Mục lục
Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khi ngươi bị mang đi, ta đã không lưu ngươi lại.” Hách Cửu Tiêu nhớ lại chuyện quá khứ.

“Ngươi không lưu ta là vì ngươi làm thế cũng vô dụng, hắn sẽ không tha cho ta.” Hách Thiên Thần buông tay, tựa như hắn đã vứt bỏ quá khứ. Hắn không chết, sau khi hắn đến Thiên Cơ các cũng không còn sử dụng năng lực thiên phú này, nhưng vẫn không thể chịu được nếu chạm vào người khác.

Hách Cửu Tiêu hơi tán thưởng khi nhìn Hách Thiên Thần, chẳng qua trong mắt vẫn lạnh lùng băng lãnh, “Khó thấy ngươi hiểu rõ như vậy, ta nghĩ rằng ngươi thật sự là cố ý tránh né, trách ta năm đó không làm bất cứ điều gì.”

“Ta tránh ngươi là vì không cần thiết phải gặp, chẳng lẽ ngươi và ta sẽ vui vẻ khi nhớ lại chuyện trước kia? Nếu thật sự là như vậy thì ngươi sẽ không giết người của Hách cốc, hai trăm ba mươi chín mạng người, ta nói có đúng hay không?” Hách Thiên Thần thản nhiên khi nói đến hơn hai trăm mạng người, không hề lộ ra một chút xúc động.

Hách cốc là nơi bọn hắn sinh ra, Hách Cửu Tiêu sau khi trưởng thành thì giết người trong cốc, thậm chí thấy Hách Vô Cực bệnh chết mà cũng không cứu, những việc này Hách Thiên Thần đều biết. Sở dĩ hắn thủy chung cảm thấy không cần thiết phải gặp Hách Cửu Tiêu là vì chuyện đó đã kết thúc, kể từ ngày ấy cũng không còn quan hệ đến hắn, tuy rằng người động thủ không phải là hắn mà là ca ca của hắn.

Hách Cửu Tiêu kế thừa bản tính bẩm sinh của Hách Vô Cực, xem mạng người như cỏ rác, hắn không thể nhìn thấy nội tâm của Hách Cửu Tiêu cho nên không thể xác định Hách Cửu Tiêu kế thừa bao nhiêu từ Hách Vô Cực. Nhưng theo như tin tức thu thập từ các nơi ở Thiên Cơ các thì hắn có thể biết Hách Cửu Tiêu tuy rằng không độc ác khát máu như Hách Vô Cực, nhưng thủ đoạn đùa bỡn táng mạng của kẻ khác thì so ra không hề kém cạnh, thậm chí chỉ có hơn chứ không có thua.

Ngoại trừ Hách Cứu Tiêu thì còn có vị thầy thuốc nào lại giết người nhiều hơn so với cứu người như hắn? Huyết Ma Y, hai chữ Huyết Ma đã đủ để bao hàm cách hành xử và thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu.

“Hắn đã chết, ngươi giết người của Hách cốc rồi kế thừa chức vị Cốc chủ, trở thành Huyết Ma Y. Ta đã biết, và ta cũng đã nhìn thấy.” Hách Thiên mặc kệ Hách Cửu Tiêu có đang lắng nghe hay không, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra hỷ giận của Hách Cửu Tiêu, hắn vẫn tiếp tục nói.

Nếu như lần đầu tiên nghe thấy Hách Cửu Tiêu gọi hắn một tiếng Thiên Thần, hắn đã luống cuống là vì quá khứ; thì lúc này, khi rốt cục chuyện cũ đã xảy ra trước mắt, người vốn không muốn gặp cũng đã đứng ngay trước mặt, những việc ngày ấy sẽ không còn có thể lay động tâm tư của hắn.

Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần, có một chút ngoài ý muốn. Hắn biết, đứng trước mặt hắn không còn là Thiên Thần năm đó, quả thật là Đàn Y công tử Các chủ Thiên Cơ các. Có quá khứ như vậy, người bên ngoài nếu bị hắn nói mấy câu gợi lên hồi ức sẽ lâm vào thống khổ không thể giãy dụa, nhưng người trước mắt sẽ không. Hắn gọi một câu thì Thiên Thần cả kinh bóp nát ly ngọc trong tay, nói thêm mấy câu thì trầm tĩnh đối mặt nhìn hắn, cũng mặc kệ cảm xúc phập phồng như thế nào, chờ đến khi bị chỉ thẳng ra tâm tư thì người trước mắt lại không còn sợ hãi, cũng không còn tức giận.

Thiên Thần mười tám năm sau, so với lúc trước đã hiểu được cách mỉm cười hời hợt, cũng thâm trầm và bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hách Cửu Tiêu thu hồi ánh mắt đánh giá, đôi mắt lãnh mị dị sắc nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ. Hắn lần này đến đây chỉ là vô tình, bởi vì nhất thời cao hứng mà bước vào Thập Toàn trang, để rồi hắn có thể nhìn thấy Hách Thiên Thần người đã làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngoài cửa sổ ở cách đó không xa, Băng Ngự đang chờ đợi, hắn nhìn thấy bóng người đứng thẳng ở phía trước cửa sổ, đương nhiên cũng mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong, nhưng hắn không dám lắng nghe, chỉ là kinh ngạc, kể từ khi nào thì Cốc chủ lại nói nhiều chuyện với người khác như vậy. Đóng cửa nói chuyện, thời gian lâu đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi là hai người đang nói chuyện phiếm, mà hành vi nói chuyện phiếm như thế này thì tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên người của Cốc chủ bọn họ.

Đàn Y công tử đến tột cùng có điểm gì đặc biệt lại có thể làm cho Cốc chủ ở lại trong phòng lâu như vậy. Khi Cốc chủ đứng trước cửa sổ, ánh mắt cư nhiên còn có thể khác lạ như thế, tựa hồ thực vừa lòng đối với một điều gì đó.

Hách Thiên Thần không nhìn thấy ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lúc này, chỉ nhìn thấy bóng lưng ca ca của hắn. Dưới ánh nắng, những đường thêu kim tuyến lấp lánh sắc vàng, giống như Hách Cửu Tiêu đã đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá Hách Cửu Tiêu. Hách Thiên Thần nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình, hắn mỉm cười, “Làm phiền ngươi tự mình đến để xác nhận, nhìn thấy đệ đệ này bình yên vô sự, không hận không oán, không rước lấy phiền phức, có phải đã an tâm hay không?”

Người đứng trước cửa sổ xoay lại, tựa hồ khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng làm tôn lên một thân cẩm y, càng hiển lộ vẻ diễm lệ chói mắt đầy mê hoặc, nhưng đôi mắt kia vẫn thờ ơ vô tình.

Hách Thiên Thần không để ý, hắn chỉ cười nhẹ, “Ngươi ở trước mặt người khác gọi ta là Thiên Thần là vì để thử phản ứng của ta, nhắc đến quá khứ là muốn nhìn xem ta đối đáp như thế nào, ngươi thay ta giải độc cũng chỉ vì muốn biết ta sẽ đối mặt với ngươi ra sao, điềm nhiên trêu chọc lòng người, đùa bỡn sinh mạng kẻ khác, mười tám năm không gặp, ngươi càng giống phụ thân của chúng ta, chẳng qua hắn không có được y thuật của ngươi.” (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)

Đôi mắt tràn đầy hàn ý và yêu tà chớp động, Hách Cửu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, “Làm sao ta lại giống hắn.” Hắn phản bác câu nói cuối cùng của Hách Thiên Thần nhưng không phủ nhận những lời trước đó.

Hắn không nghĩ đến chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Hách Thiên Thần từ né tránh đến đối mặt, rồi sau đó là buông xuôi, có thể ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện quá khứ, nói đến phụ thân của bọn họ, hắn vốn tưởng rằng Hách Thiên Thần vô luận như thế nào cũng sẽ không thích nhắc đến chuyện này, nhưng hôm nay Hách Thiên Thần mở miệng mà lại có thể nói một cách tự nhiên như vậy.

Hách Thiên Thần đi đến bên cạnh chậu nước rồi nhúng tay vào, hắn tiếp tục nói, “Ngươi cũng đã thấy được ta sống rất tốt, ngươi và ta dù sao cũng là huynh đệ, từ nay về sau ta sẽ không tránh ngươi, ngươi cũng không cần bận tâm đến ta. Chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua, ta bây giờ buông xuống, ngươi cũng không cần phài nhắc lại. Ơn cứu mạng ta sẽ không quên, Thiên Cơ các lúc nào cũng chờ ngươi tiến đến để đưa ra yêu cầu thực hiện lời hứa.”

Hắn lấy khăn lụa lau tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi dứt lời, tựa hồ bọn họ chỉ đang nói chuyện phiếm.

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Hách Cửu Tiêu gật đầu, tỏ vẻ hài lòng đối với việc này, huynh đệ bọn họ sinh ra ở nơi đó, có một người cha như vậy, đối với huyết thống thì cả hai đều không hề coi trọng.

Hơn mười năm không gặp, huynh đệ tương phùng, từng câu từng chữ trong lúc đó đã quyết định việc cư xử với nhau, ngươi và ta là huynh đệ, ngoại trừ điểm này thì hai bên đều biết không còn có bất cứ giao tình gì khác.

Không cần Hách Thiên Thần tỏ vẻ tiễn khách, Hách Cửu Tiêu xoay người xuất môn, Băng Ngự thấy hắn đi ra liền nghênh đón, rồi sau đó bước theo hắn, lại quay đầu nhìn thoáng qua Hách Thiên Thần ở trước cửa tiễn khách, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

“Đàn Y công tử thật có thể diện, Cốc chủ tự mình cứu hắn, mà chỉ mất ba ngày để giải độc, muốn loại trừ triệt để như thế…..thì cần phải hao phí nội lực….” Giọng nói từ rất xa truyền đến, mặc dù đã đè thấp ngữ thanh, nói rật nhỏ, giống như đang tự thì thầm, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai của Hách Thiên Thần.

Hao phí nội lực.

Huyết Ma Y cứu người không phải vì thương hại, muốn hắn vất vả thì người bệnh không biết phải trả bao nhiêu cái giá, dùng cả sinh mạng để trao đổi có khi cũng không đủ, lúc này là vì cái gì…..

Hách Thiên Thần nhìn bóng người đi xa, như có chút đăm chiêu, thật lâu sau cũng không thể hiểu nguyên nhân, chẳng lẽ là vì tình cảm huynh đệ của bọn họ trước đây? Sẽ không, Hách Cửu Tiêu không phải là người như thế.

Hách Thiên Thần đoán không ra tâm tư của vị huynh trưởng này. Hách Cửu Tiêu quát mắng Băng Ngự câm mồm, sau khi rời đi hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, lúc ấy hắn vốn không cần phải làm như vậy, không cần dùng thủ pháp này thì vẫn có thể giải độc giống như mọi người, chậm một ít cũng không sao, hắn sẽ càng thoải mái, nhưng hắn vẫn làm như vậy với Hách Thiên Thần.

Hách Cửu Tiêu liếc mắt ra phía sau, lúc này không còn nhìn thấy bóng dáng của Hách Thiên Thần, hắn không tiếp tục suy nghĩ, thản nhiên thu hồi ánh mắt lạnh lùng.

Bọn họ không biết, người vô tình cũng không phải vô tâm, người bình tĩnh cũng không phải không hề để ý đến bất cứ thứ gì. Mặc dù huynh đệ bọn họ đều chuẩn bị vứt bỏ quá khứ, từ nay về sau ở trước mặt mọi người chỉ xem nhau như hai người xa lạ, nhưng ký ức không thể dễ dàng xóa bỏ như thế. Hách Thiên Thần từng có một người ca ca, Hách Cửu Tiêu cũng từng có một người đệ đệ. Với thời thơ ấu, một người năm tuổi và một người chín tuổi cùng nhau nắm tay, xem đối phương là thân nhân, là chỗ dựa tâm tình. Những gì đã từng có, thì sẽ mãi mãi tồn tại.

Cho nên, Hách Thiên Thần không thích người khác gần thân nhưng lại để cho Hách Cửu Tiêu tiếp cận, cũng vì vậy mà đối với người khác vô tâm nhưng Hách Cửu Tiêu lại vì Hách Thiên Thần mà hao phí nội lực, khi xoa bóp thân thể cho Hách Thiên Thần, chạm đến những nơi đã từng có vết thương, tuy rằng không cảm thấy quá mức phập phồng, nhưng có một chút ký ức tồn tại trong đáy lòng lại làm cho hắn bị ảnh hưởng.

Mà những điều này, bây giờ không người nào biết…..cả hai đều bất giác…..

Hách Cửu Tiêu rời khỏi, tiểu Trúc quay trở lại, nói bóng gió muốn nghe một chút nội dung, người hầu bên cạnh Huyết Ma Y canh trước cửa phòng làm cho hắn không dám tới gần, đợi cho đến lúc này mới dám quay trở lại, nhưng không thể hỏi thăm được bất cứ thứ gì từ Hách Thiên Thần.

“Thiếu gia, Huyết Ma Y đến tột cùng muốn làm cái gì? Các ngươi đóng cửa phòng, nói lâu như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng? Thiếu gia còn bảo không phải vì hắn mà ở lại đây, vậy mà mới vừa rồi ngươi liền đuổi ta đi.” Bĩu môi oán giận, tiểu Trúc nhìn thấy chiếc khăn ẩm ướt trên bàn, lập tức bưng chậu nước đi đổi, rồi lại đem một chiếc khăn mới đặt vào chỗ cũ.

“Cái gì mà đóng cửa phòng, nói cũng nói không đúng.” Hách Thiên Thần lắc đầu, tiểu Trúc càng ngày càng không có quy củ.

Tiểu Trúc cười hì hì, hắn biết thiếu gia không phải thật sự tức giận, “Ta chỉ lo lắng cho thiếu gia, tuy rằng thiếu gia tiếp nhận bức họa của các tiểu thư, rồi đuổi mấy công tử trẻ tuổi về, nhưng ta vẫn lo lắng cho thiếu gia a.”

“Ngươi lo lắng cái gì?” tiểu đồng mặc bạch y luôn luôn nghĩ sao nói vậy, đây cũng là nguyên nhân Hách Thiên Thần mang theo hắn bên cạnh, trên người của tiểu Trúc không có những thứ này nọ, tâm tư của hắn rất tốt, rất trong sáng.

Tiểu Trúc thu thập hai ly trà chưa từng được chạm qua ở trên bàn, lại ngâm vào nước rửa sạch rồi đặt vào tay Hách Thiên Thần, “Ta lo lắng thiếu gia coi trọng Huyết Ma Y.”

Hách Thiên Thần vừa đưa ly trà đến bên miệng, thiếu chút nữa đã làm rơi ly trà xuống người mình, “Ngươi nói cái gì?!” Hắn làm sao lại nghĩ tâm tư của đứa nhỏ này trong sáng sạch sẽ, nhìn xem bây giờ tiểu tử này đang nói cái gì.

Tiểu Trúc rụt lui cổ của mình lại, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của thiếu gia như vậy, có thể thấy được hắn lo lắng không hề sai, hắn lại suy nghĩ một chút, “Ta……ta còn lo lắng Huyết Ma Y coi trọng thiếu gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK