Mà ta kinh vi thiên nhân như vậy, sừng sững đứng giữa cảnh đẹp nhân gian phi thường tú lệ này, trong đầu bỗng nhiên tự hỏi phi thường nghiêm túc, giống như trọng đại vấn đề nhân sinh đại kế vô cùng trọng yếu!
Là vấn đề gì ư?
Tất nhiên là chuyện ta phải làm như thế nào để phá hoại tàn phá nhiễu loạn hủy diệt hôn sự của cái tên Vũ Thanh Túc trời đánh vô lương tâm háo sắc đáng hận cùng cái kẻ không biết ở đâu nhảy ra mà từ cái tên cho đến gia cảnh cùng người đều đồng dạng tục mị như nhau không biết đến hoàng ân táng tận thiên lương vong ân phụ nghĩa thiên lý bất dung Ngô Hiểu Cúc!
Nghĩ a nghĩ a…
Có chút đói bụng, lấy ra một bao điểm tâm đã sớm chuẩn bị tốt, mở ra, ân… Ăn cái nào hảo đây?
Nghĩ a nghĩ a…
Ăn đào mật canh trước đi!
Ăn a ăn a…
Có chút khát, lấy ra nước trà đã sớm chuẩn bị tốt, cất kỹ, ân… Nên cho mật hay là cho đường vào trong trà đây?
Nghĩ a nghĩ a…
Uống trà xanh không thêm vị ngọt trước đã!
Uống a uống a…
Có chút mệt mỏi, thái dương lại dào dạt ấm, làm một giấc ngủ trưa thật đẹp nào!
Đánh một cái a ngáp, chớp chớp ánh mắt đã bắt đầu khô, chậm rãi đi vào mộng đẹp…
Trước khi ngủ, hình như ta đang rất lo lắng về một chuyện phi thường trọng yếu, là cái gì nhỉ?
…
…...
… …
Hô… …
“Uy, ngủ ở trong này bộ muốn cảm lạnh sao.”
Một thanh âm đầy ý cười vang lên bên tai ta, sau đó có người đẩy ta, ta than thở một tiếng tỏ ý kháng nghị, người nọ lần thứ hai cười nhẹ, sau đó cái mũi của ta bị người nắm, hô hấp lâm vào đình trệ.
Hút khí…
Hút khí…
Không hút được…
Ta hút…
Ta lại hút…
Ta dùng sức hút…
“Oa!”
Thiếu chút nữa tắt thở, ta kinh hô một tiếng rồi ngồi bật dậy, kinh hồn bất định.
“Tên cẩu nô tài nào dám nhiễu thanh mộng của trẫm!”
“Hoàng Thượng bớt giận.” Thanh âm rất là dễ nghe, rất có từ tính, nghe phi thường thoải mái.
Ta không khỏi tập trung nhìn cái người ăn mặc như binh lính ở trước mặt, không khỏi ngơ ngẩn. Hảo, hảo, hảo, người hảo anh tuấn a! Phong thần trác thạc, khí vũ hiên mão, mặc dù không bằng ta nhưng cũng đạt được bảy tám phần. Ta có chút hoài nghi vươn hai tay, sờ sờ má hắn, mềm mềm, người nọ sửng sốt. Ta hướng hắn cười cười, sau đó hai tay ôn nhu vuốt ve hai má hắn, vào lúc hắn có chút si mê chăm chú nhìn vào mắt ta, ta dùng sức nhéo~~~
“Đau không?”
“…”
“Đau không?” Ta chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
“Không đau.” Một loại thanh âm cố nghiến răng nghiến lợi chịu đựng nhổ ra.
“Không đau a? Vậy chắc là đang nằm mơ.”
Ta đã nói là trên thế gian này không có người có khả năng anh tuấn tựa như ta mà! Ta buông tay ra, đánh một cái ngáp, định sẽ tiếp tục đi tìm Chu Công thần khản.
“Uy!!”
Ta mở to mắt, nhìn thấy hắn tựa hồ đang hít sâu một hơi, sâu hơn bật hơi, sau đó khẽ động khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một phần tươi cười: “Hoàng Thượng, ngủ ở trong này hội cảm lạnh.”
“Làm gì phải miễn cưỡng cười vui? Hài tử đáng thương, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, ngươi không nói trẫm làm sao biết ngươi muốn nói gì? A, mặt của ngươi sao lại sưng lên thế? Bị muỗi cắn?” Ta yêu thương sờ sờ mặt hắn, kỳ quái, mới nãy đâu có a.
“Ngươi…” Một loại ngữ điệu tức đến không nói nên lời.
“Trẫm làm sao?”
Người nọ thở dài một hơi, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hoàng Thượng, ty chức có một trò vui nho nhỏ, muốn hiến cho Hoàng Thượng.”
“Hảo! Là cái gì?” Ta nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“Hoàng Thượng thỉnh xem.”
Người nọ giống như đang làm ảo thuật, trên tay hắn đột nhiên hiện ra một tiểu phương hạp đen bóng, ta vội vã mở hạp ra, nhất thời kỳ hương bốn phía, hương vị làm người ta thèm nhỏ dãi kia giống như trong hộp chính là mỹ vị ngon nhất thế gian! Bất quá, chỉ là một viên thuốc nho nhỏ màu trà.
Ta thất vọng: “Đây là cái gì a? Trẫm tưởng mỹ thực…”
“Đúng là mỹ thực.” Người nọ mỉm cười nói: “Đây là nùng thang tinh luyện sau khi được một trăm vị danh trù dùng bách cầm chi cốt (xương của 100 loài chim) tỉ mỉ ngao chế chín chín tám mươi mốt ngày làm thành, sau lại ngao chế tinh hoa trong thang một lần nữa, cho đến khi đạt được một lạp thang hoàn nhỏ như vầy, hàm nhập khẩu trung (cho vào trong miệng), thang hoàn nhập khẩu tức hóa, tiên vị tràn đầy không tiêu tan, dư hương đầy miệng, hương vị có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt! Ty chức đặc biệt đem vật ấy hiến cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cứ yên tâm đi, ty chức tuyệt không hạ độc… A, thang hoàn đâu?”
“Trẫm ăn rồi.” Ta ý do vị tẫn liếm liếm môi, quả nhiên là mỹ vị! Thật muốn…ăn thêm một viên nữa!
“…”
“Còn không?”
“…” Người nọ bộ dáng giống như có điểm bị đả kích lớn: “Đã không còn…”
“Đã không còn a?”
Hảo thất vọng a… Bất quá tại sao biểu tình của hắn cũng có vẻ thất vọng a?
“Còn có đồ vật gì khác dâng lên à?”
“Không có…”
“Vậy ngươi lui ra đi.” Ta đánh một cái ngáp, tiếp tục ngủ trưa.
“…”
Ta mở to mắt: “Ngươi còn không đi?”
“Ty chức cáo lui…”
Đúng vậy, vẻ mặt của hắn đúng là thập phần thất vọng. Quái, ta không phải đã ăn rồi sao? Hắn còn thất vọng cái gì a? A! Chẳng lẽ là hắn vốn định mỗi người một nửa? Kết quả lại bị ta ăn hết luôn cho nên thất vọng? Thì ra là thế… Cũng phải, mỹ vị như thế ta lại ăn một mình, khó trách hắn thất vọng. Thảm, người ta hảo tâm đem đến chia sẻ với ta, ta lại một mình độc chiếm! Rất không nên nha! Dưới loại tình huống này ta hẳn là…
Tất nhiên là tiếp tục giả bộ vô tội! Ngủ ngủ! Ta cái gì cũng không biết!
Không biết ngủ bao lâu, một trận thanh âm trốn chạy dồn dập từ xa truyền đến, càng lúc càng gần, bao vây xung quanh ta, ta không kiên nhẫn hé mở hai mắt một chút, lập tức nhìn thấy Kiều Vô Ky phong trần mệt mỏi phi nước đại mà đến, thở hổn hển hư hư nói: “Hoàng Thượng! Có vài kẻ thân phận bất minh lẻn vào trong cung! Bọn thần đã bắt được vài tên, nhưng lại có một tên trốn thoát, để tránh hoành sinh chi tiết (phát sinh thêm chuyện), thỉnh Hoàng Thượng tới Sùng Dương Điện nghỉ tạm!”
“Không rõ thân phận?” Ta lập tức hưng phấn nắm lấy Kiều Vô Ky: “Là thích khách sao?! Là tới ám sát trẫm sao?!”
“Hoàng Thượng… Ngài không cần vui vẻ như vậy được không…”
“Trẫm đợi mười sáu năm! Rốt cục đã đến! Trẫm còn sống chính là vì ngày này a!” Ta kích động hai mắt ướt át.
“…” Cơ thịt trên mặt Kiều Vô Ky từng trận từng trận co giật: “Thỉnh Hoàng Thượng khởi giá…”
“Hảo hảo hảo!”
Ta hưng phấn xát xát tay, trong cung đã lâu rồi chưa có không khí khẩn trương như vậy! Hơn nữa đây là lần đầu tiên quý giá của ta! Kỷ niệm đáng giá lần đầu tiên bị người ám sát da! Đây là hảo khai đoan (chak là đoạn mở đầu hoàn hảo ^^””) a!
Chờ ta bị kích động trở lại Sùng Dương Điện, Huyền Thượng Đức cùng Vũ Thanh Túc vẻ mặt khẩn trương đã sớm đợi ở nơi đây, sau khi nhìn thấy ta đến dường như rốt cục mới yên tâm thở phào một hơi.
“Thật may là Hoàng thượng vẫn mạnh khỏe, xem ra người nọ vẫn chưa đắc thủ.” Huyền Thượng Đức vỗ vỗ ngực.
“Xem ra, phải tăng mạnh cảnh giới trong cung, bất kỳ thời khắc nào bên cạnh Hoàng thượng đều phải có người.”
Vũ Thanh Túc cau mày nói, ánh mắt của hắn hướng về phía ta, ta hừ một tiếng, quay đầu đi, hắn ngẩn người, sau đó bắt đầu cười khổ.
“Ta đã an bài hai mươi người lúc nào cũng theo sát bên cạnh Hoàng Thượng, người nọ sẽ không có khả năng tiếp cận Hoàng Thượng.” Kiều Vô Ky nói.
“Để ngừa vạn nhất, Hoàng Thượng chính mình cũng phải cẩn thận.”
Vũ Thanh Túc nói xong dự định tiến lên, ta làm ra vẻ mặt chán ghét, vội vàng lui về phía sau, ánh mắt của hắn nhìn qua có chút bi thương…
Xứng đáng! Phải chính là hiệu quả này!
“Mấy người bị bắt kia đã cung khai kế hoạch của bọn họ cùng với đặc thù của người cuối cùng, chỉ cần chúng ta vạn phần cẩn thận, hẳn là không có việc gì.” Huyền Thượng Đức nói.
Vũ Thanh Túc cúi thấp đầu, có chút uể oải tiếp tục nói: “Chính như Huyền huynh nói… Hoàng Thượng, mấy ngày tới ngài phải vạn phần cẩn thận, nếu như bất cẩn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Hoàng Thượng phải phi thường cẩn thận một kẻ diện mạo anh tuấn, ăn vận tựa như binh lính.”
“Có phải hay không phi thường anh tuấn, thanh âm rất có từ tính, người tuy không suất như trẫm nhưng cũng chiếm được bảy tám phần?”
“Hoàng Thượng làm sao biết được?”
“Hắn a, mới vừa thấy qua a.”
“Cái gì?!” Liên can nhân toàn bộ đều hút vào một hơi lãnh khí: “Vậy hắn nói cái gì?!”
“Hắn nói phải hiến cho trẫm đồ vật gì đó.”
“Hoàng Thượng nhận?!”
“Ân, nhận, là một cái hạp nhỏ màu đen.”
“Hoàng Thượng!” Vũ Thanh Túc nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không được mở hạp ra!”
“Đã mở qua…”
Vũ Thanh Túc ảo não vỗ sau ót một chút, sau đó Huyền Thượng Đức khẩn trương nói: “Hoàng Thượng, ngài nghe thần nói, trong đó có một viên gì đó tròn tròn nhìn như dược hoàn nhưng thực ra là thang hoàn…”
“Trẫm biết a, người nọ nói, tinh hoa đó phải ninh tám mươi mốt ngày, trình tự làm ra thật phức tạp nha.”
“Hoàng Thượng! Ngài cẩn thận nghe kỹ.” Huyền Thượng Đức hút sâu một hơi: “Thang hoàn kia có độc! Tuyệt không thể ăn!”
“…”
“Hoàng Thượng?”
“…”
“Hoàng Thượng…” Vũ Thanh Túc giống như có chút đứng không vững: “Ngài không phải muốn nói, đã ăn rồi đó chứ? Bất quá hẳn là sẽ không… Dù sao cũng là đồ của người lần đầu tiên gặp mặt cho, dù chỉ có một chút thường thức thì hẳn sẽ không ăn…”
“Ân, ăn, ăn thật ngon…. A, ba vị ái khanh, các ngươi nằm trên mặt đất làm gì vậy?”
Ba người sắc mặt xanh mét lục tục từ trên mặt đất bò lên, phân không rõ ánh mắt là phẫn hận hay là bất đắc dĩ xoay vòng ở trên người ta, sau đó thì bắt đầu gà bay chó sủa!
“Người đâu! Truyền ngự y! Mau!”
“Lập tức phong tỏa tất cả cửa ra! Phàm là người khả nghi toàn bộ bắt lại!”
“Lập tức phong thành! Không được cho bất luận kẻ nào ra khỏi kinh thành nửa bước!!”
“Mau thông tri Thái hậu!”
“Nhanh đi thỉnh đoạt hồn sinh ở Trường Bạch Sơn!”
“Mau đỡ Hoàng Thượng nghỉ tạm!”
“Cáng! Cáng!”
Ta chẳng hiểu ra sao đã bị mọi người khẩn trương như vậy hộ tống trở về tẩm cung, Kim Nhi cũng y như những người khác khẩn trương vô cùng, hoả tốc trải hảo đệm chăn liền cứng rắn đè ta nằm lên giường, mới vừa ngủ trưa xong ta nào có buồn ngủ? Nhưng vẫn chịu thua trước ánh mắt đe dọa của bọn họ mà ngoan ngoãn nằm không dám nhúc nhích.
Rất nhanh, mấy chục tên thái y rầm rầm chạy đến, nào là xem mạch, nào là kiểm tra, hết lật qua lại lật lại kiểm tới kiểm lui, ngay cả tóc của ta cũng bị lật ra một lần, cuối cùng bản mặt mỗi người đều như khổ qua mướp đắng mà lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau từ đàng xa liền truyền đến thanh âm chửi xả ầm ĩ của Vũ Thanh Túc.
Vì thế ta rốt cục cũng nhận thức được ta nuôi nhiều ít người rảnh rỗi, không, là phế nhân.
Chán đến chết nằm ở trên giường ngẩn người, lại chợt phát hiện Kim Nhi thế nhưng lại ở một bên yên lặng gạt lệ.
“Kim Nhi…” Ta ra vẻ hơi thở mong manh gọi.
“Hoàng Thượng!” Kim Nhi vội vàng cầm hai tay đang run rẩy vươn ra của ta: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Kim Nhi… Trẫm thời gian không còn nhiều …”
“Hoàng Thượng sẽ không! Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên! Không có việc gì!” Kim Nhi Kim đậu đậu (nước mắt của kim nhi) lã chã tuôn rơi không ngừng.
“Trước khi ra đi, trẫm có vài tâm nguyện hy vọng ngươi có thể giúp trẫm hoàn thành…”
“Hoàng Thượng xin cứ việc phân phó! Kim Nhi dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
“Trẫm thực nhớ…muốn nếm thử chút vạn phúc rượu phải chờ đến đại thọ năm mươi tuổi của trẫm mới được uống, trẫm sợ đợi không được đến lúc đó …”
“Sẽ không! Hoàng Thượng!” Kim Nhi đã muốn khóc thành tiếng: “Nô tỳ lập tức mang tới cho ngài! Để ngài uống thực đã!”
“Còn có… Trẫm nhớ…muốn ăn ‘ kim liễu phất phong ’ mà ngươi tự mình làm thêm một lần nữa, thật sự là nhân gian mỹ vị a… Nhưng mà tài liệu chuẩn bị chắc ít nhất cũng phải mất ba ngày? Để làm tốt toàn bộ cũng phải tới mười ngày, trẫm không biết có thể chờ được hay không…”
“Có thể! Nô tỳ lập tức đi làm! Trước kia nói mười ngày mới có thể làm tốt là do không muốn cho Hoàng thượng dễ dàng ăn được, kỳ thật chỉ cần một canh giờ là đến nơi!”
“Kim Nhi…”
“Hoàng Thượng thỉnh giảng.”
“Trẫm vẫn có một câu chưa từng nói ra với ngươi, nhưng bây giờ không nói ra chỉ sợ chết không nhắm mắt…”
“Ô… Hoàng Thượng không cần nói như vậy, Hoàng Thượng muốn nói cái gì thì cứ nói đi.”
“Kim Nhi, ngươi thật sự là rất hỗn trướng …”
“Nô tỳ đã đoán trước Hoàng Thượng là muốn nói như vậy. Ô ~ miễn sao Hoàng thượng qua được đại nạn này, nô tỳ liền nhịn.”
“…” Ta ly đại nạn còn sớm mà!!
“Kim Nhi… Còn có chuyện…”
“Hoàng Thượng thỉnh nói, nô tỳ nhất định tận lực mà làm!”
“Dù sao thời gian của trẫm cũng không còn nhiều … Ngươi đem bạch điêu bì hạc sưởng (áo choàng làm từ da chồn trắng) trả lại cho trẫm đi…”
“Đừng mơ!”
“…”
Nàng thật không có chút tâm đồng tình, đúng không?
Hai canh giờ sau, nghe nói đã bắt được người kia!
Sau nửa canh giờ, nghe nói vẫn chưa tìm ra giải dược, người nọ lại không chịu nói ra là độc gì, vì thế tam đại hung cầm thẳng tiến nhà lao.
Một lúc lâu sau, nghe nói nghiêm hình tra tấn cũng không bức ra được nửa tự, khiến Vũ Thanh Túc điên cuồng tự mình huy tiên (roi) khảo vấn… Này chắc là tin giả?
Lại một lúc lâu sau… Ta không biết đã tới tình trạng nào, bởi vì ta đang ngủ.
Ngày hôm sau, ta không đau không buồn không hề dị trạng, quyết định trộm đến gặp tên thích khách kia một chút, hỏi xem có thực là hắn cho ta ăn độc dược hay không, có thể bắt nhầm rồi hay không? Bất quá ta mới vừa vừa mở miệng liền bị Vũ Thanh Túc cùng Huyền Thượng Đức đánh vào đầu mắng to, rống đến đất rung núi chuyển, sợ tới mức ta liên tục phát thệ nói mình chỉ là đùa thôi mới có thể đào thoát. Nghe nói hai người bọn họ hôm qua thức trắng đêm chưa ngủ, khó trách cơn tức lớn như vậy…
“Kiều ái khanh ~~ ”
Phụng xa Đô úy Kiều Vô Ky vội vàng quay đầu bỏ chạy! Ta lập tức đuổi theo: “Ái khanh a ~ trẫm muốn đến thiên lao nhìn tên thích khách kia một cái ~ ngươi lĩnh trẫm đi được không a?”
“Công việc của vi thần chỉ là phụ trách an toàn của hoàng thượng, kỳ thật sự tình thần không xen vào, thiên lao là do Hình bộ trông nom, Hoàng Thượng đi tìm Hình Bộ Thượng Thư đi!” Kiều Vô Ky bước chân một chút cũng không chậm lại! Căn bản không hề coi ta là kẻ có bệnh trong người!
“A! Đau quá!” Ta ôm bụng ngồi xỗm trên mặt đất: “Độc phát rồi! A!”
“Hoàng Thượng!” Kiều Vô Ky nhất căn trực tràng (chỉ người thẳng tính) lập tức chạy vội trở về: “Người không có việc gì chứ!”
Nếu như là Huyền Thượng Đức hắn sẽ kêu đi tìm ngự y sau đó không nhanh không chậm thong thả rời đi, còn nếu như là Vũ Thanh Túc hắn sẽ không ngừng ôm lấy ta (này là Nguyệt phan bậy, nguyên văn là 如果是武青肃的话他压根就不会停)! Cho nên vẫn là Kiều Vô Ky hảo ~
Ta nắm lấy cổ tay hắn, không để cho hắn có bất kỳ cơ hội phản ứng nào liền bu dính trên người hắn: “Mang trẫm đi! Mang trẫm đi! Trẫm muốn đi! Oa ~!”
Sau nửa canh giờ kiên trì cùng không ngừng nỗ lực của ta, ma âm quán nhĩ khiến Kiều Vô Ky rốt cục chịu thỏa hiệp, tâm bất cam tình bất nguyện mang ta đi, Kim Nhi tuyên bố phải hung hăng cho tên thích khách mấy cái tát cũng thong thả bước từng bước nhỏ liên tục đuổi theo phía sau.
Kiều Vô Ky quả thực là Phụng Xa Đô Úy, chỉ nói với ngục tốt mấy câu, ngục tốt liền thành thành thật thật mở cửa lao phòng, để chúng ta đi vào.
“Kiều ái khanh, chức vị của ngươi thật không thấp mà, bọn họ thực nghe lời.”
“… Hoàng Thượng, tuy rằng chức vị của thần cao hơn hắn, nhưng thần cũng chỉ là nói với bọn họ Hoàng thượng muốn đi vào mà thôi…”
“Vì sao?”
“Bởi vì nếu bọn họ quyết tâm không mở cửa cho thần, vi thần cũng không còn biện pháp, nhưng lời của hoàng thượng nói bọn họ nhất định phải nghe.”
“Vì sao?”
“… Người… Rốt cuộc có ý thức được mình là Hoàng đế không??”
“A?”
“Nha!!”
Kim Nhi thét một tiếng chói tai, bước chân chúng ta lập tức dừng lại. Chỉ thấy sau thiết lan phía trong cùng của gian lao phòng cuối cùng, trong bóng tối ẩn ẩn cư nhiên có thể nhìn thấy một huyết nam tử bị treo trên bức tường ẩm thấp phủ đầy rêu, y phục rách nát cơ hồ không đủ che thân, toàn thân chằng chịt những vết thương. “Các ngươi tra tấn phạm nhân để bức cung? Định vu oan giá hoạ qua loa cho xong chuyện sao?!” Ta túm lấy một gã ngục tốt hét lên.
“Hoàng Thượng, đó là do Vũ huynh đánh…” Kiều Vô Ky bất đắc dĩ nói.
“A? Vì sao? Hắn có cừu oán với phạm nhân sao?”
“Hẳn là có đi…” Kiều Vô Ky ẩn ý chỉ chỉ về phía ta: “Hoàng Thượng hẳn là có thể nghĩ ra nguyên nhân?”
“Nguyên nhân?” Ta cúi đầu suy tư nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ: “Không nghĩ tới tên thích khách này thế nhưng lại cấu kết cùng Ngô Hiểu Cúc! Khó trách Vũ Thanh Túc phát điên!”
“Hoàng Thượng!!”
“Cái gì?”
“Quên đi… Ngươi thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó đi…” Kiều Vô Ky đau đầu xoa bóp huyệt Thái Dương.
“Không phải nguyên nhân này sao?”
“Không phải.” Kim Nhi vô cùng khẳng định lắc đầu.
Ngay cả Kim Nhi còn biết? Ta thế nhưng lại không biết?!
“Ha hả a…”
Vốn là đã làm cho người ta mao cốt tủng nhiên bỗng nhiên trong bóng tối truyền đến một tiếng cười trầm thấp sâu kín từ từ vang vọng trong bầu không khí âm u trống trãi, hơn nữa không khí nơi này thập phần quỷ dị, có thể nói là đem hiệu quả khủng bố thăng tới đỉnh điểm, vì thế ta thực không chí khí hét lên một tiếng ôm lấy Kim Nhi.
“Mở… Mở cửa lao ra…” Ta run run nói, sau đó bỏ thêm một câu: “Hắn cột chắc chứ?”
“Tiểu nhân chỉ là ngục tốt, chìa khóa một tên trọng phạm triều đình như hắn không ở trên người tiểu nhân, đều là do ngục trưởng bảo quản.”
“Vậy tìm hắn đến a!”
“Tuân chỉ!”
Cộp cộp cộp, tai to mặt lớn, rõ ràng là ngục trưởng đại mộng chưa tỉnh đã bị lôi đến đây.
“Ai muốn mở cửa lao?”
Tiểu ngục tốt kia nguyên bản định chỉ ta, nhưng lại nghĩ nghĩ đại khái là sợ đắc tội ta, vì thế chỉ vào Kiều Vô Ky: “Hắn!”
“Vị đại nhân này là?” Ngục trưởng đánh một cái ngáp.
“Bản quan là Phụng Xa Đô Úy Kiều Vô Ky.”
Ngục trưởng nhất thời thanh tỉnh, vội vàng cười làm lành, cúi đầu khom lưng: “Đại nhân a, không phải tiểu nhân không muốn mở cửa, mà là tên trọng phạm ám sát hoàng thượng này, không có Hình bộ phê văn tiểu nhân không dám tác chủ a.”
“Nói như vậy… Quan hình bộ so với Phụng Xa Đô Úy lớn hơn?” Ta quay đầu lại hỏi Kim Nhi.
“Phải a, Kiều đại nhân chỉ có thể trông nom binh lính trong cung, những người khác đều không thể xen vào. Còn Hình bộ thì không có việc gì là không xen vào được, hoàng thân quốc thích cũng có thể quản!” (này nguyệt cũng ko bit là có edit đúng ko nữa, nguyên văn là只有犯了事管你是皇亲国戚一样可以管, nếu có sai xin các bạn góp ý để Nguyệt sửa lại)
“Nói cách khác, chính là sự khác nhau giữa hổ giấy và hổ thực?” Ta bừng tỉnh đại ngộ.
“Phải a!”
“…” Này là Kiều Vô Ky.
Ta thương hại nhìn thoáng qua Kiều Vô Ky, vạn phần áy náy: “Ái khanh, đều là trẫm không tốt, để hôm nào đó trẫm phong cho ngươi một chức quan khác có thực quyền hơn được không?”
“…” Kiều Vô Ky thanh nghiêm mặt đẩy ta đến trước mặt ngục trưởng: “Đây là Hoàng Thượng, lớn hơn Hình bộ, ngươi xem rồi lo liệu đi.”
“Là là là! Tiểu nhân lập tức mở cửa!”
Ngục trưởng tay chân lanh lẹ lập tức mở cửa ra, nguyên lai danh hào của ta dùng tốt như vậy? Ta tránh ở sau lưng Kiều Vô Ky, Kim Nhi trốn sau lưng ta, ba người chúng ta thật cẩn thận đi vào. Người nọ tóc tai bù xù, cúi gằm mặt, không còn dáng vẻ anh vĩ ngày đó ta gặp nữa, trong lòng ta không khỏi căng thẳng, tuy rằng người này rắp tâm bất lương, nhưng mà đánh thành như vầy… Vũ Thanh Túc kia quả nhiên tâm ngoan thủ lạt! Biết rõ người này cố ý mưu hại ta có thể thấy được mục tiêu chính là ngôi vị hoàng đế! Cư nhiên tiên hạ thủ vi cường! Đem hắn đánh chết há chẳng phải là đem hy vọng của ta hóa hư không sao??
“Ha hả, Hoàng Thượng hà tất phải sợ thành bộ dạng này, tại hạ còn có thể thương tổn Hoàng Thượng được sao?” Người nọ xích xích cười nói.
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì hạ độc trẫm? Trẫm vẫn chưa muốn chết mà, ngươi đem giải dược giao ra đây, về chuyện soán vị chúng ta hảo thương lượng.”
“Ha hả, Hoàng Thượng, ngài cùng với những lời đồn đãi ta nghe được quả thực rất không giống nhau.”
“Cái gì nghe đồn?” Ta vô cùng tò mò.
“Dân gian đều truyền Hoàng Thượng niên thiểu hữu vi, cơ trí tài đức sáng suốt, tại hạ xem chiến tích vài năm này của Hoàng Thượng quả thật cũng là mưu tính sâu xa, tạo phúc vạn dân, cho nên vẫn nghĩ Hoàng Thượng phải là một vị hữu đảm hữu thức (=hữu dũng hữu mưu), là hạng người lòng dạ thâm sâu. Hôm qua tại hạ vốn có thể âm thầm đem độc dược kia dung nhập vào trong nước trà của ngươi, bất quá lại thực muốn kiến thức một chút tài trí của ngươi, cho nên cố ý tặng dược, nguyên tưởng rằng Hoàng Thượng nhiều ít cũng có thể chiếu cố, cùng tại hạ đấu trí một phen… Nhưng lại không nghĩ rằng ngươi không chút do dự liền ăn, thật sự là bổn đến xuất hồ ý liêu (ngu ngốc ngoài sự đoán) a…”
“Nằm ngoài dự kiến của ngươi, thực ngượng ngùng.” Ta phụng phịu, dù sao ta cũng chỉ là bổn (ngốc) thôi, hừ!
“Hoàng Thượng, tấu chương của ngài không phải đều là do đại thần hỗ trợ phê duyệt đó chứ?”
“…”
Đoán, đã đoán đúng…
Người nọ thất vọng thán dài một hơi: “Hoàng đế như vậy cư nhiên khiến ta thâm tư thục lự (đắn đó suy xét) năm năm mới quyết định hành động…”
“Thế nào a? Ta chính là bổn hoàng đế như vậy đấy! Ngươi cắn ta a!”
Bị người nói thành như vậy, may là ta đây da mặt dày nhưng cũng cảm thấy phi thường khó chịu, ngay cả ‘ trẫm ’ cũng lười nói, đơn giản chỉ hai tay chống nạnh, bày ra tư thế người đàn bà chanh chua chửi đổng.
“Vậy ngươi lại đây, ngươi xem ta có cắn ngươi hay không cắn.” Người nọ cười nói.
“Qua thì qua!” Ta vội vàng quay đầu nhỏ giọng hỏi ngục trưởng: “Xiềng xích kia vững chắc không? Hắn sẽ không bỗng nhiên thoát ra đó chứ?”
“Hẳn là sẽ không, xiềng xích kia đã khóa hơn năm mươi tên phạm nhân sức lực cực mạnh, nhưng vẫn như cũ phòng thủ kiên cố, Hoàng Thượng cứ yên tâm đi.”
“Hảo! Ngươi chờ! Ta qua liền đây!” Ta dựng dậy sống lưng, nhanh tiến lên!
“Hoàng Thượng không cần đi nha!” Kim Nhi vội vàng bắt lấy ta, sợ hãi nói: “Vạn nhất hắn thực sự một hơi cắn xuống, xé ra một miếng thịt thì biết làm sao bây giờ? Hoàng Thượng!”
“Trẫm mới không sợ! Không cần lôi kéo trẫm! Trẫm không đi không được! Sự tình quan hệ mặt mũi! Tuyệt không lùi bước!” Ta một bên nói, một bên cố sức bước về phía trước, bất quá Kim Nhi lại sử xuất Thiên Cân Trụy, kêu lên một tiếng.
“Hoàng Thượng không cần a!” Kim Nhi sống chết lùi về phía sau, kêu mọi người mau ngồi xỗm trên mặt đất.
“Trẫm không đi không được!” Ta dùng sức, dùng sức, lại dùng lực!
“Hoàng Thượng! Ngài đi là được! Không cần lôi kéo nô tỳ a! Hoàng Thượng! Mau buông tay a!”
Cư nhiên không chịu theo ta cộng hoạn nạn! Thật sự là bạch đông tha (ta hiểu chết liền á, QT đề là bạch đau nàng)!
“Ha hả a…”
Đột nhiên trong lúc đó, ta bỗng nhiên kinh giác phát hiện tiếng cười của người nọ thực gần, giống như ngay tại bên tai, người nọ nói thật nhỏ: “Hoàng Thượng, ngài quá coi thường tại hạ…”
“Hoàng Thượng mau trở lại!!” Kiều Vô Ky bỗng nhiên hét lớn!
Ta cả kinh lui về phía sau từng bước, bỗng nhiên hai lổ tai sinh phong! Chỉ thấy hai tay bị cằm giữ của người nọ bỗng nhiên khép lại! Mạnh mẽ chặt đứt xiềng xích được cố định chặc chẽ bên trong tường! Ta thất thanh hét lên một tiếng! Lập tức xoay người chạy trở về!
“A a a a!!” Ta một đường kêu thảm thiết, sử xuất toàn bộ sức lực liều mạng chạy trốn, một chân vừa bước ra khỏi cánh cửa lập tức kêu to: “Mau đóng cửa lao!!”
“Khóa lại! Khóa lại nhanh!” Kiều Vô Ky cũng kinh hồn tán đảm lớn tiếng kêu lên.
Ngục tốt cùng ngục trưởng luống cuống tay chân dùng xiềng xích rất nặng tầng tầng khóa cửa lao lại, làm tiếng khóa thanh thúy vang lên, chúng ta mới đồng thời thở phào một hơi.
“Hoàng Thượng…” Thanh âm khiếp sợ của Kim Nhi sâu kín truyền đến.
Ta ngẩn ra, hướng về nơi phát ra thanh âm, sau đó là một trận quỷ kêu: “A a a! Nhốt Kim nhi bên trong kìa!”
“Hoàng Thượng thực quá đáng … Cư nhiên bỏ mặc nô tỳ chạy trước … Ô ô ô…”
“Ha ha ha, thật là một hoàng đế thú vị, bổn đáo gia (không hiểu nhưng túm lại là ngốc)! Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười to đầy kiêu ngạo của người nọ cuồn cuộn không ngừng truyền đến, cười đến tiền ngưỡng hậu phủ, cười như sắp tắt thở tới nơi, sau đó ôm bụng tiếp tục cười, lăn qua lộn lại cười, vỗ mặt đất cười, cả người trên mặt đất lăn lộn cười…
Ta biết ta thực bổn… Nhưng có cần phải… Cười thành cái dạng này hay không a?!