“Ta muốn ‘ cung đăng lý tích ’, ‘ ngưu nhục nhưỡng tiên vưu (thịt bò dồn mực) ’, ‘ tiêu lựu dương nhục phiến (thịt dê xào xắt miếng)’, ‘ hồng du am thuần ’, ‘ trùng thảo bát lộc nhục (thịt hươu hầm với đông trùng hạ thảo)’, ‘ quế hoa thố nhục (thịt thỏ quế hoa)’, ‘ đường thố cô lỗ nhục ’…” “Vị khách quan kia…” Lời của ta còn chưa nói xong, tiểu nhị đã lau lau mồ hôi cười cười nói: “Tiểu nhân đếm đi đếm lại một bàn này bất quá cũng chỉ có năm ngươi, bổn *** đồ ăn tuy không thiếu, nhưng kêu nhiều đồ ăn như vậy chỉ sợ…”
“Đại gia ngươi cũng không phải không trả tiền! Ngươi quản ta cái gì!” Ta trừng hai mắt: “Này chỉ là món mặn! Còn có món chay, đồ ngọt, mì, canh thang mà! Ngươi chậm rãi nhớ đi!”
“Hảo… Hảo…” Tiểu nhị đau khổ nhếch miệng, tiếp tục ngoan ngoãn nhớ món ăn.
“Còn muốn ‘ oa tháp gia hạp ’, ‘ phiên gia quyết thái tú cầu ’, ‘ thanh thang long tu thái ’, ‘ hải mễ mạt du thái (cải thìa xào) ’, ‘ tuyết qua tắng ’, ‘ phật thủ quái trân bảo phiến ’…”
“Hoàng… Thiếu gia, đồ ăn nhiều như vậy quả thực ăn không hết…” Huyền Thượng Đức nhỏ giọng nói.
“Ta thích! Dù sao cũng không thể đi Thái Nguyên! Lộ phí để dành cũng đã để dành rồi, đơn giản ăn hết luôn đi!” Ta giận dỗi liếc hắn một cái, tiếp tục gọi món ăn: “… ‘ hồ điệp đậu hủ ’, ‘ thủy tinh nam qua ’, ‘ mật hiệp lê cầu (lê ướp mật) ’, ‘ thảo cô thiêu duẫn (nấm rơm xào măng) ’, ‘ toàn ty quái ngư sí ’…”
“Thiếu gia…” Kiều Vô Ky đã bắt đầu mở túi tiền của hắn: “Chúng ta chỉ đem theo một ít tiền dẫn ngài đi ăn … Cũng không phải là quản ‘ trướng phòng ’…” (_ _!! Tha lỗi Nguyệt a~. Nguyên văn là这只是我们哥几个凑钱带您出来吃的. QT là Này chỉ là chúng ta ca vài cái thấu tiền mang ngài đi ra ăn)
Ta đương nhiên biết là các ngươi bỏ tiền! Cho nên mới phải tận lực gọi món!
Ta tiếp tục gọi món ăn như không có việc gì: “Tiếp theo là ~ còn muốn ăn ‘ kim diêm tứ bửu hoàng ngư ’, ‘ tạc tỳ bà hà ’, ‘ kim ty hải giải (cua biển) ’, ‘ oa phiến hải lệ tử (sò nướng)’…”
“Kiều huynh, Vũ huynh, các ngươi mang theo bao nhiêu tiền? Kim Nhi, ngươi có mang tiền theo không?” Huyền Thượng Đức bắt đầu xác đinh kim ngạch xung quanh.
“‘ thiêu tửu kê (gà nấu rượu) ’, ‘ sao áp can (gan vịt xào) ’, ‘ lỗ nga dực (cánh ngỗng muối) ’, ‘ hồn đồn thiên tằng bính (bánh bao nghàn lớp) ’…” Ta tiếp tục ra sức nhớ kỹ thực đơn.
“Thiếu gia…” Kim Nhi giật nhẹ ống tay áo của ta: “Không đủ tiền…”
Ta mắt điếc tai ngơ: “‘ tang thầm mật cao (dâu ướp mật) ’, ‘ ngân hạnh dụ nê (chè khoai sọ với ngân hạnh) ’…”
“Thiếu gia!” Vũ Thanh Túc vội vàng bịt miệng ta, thở dài một hơi, hoàn toàn bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tùy tiện ăn chút gì thôi… Hôm khác mang người đi Thái Nguyên ăn mì…”
“Thật sự?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ân…” Đáp ứng có chút không tình nguyện.
“Vậy còn các ngươi?” Ta quay đầu lại nhìn Huyền Thượng Đức và Kiều Vô Ky.
Hai người bọn họ nhìn nhìn tiền trong túi của mình, cắn răng một cái, tất cả đều gật gật đầu.
“Vạn tuế!” Ta hoan hô một tiếng, cười với tiểu nhị nói: “Mấy món vừa gọi không tính, ta muốn ‘ cung bộc kê đinh ’, ‘ ngư hương nhục ty ’, ‘ gia thường đậu hủ ’, ‘ thố lưu bạch thái (này chak giống kim chi)’, ‘ hồng thiêu gia tử (cà nướng) ’, ‘ Tây hồ ngưu nhục canh’, thêm năm bát cơm, vậy thôi ~ ”
“…” Tiểu nhị loạng choạng đứng không vững, xé nát bốn trang giấy tên món ăn mới tân tân khổ khổ nhớ được…
“Hắc hắc, khó có dịp xuất cung, tất nhiên là phải ăn một chút thức ăn bình dân rồi ~ bốn món mặn một món canh, giá rẻ ăn ngon, thực sự rất bình dân a?” Ta thấp giọng chớp mắt vài cái.
Một bàn người tất cả đều nằm úp sấp trên mặt bàn.
Mỹ mỹ ăn một chút mỹ thực bình dân, ta hưng trí bừng bừng cùng tam đại hung cầm sắc mặt xanh mét bắt đầu thương lượng hành trình đến Thái Nguyên, bỗng nhiên từ trong đám người xuất hiện xôn xao, đám người đi đường đằng sau bắt đầu chạy về một phía nào đó, ta tò mò chụp lấy một người trong đó: “Đại gia, phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Ta mới hai mươi! Không cần gọi ta đại gia!”
“Thực xin lỗi!” Ta cung kính khom lưng giải thích, sau đó tiếp tục hỏi: “Đại gia, phía trước xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Đại gia?”
“Tự mình nhìn!!”
Người nọ tức khí quay đầu bước đi, ta vô tội chớp đôi mắt to tròn, ta đường đường là tông nguyên hoàng đế cũng đã gọi ngươi một tiếng đại gia, ngươi còn muốn thế nào a?
“Huyền đại nhân, xảy ra chuyện gì?” Kim Nhi hỏi.
Huyền Thượng Đức nói chuyện với vài người bàn hàng rong xong rồi quay lại nói với chúng ta: “Mấy ngày trước có một tiền trang gặp nạn, vừa rồi nha môn bộ khoái ở chợ bắt được một gã nghi phạm, kết quả lại để hắn chạy thoát vào Di Hồng Viện, hiện tại hắn đang bắt giữ một nhất danh kỹ nữ cùng giằng co với hai bộ khoái.”
“Không hổ là Đô Sát viện rõ ràng hợp lý, tốc độ thu thập tình báo thật sự là nhất lưu.” Ta vỗ tay tán thưởng, sau đó bôn theo đám người kia chạy về phía trước.
“Thiếu gia!” Vũ Thanh Túc nhanh tay lẹ mắt một tay bắt lấy ta: “Quá nguy hiểm! Không được đi!”
Ta đáng thương hề hề nhìn hắn: “Di Hồng Viện mà… Ta lớn như vậy nhưng chưa từng tới đó…”
“Cho nên càng không thể đi!!”
“Ô…”
Ta ủ rũ, Vũ Thanh Túc mềm lòng, vuốt đầu của ta nói: “Nghi phạm kia trời sanh tính hung tàn, người là vua một nước thân phận cao quý, vạn nhất vô ý làm tổn thương long thể, chỉ sợ bọn thần có chết ngàn lần cũng không gánh nổi tội này…”
“Thanh Túc…”
“Cái gì?” Vũ Thanh Túc khó khi mở miệng ôn nhu.
“Ngươi bắt được trẫm rồi nói sau!”
Ta nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy! Người phía sau ngây ngẩn, lập tức nổi trận lôi đình: “Hoàng… Thiếu gia!! Ngươi đứng lại!!”
Ta sao phải nghe hắn? Theo dòng người một đường chạy như điên, cũng may Kiều Vô Ky tập võ chỉ để phòng thân bất quá ta đột nhiên bùng nổ thiên tính dị bẩm, một lòng chỉ muốn chạy nhanh đến Di Hồng Viện quả nhiên dưới chân ta sinh phong, nhất thời bỏ xa bọn họ đến vô tung vô ảnh.
A ha ha ha! Ta yêu muốn chết bản lĩnh này của chính mình nha!
Thật vất vả mới phát hiện một đống người đông đúc, ta biết đã tiếp cận được mục tiêu! Vì thế liền miêu thắt lưng dùng sức chen vào trong! Chen a chen, rốt cục ta cũng chen được tới trước cửa Di Hồng Viện. Đại môn đã bị hai gã phủ nha công sai canh gác, không cho người ngoài tiến vào. Ta chen ra phía trước, một tay vịnh vào trường mâu chặn trước mặt, nhướn mủi chân cố gắng nhìn vào bên trong.
“Uy! Xem náo nhiệt tránh xa một chút!” Một gã công sai quát to.
“Nha!” Ta chỉ vào bên trong thất thanh thét chói tai: “Phạm nhân trốn kìa!!”
Ta hét lớn đến mức làm hai gã công sai sợ hãi lập tức quay đầu lại, ta nhanh nhẹn miêu thắt lưng luồn dưới hai thanh trường mâu vọt vào! Đám người nhất thời xôn xao, tất cả đều xông về phía trước! Công nha hốt hoảng gắt gao cầm chặt trường mâu chặn đường, sau đó hai người bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn theo hướng ta đi, ta hướng hai người bọn họ kiêu ngạo quay quay người, rồi chậm rãi ngâm nga tiểu khúc đi vào trong.
Rốt cuộc cũng chạy được tới gian phòng nghe đào tiểu trúc nơi mà tên nghi phạm đang bắt giữ vị kỹ nữ, trước cửa chật ních những bộ khoái đang đứng giương cung bạc kiếm, ta nghiêng qua nghiêng lại, gọi tới gọi lui, nhiều người lắm! Căn bản không thể thấy rõ tình huống bên trong.
“Uy! Thiết trụ! Ngươi mau buông Liên Liên cô nương ra! Hiện tại không tính đến chuyện ngươi là phạm nhân, bất quá chỉ cần quay về nha môn chờ một chút, không cần việc nhỏ hóa đại!” Bộ khoái ban đầu (người đứng đầu) ra sức khuyên nhủ dụ dỗ.
“Các ngươi đều cút ngay! Bằng không lão tử làm thịt nàng!” Hảo ồ ồ thanh âm, nhất định rất tráng kiện a?
“Ô ô ~ ban đầu mau cứu ta ~ không phải ngươi nói thích nghe ta xướng tiểu khúc nhất sao? Ta bị thương sẽ không xướng được ~” Thanh âm tựa ngân linh (chuông bạc), rất là dễ nghe.
“A, ban đầu đại ca là khách quen?”
“Khẳng định mà, người ta Liên Liên cô nương điểm danh gọi hắn kìa.”
“Vậy tẩu tử làm sao bây giờ?”
Bọn bộ khoái nho nhỏ xôn xao một phen.
“Các ngươi ít nói nhảm!” Ban đầu nghe thấy đã muốn thẹn quá hóa giận.
Náo nhiệt đến mức này ta làm sao có thể bỏ qua? Vì thế ta lập tức chen vào bên trong! Chen a chen a…
“A? Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?”
“Ta? Ta mới tới.”
“Sao chưa từng thấy qua?”
“Hôm nay vừa tới.”
“Quan phục đâu?”
“Quên mặc.”
“Yêu bài đâu?”
“Vẫn chưa đến sư gia để nhận.”
“Chen hăng hái như vậy làm gì?”
“Xem náo nhiệt.”
“Nga, đừng giẫm lên chân ta.”
“Thực xin lỗi.”
Sau đó ta tiếp tục chen.
Bỗng nhiên ai đó đứng đằng sau đẩy ta một cái, ta lập tức lảo đảo ngã vào trong phòng, nhất thời ngay cả bộ khoái đứng ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại. Chỉ thấy một tên to cao như thái sơn đang quàng cánh tay rắc chắc ôm lấy một cô nương kiều tiểu như tước, trong tay cầm một đại cương đao sáng chói.
Ta ngẩng đầu, ngẩng đầu, tiếp tục ngẩng đầu… Rốt cục cũng thấy được mặt hắn.
Hảo, hảo hùng vĩ a… Nếu Kiều Vô Ky là hắc hùng, thiết trụ kia nhất định là ông nội hắc hùng.
“Ngươi là ai?! Bộ khoái sao?!” Thiết trụ hướng ta quát lớn, chấn động nhất thời làm hai lỗ tai ta kêu ong ong.
“Ta? Không phải, đi ngang qua.” Ta cúi đầu khom lưng.
“Cút mau! Bằng không lão tử làm thịt ngươi!”
“Công tử ~ công tử ~ thỉnh cứu cứu ta ~” diệu linh thiếu nữ (thiếu nữ tuổi thanh xuân) khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt câu hồn người sưng đỏ, nhìn qua rất là thê lương.
Ta nhếch miệng, ta tối chịu không nổi chính là nước mắt nữ nhân, thật đáng thương…
“Này… Thiết trụ đại ca a… Ngươi có thể thương hương tiếc ngọc một chút được không? Ngươi xem tiểu nương tử người ta kiều diễm mềm yếu, như hoa như ngọc, chịu không nổi ngươi cứ gây sức ép như vậy đâu a…”
“Ít nói nhảm! Bằng không ta chém ngươi trước tiên!”
Ta sợ tới mức co rụt cổ lại, liên tục lui về phía sau vài bước: “Đừng nóng giận… Ta không nói …”
“Ô ~ đại ân đại đức của công tử, Liên Liên khắc sâu trong tâm khảm, nếu Liên Liên vô ý hương tiêu ngọc vẫn, nhất định sẽ không ở trước mặt Diêm Vương nói là công tử thấy chết không cứu, chỉ là do Liên Liên phúc bạc, không gặp được thiếu niên anh hùng đại nhân đại nghĩa xả thân cứu giúp, có trách thì trách Liên Liên mệnh khổ, không liên quan đến công tử a.”
“…” Ta nhất thời không nói gì, nữ nhân này đang dụng phép khích tướng sao?!
“Ai…” Thân trúng phép khích tướng ta thở dài một hơi, cúi đầu khom lưng chậm rãi đi qua chỗ thiết trụ: “Thiết trụ ca a… Không bằng… Ta đổi với nàng?”
“Ai muốn ngươi a! Cút mau!” Thiết trụ dùng sức ôm chặc Liên Liên cô nương: “Lão tử vẫn tương đối thích nữ nhân!”
“Ta biết… Chính là…” Ta thở dài thở ngắn: “… Ta cơ khổ không chỗ nương tựa, lại mang bệnh trong người, gia đạo sa sút hiện giờ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả chốn nương thân cũng không có, hiện tại thời tiết chuyển lạnh, chỉ sợ ta là khó có thể qua nổi mùa đông này. So với chết cóng ngoài đường, không bằng chết trong tay thiết trụ đại ca! Cho nên ngươi cứ giữ ta làm con tin, xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của một tuyệt mỹ thiếu niên sắp chết đi!”
Ta một bên nói, một bên càng tiến càng gần, cuối cùng đột nhiên ôm lấy cánh tay cầm đao của hắn, hét lớn một tiếng: “Chạy mau!!”
Liên Liên kia cũng thực thông minh, lập tức một quyền đá vào mệnh căn (chỗ hiễm) của thiết trụ! Ngay cả ta nhìn thấy cũng cảm thấy đau nha. Thiết trụ đáng thương kêu thảm một tiếng liền buông lỏng tay ra, ta nhân cơ hội đoạt đao, để tránh bị dễ dàng đoạt lại, đơn giản trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ! Còn Liên Liên lại hệt như khinh công cao thủ, ta mới vừa quay đầu lại đã thấy nàng chạy ra khỏi phòng rồi.
“Ai nha ~ hù chết ta ~ chân đều mềm nhũn ~ chạy cũng chạy không nhanh ~ thật đáng sợ nga ~ ”
Liên Liên nũng nịu yếu ớt nhào vào lòng ban đầu khóc lóc kể lể, mười phần tiểu nữ tử bộ dáng, ta không khỏi toát mồ hôi hột.
“Xú tiểu tử!! Nạp mạng đi!!”
Bỗng nhiên thân mình nhẹ hẫng, cả người ta đều bị thiết trụ xách lên! Ta lập tức thét lên chói tai! Hắn nâng ta lên khỏi đầu …, mắt thấy sẽ bị ném lên mặt đất! Ta kêu lên một tiếng nhắm chặt hai mắt, xong đời! Không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng! Làm anh hùng trả đại giới quả nhiên là thảm thống!
“Thiếu gia!!!”
A, âm thanh kêu to thực quen thuộc, ta nhất thời lệ nóng doanh tròng! Chỉ thấy Vũ Thanh Túc, Huyền Thượng Đức, Kiều Vô Ky ba người vẻ mặt thề sống chết hộ giá đầy khí thế vọt tiến vào! Ngay cả Kim Nhi cũng đẩy văng băng ghế nhó ra rồi ‘ nha —-! ’ một tiếng vọt vào.
Rầm binh bốp bụp bịch…
...
…
…...
… …
… …...
Ta, Vũ Thanh Túc, Huyền Thượng Đức, Kiều Vô Ky mặt mũi tất cả đều bầm dập, xiêm y không chỉnh, ôm đầu ngồi xỗm bên góc tường, rõ ràng Kim Nhi cũng gia nhập chiến sự nhưng mặt không chút đỏ khí không chút suyễn, áo mũ chỉnh tề, ngay cả tư thế ôm đầu ngồi chồm hổm cũng quyến rũ thanh tao lịch sự như vậy, phong phạm nhất phái tiểu thư khuê các vẫn như cũ.
Bộ khoái ban đầu vẻ mặt giận dữ đi tới đi lui trước mặt chúng ta: “Điêu dân lớn mật! Cư nhiên dám giương oai trên đầu lão tử!!”
“Đại nhân, chúng ta là bắt người xấu da.” Ta vừa định đứng lên giải thích, ban đầu giơ roi trong tay lên, ta sợ tới mức lập tức lại ngồi chồm hổm trở lại.
“Nói! Các ngươi là ai! Lại lịch như thế nào! Từng người từng người nói!” Ban đầu đi đến trước mặt Kim Nhi: “Ngươi nói trước đi!”
Kim Nhi rũ mắt xuống, thái độ nhất phái ngượng ngùng, tao nhã tao nhã đứng dậy, mềm mại thi lễ: “Tiểu nữ tử gọi là Kim Nhi, xuất thân vi hàn, bất quá thuở nhỏ hầu hạ Hoàng Thượng, được Thái hậu ân sủng phong làm ‘ Vệ Tiên ’, chỉ là một tiểu cung nữ hàng lục phẩm nho nhỏ mà thôi, hôm nay xuất cung có việc, nhưng bất hạnh thay lại bị cuốn vào việc này, tiểu nữ tử cũng thập phần sợ hãi a.”
Ta lặng lẽ chọt chọt Kiều Vô Ky: “Lục phẩm rất lớn sao?”
“Không lớn, nhưng do thuở nhỏ hầu hạ Hoàng Thượng, lại được Thái hậu thân phong, có chút khác biệt.”
Quả nhiên, sắc mặt ban đầu lập tức thay đổi, vội vàng sai người dâng trà, thật cẩn thận đỡ Kim Nhi ngồi vào ghế nghỉ ngơi. Kim Nhi cũng không khách khí, thoải mái nâng trà lên uống, còn hướng ta nhếch miệng, sau đó cầm lấy một quả nho, phi thường thích ý cho vào trong miệng.
Nàng là cố ý!
Ban đầu nịnh bợ lấy lòng xong, lập tức bình tĩnh trở lại quay đầu quát to với Kiều Vô Ky: “Ngươi! Đừng có nhìn người khác! Là ngươi đó! Nói! Ngươi tên là gì! Lai lịch ra sao!”
Kiều Vô Ky cười ha hả đứng lên, gãi gãi đầu: “Tại hạ là Phụng xa Đô úy Kiều Vô Ky, theo tam phẩm, chỉ là một gã tiểu quan vô quyền mà thôi.”
Ban đầu hít sâu một hơi lãnh khí, sắc mặt đột biến, lập tức cúi đầu khom lưng, liên tục giải thích, bộ dạng chỉ hận không thể lập tức cõng Kiều Vô Ky đi nghỉ ngơi.
“Tam phẩm rất lớn sao?” Ta chọt chọt Huyền Thượng Đức hỏi.
“Không coi là nhỏ, lớn hơn ban đầu, bởi vì người lãnh đạo trực tiếp của ban đầu là tri phủ chỉ mới có tứ phẩm mà thôi.”
Kiều Vô Ky cũng bắt đầu thảnh thảnh thơi thơi uống trà.
Ban đầu lại vòng trở về, có chút chần chừ nhìn Huyền Thượng Đức: “Ngươi… Cũng có quan chức sao?”
Lời nói so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Huyền Thượng Đức đứng lên, ôn nhu cười: “Thùng rỗng kêu to Đô Sát viện Ngự Sử đại phu Huyền Thượng Đức, theo nhất phẩm.”
Thân mình ban đầu nhoáng lên một cái, vội vàng đỡ lấy vách tường, đại khái là do khi nãy đã chịu kinh hách không ít, nên lúc này phản ứng cũng không thái quá, hắn khẩn trương hành lễ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Nguyên lai là Ngự Sử đại nhân! Ty chức đáng chết! Huyền đại nhân mời ngồi!”
Ta tiếp tục ôm đầu lặng lẽ chọt chọt Vũ Thanh Túc cũng ôm đầu ngồi xổm bên cạnh ta: “Ngươi có đến sáu chức quan kìa, định chọn cái nào để nói?”
“Chọn cái lớn nhất nói.” Vũ Thanh Túc nói.
Ban đầu lau mồ hôi đi trở về, vẻ mặt cười gượng nhìn về phía Vũ Thanh Túc: “Cái kia… Ngài là..?”
Nhìn một cái, coi bộ đã ăn nói tôn trọng hơn rồi.
Vũ Thanh Túc đứng lên, động đậy tứ chi, sau đó nói: “Thái sư Vũ Thanh Túc, chính nhất phẩm.”
Ban đầu lảo đảo một cái lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã quỵ, thật vất vả ổn định trọng tâm: “Ngương mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Nguyên lai là thái sư đại nhân! Ha hả ha hả, thái sư xin mời ngồi! Ha hả a…”
Người này cười còn khó coi hơn khóc.
Ban đầu quay đầu lại nhìn ta, nuốt một ngụm nước bọt, liếm liếm đôi môi đã trở nên trắng toát, vẻ mặt cùng tư thế không dám tiến lên, bởi vì nếu chiếu theo những điều này mà đoán, ta tối thiểu cũng phải là một thân vương.
“Ta không phải quan viên trong triều.” Ta hảo tâm trấn an nói.
Ban đầu lúc này mới thở phào một hơi, bước đi như bay tiêu sái đến trước mặt ta, thanh thanh cổ họng: “Nói! Ngươi là người phương nào!”
Ta đứng lên, cử động tứ chi đã sớm tê dại, sau đó cười hành lễ: “Trẫm là tông nguyên hoàng đế Lý Thủ Dự, vị…”
Ta nghĩ nghĩ, hướng Vũ Thanh Túc hô: “Ái khanh, trẫm mấy phẩm?”
“Người không phẩm.”
“…”
Hắn tuyệt đối là đang chửi xéo ta!
“Nga, nguyên lai là hoàng đế… A??”
Ban đầu hai mắt dại ra, ngốc ngơ ngác nhìn ta, bỗng nhiên run lên, hai chân mềm nhũn ngã xuống, Vũ Thanh Túc hảo tâm đỡ lấy hắn.
“Hài tử đáng thương, đại khái trong một tháng sẽ chỉ gặp ác mộng.” Kiều Vô Ky lắc đầu nói.
Ta đáng sợ vậy sao? Cư nhiên sợ tới mức đứng cũng không vững?
Ta sờ sờ mặt, cầm lấy lăng hoa kính trên bàn soi soi, a, tuyệt thế mỹ thiếu niên diện như quan ngọc, đẹp tựa Phan An a ~~ Lại nhìn ban đầu bộ khoái miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng đang hôn mê, ta lắc đầu, mắt người này nhất định có tật, không sai được.
Sau nửa canh giờ, bên trong phủ nha trở nên phi thường bất ổn, hơn nữa không khí lại khẩn trương, bởi vì bọn họ phải nghênh đón năm vị đại nhân vật dù là ai cũng tuyệt không thể tùy tiện đắc tội, đương nhiên, trong đó chỉ có một người không quản ngươi mấy phấm nhưng khi nhìn thấy vẫn phải quỳ đó chính là ta – hoàng đế.
Một tri phủ, một sư gia, một đống nha dịch, một đám bộ khoái, còn có người quét sân, người lau bàn, ngay cả hạ nhân rửa chuồng ngựa cũng tập trung hết đến trước cửa nha môn, nhất tề quỳ xuống thỉnh an ta.
Ta vô cùng hứng thú ngồi trên ghế tri phủ sờ tới sờ lui, đời này an vị trên long ỷ, ngẫu nhiên ngồi một chút lên quan y của người khác cảm giác thực thoải mái a.
“Cái kia ai ai ai a…” Ta chỉ vào tri phủ, nhất thời nhớ không nổi tên của hắn.
“Hạ quan Chân Ngộ Lương.” Tri phủ vội vàng báo tục danh.
“Thực Vô Lương? Tên rất hay…” Ta lẩm bẩm nói: “Phi thường dễ nhớ, trẫm muốn quên cũng quên không được…”
“Tạ ơn Hoàng Thượng khích lệ!”
Hắn thật đúng là đắc chí hẳn lên.
“Thực Vô Lương a, phạm nhân kia trẫm nghĩ tự mình thẩm vấn, có được không?”
“Đương nhiên đương nhiên!”
“Hảo!” Ta lập tức đứng dậy: “Dẫn đường!”
Ta lớn như vậy vẫn chưa từng được thẩm vấn phạm nhân nha! Quá tuyệt vời!
Thực Vô Lương dẫn ta tới địa lao, thiết trụ đã sớm bị trói thật chặt, vừa nhìn thấy mấy người chúng ta tiến vào, lập tức hai mắt đỏ ngầu như cừu nhân gặp lại, hét lên điên cuồng, ta sợ tới mức vội vàng lui về phía sau Vũ Thanh Túc.
“Hoàng Thượng đừng sợ, hắn tuyệt đối không động đậy được.” Một gã ăn mặc như ngục tốt tiền lên nói.
“Ngươi là?”
“Ty chức là ngục trưởng Mai Phẩm Đức.” Ngục trưởng vẻ mặt cười lấy lòng.
“Không Phẩm Đức? Thực Vô Lương, Không Phẩm Đức… Người nơi này tên gọi thực rất đặc biệt…” Ta cười quay đầu lại, nhìn về phía sư phụ của bọn họ: “Kia ngươi tên gì? Đại Ngu Xuẩn?”
“Ty chức là họ hàng xa của tri phủ đại nhân, cho nên ty chức cũng họ Chân, Chân Bi Tất.”
Ta ngã đầu vào lòng Vũ Thanh Túc.
Thực Vô Lương, Không Phẩm Đức, Thật Ty Bỉ (thực hèn hạ ti tiện)…
Ta lặng lẽ nói với Huyền Thượng Đức: “Ngự Sử đại phu a, phái người ở Đô Sát viện hảo hảo tra tra người nơi này đi…”
“Vi thần nhất định tra rõ.”
Ta ổn định thân mình, lúc này mới chậm rãi bước đến chỗ đại thiết trụ: “Thiết trụ ca, ngươi chịu trói thôi, nói đi, đồng lõa của ngươi ở nơi nào a?”
“Phi! Lão tử chỉ đi uống hoa tửu! Lão tử cũng không phải quan viên trong triều nên dù có đến Di Hồng Viện thì cũng không trái pháp luật? Vì chuyện này mà bắt lão tử đến đây lão tử không phục a!!”
“Oa, ngươi uống hoa tửu chính là đem tiểu cô nương người ta cắp dưới nách, lấy đao uy hiếp?” Ta khẽ nhếch miệng: “Ngươi muốn chặt đứt cổ người ta a?”
“Có pháp lệnh quái nào quy định không thể lấy dao kề cổ kỹ nữ sao? Nếu có lão tử liền nhận tội! Bằng không lão tử có chết cũng không phục!”
“Này…” Ta nhất thời nghẹn lời, vội vàng nhìn về phía Vũ Thanh Túc cùng Huyền Thượng Đức.
“Tuy rằng chưa có quy định không thể lấy đao kề cổ kỹ nữ, nhưng đã có văn bản quy định rõ ràng không được mang trì giới (vũ khí) đi trên đường phố.” Vũ Thanh Túc nói.
“Đúng vậy! Ngươi đeo đao trên đường phố là đã trái với luật lệ tông nguyên ta!” Ta vội vàng phụ họa.
“Hừ, kia bất quá cũng chỉ là trái với pháp lệnh không được đeo đao trên đường phố, chỉ cần giao phạt tiền là được! Trói lão tử ở trong này làm gì?!”
“A…” Ta lại nhìn về phía Vũ Thanh Túc cùng Huyền Thượng Đức.
“Người này phi thường giảo hoạt, chui lỗ hỏng pháp luật đây mà.” Huyền Thượng Đức không thể không cảm khái nói: “Xem ra luật pháp vương triều ta cần bổ sung tăng mạnh.”
“Hoàng Thượng, ” Vũ Thanh Túc nói nhỏ: “Lấy tình huống hiện tại mà nói, chúng ta vẫn chưa có chứng cớ chứng minh hắn chính là phạm nhân đánh cướp tiền trang, cho nên nếu căn cứ theo luật pháp tông nguyên, chúng ta quả thật không thể trói hắn như vậy.”
“Nhưng mà hắn thiếu chút nữa giết trẫm! Ít nhất cũng coi như là tội hành thích vua chứ?” Ta không cam lòng hét lên.
“Hừ! Lão tử không hề biết tiểu oa nhi ngươi là hoàng đế! Tông nguyên luật pháp quy định ‘ người không biết không có tội ’! Cho nên lão tử không có sai! Nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bình dân tranh cãi! Không thể cột lão tử như vầy!!”
“Có này sao?” Ta lại nhìn Vũ Thanh Túc cùng Huyền Thượng Đức.
“Có.” Hai người thực khẳng định gật gật đầu.
“Vậy trẫm bị đánh trắng trợn?” Ta quả thực khó có thể tin, pháp luật trẫm định cư nhiên làm cho trẫm bị người trắng trợn đánh?
“Này… Nếu chiếu theo y pháp mà làm… Quả thật như thế…” Huyền Thượng Đức khó xử cười: “Xem ra chuyện thứ nhất sau khi Hoàng Thượng trở về chính là phải sai người trùng tu luật điển …”
“Vậy… vậy… Hắn đã biết thân phận của trẫm, nhưng thái độ vẫn ác liệt! Xem như đại nghịch bất đạo đi?” Ta gần như chìm trong cơn giận dữ! Thật giống như nhìn thấy một cái đùi heo trắng trắng mập mập nhưng ta lại không thể biến nó thành mỹ thực, thật khiến người ta không thể chịu được!
“Hoàng Thượng! Lão tử nói chuyện nào giờ vẫn vậy! Từ khi sinh ra tính tình chính là như vầy! Nếu Hoàng Thượng cứ bới lông tìm vết! Kia cũng chỉ có thể chứng tỏ Hoàng Thượng lòng dạ hẹp hòi, không có dung nhân độ lượng! Lão tử lại không phục!”
“…” Ta hít sâu một hơi, ánh mắt nheo lại, lão tử! Lão tử! Ta không tin mình xử không được lão tử nhà ngươi!!
“Hoàng Thượng, ” Thanh âm nũng nịu của Kim Nhi truyền đến: “Tuy rằng luật pháp rất nhiều, bất quá Hoàng Thượng chính là trời nha, lời ngài nói chính là pháp luật, cho dù ngài sửa đổi ngay bây giờ cũng không có gì là không thể. Cho dù ngài không đổi, mà chỉ vào một người nói muốn hắn, khắp thiên hạ ai dám nói không theo? Hoặc giả người nọ vô gian vô ác, là người vô cùng vô cùng tốt, nhưng lại bị Hoàng thượng trong một lúc cao hứng mà đem chém thì vẫn phải cúi đầu tạ chủ long ân a. Cho nên, Hoàng Thượng muốn xử trí gã đại khối đầu (to đầu) này như thế nào, liệu có ai dám nói gì dù chỉ một chữ?”
“Trẫm muốn hắn có ích lợi gì? Đem đi nướng chỉ sợ là quá ngấy thôi.” Ta nhếch miệng, sau đó hai mắt nhíu lại: “Hơn nữa Kim Nhi, ngươi nói sai rồi, trẫm cũng không thể cậy quyền làm bậy, giết sai mạng người, cho dù hắn đại gian đại ác, nếu chiếu theo luật pháp không hợp lẽ, trẫm vẫn không thể tổn hại gì hắn a.”
Thiết trụ nghe vậy lập tức đắc ý dào dạt.
Ta cười hắc hắc, tam đại hung cầm vô cùng thấu hiểu ta bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau, lắc đầu thở dài, sau đó ta lập tức kêu to: “A! Phạm nhân chạy trốn! Mau đuổi theo!!”
Đám người Thực Vô Lương không hiểu ra sao, ta giơ thẳng chân kêu lớn: “Các ngươi không thấy tên thiết trụ kia chạy đi sao?! Còn không mau đuổi theo! Toàn thành truy nã!!”
Sau đó ta quay đầu lại, nhìn thiết trụ cũng đang chẳng hiểu gì sất lắc đầu thở dài: “Thật là, trẫm đã nói không thể trông cậy vào loại xiềng xích này mà, nhìn thì thô, kỳ thật chỉ cần giãy một cái liền đứt đoạn, sau đó chạy trốn? Hắn khổ người lớn như vậy, lực đạo dĩ nhiên không nhỏ, cũng không kỳ quái. Ba vị ái khanh, các ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“Người chạy dĩ nhiên là phải đuổi theo.” Kiều Vô Ky nói.
“Sau khi hồi cung vi thần sẽ thông tri Hình bộ ra lệnh truy nã.” Huyền Thượng Đức nói.
Vũ Thanh Túc nghiêm khắc nhìn về phía đám người Thực Vô Lương, thấy bọn hắn vẫn ngây ngốc ngốc như cũ, không khỏi nhíu mày: “Không ngờ Chân tri phủ cùng thủ hạ hiệu suất làm việc lại kém như vậy, phạm nhân đã bỏ trốn mất dạng mà còn đứng đây sững sờ, Hoàng Thượng, theo vi thần thấy không bằng giáng chức bọn họ mỗi người một bậc, phạt một năm bổng lộc như thế nào?”
Ta còn chưa kịp nói, đám người Thực Vô Lương đã gà bay chó sủa quáng quàng mà chạy.
“Thiết trụ chạy trốn! Mau đuổi theo bắt lại a!”
“Xuất động mọi người! Toàn thành lùng bắt!”
“Mau lên!!”
Chỉ trong khoảng nữa khắc đám người dày đặc trong đại lao khi nãy liền biến mất sạch sẽ, ta vừa lòng gật gật đầu: “Nho tử dễ dạy a.”
“Hảo lắm hảo lắm, ” ta xoa xoa tay, vẻ mặt kiêu ngạo cười xấu xa: “Thiết trụ chạy trốn, nơi này bất quá cũng chỉ còn lại một con heo hảo mập, ba vị ái khanh, các người nói thử xem hầm xào chiên nấu cái nào mới hảo đây?”
“Ngươi… Ngươi…” Thiết trụ tức giận đến xanh mặt: “Ngươi thật hèn hạ! Lão tử không phục! Lão tử sẽ nói cho khắp thiên hạ biết ngươi là một tên hoàng đế mục vô pháp kỷ (trong mắt không có pháp luật = coi nhẹ luật pháp) như thế nào, biết luật còn phạm luật!”
“Trẫm có sao? Thiết trụ đã chạy trốn rồi nha, hiện tại toàn thành ai ai cũng biết hắn chạy trốn, đại khái ngày mai cả nước cũng sẽ biết, vậy trẫm đi đâu để ‘biết luật còn phạm luật’ a? Trẫm bất quá chỉ nghiêm hình tra tấn một con heo mà thôi, phạm vào điều nào của luật pháp sao?”
Ta sát hữu kỳ chuyện hỏi Vũ Thanh Túc: “Vũ ái khanh, bình thường heo do nơi nào quản?”
Vũ Thanh Túc cố nén ý cười: “Cái này… Bởi vì là nguyên liệu nấu ăn, đại khái là do Thượng Thực Cục quản.”
“Vậy ngươi thông báo cho họ một tiếng, nói là trẫm muốn mua một cái đầu heo.”
“Thần tuân chỉ.”
“Các ngươi!! Lão tử không phục!!”
“Ai cần một cái đầu heo phục a?” Ta dùng khuôn mặt tươi cười giả dối âm hiểm nhất cuộc đời này tiến sát đến gần thiết trụ: “Ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng thừa nhận ngươi là phạm nhân nga, càng thêm ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng nói cho trẫm biết đồng lõa của ngươi ngụ nơi nào nha, bởi vì trẫm phải hảo hảo hưởng thụ một chút a, trẫm sẽ khiến ngươi không chỉ không thể nói ‘ lão tử ’, ngay cả ‘ tôn tử ’ cũng kêu không ra, wo ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười to đầy kiêu ngạo của ta không ngừng vang vọng trong tù thất, thiết trụ rõ ràng đánh một cái rùng mình.