“Hoan nghênh quý khách , xin hỏi yêu cầu những thứ gì ?”
Ngôn Mặc điều chỉnh vẻ mặt thật tốt , thay bằng vẻ mặt có thể xem như là mỉm cười bước đến hỏi .
Ai bảo khách hàng chính là thượng đế chứ?
Đến gần nhìn vào mới phát hiện , không ngờ lại là hoa khôi của trường Du Chi Âm.
Ngôn Mặc nghĩ thầm , không phải là mình mắt thấy tai nghe tin tức bát quái sao ?
Sau khi Nam Cung Nguyên cởi bỏ đồng phục , dáng vẻ càng trở nên anh tuấn hơn , toàn thân cũng có vẻ trưởng thành hơn so với lúc ở trường . Áo cao cổ màu đen bên ngoài là một bông trắng , khăn quàng đen tùy tiện vắt quanh cổ , hai màu sắc đối nghịch này phối hợp lại càng khiến cậu có vẻ chói mắt hơn bình thường , làm cho người ta có thể dễ dàng nhìn đến cậu , quần bó sẫm màu phối cùng đôi giày cứng hiệu addias , thật sự là không thể xoi xét Biểu tình trên mặt cậu thản nhiên , có phần không mấy để ý , đang cầm cốc thủy tinh uống nước . Nhưng khi Ngôn Mặc mỉm cười đi qua hỏi thì cậu bất ngờ kinh ngạc , thậm chí còn kinh hãi phun hết nước chưa kịp nuốt xuống lên trên mặt người mỹ nữ ngồi đối diện .
Du Chi Âm lúng túng há hốc miệng , bộ dạng đáng thương khóc không ra nước mắt , e rằng cô tuyệt đối không nghĩ rằng đi ra ngoài hẹn hò lại gặp tình huống như vậy .
Còn Nam Cung Nguyện thì giật mình mở to hai mắt , vẻ mặt kinh ngạc , giống như không nhận ra Ngôn Mặc , lấp bắp hỏi : “Cậu , tại sao cậu lại ở đây ?”
Ngôn Mặc đương nhiên là phải ưu tiên khách cần giúp đỡ , cô nhảy qua câu hỏi của Nam Cung Nguyên , lịch sự nói với Du Chi Âm : “Xin chờ một chút , tôi đi lấy khăn giấy qua đây.”
“Không cần”
Du Chi Âm nhìn thấy Ngôn Mặc cũng có chút giật mình , nhưng ánh mắt lại có chút đề phòng nhìn cô bạn lần trước giúp cô “giải vây” này . Chỉ có điều hiện tại trong lòng cô cũng rất nóng vội , e ngại hình tượng thục nữ của mình ngày hôm nay tuyệt đối không thể luống cuống trước mặt hoàng tử , vì thế rất có gia giáo lấy khăn tay của chính mình lau qua .
Ngôn Mặc thấy thế , lại quay lại với chủ đề ban đầu : “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”
“Cậu , làm thêm ở đây sao?”
Nam Cung Nguyên nhìn cách vào bộ đồng phục của nhân viên cửa hàng , hỏi lại Ngôn Mặc một câu .
“Cửa hàng chúng tôi mới có phần ăn cho ngày lễ tình nhân ,vị của loại “cafe lãng mạn” này vô cùng thơm lại êm dịu , hơn nữa hoạt động này đang trong giai đoạn miễn phí thêm cốc. Món điểm tâm ngọt của phần ăn cũng là loại mới ra của đầu bếp quán chúng tôi , vô cùng ngon miệng , ngọt lại không ngấy . Hai vị muốn một phần không?” Ngôn Mặc tự nhiên đặt thực đơn lên trên bàn , lưu loát giới thiệu phần ăn , giọng điệu dịu dàng vững vàng , thái độ tự nhiên trang nhã . Còn Nam Cung Nguyên lại không thể tưởng tượng nổi nữ sinh ở trường luôn thấy cúi đầu trầm mặc này , bây giờ lại một hơi giới thiệu nhiều như vậy , thật ra cô nói gì Nam Cung Nguyên cũng không chú ý nghe . Điều cậu chú ý chính là trên mặt cô không còn vẻ cứng ngắc một khuôn nữa , mà là khuôn mặt mỉm cười , tuy rằng độ cong khóe miệng còn cần phải nghiên cứu nhiều hơn .
Sau khi Du Chi Âm xử lý xong , thấy tầm mắt của Nam Cung Nguyên ngồi đối diện chưa từng rời khỏi khuôn mặt Tả Ngôn Mặc , cơn tức trong lòng lại nhiều hơn một chút . Mình bị cậu ta phun nước lên mặt , ngay cả câu xin lỗi cậu ta cũng chưa nói . Bây giờ còn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đứa xấu xí này , thật sự là không để hoa khôi của trường là cô vào mắt .
“Nguyên , chúng ta ăn cái này đi.” Giọng nói ngọt ngào của Du Chi Âm cuối cùng cũng làm cho tầm mắt của Nam Cung Nguyên tạm thời quay trở lại .
“Hả ? À , được.” Nam Cung Nguyên lại nhìn về phía Ngôn Mặc , nói , “Cho hai phần ăn này đi.”
“Xin chờ một chút.” Thu lại thực đơn , Ngôn Mặc gật đầu với hai vị khách ở bàn số 6 , không liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyên một cái , bỏ đi.
Ngôn Mặc không biết vì sao Nam Cung Nguyên và Du Chi Âm lại hẹn nhau trong kỳ nghỉ đông ở ngoài trường hơn nữa còn ở quán cafe có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò , nếu phải giải thích , vậy chính là “hoa khôi trường học và cỏ trường là một nhà*” , hai người đang qua lại . *Cỏ trường : dành để nói đến những anh chàng đẹp trai nhất trong trường học –
*cách gọi phổ biến ở TQ và NB
Học kỳ trước nghe phiên bản của Yên Nhiên nói thế này : Hoa khôi của trường Du Chi Âm vừa gặp đã yêu cỏ trường Nam Cung Nguyên , khoảng khắc ánh mắt giao nhau liền rơi vào bể tình , vì thế , dùng trăm phương ngàn kế ngầm ra hiệu cho vương tử , bảy tỏ tâm hồn thiếu nữ này , nghe nói mới gặp đã bắt đầu , hoàng tử Nam Cung Nguyên qua bắt chuyện , nói rất nhiều .
Nhưng phiên bản của Tiểu Nhã lại nói thế này : Hoa khôi của trường Du Chi Âm và cỏ trường Nam Cung Nguyên cùng ở trong hội văn nghệ thể dục của trường . Ở trong hội học sinh cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy , kết qua là , mỹ nữ Du Chi Âm dần dần ái mội sự nổi tiếng về tất cả phương diện , không thể xoi xét của hoàng tử điện hạ . Lén lút hẹn với Nam Cung Nguyên mấy lần .
Đương nhiên các loại phiên bản truyền đi rất nhiều , chẳng cái nào giống cái nào .
Hai vị ở bàn số 6 không biết đang nói gì , Du Chi Âm ở đằng kia đang không ngừng nói gì đó , sắc mặt nhìn thoáng qua ửng hồng , cười tủm tỉm , Nam Cung Nguyên thì đôi lúc nói một hai câu , đa phần là ở đó ăn uống . Ngôn Mặc nghĩ thầm quả nhiên bất cứ tin tức gì cũng không phải tin đồn vô căn cứ , ngày hôm nay cuối cùng cũng thấy tận mắt , hai đại bảo của trường cuối cùng cũng ở chúng một chỗ . Chỉ có điều , Ngôn Mặc dù sao cũng chẳng hải là “ bà nói nhiều” , cho nên không nghĩ tới ý tưởng “tuyên truyền”
Nhưng Ngôn Mặc đoán bữa ăn này của Nam Cung Nguyên và Du Chi Âm sẽ vô cùng nhanh chóng . Đại khái chưa đến mười lăm phút , Nam Cung Nguyên liền tỏ ý tính tiền .
“Chào ngài , tổng cộng một trăm bốn mươi tám yên , cám ơn” Ngôn Mặc đặt hóa đơn lên trên bàn , đứng im một bên . Ngôn Mặc lặng lẽ nhìn Du Chi Âm , lại phát hiện sắc mặt của cô không được tốt lắm , phấn lót trên mặt khiến cô tái nhợt trông như bị bệnh , động tác tìm ví có chút bối rối . Sắc mặt Nam Cung Nguyên vẫn như thường , cử chỉ bình thản , cậu rút từ trong bóp da ra hai tờ một trăm đưa cho Ngôn Mặc , nói với Du Chi Âm :
“Bữa này mình mời”
“Xin đợi một chút.” Ngôn Mặc nhận tiền nói .
“Không cần , tôi đi lấy với cậu.”
Ngôn Mặc nhìn cậu , gật đầu .
“Được thôi.”
Trời lại quầy , lấy ra năm mươi hai yên đưa cho Nam Cung Nguyên , lập tức mỉm cười nói : “Hoan nghênh lần sau ghé thăm”
“Lúc cậu cười cơ mặt rất cức ngắc” Nam Cung Nguyên nhân lúc lấy tiền , nhẹ nhàng cố ý lại gần nói , trên mặt thì nở nụ cười tà , trong mắt lóe lên ánh sáng khó tả.
Biểu cảm hiện tại của Ngôn Mặc mới gọi là cứng ngắc , không biết đầu người này có phải bị trét keo hay không , hay là bị cửa đập hỏng rồi . Ngay cả ánh mắt cũng lười ném cho cậu , Ngôn Mặc nhìn về Du Chi Âm âm thần đứng phía sau cậu , nói:
“Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm”
Vẻ mặt Du Chi Âm kỳ lạ nhìn chằm chằm Ngôn Mặc , cũng không nói thêm điều gì , chỉ đơn giản gật đầu , sau đó cùng Nam Cung Nguyên đi ra ngoài .
Tuy đã lập xuân* , nhưng thời tiết vẫn rét lạnh như trước , cũng bởi thế mà hương thơm nhẹ nhàng cùng bầu không khí ấm áp của quán cafe sẽ hấp dẫn người đi đường tới nghỉ chân , lại thêm bây giờ là dịp lễ tình nhân , những cặp tình nhân có tình yêu cuồng nhiệt hay nhẹ nhàng đều thích ở nơi lãng mạn thế này để uống cốc cafe ‘lãng mạn” , đây là sự lãng mạn của tình yêu chăng?
* Lập xuân : khoảng thời gian đầu mùa xuân
Chỉ có điều ở trong mắt Ngôn Mặc , cái này chẳng lãng mạn một chút nào . Bởi vì càng nhiều người , lượng công việc của cô lại càng lớn . Làm liên tục không ngừng đến thời gian giao ban vào chiều tối , Ngôn Mặc vội vàng thay quần áo chào tạm biệt các chị em trong quán , chạy không ngừng về phía quán bar . Bởi vì quãng đường từ quán cafe đến quán bar có chút xa , lúc này lại là giờ cao điểm tan tầm , cho nên Ngôn Mặc nhất định phải nhanh chân hơn một chút.
Thế nhưng , Ngôn Mặc còn chưa rời khỏi quán cafe được mười nét , một bóng người đen trắng đan xen từ ngõ nhỏ ven đường đột nhiên xông ra trước mặt cô , thần kinh Ngôn Mặc vô cùng mẫn cảm trong chớp mắt đã phản ứng – giơ tay phải lên tát quất một tay tới.
“Bốp”
Tiếng tát đặc biệt trong trẻo .
Khuôn mặt trắng nõn hạng nhất của Nam Cung Nguyên xuất hiện năm vết ngón tay màu đỏ . Cậu dùng tay che má không thể tin được nhìn Ngôn Mặc .
Ngôn Mặc cũng ngây dại , tay phải của cô vẫn còn đang nóng lên , nói vậy là một tát vừa rồi tuyệt đối không nhẹ.
Người trên đường bước chậm lại có phần kỳ quái nhìn đôi nam nữ đối diện nhau này.
“Tả Ngôn Mặc , cậu cần phải dùng sức mạnh như vậy sao?” Nam Cung Nguyên cảm thấy mình rất mất mặt , không ngờ lại bị nữ sinh tát ngay trên phố , lại còn đặc biệt mạnh nữa chứ.
“Vậy cậu trốn ở trong ngõ làm gì , làm chuyện gì mà phản lén lút như vậy?” Ngôn Mặc xoa nhẹ bàn tay hơi đỏ lên , bất mãn lẩm bẩm “Không coi cậu là sắc lang mới là lạ” “Cái gì ? Sắc lang ? Cậu nói tôi là sắc lang?” Thanh âm của Nam Cung Ngyên lên cao quãng tám , cậu cảm thấy hình tượng hoàng tử mình nuôi trồng nhiều năm đều bị phá hủy trong tay Tả Ngôn Mặc này , nghe xem ,ngôn từ buồn cười biết bao , cô gái này dám nói cỏ trưởng đệ nhất là sắc lang .
Nhìn bộ dạng con nít không phục trừng lớn mắt của Nam Cung Nguyên , không hiểu sao Ngôn Mặc có loại khí nóng chảy qua đáy lòng .
“Vậy cậu muốn làm sao ?”
Nam Cung Nguyên lại xoa nhẹ hai má , sửa sang lại khăn quàng cổ , dựng lại cổ áo , hồi phục lại tâm tình , cuối cùng ánh mắt màu hổ phách nhìn Ngôn Mặc , nói :
“Xét thấy cậu tặng tôi một cây đàn violin , tôi muốn mời cậu ăn một bữa .”
Còn tưởng là chuyện gì chứ.
“Không cần . Tôi nói rồi , cây đàn đấy là tôi nên tặng cậu.” Ngôn Mặc lại lặp lại lần nữa mấy lời cô nói lúc trước .
“Không thể nói như vậy được , dù sao đấy cũng không phải vật nhỏ , còn nữa ,”
Nam Cung Nguyên quan sát vẻ mặt của Ngôn Mặc , ánh mắt hơi dao động , tiếp tục nói “Tôi cảm thấy giữa chúng ta hình như có chút hiểu lầm chưa được giải trừ , cũng có thể nói rõ.”
Nghe Nam Cung Nguyên nói xong , Ngôn Mặc giống như tự hỏi . Nam Cung Nguyên hơi khẩn trương chờ câu trả lời của cô .
“Lòng tốt của cậu tôi nhận , chỉ có điều , điều đó không nhất thiết , hai chúng ta không có hiểu lầm gì cần giải quyết cả . Như vậy đi , mời nhường đường , tôi phải đi rồi.” Sau khi nghĩ kỹ Ngôn Mặc rất nghiêm túc trả lời thuyết phục Nam Cung Nguyên .
“Bạn học Tả , không cần phải không thấu tình đạt lý như vậy đi . Chỉ là một bữa cơm , dù sao cậu cũng chưa ăn cơm chiều , ăn với tôi cũng như nhau thôi.” Nam Cung Nguyên thấy Ngôn Mặc kiên trì như vậy , lập tức thay đổi chiến thuật , khóe miệng nhếch lên , một nếp nhăn thoáng hiện trên khuôn mặt cậu khi cười , nói với Ngôn Mặc bằng bộ dạng như vậy , muốn dùng chiêu “mềm” để đột phá .
Ai ngờ Tả Ngôn Mặc lại là người cả cứng cả mềm cũng chẳng ăn thua.
Cô xầm mặt , lạnh lùng nói : “Bạn học Nam Cung , tôi còn còn việc , xin tránh cho.”
Hoàng tử điện hạ thấy ở trước mặt Ngôn Mặc có thể nói là chẳng có chút sức quyến rũ nào , trên thể diện cũng có phần không nhịn được , nhưng vẫn không thuận theo , không bỏ qua lại hỏi lại lần nữa : “Rất nhanh thôi , ừm , chúng ta ăn ở gần đây đi , quán trước mặt thế nào?”
Gà nói với vịt .
Ngôn Mặc mặc kệ Nam Cung Nguyên còn đang “tận tình khuyên bảo” mình , đi đường vòng tiếp tục đi về phía trước.
“Tả Ngôn Mặc , ngay cả một bữa cơm cậu cũng không chịu ăn cùng tôi sao?”
Nam Cung Nguyên thấy Ngôn Mặc thờ ơ bỏ đi , thậm chí cả lời của cậu cũng không nghe hết , cuối cùng kích động , nhìn theo bóng lưng của cô tức giận hét lên một câu .
Ngôn Mặc cũng không vì lời cậu hét mà dừng bước lại .
“Này , Tả Ngôn Mặc !” Nam Cung Nguyên chưa từ bỏ ý định tiếp tục hét một tiếng .
Ngôn Mặc vẫn không quay đầu lại .
Nam Cung Nguyên đứng tại chỗ nửa ngày không có thay đổi vị trí một bước nào .
Cậu cảm thấy huyết áp của mình đăng tăng mạnh , tức giận , mất mát , không cam tâm , đủ loại cảm xúc tiêu cực như sóng biển đánh vào trái tim cậu . Lòng tự ái cùng sự tự tin của cậu từ trước đến nay chưa từng bị tổn thương , gió lạnh như điên cuồng trút lên trái tim cậu, còn cậu thì giống như chú chim đột nhiên bị gẫy cánh , rơi nhanh vào đáy vực sâu.
Bản thân đứng trong gió rét chờ cô khoảng bốn giờ , uống đã gió tây bắc , chỉ đổi lấy một câu trả lời lạnh nhạt của cô . Còn đánh cậu một cái tát . Từ nhỏ đến lớn , ngay cả cha mẹ cậu cũng không nỡ đánh cậu . Cô gái này chưa phân tốt xấu liền tát cậu một cái .
Tả Ngôn Mặc ơi Tả Ngôn Mặc , rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì ?