Bên ngoài là khoảng không gian tưng bừng nhộn nhịp , Ngôn Mặc ngồi một mình ở trong phòng học , lẳng lẽ nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ .
Milan Kundera từng nói : Nếu không đủ sức chịu đựng cuộc sống , vậy thì chạy trốn đi , chạy trốn có lẽ là để tìm kiếm , tìm kiếm một điểm tựa đủ sức gánh vác cuộc sống nặng nề này.
Mỗi người đều muốn trốn tránh một thứ gì đó , còn mình muốn trốn tránh không chỉ là một thứ . Nhưng tìm kiếm được rồi lại không thể hiểu hết. Giống như loài người không thể biết thiên đường có thật sự tồn tại hay không , cũng không biết trong thiên đường có gió hay không , càng không biết gió này có thể mang đến hi vọng hay không.
Sở dĩ tương lại được miêu tả tốt đẹp , đơn giản là vì nó mang theo một lớp màn che xinh đẹp , có ai biết dưới lớp màn che là khuôn mặt thiên sứ hay diện mạo của quỷ satan?
Tương lai ra sao , Ngôn Mặc không biết , cho nên không mong chờ ; sinh mệnh là nhẹ hay nặng , Ngôn Mặc cũng không biết , cho nên không buồn để ý . Chỉ cần có thể lặng lẽ sống , nhìn hoa tàn rồi hoa nở , chờ mặt trời ngả về phía tây , vậy là đủ rồi .
“Đây là một cây đàn tốt.”
Nam Cung Nguyên xuất hiện , phá vỡ thế giới yên lặng của Ngôn Mặc . Ngôn Mặc không khỏi nhíu mày , thầm thở dài , quay đầu nhìn thấy cậu một tay cầm hộp đàn , một tay đút túi quần đi đến trước mặt cô ngồi xuống.
“Buổi diễn rất thuận lợi , cho nên , trả lại cho cậu.”
Nam Cung Nguyên đưa đàn tới trước mặt Ngôn Mặc . Ngôn Mặc nhìn ngón tay thon dài của cậu , móng tay của cậu được cắt sửa rất sạch sẽ . Khi Ngôn Mặc quan sát một người thích nhất là nhìn ngón tay người đó , ngón tay sạch sẽ khiến Ngôn Mặc cảm thấy rất thoải mái , giống như đôi tay trước mắt này.
Ngôn Mặc không nhìn cây đàn violin , lặng lẽ gục xuống bàn , nhìn bầu trời tối dần ngoài cửa sổ , Ngôn mặc lẳng lặng nói với Nam Cung Nguyên : “Tặng cho cậu , nếu như cậu không chê.”
“Tặng mình?” Nam Cung Nguyên giật mình , chẳng lẽ đàn này không phải của người con trai kia ? “Đây là của cậu sao ? Cậu cũng chơi đàn violin?” Thật ra bản thân cậu cũng hoài nghi cô có học qua , nhưng nhìn phản ứng hai lần trước của cô dường như lại không giống vậy .
“Mình thuộc về nó , nhưng nó không thuộc về mình.”
Trong giọng nói của Ngôn mặc chứa chút gì đó thê lương lại bi ai . Cô ngồi thẳng lên , lần đầu tiên chủ động lấy cây đàn violin ra khỏi hộp , thật cẩn thận nâng nó lên , lại lật ngược nó lại , ở một ngóc nhỏ trên mặt sau của cây đàn , có một chữ “Mặc” nho nhỏ . Ngón tay Ngôn Mặc chạm nhẹ qua chữ kia , đó là sự ích kỷ của cô , cho dù không có được , lại vẫn muốn ép nó thuộc về mình . Nhưng hiện tại …
“So với việc để nó ở cạnh mình rồi mục nát , không bằng đưa cho người cần nó .
Huống chi mình cũng nên bồi thường.”
Ngôn Mặc đem cây đàn violin một lần nữa đưa tới tay Nam Cung Nguyên . Nam Cung Nguyên cầm lấy , nhìn chữ “Mặc” kia , nhìn lâu vào chữ này giống như nó tỏa ra một hào quang rực rỡ hấp dẫn ánh mắt của cậu , Nam Cung Nguyên cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ diệu , nhưng lại không rõ là gì . Quay đầu nhìn Ngôn Mặc , mái tóc dài gần như che đi ánh mắt của cô , còn thêm cặp kính thật to , tiếng nói lại cố ý giảm thấp xuống , điểm duy nhất khiến cô khác với ‘trinh tử’ là ở chỗ nước da đen sẫm kia , nhìn thấy nào cũng chỉ thấy tướng mạo này xấu xí .
Nhưng , ở khoảng cách gần như vậy nhìn xuống , Nam Cung Nguyên lại không cảm thấy mặt của cô tệ một chút nào . Không biết vì sao , cậu cảm thấy khi nhìn khuôn mặt này còn rất thoải mái.
“Cám ơn” Cậu ngẩng đầu , lộ ra một nụ cười chân thành , “Đúng rồi , tay cậu đã ổn chưa?”
Nhìn thấy cậu cười rộ lên vô ý lộ ra cái răng nanh , Ngôn mặc liền chuyển sang chuyện khác : “Ừm , biểu diễn còn chưa xong , tại sao cậu đã chạy ra ngoài?” “À , lớp chúng ta đã diễn xong rồi . Mình không có việc gì liền ra đây.” Nam Cung Nguyên cẩn thận cất đàn đi , giải thích nói.
Sau đó , hai người rơi vào yên lặng.
Trên sân thể dục tiếng âm nhạc rộn rã , tiếng mọi người vui vẻ liên tục truyền vào trong phòng học , Nam Cung Nguyên muốn tìm một đề tài , lại bị Ngôn Mặc đoạt trước.
“Vậy , tôi đi trước.”
Không muốn ở gần một nhân vật nguy hiểm thế này , Ngôn Mặc vẫn quyết định đi trước.
“Hả ? Chờ chút , mình cũng muốn đi . Đi cùng nhau chứ?”
Nam Cung Nguyên vội vàng đứng dậy , không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra .
“Không cần , tạm biệt.” Quyết đoán cự tuyệt .
“Khoan đã , có chuyện này,” Ngôn Mặc dừng bước quay lại nhìn Nam Cung Nguyên , Nam Cung Nguyên hạ mi mắt xuống , suy nghĩ lựa từ để nói “Mấy ngày trước tâm tình mình không tốt lắm , cho nên mình không phải cố tình.”
Không phải cố tình ,vậy tức là có ý ? Ngôn Mặc không nói gì liền đi .
Cô không đáp lại.
Nam Cung Nguyên cảm thấy mất mát trong lòng , chát chát , có cảm giác vô lực giống như rơi từ trên không xuống . Mình thật sự là quá đáng như vậy sao ? Không phải như vậy mà. Nam Cung Nguyên chán nản vò đầu , quên đi , sau này hẵng nói . Nam Cung Nguyên ôm hộp đàn , đi về hướng sân thể dục .
Vào buổi tối đương nhiên là Ngôn Mặc ở lại quán bar Trong khoảng thời gian này , việc buôn bán của quán bar đã gấp hai lần , hôm nay lại càng kín chỗ . Cha đã bận rộn đến mức choáng váng đầu óc . Đại mập và Tiểu còi ở quần bar đã sớm làm rượu đến mềm tay , mà không khí của bar luôn cực high , nhưng để phòng ngừa có người náo loạn , mọi người vẫn vô cùng cẩn thận chào hỏi khách khứa.
Bình thường mỗi đêm Ngôn Mặc chỉ lên diễn bốn lần , hát bốn bài hát . Nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt hôm nay , Ngôn Mặc hiếm thấy lại hát cả buổi , cho đến khi mọi người cuồng hoan qua 0 giờ , Bạch Đạo kiên quyết yêu cầu đưa Ngôn Mặc về nhà , Ngôn Mặc lúc này mới chuẩn bị rời khỏi chốn ăn chơi , quán bar ồn ào tiếng người.
Lúc gần đi Cha đưa cho Ngôn Mặc một bao tiền thưởng nói là tiền mừng năm mới , đại cát đại lợi .
Ngôn Mặc không từ chối , cười nói tiếng cám ơn .
Nhiệt độ rạng sáng mùa đồng thật sự khiến cho người ta không chịu đựng nổi , Ngôn Mặc thu người trong lớp áo đông đi trên đầu đường rét lạnh , Bạch Đạm uống rượu , không thể lái xe , mà Ngôn Mặc cũng không muốn ngồi xe , cho nên hai người liền sóng vai chậm rãi đi trên đường .
“Nhóc con , hôm nay tâm tình thật tốt ” Bạch Đạm nhìn người bên cạnh siết chặt áo gió , hai má bởi vì gió lạnh trước mặt mà trở nên ửng đỏ , Ngôn Mặc ở dưới ánh trăng càng trở nên xinh đẹp hơn , đẹp đến động lòng người.
Ngôn Mặc chuyên chú đá hòn đá dưới chân , chậm chạp hỏi ngược lại : “Tại sao lại nói vậy?”
Bởi vì hôm nay cô hát vô cùng tập trung , bởi vì hôm nay cô hát cả buổi , bởi vì hôm nay cô nở nụ cười rất nhiều lần.
“Cảm giác chăng” Ngôn Mặc lắc đầu , ngửa ngày sau lại gật đầu , sau đó đột nhiên dừng lại nhìn Bạch Đạm , vô cùng nghiêm túc nói : “Anh , anh biết không , thật ra chỉ cần bỏ được chấp nhất , sẽ trở nên rất nhẹ nhõm”
“Oh , Vậy em buông bỏ rồi sao?”
Ngôn mặc nhìn thấy Bạch Đạm cong mắt phượng mỉm cười nói : “Ít nhất em đã đi bước đầu tiên rồi.”
Bạch Đạm vươn tay bọc lấy tay Ngôn Mặc ở trong tay mình , tay cô đã lạnh như băng , nhưng cô vẫn bướng bỉnh giống như một đứa trẻ không thích đeo găng tay .
Há miệng thổi hơi , cẩn thận giúp Ngôn Mặc xoa xoa bàn tay đã lạnh cóng , Bạch Đạm nói tiếp ; “Trong mắt của anh , mặc dù thay đổi hay buông bỏ đều rất khó khăn, nhưng anh vẫn muốn thử.”
Độ ấm trên tay dần dần truyền đến , có cảm giác ấm áp .
Ngôn Mặc nắm tay để vào trong túi áo giữ ấm đột nhiên chạy nhanh về phía trước mấy bước , sau đó xoay người lớn tiếng nói với Bạch Đạm cách đó không xa ;
“Anh,em biết rồi”
Bạch Đạm mỉm cười nhìn Ngôn Mặc , trong mắt tràn ngập yêu thương.
Rạng sáng ngày đầu tiên của năm mới , Ngôn Mặc và Bạch Đạm hai người một câu nói một câu đáp , khi thì phát ra tiếng cười vang . Trên đường người đi không nhiều lắm , nhưng phần lớn đều là có nụ cười trên mặt , tâm tình vui vẻ không cần nói cũng hiểu .
Một năm mới đã đến .
Lúc Ngôn Mặc về đến nhà , trong phòng tối đen , mẹ chắc đã đi ngủ rồi. Ngôn Mặc nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa thật kỹ , cởi giày đi vào nhà.
Đột nhiên , đèn bật sáng trưng .
“Con nhỏ chết tiết kia , mày còn biết về hả ? Bây giờ đã mấy giờ rồi ? Mày muốn chết có phải không?” Mẹ cô hung ác xông tới cho Ngôn Mặc một cái tát , miệng Ngôn Mặc lập tức ngập mùi máu tươi .
“Mày ở bên ngoài chơi đùa đến điên rồi đúng không , ngay cả điện thoại cũng không gọi về , mày có còn coi đây là nhà nữa không hả?” Mẹ một tay nắm chặt tóc Ngôn Mặc kéo đi kéo lại , tay kia thì không ngừng đánh lên người Ngôn Mặc .
Rõ ràng là chính bà không quan tâm tôi , tôi làm thêm cũng không phải ngày một ngày hai , đêm nào cũng thật muộn mới về , chẳng qua đêm nay chỉ về muộn hơn một chút mà thôi .
Ngôn Mặc cắn chặt răng , không lên tiếng . Mỗi lần tâm tình mẹ không có chỗ phát tiết nàng đều khó tránh khỏi bị đánh một chút , chắc ngày hôm nay lại bị cái gì kích thích rồi . Nhưng mỗi lần như vậy Ngôn Mặc đều không đánh lại , cũng không cãi lại , để mặc bà đánh , bà đánh mệt tự nhiên sẽ ngừng .
“Mày nhớ kỹ cho tao , sau này ngoan ngoãn một chút ,đừng có suốt ngày sống vất vưởng ở bên ngoài , có trời mới biết mày đã làm những gì rồi.”
Mẹ cô thở phì phò dừng tay lại , dường như phát tiết đã thoải mái hơn rất nhiều , bà cũng mệt rồi , giáo huấn cô xong liền quay trở về phòng ngủ.
Chờ sau khi cửa phòng ngủ của mẹ đóng lại , Ngôn Mặc mới từ trên ghế sofa , đi vào phòng tắm .
Nhìn vào gương , hoàn hảo , trên mặt không có bị thương , trên cổ có thể dùng khăn quàng che khuất , nhưng trên người nhất định lại có thêm rất nhiều dấu vết , cũng may bây giờ là mùa đông , mặc nhiều quần áo , có thể che lại. Có đôi lúc , thói quen thật sự là một thứ đáng sợ . Khi một người đã có thói quen với cuộc sống hay một chuyện hoặc một người nào đó , thì kể cả khi họ có tiếp tục khác thường hơn nữa cũng có thể chấp nhận , để mặt mà nhìn , chẳng qua cũng chỉ là một chuyện bình thường , giống như chuyện vừa rồi . Ngôn Mặc không có khuynh hướng chịu hành hạ , nhưng đã thành thói quen .
Mẹ không thích mình , từ nhỏ Ngôn Mặc đã biết . Nhưng để hỏi vì sao thì cô không biết . Người cho cô sinh mệnh lại chán ghét cô , điều này khi cô mới biết nhận thức còn có thể đau khổ khóc một mình , nhưng hiện tại , cô đã lạnh nhạt từ lâu rồi .
Vừa nhìn đã thấy xanh xao vàng vọt , muốn khó coi bao nhiều thì có bấy nhiêu khó coi .
Ngôn Mặc nghĩ : chống được hết học kỳ là có thể lấy hơi .
Cũng may , bước chân của thời gian luôn vội vàng đi qua trong lòng mọi người .
Kỳ thi cuối kỳ mọi người nóng lòng chờ đợi lại vừa sợ hãi đến trong âu lo , qua đi không tiếng động .
Khoảng khắc đi ra khỏi vườn trường , ánh sáng rực rỡ vào đông dường như trở nên đặc biệt chói mắt , một đám học sinh kết bè kết đội lao ra khỏi cổng trường , giống như chạy trốn tiến về phía chợ trung tâm .
Sau đó , kỳ nghỉ đông không có gì lộng lẫy đẹp đẽ vào sân , bình thản bắt đầu .
Ngôn Mặc không được may mắn như mấy người Tiểu Nhã , cô còn phải cố gắng kiếm được học phí học kỳ mới , mẹ chắc chắn sẽ không trả giúp cô . Ngôn Mặc hiện tại ngoài hát ở quán bar buổi tối ra , ban ngày còn làm công ở một quán cafe mà cha giúp cô giới thiệu . Bởi vì là nhân viên bán thời gian nên đãi ngộ không bằng nhân viên chính thức của cửa hàng , có điều cũng không tồi , nhất là ở môi trường rất lịch sự tao nhã này , vừa mở cửa là có thể ngửi được hương cafe đặm đà.
Thời gian nghỉ đông rất ngắn ngủi , cho nên , mỗi ngày Ngôn Mặc đều rất bận rộn .
Hoàn toàn không có thời gian đồng ý với lời mời đi chơi của Tiểu Nhã và Yên Nhiên , Nhiệm vụ mỗi ngày của cô chính là chiến đấu .
Giống như hiện tại , hết sức tập trung sửa sổ sách , không thể có chút sai lầm .
Hương thơm cafe nồng đậm trong tiệm , tiếng piano chậm rãi , hơi gió ấm áp thổi ra từ điều hòa , tiếng những cặp tình nhân nói chuyện , tất cả đều có vẻ yên bình thoải mãi .
“Leng keng”
Tiếng chuông của cửa tiệm vang lên , báo có khách hàng đến .
“Ngôn Mặc , bàn số 6 . Tôi bận không qua được , em đi dùm đi.”
“Vâng , cửa hàng trưởng.”
Ngôn Mặc nhanh chóng đặt sổ sách xuống , đi đến bàn số 6 , tuy nhiên ngay khi Ngôn Mặc nhìn thấy khách hàng ngồi ở đó thì không khỏi chần chờ nửa nhịp .
Nam Cung Nguyên cùng một nữ sinh rất được đang ngồi ở đằng kia .