triêu Hoa giật mình hoàn hồn, lần này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, kế tiếo nhanh chóng dùng tay áo lau sạch máu mũi. Lau xong nàng xoay người muốn nói gì đó để hóa giải nội tâm đang quẫn bách của mình, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Huynh không sao chứ? Có cần đi xem đại phu không?" Long Liễm Thần thậm chí chẳng thèm che giấu sự vui vẻ trong lời nói. Cố tình nhấn mạnh cho người nào đó biết những chuyện vừa rồi tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy bỗng có cảm giác mặt của mình như sắp bị bốc cháy, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống ngay lạp tức. Mới vừa rồi nàng vậy mà lại chảy máu mũi khi nhìn thấy tấm lưng của một nam nhân, thật...Thật là chẳng ra làm sao cả!
"Có muốn ta bắt mạch giúp huynh không?"
"Không cần!" Phượng Triêu Hoa tựa hồ quát lên, lo lắng Long Liễm Thần thật sự tiến tới. Nên biết, không chỉ có nam nhân thấy sắc mới biết kích động...
"Huynh chắc chứ?" Long Liễm Thần đi lên trước. Y cố ý để hơi thở của mình phả vào đôi tai đã đỏ ửng của người nào đó.
Phượng Triêu Hoa cảm thấy như đang có ai đó réo gọi trong cơ thể nhìn cứ phản công đi, nhưng có một người khác lại răn đe nhắc nhở nàng cố gắng giữ tỉnh táo. Hai tiềm thức trong cơ thể hoàn toàn trái ngược nhau đang không ngừng giao đấu. Bỗng nhiên sau lưng vang lên từng tràng tiếng cười nghạo nghễ, tiếp theo là giọng nói cực kỳ đáng ăn đòn nhưng đầy truyền cảm của người nào đó thốt lên...
"Nếu Phượng huynh là một cô gái, thì ta sẽ để mặc huynh muốn làm gì thì làm rồi."
"Long Liễm Thần!" Phượng Triêu Hoa thốt lời cảnh cáo rít từ kẽ răng, "Mau tránh xa ta, nếu không ngay bây giờ ta sẽ cho huynh nuốt cả bao xuân dược đấy, cho huynh biết thế nào là đổ thêm dầu vào lửa."
Lời còn chưa dứt mà cả người đã nóng bừng lên. Long Liễm Thần cảm giác thân thể sắp phát hỏa tới nơi rồi, mím mím môi nói: "Bây giờ ta cần vận khí bức độc. Huynh sẽ ở lại đây thủ hộ cho ta đúng không?"
"Không thể vận khí, vận khí sẽ chỉ làm thân nhiệt tăng mạnh hơn thôi."
Xung quanh mắt của Long Liễm Thần đã xuất hiện tia máu đỏ ngầu, thân nhiệt bắt đầu cuồn cuộn tăng lên, vì vậy vừa nhanh chóng cởi quần áo, vừa nói, "Thể chất của ta có thể kháng lạnh, có thể áp đảo Tần Thời Minh Nguyệt." Long Liễm Thần cũng nhận ra mình đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Nếu không vận khí bức độc e rằng người khổ củng chỉ là mình.
Nghĩ vậy, Long Liễm Thần tạm thời quyết định bỏ qua ý định đùa giỡn với người nào đó, ngồi xuống xếp bằng vận khí bức độc.
Phượng Triêu Hoa cảm nhận được lần này người phía sau đã thật sự an phận mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, tĩnh tọa tại chỗ, nàng cũng cần điều khí một chút.
Nhưng không như nàng mong muốn.
Phượng Triêu Hoa vừa nhắm mắt lại liền mường tượng ra vô số hình ảnh tấm lưng trần của Long Liễm Thần lung lay ở trước mắt mình. Cuối cùng nàng phải đành mở mắt ra trong lòng mặc niệm kinh Phật, "Sắc tức thị không, không tức thị sắc..."
Dần dần Phượng Triêu Hoa cũng có thể loại bỏ được hoàn toàn tấm lưng trần đầy cám dỗ của người nào đó ra khỏi đầu óc. Nhưng đợt sóng trước còn chưa yên thì đợt sóng sau đã dồ dập tới, giờ đây tấm lưng trần lại biến thành khuôn mặt tươi cười, nụ cười vô cùng vô sỉ nhưng lại câu hồn người không thôi, nhất là hai phiến môi mỏng khô nóng...
"Chết tiệt!" Phượng Triêu Hoa không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng. Chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao? Nhưng không phải hai chữ ‘đói khát’ này chỉ dùng cho nam nhân thôi sao? Chẳng lẽ...Giả trang thành nam nhân đã lâu nên nhiễm phải một chút thói quen háo sắc à?
Nếu như nói Long Liễm Thần đang chịu đủ loại đau khổ trên thân thể thì Phượng Triêu Hoa lại đang chịu sự tra tấn về tinh thần. Đêm dài đằng đẵng, phải làm sao để vượt qua?
***
Sau ba canh giờ ‘kiên cường chống đỡ’, rốt cuộc hai người bọn họ cũng có thể nghênh đón được tia sáng mặt trời đầu tiên.
Long Liễm Thần mặc quần áo tử tế rồi nói: "Tối hôm qua đã làm liên lụy huynh. Thật ngại quá."
Ngại ư? Chứ không phải khoái chí lắm sao? Phượng Triêu Hoa đứng dậy, hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế sự tức giận mãnh liệt trong người do suốt đêm không được ngủ, lạnh nhạt nói, "Nói hay lắm."
Long Liễm Thần dĩ nhiên biết y đang tức chuyện gì, cúi đầu cười mấy tiếng nói: "Trước mắt chúng ta nên trở về sơn trang ăn chút gì đã. Chuyện quan lương cần phải bàn bạc kỹ hơn."
"Ăn no rồi thì làm việc chính đi. Trước buổi trưa đừng đến tìm ta." Phượng Triêu Hoa nói xong liền lê bước chân nặng trịch đi về sơn trang. E rằng chuyện của buổi tối hôm qua cả đời này nàng cũng không sao quên được.
Ngược lại tinh thần của Long Liễm Thần lại vô cùng sảng khoái, tâm tình phấn chấn nhộn nhạo không thôi.
***
"Phượng công tử nghỉ ngơi ở phòng nào?" Long Liễm Thần thấy sắp tới buổi trưa nên bắt đầu hỏi thăm tung tích của đồng đội.
"Hồi bẩm Thái tử gia, Phượng công tử không nghỉ lại tại sơn trang."
Không có? Long Liễm Thần chau mày. Trong phạm vi trăm dặm ngoại trừ nơi này không còn nơi nào khác. Không còn nơi nào để nghỉ ngơi vậy hắn có thể đi đâu nhỉ?
Đúng lúc này thì có gã sai vặt ở phòng luyện đan đến báo: "Thái tử gia, đại sự không hay rồi!"
Long Liễm Thần bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Phượng thất đã làm chuyện tốt gì sau lưng mình sao?
Gã sai vặt thở hổn hển chạy đến trước mặt Long Liễm Thần, nói: "Khởi bẩm Thái tử gia, không thấy Mã thúc đâu cả!"
Long Liễm Thần nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó sực hiểu ra, đổi giận thành vui nói, "Phượng thất khá lắm, không ngờ lại dám ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’*, cư nhiên lại cướp người đem đi!" [Nguyên văn: 明修栈道暗渡陈仓 -bí mật đưa quân qua con đường mà không ai nghĩ rằng ta sẽ đi qua.Điển tích: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình. Nguồn: Wikipedia.com (TK: có thể dùng câu đồng nghĩa là giương đông kích tây)]
"Long huynh khen lầm rồi." Phượng Triêu Hoa đột nhiên từ trên trời giáng xuống nói.
"Nếu cần thì huynh cứ việc nói thẳng, sao phải trộm người chứ?" Long Liễm Thần cố ý lái lời nói theo hướng mập mờ.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy thì run run môi, cuối cùng hạ quyết tâm, bất đắc dĩ nói, "Huynh đối đãi với ông ấy quá tốt cho nên ông lão không muốn rời đi. Ta không còn biện pháp nào khác ngoài lựa chọn dùng ‘thủ đoạn cứng rắn’ thôi."
Long Liễm Thần bật cười, "Dầy hơn tối hôm qua rất nhiều." (ý LLT nói PHT mặt dầy đó các bạn )
Phượng Triêu Hoa hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền hiểu được, trừng mắt nhìn y nói: "Ở cùng các hạ lâu nên mưa dầm thấm đất, da mặt có thể không dầy sao?"
"Ha ha ha ha..." Long Liễm Thần vui vẻ cười to, "Ta phát hiện càng ngày huynh càng thú vị."
Phượng Triêu Hoa biết rõ, bàn về vô lại mình không sánh bằng y, vì vậy vô lực bĩu môi, nói trở lại chuyện chính, "Tra được chuyện gì chưa?" Nàng cũng đã bắt được người bỏ vào xe ngựa đưa đến Nam Lăng, người nào đó chắc không đến nỗi không làm được việc gì chứ?
Long Liễm Thần nâng chung trà lên nhấp nhẹ một hớp, thản nhiên nói, "Tìm được quan lương rồi."
"Tìm được rồi?!" Phượng Triêu Hoa hơi bất ngờ.
"Ừ." Long Liễm Thần đặt ly trà xuống nói: " Trương Viễn mới vừa truyền tin đến. Trải qua một đêm nghiêm hình tra khảo, Tần Phi Yến đã khai báo toàn bộ."
"Nghiêm hình tra khảo?" Mặt Phượng Triêu Hoa xanh như tàu lá, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, "Hắn dùng hình với Tần Phi Yến sao?"
Long Liễm Thần nhướng mày, đưa tin cho Phượng Triêu Hoa rồi nói: "Huynh tự xem đi."
Phượng Triêu Hoa nhận lấy, nhìn liếc qua chỉ thấy bốn chữ ‘nghiêm hình tra khảo’, rõ ràng Trương Viễn đang cố ý. Nàng biết ngay mình đã bị chơi xỏ.
Phượng Triêu Hoa trả lại thư cho Long Liễm Thần nói: "Nếu đã tìm được quan lương, vậy ta cũng nên đi rồi. Sơn thủy còn tương ngộ, sau này chúng ta chắc sẽ còn gặp lại." Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Long Liễm Thần cảm thấy hơi bất ngờ nói: "Ta còn tưởng huynh sẽ nói ‘không hẹn ngày gặp lại’ chứ."
Phượng Triêu Hoa hơi khựng bước, sau đó tiếp tục lại bước đi, chỉ thản nhiên nói: "Tin tưởng ta, hơn ai hết ta cũng hy vọng ‘không hẹn ngày gặp lại’." Chỉ tiếc rằng nhất định phải dây dưa không rõ ràng với vài người.
Long Liễm Thần nhướng lên mày kiếm dõi theo bóng lưng hơi gầy gò kia, gật đầu nói, "Điều này ta rất tin tưởng, không hề nghi ngờ." Mặc dù khiến cho người ta có chút thất vọng.
Đợi Phượng Triêu Hoa đi xa Long Liễm Thần mới thu hồi tầm mắt, hỏi gã sai vặt: "Phòng luyện đan không có Mã thúc có thể tiếp tục tiến hành công việc được không?"
"Trong vòng một tháng thì không có vấn đề gì. Thuốc cần luyện Mã thúc đã kê đơn xong hết rồi, bọn nô tài chỉ cần dựa theo làm là được." Gã sai vặt đáp.
Long Liễm Thần gật đầu, một tháng...Vậy sẽ để cho hắn mượn Mã thúc một tháng đi. Dù sao thì hết tám phần mười việc hắn cướp Mã thúc đi Nam Lăng là vì chuyện ôn dịch. Nói cho cùng cũng là đang làm việc vì hoàng gia.
Long Liễm Thần hài lòng nhướng mày nói: "Mang một bình trà đến đây."
"Dạ."
Chỉ chốc lát sau một bình trà lớn đã xuất hiện trên bàn.
Hắn phất tay ý bảo gã sai vặt đi xuống sau đó tự rót cho mình một ly trà. Hắn ngồi phẩm* trà đợi người mà trong lòng không được thoải mái lắm cho đến khi người hắn đợi xuất hiện. [*bình phẩm, nhận xét]
"Nhanh như vậy đã gặp lại rồi. Thật đúng với câu ‘sau này còn gặp lại’ của huynh." Mặc dù Long Liễm Thần đang ngồi nhưng chỉ cần khẽ ngửa đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt Phượng Triêu Hoa. Góc độ đó vừa vặn có thẻ bày ra bộ dáng nheo mắt lười biếng, cười như gió xuân ấm áp như ánh mặt trời của hắn.
"Tần Phi Yến vốn không biết gì về chuyện quan lương." Phượng Triêu Hoa lúc này vô cùng ảo não, tại sao mỗi lần gặp y là đầu óc của nàng lại trở nên vô dụng như vậy? Chỗ sơ hở rõ ràng như thế mà mãi mới nhận ra.
Long Liễm Thần đặt ly trà xuống, nhìn nước trà một hồi rồi lắc đầu nói, "Mất một khắc đồng hồ. Có chút khiến người ta thất vọng."
Phượng Triêu Hoa vốn khi trở lại đây trong lòng đã rất ảo não, lại bị y nói khó nghe như vậy thì càng ảo não hơn. Cũng may từ trước tới nay công phu nhẫn nhịn của nàng rất cao, người thường khó bì kịp, cho nên vẫn giữ được sắc mặt bình thường.
Phượng Triêu Hoa bình tĩnh ngồi xuống đối diện Long Liễm Thần. Nàng ung dung thong thả tự châm trà cho mình rồi lạnh nhạt hỏi, "Chuyện này là thế nào?"
Lần này Long Liễm Thần cũng thẳng thắn kể lại chi tiết, "Quả thật Tần Phi Yến không biết chuyện quan lương, nhưng từ miệng nàng ta Trương Viễn đã biết được người mặt quỷ kia chính là nhị ca của ta. Kể từ khi xảy ra thảm án Lý gia, biết được Tần Phi Yến vào Hộ Long sơn trang ở, hắn cũng chưa từng rời khỏi Trường Phong."
"Sao có thể chứ? Thảm án Lý gia là chuyện năm ngoái, cứ cho là vào những thời điểm khác nhị hoàng tử có thể không rời Trường Phong, nhưng khoảng thời gian cuối năm thì sao? Ta nhớ năm ngoái hắn không vắng mặt trong yến tiệc cung đình mà."
"Sao huynh biết hắn không vắng mặt trong cung yến?" Long Liễm Thần nhìn chằm chằm vào mắt Phượng Triêu Hoa. Nhất quyết tìm tòi suy xét mọi phản ứng của nàng.
Phượng Triêu Hoa hơi sững sờ nhưng sau đó vô cùng thản nhiên nhìn y đáp, "Đương nhiên là nghe được từ nghĩa huynh có ngoại hiệu ‘mật thám’ của ta rồi." Dĩ nhiên nàng không thể nói cho y biết tất cả những thứ này đều là nàng nghe được từ người cha trong Tướng phủ chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ một cơ hội để kể cho nàng nghe về chuyện quốc gia đại sự được.
Long Liễm Thần nghe vậy, ảo não nhíu mày, nói: "Xin lỗi, phản ứng của ta có hơi thái quá rồi."
"Ta hiểu. Hắn là người thân của huynh nên huynh sẽ để tâm hơn người khác mấy phần." Phượng Triêu Hoa bởi vì bị y hoài nghi mà cảm thấy không vui.
Long Liễm Thần đáp, "Ta cũng rất muốn bỏ đi mấy phần để tâm, chỉ tiếc là cuộc sống ở hoàng cung không thích hợp cho những người không có tâm nhãn sống."
Phượng Triêu Hoa cũng chẳng phải người đơn thuần, đương nhiên hiểu những đạo lý này, huống chi tính tình nàng trời sinh không thích chấp nhất nên dĩ nhiên sẽ không để ý đến việc này.
Phượng Triêu Hoa khẽ cười nói: " Nói chuyện chính đi. Nhị hoàng tử không thể nào vẫn sống ở Trường Phong được. Việc này không khớp với hành tung của người mặt quỷ."
Long Liễm Thần gật đầu, có chút mệt mỏi day day trán, nói: "Theo ta được biết, trong một năm này phạm vi hoạt động của nhị ca rất xa Trường Phong, thậm chí ngay cả Đông Khuyết ở giáp ranh hắn cũng đã đi qua."
"Nói vậy tức là không có cơ sở để kết luận người mặt quỷ chính là nhị hoàng tử?"