• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng người rộn rã trước cửa tướng quân phủ, nhạc hỉ tận trời, mười phần náo nhiệt vui mừng. Nhưng lúc này ở hậu đường, lại toàn mây đen mù sương, đám nha hoàn gia đinh quỳ đầy đất nơm nớp lo sợ, Bạch tướng quân vung vẩy cây roi dài kia, râu thiếu điều dựng ngược lên trời.

Bạch phu nhân mặc trang phục lộng lẫy lau nước mắt, hoang mang lo sợ.

Một tiếng roi vang lên, bọn hạ nhân đang quỳ trên đất thoáng rùng mình.

“Ai đã giúp nghiệt súc kia chạy trốn? Nói! Rốt cuộc nó đi đâu!” Bạch Tuân quất một roi lên mặt đất, gầm lên.

Bọn nha hoàn cúi đầu, sợ hãi đến phát run, nhưng không ai mở miệng.

“Được lắm! Ngày thường ta dung túng các ngươi, vậy mà các ngươi giúp đỡ nghiệt súc kia gây đại họa như vậy, không nói? Người đâu, lôi xuống hết cho ta, đánh tới khi nào nói mới thôi!”

Bạch Tuân lửa giận ngút trời, ngay cả năm đó hai tỷ muội Bạch Hi, Bạch Thước lạc đường cũng chưa từng trừng phạt hạ nhân nặng như vậy.

“Lão gia.” Quản gia Bạch Lỗi ngập ngừng: “Họ đều là người trong viện tiểu thư, nếu chịu không nổi hình……”

“Hạ nhân bất trung, ngại gì đánh chết!”

Thanh âm lãnh khốc của Bạch Tuân vang lên, đám nha hoàn và gia đinh đang quỳ thế mới biết Bạch Tuân thật sự giận dữ, kinh hãi đến mức vội vàng dập đầu xin tha.

“Tướng quân bớt giận, tướng quân khai ân, chúng ta thật sự không biết nhị tiểu thư đi đâu? Chúng ta thật sự không biết mà!”

Tiếng cầu xin vang lên ở nội đường hết đợt này đến đợt khác, Bạch phu nhân nhìn mà không đành lòng, vội vàng đứng dậy kéo tay áo Bạch Tuân.

“Lão gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Thước Nhi, sao có thể đổ máu giết người?”

“Phu nhân, chính là bởi vì ngày thường nàng sủng ái nghiệt súc này quá! Đợi khi nào tìm được nghiệt súc kia, ta một roi đánh chết nó còn tốt hơn nó bị bệ hạ xử tử, làm mất hết mặt mũi Bạch gia ta! Đây là hôn ước bình thường sao? Đây chính là do thiên tử tứ hôn, nó bỏ trốn, để tướng phủ chỗ nào?! Để Hi Nhi ở chỗ nào!”

Trưởng nữ Bạch Hi của Bạch Tuân một năm trước đã gả vào Đông Cung, cùng Thái Tử cầm sắt hòa minh*, cực kỳ được thiên tử coi trọng.

Cầm sắt hòa minh*: phép ẩn dụ chỉ tình yêu và sự hòa hợp của đôi vợ chồng. Cre: baikebaidu.

Bạch phu nhân thương xót con gái út, lại nghe được Bạch Thước đào hôn sẽ liên lụy trưởng nữ, hai mắt tối sầm ngã trên mặt đất.

“Phu nhân! Phu nhân!” Bạch phu nhân vừa ngã, Bạch tướng quân liền rối loạn, quả thực chân tay luống cuống, vội vàng nâng Bạch phu nhân dậy đưa lên ghế ngồi.

“Mẹ!” Thanh âm điềm đạm tao nhã đột nhiên vang lên từ ngoại đường, Thái Tử Phi Bạch Hi vọt vào hậu đường, thấy Bạch phu nhân té xỉu, vội vàng tiến lên nắm tay Bạch phu nhân.

Thấy Bạch Hi xuất hiện, trong nội đường ngoại trừ phu thê Bạch Tuân, mọi người nhất tề quỳ xuống.

“Tham kiến Thái Tử Phi nương nương!”

Vừa thấy Bạch Hi, nước mắt Bạch phu nhân càng rơi dữ dội: “Hi Nhi, Thước Nhi nó, nó……”

“Ta biết rồi, mẹ đừng lo lắng, A Thước sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Bạch Hi vỗ về tay Bạch phu nhân, trấn an bà, thay đổi bộ dạng ngày thường hiền lương dịu dàng, nàng nghiêm khắc nhìn bọn nha hoàn trên mặt đất.

“Các ngươi đều là người đi theo nhị tiểu thư cùng nhau lớn lên, bổn cung biết các ngươi ngày thường có tình cảm thâm hậu với nhị tiểu thư, kẻ giúp nó đào hôn hôm nay, chết không đủ đền tội, nhưng chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn nhị tiểu thư chết sao?”

Trong đám nha hoàn, thị nữ mặc váy hồng đào Đào Hoa đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi mà nhìn Bạch Hi.

Bạch hi híp mắt nhìn về phía nàng: “Hôn ước của nhị tiểu thư là do bệ hạ ban tặng, cho dù hôm nay chạy thoát, nó có thể trốn cả đời hay không? Nếu nó quay về thì còn mạng để sống, nếu thật sự đào hôn, cả tướng quân phủ và bổn cung cũng không bảo vệ được nó!”

Bạch Hi đi đến bên cạnh Đào Hoa, lẳng lặng nhìn xuống nàng: “Sống chết của A Thước, chỉ trong ý niệm của ngươi.”

“Đại tiểu thư, người cứu nhị tiểu thư đi! Nàng, nàng rời khỏi kinh thành rồi!” Đào Hoa nắm chặt làn váy Bạch Hi, hoảng loạn mà hối hận.

Bạch Hi kéo Đào Hoa: “Nó làm sao ra phủ?”

“Nhị tiểu thư thay y phục nô tỳ, hôm qua nửa đêm lặng lẽ ra phủ, nhị tiểu thư phân phó cho chúng ta, lệnh Lãnh Trúc ở trong phòng giả thành nàng, kéo...kéo dài canh giờ. Nhị tiểu thư còn nói, bây giờ nàng đi rồi, sẽ không trở lại nữa, kêu lão gia và phu nhân báo bệnh phát tang với Trọng gia, bệ hạ nhất định sẽ không giáng tội phủ nhà ta.”

Bạch Hi quả thực bị Bạch Thước chọc tức đến bùng nổ: “Đến tột cùng nó đã đi đâu?!”

“Tiểu thư nói...nói nàng đi tìm thần tiên.”

Nghe Đào Hoa ấp úng nói, hai lão nhân Bạch gia và Bạch Hi thiếu chút nữa tắt thở, tiểu tổ tông tổn thọ kia đã làm loạn mấy năm nay rồi, sắp đến ngày thành thân cũng chưa từ bỏ suy nghĩ ngu xuẩn đi tìm thần tu tiên này.

“Sao cái tật xấu suốt ngày thần thần thiết thiết kia vẫn không đổi được vậy, trên đời này làm gì có thần tiên a!” Bạch phu nhân vừa giận vừa bất đắc dĩ, vừa vỗ về Bạch tướng quân, còn nước mắt cứ chả ròng ròng.

“Cái thứ khốn nạn này, vẫn không đổi tật xấu!”

Bạch Hi lại đột nhiên trầm mặc, nàng nhìn về phía Đào Hoa: “Lần này nó lại đi đâu tìm thần tiên……”

“Nhị tiểu thư không nói……” Đào Hoa vẻ mặt khóc tang, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Tiểu thư nói nàng muốn đi Đông Hải hải ngoại tìm tiên……”

“Đông Hải? Phía đông!” Ánh mắt Bạch Hi và Bạch Tuân cùng sáng lên, đồng thời đoán được phương hướng Bạch Thước đào tẩu.

“Bạch Lỗi!” Bạch Tuân hô to một tiếng: “Chuẩn bị ngựa!”

“Phụ thân!” Bạch Hi gọi Bạch Tuân lại, nhìn về phía ngoại đường, tiếng nhạc hỉ càng tấu càng gần.

Bạch Hi lắc đầu: “Đội đón dâu của Trọng phủ sắp tới rồi, người không thể đi.”

Bạch Tuân dừng chân, phẩy tay áo thật mạnh, chỉ vào Bạch Lỗi: “Ngươi lập tức mang theo hộ vệ trong phủ truy về phía đông, nó mới đi hồi đêm qua, với khả năng cước bộ của nó, còn chưa tới Duy thành, nhất định phải mang nó về trước khi nó đến Duy thành!”

“Rõ, lão gia!” Bạch Lỗi đã đi theo Bạch Tuân từ lúc còn trong quân đội, ra lệnh liền hành động, một câu lắm lời cũng không, xoay người định đi, lại bị Bạch Hi ngăn cản.

“Không thể.” Bạch Hi nhìn về phía Bạch Tuân: “Phụ thân, tướng quân phủ từ trước đến nay bảo vệ xung quanh kinh đô, hôm nay phủ chúng ta có hỉ sự lớn như vậy, nếu Bạch Lỗi rời kinh, tất sẽ kinh động bệ hạ.”

Tiếng nhạc hỉ càng ngày càng gần, pháo nổ giòn giã, lập tức đánh vào trong lòng Bạch lão tướng quân, nhớ tới giao tình nhiều năm giữa trên dưới cả Bạch gia và Trọng Tương, hắn nhất thời hận không thể đánh nát thây con nhãi Bạch Thước.

“Đội đón dâu của Trọng gia đã tới cửa rồi, tìm lại không thể tìm! Giờ ta đi đâu kiếm nữ nhi đền cho tiểu tử Trọng Chiêu kia đây!” Bạch Tuân đi qua đi lại, nhíu mày.

“Phụ thân đừng nóng vội, hiện giờ Bạch gia nguy cấp, chỉ có một người có thể giúp chúng ta.”

“Ai?” Bước chân Bạch Tuân chợt ngừng.

“Trọng Chiêu.” Bạch hi vững vàng mở miệng.

Bạch Tuân sửng sốt.

Trên con đường nhỏ quanh co uốn lượn trăm dặm ngoài kinh thành, tiếng lục lạc thanh thúy vang lên chợt xa chợt gần.

“Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền á, ca ca ta trên bờ nga~, ân ân ái ái thong thả đong đưa dây kéo thuyền……” Một thiếu niên áo vải ngậm cọng cỏ dại, nằm trên xe lừa thích chí mà ngâm nga dân ca.

Lừa con đột nhiên “Phì phì” mũi, ngừng lại. Thiếu niên vừa mở mắt, thấy lừa quay đầu: “Phụt phụt” thở hổn hển, đôi mắt lừa trừng to tròn trịa.

Nói ra cũng kỳ quái, Bạch Thước vẫn chưa tu thành tiên, lại chính là từ trong mắt con lừa này nhìn ra câu: “Mẹ nó ta không muốn đi nữa, lão tử vừa đói vừa mệt đây”.

Con lừa là bị Bạch Thước dùng hai nải chuối dụ ra từ một túp lều tranh trong kinh thành chứ không phải huynh đệ uống máu ăn thề đáng tin gì, nhìn con lừa muốn bỏ gánh, Bạch Thước vội vàng trưng ra gương mặt tươi cười.

“Lừa ca, qua sơn đạo này, chỉ cần đi mười dặm nữa chúng ta liền đến Duy thành, ta bảo đảm vừa đến Duy thành liền tìm khách điếm tốt nhất cho ngài nghỉ ngơi! Còn mua cho ngài mười cân cỏ khô?” Bạch Thước lấy lòng sờ sờ mông lừa: “Ngài thấy thế nào?”

Lừa con lắc lắc cái đuôi, căn bản không hứng thú, quay đầu muốn trở về.

Bạch Thước tức khắc nóng nảy, dựng thẳng một ngón tay lên: “Tặng thêm một em gái non ngọt tươi ngon!”

Con lừa dừng lại, hồ nghi nhìn Bạch Thước.

“Thật sự không lừa ngươi! Lừa ngươi là chó!” Bạch Thước chỉ trời thề thốt.

Lừa con vừa lòng hừ một cái, vừa hăng hái quay đầu chuẩn bị đi Duy thành, chân đột nhiên dừng lại, nó gắt gao nhìn chằm chằm đống đất đá cách đó năm thước.

“Đại ca, huynh nói tiểu tử này có phải chỗ này có vấn đề? Súc sinh còn có thể nghe hiểu tiếng người?”

Sau đống đất có năm sáu người đang ẩn nấp, khuôn mặt dũng mãnh, tay cầm đao rìu, nhìn một cái liền biết là sơn phỉ. Lúc này hán tử nhỏ gầy nhìn một người một lừa cách đó không xa, tặc lưỡi hỏi, hắn tên Ngô Dụng, là Nhị đương gia của sơn trại.

“Có lẽ vậy, cứ mặc kệ! Ngốc càng tốt, cướp lừa về, nói chuyện đàng hoàng coi!” Kẻ cầm đầu sơn phỉ mặt chữ điền, tên Trương Triều, vẻ mặt hung ác.

“Đại ca, hình như con lừa kia đang nhìn chúng ta, huynh nói xem có phải nó đã phát hiện ra chúng ta?” Vẻ mặt Ngô Dụng đột nhiên bất ngờ, biểu cảm như gặp quỷ.

“Nói bậy gì đó! Một con súc sinh sao có thể……” Trương Triều cả giận mắng, ngẩng đầu ngóng đường nhỏ, đâm vào một đôi mắt lừa to bự, thủ lĩnh sơn phỉ xưa nay tàn nhẫn độc ác đáy lòng run lên, lại có chút chột dạ.

“Con lừa thúi đó, chẳng lẽ là yêu...yêu quái……?” Ngô Dụng lắp bắp.

Ngay lập tức, đám sơn phỉ trở nên rụt rè, bọn họ nhìn thấy con lừa kia chớp mắt, vẻ mặt hoảng sợ lui ra phía sau, ngay cả móng lừa cũng run lẩy bẩy.

Không quan tâm có phải yêu quái hay không, súc sinh này sợ bọn họ a! Đám sơn phỉ tức khắc hào hùng vạn trượng, Trương Triều vung chiếc rìu to tướng lên, chỉ vào một người một lừa: “Lên! Bắt lấy tiểu tử kia!”

Con lừa trừng mắt thực ra cũng chỉ trong thoáng chốc, nguyên nhân lừa con ngừng chân rất có thể vì Bạch Thước vô vị nhìn lục lâm sơn phỉ từ trên trời giáng xuống, hoa mắt choáng váng.

Không phải chứ, nàng mới chạy ra từ cái nhà giam trong kinh thành kia, một lòng lao tới tiên sơn cầu tiên, sao lại còn gặp sơn phỉ? Trị an của Đại Tĩnh thật sự không đáng tin cậy như vậy sao?

“Đi đi đi! Đi mau!” Bạch Thước vội vàng quay đầu lừa, dùng sức quất roi, xoay người liền chạy.

Con lừa còn đợi nàng đuổi sao, vừa thấy mạng lừa khó giữ đã chạy trốn còn nhanh hơn ngựa.

“Dám chạy! Bắt lấy hắn!” Ngô Dụng thấy một lừa một người quay đầu bỏ chạy, hét lên một tiếng, chúng phỉ giơ rìu truy sát.

Trên sơn đạo tức khắc bụi đất mịt mù, mắt thấy chúng phỉ càng đuổi càng gần, cái rìu kia chắc chắn chém ngay mông chính mình, bốn vó lừa con đột ngột dừng lại, phanh gấp một cái, thế mà quay đầu hùng hổ xông về hướng chúng phỉ.

Một đám sơn phỉ bị hành động của con lừa này làm sửng sốt, cũng sững sờ giơ rìu đứng ngây tại chỗ.

“Đại ca, con lừa này muốn làm gì?” Bị một cái đầu lừa nhìn chằm chằm, bình sinh đời này của Trương Triều cũng là lần đầu tiên, khẩn trương nắm chặt rìu, chọc chọc Ngô Dũng.

“Sao lão tử biết được, chẳng lẽ tiểu tử này là cao thủ?” Ngô Dũng gồng hai tay.

“Lừa chết tiệt, ngươi làm cái gì vậy! Chạy mau a!” Bạch Thước gấp đến độ vẻ mặt trắng bệch, nép sát lỗ tai lừa liều mạng thúc giục.

Con lừa lại hoàn toàn mặc kệ Bạch Thước nói cái gì, chân sau không ngừng bới đất, đôi mắt lừa trừng đến cực to, lỗ mũi rít gào xả khí, Bạch Thước đầu đầy vạch đen cảm động: “Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn một thân lừa đấu với chúng phỉ? Không thể ngờ được ngươi lại là một con lừa dũng cảm a a a a a a……”

Bạch Thước còn chưa khen ngợi xong thì đột nhiên con lừa cúi đầu nghiêng về phía trước, thân lừa cong lại, móng trước bám đất, dùng hết toàn lực hất Bạch Thước trên lưng văng ra ngoài.

“Bình bịch” một tiếng, Bạch Thước xui xẻo như chó gặm phân té ngã thật mạnh trên đất, con lừa không ngừng nghỉ chút nào, lập tức quay đầu, một thân nhẹ nhàng bay nhanh chạy đi.

Trên sơn đạo, tiếng vó lừa chạm đất vô cùng rõ ràng, dù cách thật xa, Bạch Thước cũng có thể nghe được con lừa kia vui sướng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Đến cả hô đau Bạch Thước cũng quên mất, ngơ ngác nhìn tàn ảnh đầu lừa kia, nếu ký ức của nàng không có vấn đề, vừa rồi, nàng bị một con súc sinh có chỉ số thông minh lấn lướt?

Một chiếc rìu to tướng gác trên cổ, Bạch Thước chậm chạp quay đầu lại, đón nhận một gương mặt có cùng biểu cảm khó tả.

“Huynh đệ, ngươi nuôi lừa thành tinh a!”

Bạch Thước chua xót chép miệng, còn chưa kịp giải thích gì đó, rìu kia đánh xuống một cái, nện lên đầu nàng.

Đột nhiên cơn đau nhức đánh úp lại, Bạch Thước theo tiếng đập ngã xuống đất.

Mẹ nó, chờ lão tử thành tiên, nhất định phải ăn sạch lừa khắp thiên hạ!

Trong bóng đêm, Bạch Thước đưa ra lời thề thành tiên đầu tiên.

Trong kinh thành, phủ tướng quân, tiếng nhạc hỉ chưa dứt.

Một thân tân lang thiếu niên vui mừng đứng trước mặt Bạch Tuân đầy vẻ hổ thẹn, mi tâm tuy uể oải, lại không chút nào tức giận.

“Bá phụ yên tâm, ta nhất định sẽ mang Thước Nhi bình bình an an trở về.”

Trọng Chiêu quay đầu đi ngay, mới vừa đi qua hành lang gấp khúc, liền thấy Thái Tử Phi Bạch Hi đứng cạnh cửa nhỏ chờ hắn.

“Bái kiến Thái Tử Phi điện hạ.”

Bạch Hi giơ tay: “A Chiêu, Thước Nhi nó……”

“Điện hạ không cần lo lắng, ta đã nhờ bá phụ suốt đêm trình tấu chương vào cung, nói Thước Nhi đột phát bệnh, thỉnh bệ hạ chấp thuận kéo dài thời hạn hôn kỳ ba tháng. Bên phụ thân ta, ta cũng sẽ giải thích thỏa đáng cho ông ấy.”

Bạch Hi nhẹ nhàng thở ra: “Làm khó huynh rồi, người của tướng quân phủ không thể ra khỏi kinh thành, chỉ có thể làm phiền huynh mang nha đầu kia về.”

Trọng Chiêu gật đầu: “Điện hạ nặng lời rồi, Thước Nhi là thê tử chưa qua cửa của ta, ta sẽ tự mình bảo hộ nàng bình an. Trọng Chiêu cáo lui.”

Trọng Chiêu xoay người muốn đi, Bạch Hi lại đột nhiên mở miệng.

“A Chiêu, huynh biết tính cách của nó, lòng nó có chấp niệm, cho dù chấp niệm kia là cái gì, cũng không thích hợp làm dâu tướng phủ, sao huynh không nhân cơ hội này……”

“Điện hạ.” Thiếu niên réo rắt cắt lời Bạch Hi, Trọng Chiêu quay đầu lại, đôi mắt minh mẫn mà thông thấu: “Về sau nàng muốn làm cái gì, đều do nàng quyết, nàng thích làm thần tiên, về sau ta liền cùng nàng tìm tiên học đạo, cùng lắm không làm công tử tướng phủ là được.”

Thiếu niên cười cười, xoay người liền đi, áo đỏ tuấn tú, tràn đầy khí phách thiếu niên cùng tràn đầy ái mộ.

Bạch Hi thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào.

Ổ thổ phỉ sau núi Duy thành, ngoài sảnh toàn là to mồm ăn thịt, to mồm uống rượu, thét to không ngừng.

Khoảng không đen nhánh trong phòng bếp, Bạch Thước xoa đầu mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Đây là chỗ quỷ quái gì, đầu đau quá……” Bạch Thước vừa xoa xoa trán, vừa duỗi tay sờ tới sờ lui trong khoảng không đen nhánh.

Bỗng nhiên, tay nàng dừng lại, đó là một thứ thập phần mềm mại, giống……mặt người?

Đáy lòng Bạch Thước run như cầy sấy, cứng đờ quay đầu lại, dưới ánh trăng, nàng trông thấy một khuôn mặt.

Tác giả có lời muốn nói

Kinh hỉ không, bất ngờ không?

____________________________________________________________________________________________________

Chương 12

“Sao lại thế này, sao ta vẫn luôn quẩn quanh một chỗ?”

Sắc mặt Bạch Thước trắng lên, trong rừng, từng trận âm phong quét qua, trong lòng tức khắc run như cầy sấy:

“Lẽ...lẽ nào có quỷ?”

Thứ Sáu gặp lại quỷ thần 😂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK