• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Lan Uyển

"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."

"Tất cả đứng lên, ngự y, Tương phi thế nào rồi?" Đại Nhi mới vừa tỉnh ngủ liền nghe nha hoàn Dao Kỳ tiến lên tỉ mỉ báo cáo chuyện Tương phi bệnh nặng ngày hôm qua, ngay cả cơm cũng không kịp ăn, liền nhanh chống chạy đến.

Tại sao lại trùng hợp như thế, mấy ngày trước nàng còn đầu độc những phi tử này đi quyến rũ Hoàng thượng, còn nghe nói là Tương phi hành động trước, không có mấy ngày đã bị bệnh? Còn là bệnh dịch, bệnh ban xanh biến chứng sao? Lừa gạt quỷ a.

"Hồi Hoàng hậu nương nương, nhìn phản ứng ban đầu hẳn là phải là bệnh ban xanh biến chứng, cần phải cách ly, tránh lây bệnh cho người khác." Ngự y có chút tuổi, đúng mực nói. Ngự Y Viện Trương Hạc Lâm có tuổi nghề già nhất, y thuật số một, số hai.

"Hả? Làm sao Trương ngự y khẳng định?" Đại Nhi nhíu mày, thì ra hậu cung cũng không phải thái bình như vậy.

"Triệu chứng của Tương phi nương nương giống với triệu chứng của bệnh ban xanh biến chứng từ Liêu Hà truyền tới, thần tuyệt đối không thể nào nhìn lầm." Dường như Trương ngự y có chút bất mãn đối với việc Đại Nhi hoài nghi ông ta, giọng nói có chút không thiện. Gia tộc ông ta, nhiều thế hệ đều theo nghề y, tại sao có thể để cho một người không biết gì đến vũ nhục y thuật của mình.

"Trương ngự y giọng điệu thật lớn, Bổn cung nghe nói một nhà Trương ngự y, mấy đời vì Bách vương triều ta dốc sức, thuật châm cứu của Trương ngự y xuất thần nhập hóa, một tay cứu tính mạng Hoàng thượng, quả nhiên là càng vất vả, công lao càng lớn." Đại Nhi cũng không tức giận, chỉ nói là ra những lời này làm cho người ta nghe có chút lo lắng, ít nhất Dao Kỳ ở sau lưng cảm giác lúc Đại Nhi nói ra những thứ này, trên người phát ra một cỗ sát khí giống hệt Hoàng thượng "Chỉ là không biết y dược truyền thừa trăm năm thế gia làm sao đối với một cái bệnh ban xanh biến chứng nho nhỏ lại bó tay hết cách, thật không biết là bệnh ban xanh biến chứng quá lợi hại hay những người khác quá vô năng?"

"Ngươi. . . . . ."

"Xin khuyên Trương ngự y một câu, không nên tự cho mình quá cao. Ngươi nên may mắn, đứng ở trước mặt ngươi chính là Bổn cung mà không phải Hoàng thượng." Giọng nói Đại Nhi không lớn, lại truyền vào trong tai mỗi người ở đây, áp lực vô hình đè ép từng người một câm như hến. Trời sinh khí chất khiến mọi người cảm phục, chột dạ, cũng không ngẩng đầu lên được.

Họ vẫn cho rằng Hoàng hậu nương nương là gối thêu hoa, thậm chí có một mặt mạnh như thế, bình thường lại che giấu không chút nào để lộ, nhân tài như vậy thì không thể trêu chọc. Có lẽ nàng không chủ động tìm phiền toái, thế nhưng khi phiền toái tìm được nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chút khách khí đáp lễ trở lại, chỉ nhiều chứ không ít.

"Hoàng hậu nương nương thứ tội, là thần càn rỡ." Làm sao Trương ngự y còn nghe không hiểu ý tứ gì, nếu là Hoàng thượng ở chỗ này, chỉ bằng vào giọng điệu ông ta vừa nói chuyện, chính là chết muôn lần cũng không đủ a. Ông ta chỉ tức giận y thuật của mình bị người hoài nghi, lại bất chấp ngạo mạn quên mất đối tượng, không phải quên, mà là từ đáy lòng cảm giác mình không nên khúm núm như vậy. Đây chính là đại kỵ hoàng gia a.

"Công lao là ưu, khuyết điểm cho qua, tranh công cũng nên xem tình huống như thế nào một chút. Trương ngự y tuổi già có một số việc nhìn rõ ràng hơn so Bổn cung nhiều. Được rồi, làm theo lời Trương ngự y, bắt đầu trừ độc đi. Từ bây giờ Mộ Lan Uyển trừ những người được đặc cách, ai cũng không cho phép vào"

"Vâng"

Lúc này, Đại Nhi mới mang theo Dao Kỳ đi vào. Sắc mặt Tương phi trắng bệch, như tờ giấy, không có một chút huyết sắc. Đại Nhi tiến lên ngồi ở bên giường, đôi tay sờ lên gương mặt lạnh như băng của Tương phi.

"Nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, sao lạnh như thế, lạnh không?" thật ra Đại Nhi rất ưa thích mỹ nhân ôn nhu này. Không điệu bộ, không nịnh nọt, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Trong cung khó có dạng người này.

Tương phi lắc đầu một cái không nói gì, khóe miệng cũng cong lên. Bên mép giường, Yến nhi nhìn thấy Đại Nhi như thế, đầu tiên là giật mình, sau đó mắt đỏ lên như muốn rơi nước mắt. Tiểu thư nhà nàng kể từ vào hoàng cung, khi nào được người quan tâm như vậy, hậu cung nhìn như gió êm sóng lặng nhưng có ai thật lòng đối đãi. Chủ tử nhà mình có bệnh dịch, ai mà không trốn xa chừng nào tốt chừng đó, vị Hoàng hậu nương nương này thật đúng là khác xa đấy.

"Mặc dù ta rất mong đợi cung đấu, nhưng lại không muốn nhìn thấy người chết, thâm cung hậu viện khó tránh khỏi tịch mịch, có chút kích thích lại có thể giết thời gian, nếu quá mức thì không dễ chơi rồi" Đại Nhi để xuống bàn tay lạnh như băng tay của Tương phi.

Đại Nhi không biết nói xin lỗi, mặc dù biết Tương phi hoàn toàn là vì mình mới bị người khác mưu hại, nhưng vẫn lấy cách của mình bày tỏ áy náy. Xưng hô ‘ta’ chính là chứng minh tốt nhất.

Nơi này hiện tại chỉ có Dao Kỳ, Yến nhi, Tương phi và Đại Nhi, bốn người, tự nhiên nàng không cần ngại cái gì. Diendanlequydon. Yến nhi là tâm phúc của Tương phi, tự nhiên sẽ không có vấn đề, về phần Dao Kỳ, chuyện này nàng ước gì cho hắn biết, để cho hắn nhìn hậu cung của hắn, rốt cuộc không khí ngột ngạt như thế nào, coi mạng người như cỏ rác.

"Tương phi tỷ tỷ ở trong cung nằm mấy ngày đi, qua vài ngày nữa, ta sẽ cho tỷ tỷ một công đạo"

"Dao Dao, tất cả chuyện hậu cung thuộc về ta trông nom chứ?" Ở trên đường trở về, Đại Nhi hỏi một câu.

"Vâng"

"Bách Phi Thần quản đến cả một Hậu cung này không?."

"Nương nương, hậu cung là hậu cung của Hoàng thượng."

"Nhưng Dao Dao, dường như Hoàng thượng bỏ mặc chuyện hậu cung"

"Vâng, bất quá trước khi nương nương làm việc, vẫn phải bẩm báo cùng Hoàng thượng một chút, như vậy có vẻ hợp quy củ."

"Quy củ có quan hệ gì với ta đâu." Đại Nhi bĩu môi không nói nữa, ở hậu cung Tiểu Nương là số một, chuyện này coi như Bách Phi Thần biết cũng không làm nên chuyện gì, người nào làm, người đó sẽ phải trả giá thật lớn.

Ngự Thư Phòng

Bách Phi Thần phiền não ở trong phòng đi tới đi lui, lông mày xinh đẹp thỉnh thoảng vặn chung một chỗ.

"Bệnh ban xanh biến chứng? Đang nói đùa sao?" Tương phi nhiễm bệnh ban xanh biến chứng, chuyện lớn như vậy tại sao không có người đến bẩm báo, hắn chính là vì chuyện này mới đứng ngồi không yên.

Cho tới nay hậu cung đều có thể bình an vô sự, Tương phi chủ động tới tìm trẫm còn chưa có mấy ngày liền dính vào bệnh ban xanh biến chứng, hơn nữa còn ở tình huống không thể nhiễm bệnh. Không, cũng không tuyệt đối, ngày mai sẽ có tin tức, nếu lời của Lâm Đại Nhi nói không sai, như vậy chuyện của Tương phi tất nhiên không thể tầm thường.

Nhớ tới cái chết ngoài ý muốn của Liễu Phi và Mai phi lúc trước, nghĩ đến Tương phi, giữa hai lông mày càng chau thêm lợi hại. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là âm mưu?

"Hoàng thượng, U Tiểu Vương Gia cầu kiến." Khác với bình thường, hôm nay Ngụy Trung Hiền tránh rất xa, cách Bách Phi Thần có hơn bốn bước.

"Truyền." Bách Phi Thần biết, cho người truyền, dưới tình huống bình thường Bách Luyến U cũng có chuyện đứng đắn muốn nói.

"Vâng"

"Thật là một ngày không gặp như cách ba năm a, Hoàng Huynh gần đây khỏe không." Thật sự cuộc sống và tính cách của Bách Luyến U hoàn toàn không phù gương mặt của hắn, thật là phá hoại của trời a.

"Có chuyện nói mau!" Bách Phi Thần không rãnh nói đùa với hắn. Nhìn thấy gương mặt này, liền nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua cùng Lâm Đại Nhi vừa nói vừa cười, liền không nhịn được muốn đánh hắn.

"Hoàng Huynh, ngươi cũng không hiền hậu nha, Thần Đệ quan tâm Hoàng Huynh một chút mà thôi, Hoàng Huynh làm sao? Muốn đuổi người nào? Chẳng lẽ theo như lời Đại Nhi nói, gần đây tính khí Hoàng Huynh tăng trưởng, nhìn thấy mọi người giống như kẻ thù" Bách Luyến U thích nhìn sắc mặt thay đổi của Bách Phi Thần. Thậm chí rất đặc sắc.

"Bách Luyến U, đó là hoàng tẩu ngươi." Đại Nhi cũng là tên để ngươi gọi hay sao? ! Bách Phi Thần cắn răng nghiến lợi.

"Hoàng Huynh, Đại Nhi cũng không để ý, ngươi để ý làm gì. Chẳng lẽ là ghen?" Bách Luyến U cười thật tà ác.

Đôi tay Bách Phi Thần nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, rõ ràng có thể nghe được tiếng xương kêu lách cách.

"Thôi đi, nói chính sự." Bách Luyến U là ai, tại sao có thể không nghe ra yếu tố bạo lực trong thân thể Bách Phi Thần bắt đầu nhanh chóng tăng lên, mặc dù võ công của hắn rất tốt, nhưng mà đối với võ lực của Bách Phi Thần đã có sợ hãi bẩm sinh, bởi vì từ nhỏ bị đánh sợ, chỉ cần Bách Phi Thần ra tay, hắn căn bản không có sức phản kháng, hơn mười năm khổ luyện võ công cũng không sử dụng đến, không thể không đau xót. Diendanlequydon. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngoài miệng hắn luôn thích gây phiền toái cho Bách Phi Thần, không cam lòng a.

"Hoàng Huynh chẳng lẽ không cảm thấy chuyện uy hiếp ở Hương Hinh Uyển có chút kỳ quái sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK