• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng 12, đại hội thần binh chính thức bắt đầu.

Trong khoảng sân lớn Thần Binh Thành, người người tấp nập, ngoại trừ người được mời ở ngoài khán đài, tất cả môn phái khác có tên tuổi trên giang hồ cũng an bài vị trí, tất cả người chỉ thuần túy tới tham gia náo nhiệt chen chúc đứng ở dưới khán đài cao.

Lần này đại hội thần binh vẫn do Thành chủ Thần Binh Thành đích thân chủ trì, mỗi lần đại hội thần binh là một trường giết chóc, người lên cướp đoạt chỉ chết không bị thương: Hoặc là thắng hoặc là chết.

Đây là quy củ từ trước đến giờ của Thần Binh Thành, Thần Binh Thành ra lò đều là thần binh có tên tuổi trên giang hồ, mỗi một lần tranh đoạt đều phải thấy máu, nói trắng ra là dùng mạng mình đánh cuộc, mà quy củ này đã có từ lúc Thần Binh Thành sáng lập tới nay.

"Chư vị, hôm nay là ngày Thần Binh Thành ta bắt đầu lựa chọn người nắm giữ thần binh cuối cùng ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ qua 50 năm thành tựu, Cung mỗ đa tạ chư vị tới cổ động. Cung mỗ cũng không nhiều lời, các vị mời xem qua, đây chính là ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’."

Chỉ thấy trên khán đài, ở sau lưng Cung Tuyệt Thành có một cây trường tiên màu đỏ được phong kín bên trong một chất liệu trong suốt, nhìn kỹ mới biết vật phong kín là ngọc lưu ly trăm năm. Khối ngọc lưu ly có giá trị trăm vạn như thế chỉ dùng để làm vật chứa, vậy ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ phải có giá trị cao bao nhiêu? !

Đại Nhi ngồi ở đài cao song song với Cung Tuyệt Thành, nghiêng đầu lướt qua mấy người liền có thể nhìn thấy rõ ràng ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ nằm trong ngọc Lưu Ly, chỉ liếc mắt Đại Nhi liền xem nó là vật trong túi.

Chỉ thấy ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ này toàn thân đỏ sậm, giữa thân trường tiên có đường vân thật nhỏ, đường vân chồng thành từng lớp cơ hồ nhìn không ra, đủ để thấy trường tiên quá trình chế tác vô cùng phức tạp. Mà ánh mắt Đại Nhi rõ ràng có thể nhìn thấy được chất liệu này được đút bằng da con chồn đỏ mấy chục năm là thuốc gây mê cực phẩm, giống như mỗi một mảng dùng sợi lông chồn nhỏ bé chế tạo thành bộ dáng như vậy, không thể không nói công nghệ tinh xảo. không để ý sẽ có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhìn nơi cầm lộ ra cái khóa gì không rõ ràng lắm, dường như còn có cơ quan gì đó. Không cần nói cái khác, chỉ nói chất liệu khâu chế tác thuốc mê vô cùng phiền toái, Đại Nhi đoán không ra, trường tiên này chạm vào sẽ té ngã, trừ khi người nọ bách độc bất xâm. Cho dù là bách độc bất xâm bị quất vào cũng đau tới cốt tủy, vả lại trên người sẽ không lưu lại bất kỳ vết thương nào, không phải cao thủ dùng trường tiên căn bản không khống chế được. Được xưng là thần binh tự nhiên có cao ngạo của thần binh, người bình thường thật sự nó nhìn không nổi.

"Hôm nay cũng giống như trước kia, chỉ chết không bị thương. Một nén nhang làm hạn định, hai bên bất phân thắng bại đều hủy bỏ tư cách. Đương nhiên, người thắng cuối cùng phải do bản Thành Chủ đích thân nghiệm chứng năng lực, nếu như không đạt được yêu cầu của ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’, tự nhiên cũng không thể tính. Bắt đầu đi."

"Mỗi lần đại hội thần binh đều từ một đến hai ngày sẽ kết thúc, đi lên đài đều là người rất có danh tiếng trên giang hồ nên không quá nhàm chán." Cung Bắc Thiếu thấy Đại Nhi nhăn mày thì biết rõ nàng nhất định cho rằng lần này phải mất nhiều ngày, cảm thấy mất kiên nhẫn.

"Xem ra tổ tiên Cung gia các ngươi cũng là người ghét phiền toái, trực tiếp chỉ chết không bị thương cũng tốt, cắt đứt những kẻ có ý niệm tìm vận may, ngươi quả nhiên là con ruột Cung gia." Phía bên kia Đại Nhi, Bách Phi Thần dùng giọng nói rất nghiêm túc. Dĩ nhiên, nếu như coi thường nụ cười không mang theo ý tốt trên mặt hắn.

Lúc này một nam tử trung niên toàn thân áo màu xanh tơ trắng trong tay cầm trường tiên lên đài, đối diện với hắn là một nam tử thô cuồng khá lớn tuổi.

"Người áo xanh đó gọi là Liễu Y Bạch, tay điều khiển trường tiên xuất thần nhập hóa, ở trên giang hồ danh tiếng không nhỏ, nghề nghiệp là sát thủ. Có quan hệ rất tốt với triều đình. Một người khác chính là khoái đao Ngô trong tay cầm trường tiên, đầu trường tiên phân nhánh có lưỡi dao sắc nhọn, cùng Liễu Y Bạch được xưng nam bắc thần tiên, trận chiến đầu như thế, sợ rằng hôm nay đại hội sẽ sớm kết thúc." Cung Bắc Thiếu không khỏi thổn thức, trên giang hồ người dùng trường tiên không nhiều lắm, mà có tài nghệ như Liễu Y Bạch đã ít lại càng ít, cho nên cuộc đại hội tất nhiên sẽ không quá lâu nhưng chất lượng cũng cực tốt.

"Vậy cũng không nhất định, cũng có vài người bản tính khiêm tốn không thích danh hiệu, phải biết sản phẩm Thần Binh Thành tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu đáng giá cho những người lánh đời xem đến cùng." Bách Phi Thần nói cũng phải không sai.

"Phải dùng trường tiên sao?" Nhìn thấy hai người kia lên đài Đại Nhi đang suy nghĩ vấn đề này, nếu phải dùng trường tiên, vậy mình phải làm gì? Tay không mà về cũng không phải là tác phong của nàng, nếu quả thật như vậy, vậy thì chỉ có dùng thủ đoạn đặc biệt rồi.

"Vật của Thần Binh Thành tự nhiên phải giao cho người có thể dùng nó, giao cho người bình thường chẳng phải là lãng phí sao." Cung Bắc Thiếu nói rất tự hào.

"Tiểu nhị thiếu, ngươi đùa bỡn ta phải không, tại sao lúc tiểu Nương tới ngươi không nói, lần này Tiểu Nương đi một chuyến tay không thì sẽ khiến cho cả đời ngươi không lấy được nương tử, Tiểu Nương sẽ khiến cho Tiểu Thảo ôm ngươi OOXX ngươi tin hay không? !" Đại Nhi hận đến nghiến răng, dĩ nhiên nàng biết cho dù Cung Bắc Thiếu nói chính mình cũng không thể được, nhưng mấu chốt là hắn không có nói, Đại Nhi có nghe hay không là một chuyện, hắn nói hay không là một chuyện khác.

Lúc này, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho tiểu nhị thiếu đáng thương.

"Cái này. . . . . . Tiểu sư muội, lúc ấy sư huynh thật sự không nghĩ tới, thật mà. Hơn nữa dựa vào tài trí thông minh của tiểu sư muội ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ nhất định bắt vào tay phải không, tiểu sư muội đại nhân có đại lượng tạm tha sư huynh ta đi." Cung Bắc Thiếu thật muốn cắn đầu lưỡi của mình. Chuyện này có thể trách hắn sao? Cũng không phải hắn định ra quy củ, nếu hắn có thể làm chủ thì còn so sánh cái rắm, hai tay trực tiếp dâng lên rồi.

"Ta sợ đến lúc đó cha ngươi không chịu nổi." Đại Nhi trầm lặng nói. Ý kia hoàn toàn là muốn bản thân Cung Bắc Thiếu chuẩn bị tâm lý thật tốt. . . . . .

"Chuyện này, tiểu sư muội, ta có chừng mực."

Bách Phi Thần hả hê nhìn phu nhân mình ngược Cung Bắc Thiếu, trong lòng sảng khoái khỏi phải nói.

"Khoái đao Ngô sắp thua." Đại Nhi liếc mắt nhìn lôi đài đột nhiên nói.

Quả nhiên, Đại Nhi vừa dứt lời, lúc Bách Phi Thần và Cung Bắc Thiếu giương mắt nhìn trường tiên trong tay khoái đao Ngô đã rơi ra, trường tiên của Liễu Y Bạch đã quấn cánh tay phải của hắn, đột nhiên dùng lực ‘rắc’ một tiếng xương gãy lìa, nhìn cánh tay phải của khoái đao Ngô đã tách ra khỏi thân thể, Liễu Y Bạch nhăn mày, trường tiên trong tay cũng đã móc vào cổ khoái đao Ngô, cổ họng của khoái đao Ngô bị lợi khí cắt đứt, người đã chết.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra trong trường tiên Liễu Y Bạch giấu hung khí, chỉ cần dùng sức ở nơi nào đấy sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết.

Liễu Y Bạch cũng không nhìn thi thể trên đất, hờ hững đi tới phía bên phải khán đài chuẩn bị ngồi xuống, bắt đầu thu dọn vết thương.

Thu thập xong thi thể trên đài, từng tiếng chiêng vang lên, trận thứ hai bắt đầu.

Dưới đài người xem náo nhiệt không khỏi thổn thức, một người chết đi như thế, thật sự đáng tiếc. Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, cho dù là ai cũng không cách nào nói gì, giang hồ vốn là máu tanh như vậy.

"Những người này cũng là người vô cùng yêu trường tiên, không như vậy sẽ không quên cả sống chết như thế. Tiểu sư muội nói không sai, mỗi lần đại hội thần binh cũng sẽ đưa tới không ít người lánh đời, nhưng người cuối cùng sở hữu thần binh này cũng không nhất định là những người này." Cung Bắc Thiếu nhân lúc rảnh rỗi liền nói chuyện phiếm cùng Đại Nhi, hắn cũng không thích những chuyện thế này, nhưng mà lần này sư muội mình ở đây, hắn cũng nghiêm chỉnh không có vắng mặt.

"Mỗi lần đại hội thần binh những Kiếm Tông, Đạo Tông, danh môn đại phái cũng sẽ tới sao? Cho dù cho Thần Binh Thành chút mặt mũi cũng không cần nhân vật cấp nguyên lão đều đến đông đủ chứ?" Đại Nhi quét một vòng phía dưới, gần như đều là tinh anh của các đại môn phái, nhưng chỉ vì một đại hội thần binh không có quan hệ tới mình phải tới sao?

"Không biết, ta đây cũng tham gia lần đầu tiên, nhưng rõ ràng lần này các đại môn phái mang người tới còn tinh anh hơn so với lúc trước." Cung Bắc Thiếu vẫn không giảm nụ cười, nhưng trong lời nói kia có không ít mùi vị lưu manh, ngược lại có mấy phần nặng nề.

"Gần đây giang hồ có tin đồn gì không?" Hỏi lời này cũng là Bách Phi Thần.

"Gần đây không có, ngược lại hai mươi năm trước có. Tin đồn phía dưới Thần Binh Thành có một Vương Cung, có bảo tàng gì đó. Lúc ấy tin đồn này không có gì náo động quá lớn, hai mươi năm qua, không biết những người này làm sao giữ được bình thản." Bách Phi Thần cười nói, chuyện này hắn cũng cảm thấy không quá tầm thường.

"Không hẳn vậy, nếu là người có lòng đang sau lưng điều khiển cũng chưa biết chừng." Đại Nhi cảm giác có âm mưu gì đó.

"Thần Binh Thành đúng là một khối thịt béo, nhưng nếu không có Cung gia ta trấn giữ thì Thần Binh Thành này trở thành một tòa thành hoang phế, bọn họ muốn nó có ích lợi gì?" Cũng bởi vì thế người của Cung gia sẽ không phòng bị mặt kia.

"Đế quốc sao?" Đại Nhi đột nhiên hỏi.

"Cái này càng không thể, từ trước đến giờ Thần Binh Thành ta không tham dự chiến tranh, cho dù có đế quốc đánh chủ ý vào Thần Binh Thành, vậy hắn muốn có dụng ý gì? Chỉ là một tòa thành trì mà thôi." Cung Bắc Thiếu chê cười, giả thiết này căn bản không thể thành lập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK