Thương Diễm Túc bàn tay đặt trên lưng nàng thoáng dùng sức một chút, khẽ hôn lên trán nàng một cái, nói: “Tỉnh rồi thì không nên giả bộ ngủ”
Lãnh Thanh Nghiên quả thật là đã tỉnh, nhưng vẫn còn nhắm mắt suy nghĩ một số chuyện, nghe thấy giọng nói của Thương Diễm Túc cũng mở mắt ra, tay chống vào ngực hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút lãnh đạm cũng có chút cảnh giác, “Vì sao ngươi lại ngủ cùng một chỗ với ta?”
Kỳ thật nàng càng muốn biết là, vì sao tối hôm qua mình một chút cảnh giác cũng không hề có? Thậm chí, đó còn là giấc ngủ say nhất từ trước tới nay, mà hương vị ngọt ngào như vậy khiến cho khi nàng tỉnh lại càng thêm bất an.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập cảnh giác của nàng, Thương Diễm Túc khẽ cau mày lại, sau đó làm như không chút để ý nói: “Đây là phòng của ta, nàng lại là Vương phi của ta, vì sao ta lại không thể ngủ cùng một chỗ với nàng? Thậm chí, có làm cái gì khác, cũng là chuyện thực bình thường”
Lãnh Thanh Nghiên muốn từ trên giường đứng lên, nhưng bàn tay của Thương Diễm Túc đặt ở trên lưng nàng khiến nàng không còn chút sức lực nào, không khỏi nhíu mày, nói: “Buông tay!”
Ánh mắt Thương Diễm Túc tối sầm lại, nữ nhân chết tiệt này, đã thành công khơi mào lửa giận của hắn hơn nữa lại thực dễ dàng.
Trực tiếp xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, trong mắt kim quang hiện lên, sắc mặt âm trầm nói: “Lãnh Thanh Nghiên, ngươi có biết hay không hiện tại ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó?”
Lưng đột nhiên được đặt trên giường, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được mà khẽ cau mày lại, trên lưng truyền đến một cảm giác đau đớn, xem ra đêm qua thật sự đã bị thương, với lực đạo như vậy, xương sống bị va vào những hạt châu kia, thật sự rất đau, bây giờ còn rất đau.
Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày làm cho ánh mắt Thương Diễm Túc càng thêm tối sầm, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, vẫn đè ép nàng dưới người, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên môi của nàng.
“Ưm!”
Lãnh Thanh Nghiên buồn bực hừ một tiếng, gần như là theo bản năng, trong đầu hiện lên ý tưởng, không phải là hắn lại muốn hút máu nàng đấy chứ? Thương Diễm Túc quả thật rất muốn, nữ nhân này quả thật thực dễ dàng châm ngòi tâm tình của hắn, không thích nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, dùng thái độ như vậy đối với hắn, cho nên, cho dù là dùng phương thức thương tổn đến nàng để nàng thay đổi vẻ mặt lãnh đạm đó đi, hắn cũng không ngại.
Nhưng mà, hắn đúng là không nỡ cắn xuống, cảm nhận được vết thương mà hắn đã lưu lại trên môi nàng từ tối hôm qua, hắn đúng là không nên tạo thêm vết thương khác trên mặt nàng nữa.
hơn nữa, nàng thật sự là rất ngọt, làm cho hắn nhịn không được muốn thâm nhập càng sâu, thậm chí là có chút kìm lòng không được.
Hai tay đang giữ lấy khuôn mặt của nàng, Thương Diễm Túc nhắm mắt lại tinh tế hôn lên môi của nàng, đem hàm răng của nàng mở ra đưa lưỡi vào khám phá miệng nàng, giờ khắc này, loại cảm giác thỏa mãn này khiến hắn gần như đã quên mất chính mình, sau đó, Thương Diễm Túc đột nhiên cả người cứng đờ, trong mắt một mảnh rét lạnh, nhưng hắn cũng vẫn không hề rời khỏi môi nàng, tiếp tục hung hăng hôn, cũng không phải ôn nhu như vừa rồi.
Lãnh Thanh Nghiên nhíu mày, răng nanh vẫn gắt gao cắn vào bờ môi hắn, vốn muốn cắn đầu lưỡi của hắn, nhưng mà cắn không tới, cho nên chỉ cần lui mà tiến chuyển mục tiêu thành môi của hắn.
Nhưng mà chết tiệt, người này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đau sao? Vì sao còn không buông ra? Trong miệng có mùi máu tươi nhàn nhạt, càng ngày càng đậm, lần này, là máu của hắn.
Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, ai cũng không chịu nhường, động tác của Thương Diễm Túc càng thô lỗ hơn, bàn tay rời khỏi mặt nàng, không chút do dự thăm dò vào trong quần áo của nàng, trên da thịt như trẻ con của nàng lưu luyến không muốn rời.
Động tác này của hắn làm cho Lãnh Thanh Nghiên không nhịn được mà cả người liền cứng ngắc lại, sau đó miệng càng dùng lực thêm chút nữa, trong miệng mùi máu càng trở nên nồng đậm.
Thương Diễm Túc để mặc nàng cắn hắn đến máu chảy đầm đìa, bàn tay vẫn tiếp tục chu du trên thân thể nàng, sau đó đặt lên bộ ngực no đủ của nàng, giống như đang trừng phạt mà bóp nhẹ vài cái.
Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được cả người đều nhẹ run run, mà Thương Diễm Túc đối với phản ứng này của nàng dường như vô cùng vừa lòng, không khỏi càng thêm vuốt ve, nhưng động tác cũng đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.
Lãnh Thanh Nghiên cũng không có ngốc mà lại dùng tay đẩy hắn ra, bởi vì ở trước mặt hắn nàng thực sự như kẻ vô lực vậy.
Nàng nhẫn nhịn cảm giác khác thường trong người do tay hắn tạo ra, chậm rãi vươn hai tay, đặt ở thắt lưng Thương Diễm Túc, thậm chí còn ở trên lưng hắn nhẹ nhàng đi lên.
Thân thể Thương Diễm Túc cứng đờ lại, thậm chí so với Lãnh Thanh Nghiên còn cứng ngắc hơn vài phần, động tác trên tay đều ngừng lại, miệng tuy rằng cũng không có rời đi môi của nàng, nhưng cũng lại toàn bộ động tác, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc nhìn nàng, còn có tia vui sướng chờ mong.
Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt thoáng biến ảo một chút, không hề lạnh lùng như lúc trước, thậm chí có thể nói là có một chút ôn nhu, tay đặt ở trên lưng hắn tiếp tục xoa xoa, gắt gao ôm hắn, sau đó gập gối lại, đầu gối hung hăng đánh về nơi giữa hai chân hắn.
“Hừ!”
Thương Diễm Túc buồn bực hừ một tiếng, dùng sức ôm lấy Lãnh Thanh Nghiên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau quá! Chỗ đó thực sự rất là yếu ớt, dù là Thương Diễm Túc lợi hại, chỗ này vẫn sẽ yếu ớt như vậy, vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến mức Lãnh Thanh Nghiên chỉ cần chân hơi dùng sức một chút, có thể đủ để làm cho hắn đau đến ngay cả tâm cũng chết.
Nhân lúc này, Lãnh Thanh Nghiên liền vặn người, sau đó dùng một tay đẩy hắn ra, xoay người từ trên giường ngồi dậy muốn đứng lên, muốn lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà nàng chỉ vừa mới tới mép giường, liền cảm giác lưng bị ai đó siết chặt, sau đó cả người lại ngã về phía giường lần nữa.
Thương Diễm Túc cố nén cảm giác khó chịu trong người, lấy tay đem Lãnh Thanh Nghiên áp chế ở trên giường, khóe miệng run rẩy, hai mắt bốc hỏa nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: “Lãnh Thanh Nghiên, nàng muốn chết!”
Lãnh Thanh Nghiên cũng chỉ khẽ cau mày lại, muốn nhấc chân cho hắn thêm một cú, nhưng mà Thương Diễm Túc lập tức nhìn thấu lòng của nàng, bàn tay đang nắm bả vai nàng càng thêm dùng sức, gần như sắp bóp nát bả vai của nàng, mặt âm trầm hung tợn uy hiếp nói: “Nàng còn dám động một chút thử xem!”
Bả vai đau đớn làm cho Lãnh Thanh Nghiên thực thông minh lựa chọn bỏ qua cho tính toán trong lòng, nàng thật sự lo lắng Thương Diễm Túc giận dữ mà bẻ gãy vai nàng.
Thương Diễm Túc hơi cong người, khuôn mặt gần như có chút run rẩy, đáng chết, nữ nhân đáng giận này, Thương Diễm Túc hắn chưa khi nào bị công kích bi thảm như vậy? Nếu là người khác thì, khẳng định đã bị hắn dùng một chưởng mà chết, đương nhiên, người khác muốn thương tổn đến hắn, thật đúng là khả năng không nhiều.
Lãnh Thanh Nghiên quật cường nhìn hắn, tuy rằng đã bỏ qua tính toán trong lòng, nhưng không hề có chút ý tứ thoả hiệp nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Thương Diễm Túc có chút run rẩy vặn vẹo, không biết vì sao, đột nhiên rất muốn cười, chân thực muốn cười từ nội tâm, từ sau khi đến thế giới này, cho tới bây giờ tình huống này hầu như chưa bao giờ xảy ra.
Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, gần như là có chút không dám tin nhìn nàng, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi rất muốn cười sao?”
Tuy rằng hắn rất muốn nhìn dáng vẻ của nàng khi cười rộ lên, bởi vì cho tới bây giờ đều chưa có nhìn thấy qua, nhưng mà, ở trong tình huống như hiện tại, chẳng lẽ nàng không biết hắn hiện tại hận không thể giết nàng sao? Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, cho hắn một cái biểu tình từ chối cho ý kiến, nàng quả thật rất muốn cười, thật kỳ lạ là khi nhìn thấy bộ dáng của Thương Diễm Túc như vậy, tâm tình của nàng cũng liền tốt hơn rất nhiều.
Tạm thời nàng cũng không muốn đi lo lắng đây là vì sao, nhưng mà giờ này khắc này, ngay cả mạng nhỏ của chính mình cũng nằm ở trong tay Thương Diễm Túc, nhưng nàng lại không hề khẩn trương chút nào.
Phản ứng của Lãnh Thanh Nghiên làm cho Thương Diễm Túc một hơi nghẹn ở trong lòng, hơn nữa nơi kia lại không được khoẻ, càng khiến cho hắn trở nên tức giận vô cùng, nữ, nhân, đáng, giận, chết, tiệt, này! “Phì, ha ha!”
Vẻ mặt nhíu mày kia của Thương Diễm Túc, khóe miệng run rẩy, còn có vẻ mặt ẩn nhẫn, rốt cục vẫn là làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được, bật cười.
Trong khoảnh khắc đó, nhìn đến người trước mắt này cười đến run rẩy hết cả người, Thương Diễm Túc ngây người, quên luôn cả tức giận, cũng quên luôn hỏi tội nàng, thậm chí ngay cả đau đớn cùng không khỏe trên người đều không còn cảm giác, cứ ngơ ngác nhìn nàng như vậy.
Giờ phút này nàng, hoàn toàn đã không còn lạnh lùng cùng lãnh đạm, tiếng cười thanh thúy, trong tâm hắn cơ hồ nổi lên từng trận gợn sóng, nụ cười tinh khiết giống như trẻ nhỏ vậy, làm cho hắn không thể nào mà rời mắt được, thậm chí không thể suy nghĩ gì.
Mà giờ phút này Lãnh Thanh Nghiên, có một loại cảm giác kỳ diệu, thật giống như, trở về cuộc sống bộ đội đặc chủng trước kia, cái thời điểm, mà em trai còn ở bên nàng, còn có đám bạn cùng cấp dưới bị nàng chà đạp, tất cả mọi việc, hiện tại nhớ lại vẫn là tốt đẹp như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc không thể trở về được nữa.
Tiếng cười chậm rãi biến mất, mí mắt cụp xuống, che đi ưu thương trong mắt, vẫn luôn chăm chú nhìn nàng Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, sau đó cúi đầu, há mồm hung hăng cắn xuống vai nàng.
“Hừ!”
Đột nhiên đau đớn thành công làm cho Lãnh Thanh Nghiên thanh tỉnh lại, buồn bực hừ một tiếng, hung hăng nguyền rủa, “Thương Diễm Túc tên khốn nạn nhà ngươi, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn!”
Nguyền rủa này đủ ác độc, cũng đủ làm cho Thương Diễm Túc nhớ tới chuyện vừa xảy ra, nhất là cho tới bây giờ, hắn vẫn còn cảm giác nơi kia vẫn còn đang đau.
Trong mắt hàn quang chợt lóe, càng dùng sức cắn nàng, đồng thời ở bên tai của nàng hừ lạnh nói: “Nàng nguyền rủa ta đoạn tử tuyệt tôn chẳng khác nào là nguyền rủa chính nàng”
.