Tôi lại tiếp tục lật đống giấy tờ, rốt cuộc cũng tìm thấy một tờ có vẻ quan trọng. Phía trên là bản đồ toàn cảnh mộ huyệt, tôi thấy một mộ đạo dưới đáy hồ, sau đó là nơi đặt Thất tinh nghi quan, vẽ rất rõ ràng. Nhưng chỗ mộ thất bọn tôi qua trước đó thì chưa vẽ, có lẽ họ còn chưa đến được nơi ấy. Tôi còn thấy cả đạo động tôi vừa đi qua kia, chỗ rẽ nhánh cũng ghi rất rõ. Nếu tôi chọn nhánh kia, đi được một đoạn đã hết đường, bên cạnh còn viết một chữ: “Tháp.” (sụp đổ)
Ý tứ đã quá rõ, việc tôi muốn dựa vào đạo động này mà lên mặt đất là không thể. Nghiên cứu kĩ hơn thì thấy trên bản đồ có một chuyện rất kỳ quái, bên trái nơi tôi đang đứng hiện giờ không có bất cứ con đường nào nối vào, vậy mà vẫn vẽ một mộ thất, còn đường nối mộ đạo này với nó được vẽ bằng nét đứt, khiến cho người ta cảm giác căn mộ thất này cứ như ở một không gian khác. Tôi bất giác sờ sờ bức tường phía đó, lẽ nào ở đây có thông đạo bí mật?
Tôi bắt đầu quan sát kỹ bức tường này hơn, cố nhớ lại cấu tạo cửa ngầm bằng đá trong bút kí của ông nội. Thông thường, nếu muốn cơ quan này có thể hoạt động sau nghìn năm vẫn không hư hỏng, phải dùng đá và thủy ngân để kích hoạt, nơi thiết lập cơ quan khởi động phải là một khối bằng phẳng. Mà trên vách tường này chỗ nào cũng khắc minh văn, nếu thật sự có cửa ngầm, trong đó nhất định phải có một khối hoạt động, mà còn phải ở một nơi rất khó chú ý đến.
Dựa vào suy đoán này, tôi cúi người xuống, xem xét chỗ vách tường và sàn nhà, quả nhiên có một khối đá nối bốn cạnh rất khả nghi. Tôi ấn một cái, không phản ứng gì, nhưng có vẻ hơi long ra. Ấn thêm cái nữa, vẫn không phản ứng, bực mình đứng lên đạp một cú, chợt nghe một tiếng lạch cạch.
Lúc ấy tôi cứ đinh ninh cái cửa này cũng giống như mấy bộ phim nước ngoài, bức tường trước mặt sẽ xoay một vòng, cuốn cả tôi vào trong, nếu không thì cũng phải mở ra như mấy cái cửa bình thường. Cho nên khi sàn nhà dưới chân tôi đột nhiên biến mất, tôi cũng không có chút phòng bị nào, cả người rơi bịch xuống dưới. Thiết kế thế này làm sao gọi là cửa ngầm được, rõ ràng là bẫy! Tôi thầm kêu một tiếng không ổn, có thể phải bỏ mạng ở đây rồi! Phía dưới không biết có cái gì, không chừng là vài ngọn đao đâm lủng xương thì đi đời.
Nhanh như chớp, tôi còn chưa kịp nghĩ xong, mông đã rớt độp xuống sàn. Còn chưa kịp vui mừng vì mình chưa ngã chết, đèn mỏ trên tay đã rơi cạch một tiếng xuống sàn, long cả pin ra, đèn đóm tắt phụt, bốn phía tức khắc chìm vào bóng tối.
Ở vào tình cảnh này, ngọn đèn cũng quan trọng y như mạng sống. Nếu không có ánh sáng dẫn đường mà đi lang thang trong tòa cổ mộ tối om om này thì chỉ có một con đường chết. Tôi vội vã bò qua, mò mẫm tìm cái đèn kia. Vị trí đèn mỏ tôi nhớ rất rõ, một lát đã mò thấy, còn cục pin hẳn là ở bên trái. Tôi tiện tay sờ qua phía đó một vòng, đột nhiên đụng phải một bàn tay lạnh ngắt.