Mười người đang đứng trước mặt nàng đều mặc y phục màu lam, mang lam kiếm, tay áo thêu phù vân, người dẫn đầu khuôn mặt sắc bén, mày kiếm mắt sáng, trên chuôi kiếm khắc một đám mây, tiên khí bức người.
Bạch Thước nuốt một ngụm nước miếng, im bặt, mười vị tiên quân này là hào môn Tiên giới a.
Y phục xanh lam, lam kiếm, môn huy phù vân, là người của Vân Tiêu sơn. Chẳng lẽ……hắn là Vân Tiêu sơn Nam Vãn?
Không đúng a, không phải bây giờ con cháu tiên môn đều đến dị thành rồi hay sao, nếu tính thời gian thì ngày mai chính là ngày đóng cổng thành, sao bọn họ vẫn còn lượn quanh Nam Hải?
Bạch Thước như lạc vào cõi thần tiên phía chân trời, người kia hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp, lạnh lùng nói: “Tính chuẩn không?”
“Chuẩn chuẩn chuẩn!” Bạch Thước lấy lại tinh thần, thấy cả con phố đều tò mò nhìn sang bên này, nàng nhỏ giọng hỏi: “Không biết quân thượng muốn tính cái gì?”
Lúc Bạch Thước đánh giá Nam Vãn thì Nam Vãn cũng đang nhìn chằm chằm Bạch Thước mặc áo vải rách nát với chòm râu run run.
Đoán mệnh sư do Thuận Phong các đề cử là người như vậy sao?
Vân Tiêu đệ tử phía sau hắn hiển nhiên cũng cảm thấy Bạch Thước không đáng tin cậy, thấp giọng nói: “Sư huynh, thầy bói giả danh lừa bịp không ít, ta thấy hắn không giống như biết suy đoán bói toán.”
Nam Vãn nhíu mày, vừa định nói gì đó, Bạch Thước đã phe phẩy quạt hương bồ nát mở miệng: “Các hạ đã nhập môn được trăm năm, sinh ra trong thi thư thế gia ở Giang Nam của Nhân gian, có một huynh một tỷ, cha bệnh chết từ thời trai tráng, mẹ vui vẻ an khang từ thế trong sự phụng dưỡng của con cái.” Bạch Thước nâng mắt nhìn đệ tử kia: “Có đúng không?”
Đệ tử kia biến sắc, Nam Vãn liếc mắt nhìn sư đệ liền hiểu rõ. Quá khứ sâu xa từ trăm năm trước bị đạo sĩ thúi này tính không sai chút nào, xem ra là có bản lĩnh thật.
Tuy thái độ ngoài mặt của Bạch Thước ổn trọng, nhưng bàn tay phía sau nàng đang lung lay mà chuyển mai rùa, run bần bật, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt hai người xong mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đúng thật là nhặt được bảo vật, ngay cả mệnh số của tiên nhân mà ve chai của lão quy cũng tính được!
Rầm một tiếng, một túi Càn Khôn tinh xảo nằm trên sạp nhỏ của Bạch Thước, thiếu chút nữa đã làm thủng một lỗ trên cái sạp lung lay sắp đổ. Miệng túi hở ra một góc, Bạch Thước vừa lú đầu nhìn, quả thực kim quang lộng lẫy!
Má ơi, ít nhất ba mươi viên linh châu! Hào phóng quá!
“Đạo trưởng hảo bản lĩnh, chỉ cần đạo trưởng làm giúp ta một chuyện, đây chỉ là tiền cọc.”
Chỉ là tiền cọc? Hai mắt Bạch Thước tức khắc phát sáng, vươn tay sờ túi Càn Khôn như đang vuốt ve mệnh căn tử*, trên mặt chất đầy ý cười: “Không biết tiểu đạo có thể giúp quân thượng làm gì, quân thượng cứ việc nói……”
Mệnh căn tử*: thứ quan trọng/quý giá nhất đối với một người. Cre: baikebaidu.
“Tìm đồ. Cần đạo trưởng đi xa, kỳ hạn ba ngày.” Nam Vãn lời ít ý nhiều, tay Bạch Thước khựng lại, tức khắc hiểu tên thủ đồ Vân Tiêu này tìm nàng làm cái gì.
Dị thành phong ấn linh lực tiên yêu, lại bị dị nhân cản trở, tìm tâm ngô đồng khác nào mò kim đáy biển, hắn đang muốn dựa vào bói toán để đoạt!
Đại phái tiên môn, việc trọng đại của tam giới, sao có thể gian lận như thế? Hắn không sợ bị trưởng lão các tiên môn phát hiện?
Đúng rồi, tỷ thí lần này chỉ nói trong vòng ba ngày phải tìm được tâm cây ngô đồng và nhận chủ, nhưng không có nói không thể dùng biện pháp khác phụ trợ. Cho dù bị phát hiện, cùng lắm là bị người khác mắng vài câu, so với linh khí Ngô Đồng thì vài câu đó không đáng nhắc tới.
Thấy Bạch Thước do dự, Nam Vãn híp mắt lại: “Chỉ cần đạo trưởng chịu đi, sau khi việc thành, ngoại trừ hậu tạ, bổn quân có thể đảm bảo đạo trưởng được vào tiên môn tu luyện.”
Đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đó! Đám bán tiên đứng một bên xem náo nhiệt tức khắc ồ lên, hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra lai lịch đám Tiên quân này.
Bái nhập Vân Tiêu, có thể nói một bước lên trời!
“Chuyện này……” Bạch Thước ấp úng, còn chưa kịp cự tuyệt thì đệ tử phía sau Nam Vãn tiến lên một bước, nửa kiếm rời vỏ.
“Dễ thôi dễ thôi!” Bạch Thước lanh tay lẹ mắt ôm túi Càn Khôn, cười nịnh nói: “Đa tạ hảo ý của quân thượng, tiểu đạo tu vi nông cạn, nhập tiên môn cũng không có tác dụng gì, không cần bái nhập tiên môn đâu, có điều……”
Thấy Nam Vãn nhíu mày, Bạch Thước vội vàng dịu giọng: “Có điều tiền thù lao này……”
Nam Vãn hơi giãn mày, tùy tiện nói: “Tiền thù lao tất nhiên không để đạo trưởng thất vọng. Đạo trưởng cần bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm không nhiều lắm, vạn viên linh châu là được!” Bạch Thước giơ ra một ngón tay, cười khúc khích.
Đường phố tức khắc an tĩnh, đệ tử phía sau Nam Vãn thiếu chút nữa không cầm chắc kiếm, thất thanh rống: “BAO NHIÊU?”
Vạn viên linh châu, bằng phân nửa ngân khố Vân Tiêu! Đạo sĩ thúi này đúng là dám nói!
Ngay Nam Vãn mặt cũng giật giật.
Bạch Thước thấy Nam Vãn không cản đệ tử kia xuất kiếm, liền biết việc hôm nay không dễ ăn. Nam Vãn nhất định phải lấy linh khí Ngô Đồng cho bằng được, cho dù nàng không đáp ứng, chỉ sợ đệ tử Vân Tiêu cũng sẽ trói nàng đi. Nếu như thế thì không bằng dùng công phu sư tử ngoạm, trước tiên phải kiếm được linh châu rồi nói!
“Quân thượng, trên đời không có cuộc làm ăn nào miễn cưỡng, nếu quân thượng cảm thấy……” Bạch Thước phe phẩy quạt hương bồ, còn đang chuẩn bị chanh chua vài câu, Nam Vãn đã mở miệng.
“Được, bổn quân đồng ý với ngươi.”
“Giao một nửa trước!” Bạch Thước thừa thắng xông lên, không nương tay chút nào.
“Ngươi……!” Mặt đệ tử kia cũng tái đi rồi, đang định rút kiếm, trên đời vậy mà lại có người không biết xấu hổ như thế.
Bạch Thước vội vàng nhảy dựng, trốn sau lưng Phạn Việt, lú ra nửa cái đầu: “Quân thượng, nơi người muốn đi chắc là không yên ổn tí nào, tiểu đạo ta phải mạo hiểm tánh mạng làm việc cho quân thượng đó……”
“Được.” Nam Vãn hít một hơi dài, giơ tay ngăn cản Minh Tâm, hắn híp mắt đánh giá Bạch Thước: “Xem ra đạo trưởng là người hiểu chuyện. Minh Tâm, cho hắn.”
Lòng bàn tay Minh Tâm vừa động, một túi Càn Khôn liền xuất hiện trên tay hắn, hắn tức giận ném cho Bạch Thước.
Bạch Thước luống cuống tay chân tiếp nhận, mở túi Càn Khôn nhìn vào, hai mắt liền cong thành ánh trăng.
Đám con cháu tiên môn quả nhiên dễ lừa, có chừng này linh châu thì sau này không bao giờ phải cùng tiểu đồ đệ làm cái nghề bày sạp đoán mệnh khổ cực này nữa.
Từ lúc biết ý đồ Nam Vãn đến, Bạch Thước liền hạ quyết tâm đi theo vào dị thành, không có đám lão làng hai giới tiên yêu coi chừng, có quỷ mới biết đám con cháu tiên yêu này sẽ làm ra chuyện gì để cướp đoạt linh khí Ngô Đồng ở dị thành nữa, A Chiêu tâm tư đơn giản, chắc chắn bị hại, nàng trà trộn vào ít nhiều cũng có thể giúp đỡ gì đó.
“Đồ nhi ngoan.” Bạch Thước đưa hai bao Càn Khôn nặng trĩu cho Phạn Việt, vỗ vỗ vai hắn: “Về nhà chờ ta, chờ sư phụ làm xong việc sẽ trở về tìm con.”
Chuyến này cát hung khó liệu, nàng không thể dẫn theo Phạn Việt, hiện tại hắn không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu Nam Vãn phát hiện Yêu khí trên người Phạn Việt, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Đi thôi.” Với thân phận của Nam Vãn, ngay cả mí mắt hắn cũng chưa từng đặt trên người Phạn Việt, hắn nhìn sắc trời liền quay lưng bỏ đi.
Bạch Thước nâng bước định đuổi theo nhưng lại bị ai đó giữ chặt, vừa quay đầu liền thấy tiểu đồ nhi cau mày thật sâu: “Không về nhà đâu, ta muốn đi theo sư phụ.”
Tay Phạn Việt giống như kẹp gắp bấu chặt Bạch Thước làm nàng không thể động đậy.
“Ngoan nào, nghe lời, về nhà đi.” Bạch Thước nhỏ giọng quát, đồng thời gỡ tay Phạn Việt.
“Không, sư phụ ở đâu, ta sẽ ở đó.” Phạn Việt mím môi, không chút nào dao động.
Cách đó không xa, Nam Vãn thấy Bạch Thước không đuổi kịp, quay đầu trông lại, tầm mắt rơi trên người Phạn Việt.
“Bạch đạo trưởng?”
Chúng đệ tử cũng xúm lại, sợ đạo sĩ thúi này thừa cơ quỵt hết một nửa linh châu của Vân Tiêu.
“Aizz, tới liền tới liền. Quân thượng, đồ nhi của ta ngày thường cũng giúp ta tính vài quẻ, chi bằng dẫn nó theo cùng?” Bạch Thước thấy không lay chuyển được Phạn Việt, chỉ phải nhận thua, sợ Nam Vãn chú ý tới Phạn Việt, vội vàng đẩy tiểu đồ đệ ra phía sau.
Vừa nghe thấy Bạch Thước chịu dẫn hắn theo thì Phạn Việt mới buông nàng ra.
Nam Vãn liếc Phạn Việt, thấy bản thể hắn cùng lắm chỉ là một cây hòe, ngay cả bán tiên cũng không phải, lười nhiều lời, mất kiên nhẫn gật đầu: “Được, Bạch đạo trưởng, việc của bổn quân lửa sém lông mày, đạo trưởng chớ lại lãng phí thời gian của bổn quân.”
“Vâng vâng vâng, tiểu đạo tới ngay.” Bạch Thước vội vàng lôi kéo Phạn Việt đuổi theo, sạp đoán mệnh phía sau cũng bỏ luôn.
Đoàn người Vân Tiêu ngừng ở ngoài cửa thành Nam Hải, thấy Nam Vãn bất động, Bạch Thước nhìn sắc trời, cẩn thận hỏi: “Quân thượng, tiểu đạo nghe nói giờ Tý đêm nay dị thành đóng cửa, dị thành cách xa ngàn dặm, nhìn sắc trời thế này chỉ sợ chúng ta không đuổi kịp?”
Nam Vãn liếc Bạch Thước một cái: “Đạo trưởng quả nhiên biết bổn quân muốn tìm cái gì, vậy đạo trưởng cũng biết bổn quân là ai?”
“Phù vân làm huy, tay cầm lam kiếm, hẳn là Vân Tiêu Nam Vãn.” Bạch Thước lễ độ nói.
Nam Vãn cũng không phủ nhận: “Yên tâm đi, đạo trưởng, bổn quân tự hiểu rõ.”
Nam Vãn vừa nói vừa nhấc tay, một khối đá màu lam đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ thấy tảng đá kia tỏa ra ánh huỳnh quang dìu dịu, trên đó mơ hồ hiện ra trận pháp phức tạp.
“Hóa Gian thạch?” Bạch Thước cả kinh nói.
Hóa Gian thạch không phải linh vật trời sinh mà là do cao thủ am hiểu luyện khí lấy linh thạch liên kết với trận pháp luyện chế mà thành, có thể truyền tống ngàn dặm trong thời gian ngắn. Dưới mức bán thần, cho dù là Thượng tiên đỉnh phong cũng chỉ có thể ngự kiếm phi hành, cũng không thể đi ngàn dặm trong giây lát, nhưng Hóa Gian thạch lại có thể làm được. Hóa Gian, nhìn tên đoán nghĩa, có thể hòa tan khoảng cách không gian.
Món đồ này rất khó luyện chế, không phải dùng ngàn linh thạch không thể thành, Vân Tiêu không hổ là tiên môn đại phái.
“Đạo trưởng hảo nhãn lực.” Nam Vãn có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Thước, thầm nghĩ Thuận Phong các quả nhiên không nói dối, tuy đạo sĩ này tham tài đáng khinh, nhưng lại có vài phần nhãn lực và bản lĩnh.
“Há há, quân thượng quá khen, chỉ là nghe nói qua thôi. Quân thượng không hổ là Vân Tiêu thủ đồ, ngay cả bảo bối cỡ này cũng có.” Bạch Thước đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Hóa Gian thạch, nếu có linh vật này, chẳng phải là muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, chinh phục bí cảnh tam giới, có thể nhìn một lượt bộ dạng của chưởng tọa các sơn các điện hay sao?
“Vật này do sư tôn của ta luyện ra, tuy hiếm có nhưng lại chỉ có thể đi một chỗ, cũng không thể dùng nó để quay về chỗ cũ.” Thấy Bạch Thước nhìn chằm chằm hóa gian thạch không rời mắt, Nam Vãn hờ hững mở miệng.
Hóa ra chỉ có thể dùng một lần, đáng tiếc! Bạch Thước cảm thán trong bụng, nàng còn định nói nếu linh khí lợi hại này có thể tùy ý đưa người đi lại một ngàn tám trăm lần thì đã sớm không còn Vân Tiêu nắm trùm Tiên giới nữa rồi!
“Đạo trưởng, ngưng thần, nếu phân tâm trong Hóa Gian trận thì linh đài dễ bị hủy.”
Nam Vãn chém một đạo Tiên lực lên Hóa Gian thạch, chỉ thấy Hóa Hian thạch rung lên, một trận pháp lớn hơn ba thước tản ra từ viên đá, chiếu rọi trên mặt đất.
Vân Tiêu đệ tử theo Nam Vãn bước vào trận, ngưng thần nín thở, bảo vệ linh đài, Bạch Thước vội vàng lôi kéo Phạn Việt đi vào, học theo họ dùng linh lực yếu ớt bảo vệ linh đài của mình và Phạn Việt.
Lam quang nổi lên, Hóa Gian thạch chiếu ra một chùm sáng, bao phủ mọi người, mọi người nháy mắt bay lên trời, đột nhiên mặt đất chấn động, chỉ thấy một bóng người cao lớn như ngọn núi nhỏ chạy tới từ cửa thành.
“Đạo sĩ chết tiệt, cuối cùng lão nương cũng tìm được ngươi rồi!” Hoa Hồng trét đầy son phấn giống như yêu quái một tay xách thiết chùy, một tay cầm một nắm xương gà, gió cuốn mây tan đánh về phía mọi người.
Bạch Thước nhìn Hoa Đại Thiết bạo nộ mà trợn mắt há mồm, nhất thời không phản ứng kịp.
“Chạy đi đâu! Trả mạng cho gà nhà lão nương!”
Hoa Đại Thiết duỗi tay kéo Bạch Thước đi, chúng đệ tử Vân Tiêu đang bảo hộ linh đài cũng bị Hoa Đại Thiết xấu như quỷ kia dọa sợ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại thì Hoa Đại Thiết đã thọt nửa cái chân vào trận.
Lam quang chợt lóe, trận pháp khởi động, mọi người biến mất, trước cửa thành trở nên yên tĩnh, chỉ có mấy cọng xương gà cô độc rơi xuống từ giữa không trung.
___________________________________________________________________________________________________
Chương 45
“Bạch đạo trưởng, để bổn quân xem xem ngươi có mấy phần bản lĩnh thật”.
Thứ Bảy gặp lại.