Khắp nơi huyên náo ầm ĩ, tiếng người ồn ào, tấp nập kẻ tới người lui, quan đạo rộng mở lại có vẻ giống như một cái chợ, có chút dị thường náo nhiệt. Hách Thiên Thần chuẩn bị quay về Thiên Cơ các, đi được nửa đường thì đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, hắn không khỏi nghi hoặc. Những người lui tới đa phần là người trong giang hồ, xem ra cách nơi đây không xa có cái gì đó náo nhiệt đáng xem, hắn không thích náo nhiệt, cũng không muốn có người cản đường của hắn.
“Vong Sinh.” Hắn gọi một tiếng.
Sau xe ngựa, một người đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên biến mất, bóng dáng lẫn vào trong đoàn người.
Hách Thiên Thần ngồi trong xe, cầm lá thư thúc giục hắn trở về, nghĩ đến Thập Toàn trang, nghĩ đến nguyên nhân thật sự hắn lưu lại, ánh mắt xẹt qua một thần sắc mà không người nào nhìn thấy.
Trước đó một ngày hắn đã gặp Tần gia tiểu thư, còn chưa kịp hồi đáp Tần Chiến thì có người từ Thiên Cơ các đến thúc giục hắn trở về, xem ra đã nhận được tin tức, biết Thập Toàn trang xảy ra chuyện, chỉ trong vòng một ngày đã phái người thúc giục hắn vài lần.
Tần Chiến liều mạng muốn giữ lại, biết ngăn không được nên chỉ có thể để cho hắn rời đi. Hách Thiên Thần ly khai thì những người khác lưu lại trong gia trang để làm cái gì? Vì vậy cũng ra đi, trong khi Hách Cửu Tiêu đã sớm đi trước một bước, không người nào biết hắn biến mất từ bao giờ, tóm lại chờ đến khi Tần Chiến tìm hắn thì trong phòng đã sớm không còn một bóng người.
“Thiếu gia cảm thấy Tần gia tiểu thư thế nào?” Vong Sinh vẫn chưa quay trở về, tiểu Trúc ngồi đối diện, vén rèm xe lên, rồi ló đầu ra ngoài để thăm dò, làm ra vẻ không có việc gì nhưng vẫn liên tiếp đánh giá ở bên ngoài, ánh mắt lúc nào cũng quay lại nhìn Hách Thiên Thần.
Nhìn thấy một tiểu hài tử ở cửa sổ lộ ra thần sắc như vậy, có người đi ngang nhịn không được mà cười khúc khích, người nọ mặc một thân hắc y, mái tóc rối tung giống như lãng tử giang hồ, hắn đi ngang qua xe ngựa, cố ý vô tình đáp lại ánh mắt của Hách Thiên Thần, không đờ đẫn dừng lại như những người khác mà chỉ cười hì hì.
“Nơi này quả thật rất nhiều người kỳ quái.” Chờ tới chờ lui mà Hách Thiên Thần vẫn không đáp lời, tiểu Trúc chỉ có thể lầm bầm lầu bầu. Hách Thiên Thần nhìn bóng dáng rời đi của người nọ, mới vừa rồi liếc mắt một cái, quả thật có chút cổ quái, tựa hồ hàm chứa một sự hứng thú lạ lùng, mặc dù là cười nhưng ánh mắt kia lại giống như vừa cảnh báo vừa mang theo nhiều cảm xúc bùi ngùi.
Đúng lúc này Vong Sinh đã quay trở lại, “Các chủ, phía trước có mở lôi đài.”
Có người nhìn thấy Vong Sinh tới lui vô ảnh, một đám người cảnh giác đuổi theo bọn họ, ngăn ở trước xe ngựa rồi bỗng nhiên quát hỏi, “Người đến là ai? Phía trước trong rừng chính là Yên Chi lâu….” Vẫn chưa dứt lời thì liền có người cắt ngang, “Cái gì mà Yên Chi lâu, Đồ Sát Môn của chúng ta chẳng lẽ không phải là một trong số đó!”
“Các ngươi muốn làm cái gì, đại nương mới xuất môn đã bị người cản đường, các ngươi những người này chẳng lẽ chặn đường cướp bóc hay sao?!” Giọng nói ôn nhu, ngữ thanh trầm thấp, một nửa là giận dữ một nửa là oán trách, lời này nghe ra rõ ràng chính là tiếng nói của vị mỹ nhân Lý đại nương, hiển nhiên cũng là bị cản đường.
Nơi này quả thật náo nhiệt, náo nhiệt đến mức làm cho Hách Thiên Thần nhíu mày, tiểu Trúc biết hắn không thích, vội vàng bưng ly trà đưa qua, “Thiếu gia có muốn đổi đường khác hay không?”
“Đổi đi đâu, không đi qua con đường này thì trừ phi bay lên trời.” Hách Thiên Thần lắc đầu, đây là con đường duy nhất để hắn quay về Thiên Cơ các, muốn đổi đường khác thì không có khả năng.
“Vậy cứ đi qua, dù sao bọn họ cũng không cản đường của thiếu gia, cho dù trên trời có đường thì chúng ta cũng không đi. Luận về thân phận của thiếu gia, chỉ có bọn họ nhường chúng ta, làm gì có đạo lý chúng ta nhường cho bọn họ!” Tiểu Trúc hừ một tiếng, nhìn những tên đại hán đang ngăn cản từng người qua đường, bỏ qua dân chúng nhưng lại tra hỏi thân phận của các nhân vật trong giang hồ, tiểu Trúc không khỏi có một chút bực bội.
“Đi thôi.” Biết hắn kiềm chế không được, Hách Thiên Thần ngẩng đầu ra hiệu, tiểu Trúc tuổi còn nhỏ nhưng võ công không tầm thường, cho nên hắn mới dẫn theo tiểu Trúc ra ngoài.
“Dạ, thiếu gia!” Giọng nói vui sướng, bóng trắng nho nhỏ liền nhảy ra khỏi xe, bên ngoài thoáng chốc vang lên vài tiếng đón tiếp.
“Đây không phải là tiểu Trúc bên cạnh Đàn Y công tử hay sao?” Lý đại nương kêu to một tiếng, tất cả âm thanh bên ngoài bỗng nhiên câm bặt, mặc kệ là tra hỏi, chặn đường, nóng lòng muốn vội vàng lên đường hay tức giận muốn đánh nhau, hết thảy đều ngừng lại động tác, thoáng chốc trở nên im lặng không còn một tiếng vang.
“Đại nương!” Tiểu Trúc thở dài, hắn cảm thán vì mất đi cơ hội phát huy.
Đàn Y công tử? Đàn Y công tử lại ở đây?! Từ chỗ tiểu Trúc bước xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên chiếc xe ngựa, rèm che màu trắng giống như ánh trăng sáng tỏ, khi có cơn gió thoảng qua thì có thể nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt ở bên trong, tựa hồ đang ngoảnh đầu nhìn lại, người ngồi trong đó không lên tiếng, xe ngựa dừng lại, tiếng lộc cộc của móng ngựa đang gõ trên mặt đất. Bọn họ hoàn toàn chưa nhìn rõ, hay chưa nghe thấy bất cứ thứ gì, nhưng khi bọn họ chú ý đến người ở trong xe ngựa thì tất cả đều tin tưởng quả thật đó là Đàn Y công tử.
Có lẽ bởi vì từ bên trong lộ ra một sự điềm tĩnh, hơi thở nhẹ nhàng lưu động theo tấm rèm che phất phơ khiến người ta cảm thấy an tâm thoải mái, người như vậy nếu không phải là Đàn Y công tử thì có thể là người nào? Người như vậy cần gì phải giả mạo tên của người khác?
Cho nên hắn chỉ có thể là Đàn Y công tử, không thể sai lầm.
Biết đây chính là Các chủ Thiên Cơ các, người nào còn dám ngăn cản, không ai dám tra hỏi, không riêng gì Hách Thiên Thần, Lý đại nương cùng các khách quý đi theo từ Thập Toàn trang cũng đều được cung kính nghênh đón đi qua. Nguyên lai lôi đài ở nơi này đã tụ tập rất nhiều nhân sĩ giang hồ trong chốn võ lâm, đa phần là nam nhân, nhưng dường như những người nam nhân gia nhập náo nhiệt lần này lại vì một con ngựa. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Người ở đây rất đông, đủ loại danh sĩ giang hồ, đương nhiên cũng có các đại môn phái có danh có tiếng, nếu không phải như thế thì cũng không dám ở trên đường ngăn cản và tra hỏi người qua lại, bọn họ lo lắng sẽ có người gây rối, phá hủy lôi đài tỉ võ lần này.
Khi xe ngựa đi qua, Hách Thiên Thần cơ hồ ngay lập tức liền phát hiện một tầm mắt, hắn vén lên rèm xe, đập vào trong mắt là một đám người đông đúc, ngồi cũng có mà đứng cũng có, hoặc tụ tập thành một nhóm, hoặc đơn độc đứng một mình. Hắn không nhìn người nào trong đám đông, điều đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là cỗ kiệu màu đỏ tươi, dưới ánh nắng yếu ớt toát lên hàn ý quỷ dị, ánh mắt kia không cần phải nói thì cũng biết chính là từ bên trong cỗ kiệu truyền đến.
“Thiếu gia, tại sao Huyết Ma Y cũng ở đây.” Tiểu Trúc cúi đầu hỏi một câu, hắn cơ hồ đã muốn nhận định Huyết Ma Y có mưu đồ đối với thiếu gia của hắn, bằng không vì sao lại vừa khéo như thế? Bất cứ người nào muốn đi Thiên Cơ các thì nhất định phải đi qua con đường này.
“Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai.” Hách Thiên Thần cảm thấy buồn cười, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hắn nghĩ như thế, nhưng không hề biết những người bên cạnh hắn và Hách Cửu Tiêu lại cảm thấy kỳ lạ. Có người ở Thập Toàn trang trong lúc vô tình đã nhìn thấy Hách Cửu Tiêu mới sáng sớm đi vào phòng hắn, hai người đóng cửa một lúc lâu thì mới thấy Hách Cửu Tiêu bước ra, người nọ không thể không suy đoán, Huyết Ma Y đã giải độc vì Đàn Y công tử, sau đó còn tự mình đi tìm hắn, là vì cái gì?
Nghĩ đến việc Đàn Y công tử đã đáp ứng một lời hứa, rồi lại liên tưởng đến cách đối nhân xử thế của Huyết Ma Y, người chỉ thích dùng thủ đoạn để đùa bỡn tánh mạng của kẻ khác, sẽ làm người ta nhịn không được mà suy đoán, nếu Huyết Ma Y không cần Thiên Cơ các làm bất cứ thứ gì cho hắn, thì hắn sẽ đề ra yêu cầu gì đối với Đàn Y công tử.
Những chuyện này Hách Thiên Thần đương nhiên không biết, mặc dù có biết thì cũng không đi để ý, hắn không phân phó tiếp tục khởi hành mà lại sai người dừng lại trong rừng, đứng ở một chỗ vắng vẻ cách khá xa lôi đài.
“Yểu Nương! Ngươi vì sao phải toàn tâm toàn ý với hắn? Hôm nay ta đến là vì ngươi! Nhưng hắn thì không phải! Không phải là vì ngươi a! Ngươi muốn nằm mơ đến bao lâu?” Trên lôi đài, một người có lẽ là văn sĩ hơn ba mươi tuổi tràn đầy phẫn nộ, nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện sự ghen tuông trong đôi mắt của hắn, ánh mắt nhìn cỗ kiệu màu đỏ rồi chuyển xuống dưới lôi đài, dừng lên một thân bạch y, xem ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại toát lên phong thái phơi phới trên thân của nữ tử trẻ tuổi.
Yểu Nương là một cái tên mà không người nào không biết, cho dù lúc trước Cận Họa các không phải là một đại môn phái vang danh trong chốn giang hồ, nhưng sau khi dính dáng đến Huyết Ma Y thì danh tiếng mới lan truyền khắp võ lâm.
Yểu Nương của Cận Họa các là một người rất tự cao, vì hiếu kỳ đối với Huyết Ma Y mà tự tung tin nàng đã mắc chứng tâm bệnh, nên muốn thỉnh hắn đến điều trị. Không có người nào có thể tránh được sóng mắt đưa tình đầy mê hoặc của nàng, tưởng rằng bắt được Huyết Ma Y nhưng kết quả là nàng phải phủ phục dưới chân hắn, sau ba ngày thị tẩm thì bị vứt bỏ. Yểu Nương vốn là người cao ngạo nhưng cuối cùng lại bị so sánh như dâm phụ triền miên trên giường không nam tử thì không thể hoan lạc. Tâm bệnh đã được trị, nhưng thanh danh của một đời nữ hiệp từ đó chảy về hướng đông.
Yểu Nương hôm nay bất đồng so với dĩ vãng, nàng thướt tha cười, nụ cười không đối với người văn sĩ mà là hướng về phía cỗ kiệu đỏ, có thể nói là phi thường lẳng lơ phóng đãng, ai cũng không thể tưởng tượng được một đời nữ hiệp lại trở thành ngày hôm nay. Người trên đài nhìn thấy tình cảnh như vậy liền nổi giận gầm lên một tiếng, vung kiếm hướng đến đối thủ ở bên kia lôi đài.
Nén giận mà bộc phát, uy lực hiển nhiên không thể dễ dàng đỡ được, hai người trên võ đài lập tức so đấu cùng một chỗ. Nguyên nhân lập lôi đài là vì thần mã trong truyền thuyết. Tương truyền con ngựa này không phải phàm nhân có thể cưỡi, nghe nói nó có linh tính, có thể nghe hiểu tiếng người, còn có liên quan đến bảo tàng hoặc là bí mật gì đó, nội tình vẫn còn chưa rõ, chẳng qua có người phát hiện con ngựa này, như vậy đã đủ dẫn đến phân tranh rối loạn, trước mặt cứ mặc kệ nó liên quan đến bảo tàng hay là bí mật, tóm lại không thể để cho người khác đoạt lấy, vì lẽ này, để cho công bình nên hôm nay mới mở lôi đài ngay tại đây.
Người mặc trang phục như văn sĩ là vì Yểu Nương, Lâu chủ Yên Chi lâu luôn luôn bất hòa với Yểu Nương vì vậy hiển nhiên cũng phải đến, còn có Đồ Sát Môn, phái Hoa Tu, Già Mông cung đều phái người đến, ở đây người đông không kể xiết, càng miễn bàn đến các võ lâm nhân sĩ ở khắp nơi cũng có mặt. Có thể đoán được, chỉ vì một con ngựa mà hôm nay sắp sửa nổi lên một trận huyết chiến phân tranh.
Hai người ở trên lôi đài đang giao đấu, không ít người lại nhìn xuống phía dưới, không phải bởi vì hai người ở trên lôi đài giao chiến không kịch liệt hay không đặc sắc, mà bởi vì ở dưới càng có người khiến kẻ khác phải chú ý, ngồi trong xe ngựa ở rất xa phía bên kia nghe nói chính là Các chủ Thiên Cơ các, còn bên trong cỗ kiệu màu đỏ thì đương nhiên là Huyết Ma Y, mọi người đang muốn thừa cơ hội lần này để nhìn kỹ một chút, thì bỗng nhiên chiếc kiệu màu đỏ chấn động một trận.
Rèm kiệu đỏ tươi còn đang phất phơ trong gió thì bóng người đã rơi xuống trên đài, hắn vừa định thân thì người trên đài liền bị khiếp sợ bởi hàn ý băng lãnh của hắn. Hai người mới vừa rồi còn giao đấu khó phân thắng bại thì ngay lập tức không hẹn mà cùng ngừng tay rồi xoay lại, nhìn thấy người đang đứng trước mắt, không thể khống chế mà rụt lui vài bước.
“Huyết Ma Y?!”
Người từ trong cỗ kiệu màu đỏ bước ra thì còn có thể là ai? Rơi xuống đài liền làm cho người ta cảm thấy chỉ trong nháy mắt như đi vào âm ty địa phủ, đứng trước mặt hắn tựa như đối mặt với một mảnh gai độc băng hàn có thể đâm chết người, vừa sắc bén lại vừa yêu dị lạnh lùng, cho dù chưa bao giờ gặp qua thì bọn họ cũng có thể khẳng định hắn chính là Huyết Ma Y.
“Động thủ đi.” Ngay cả mở miệng cũng không muốn nhiều lời, hắn vươn tay thách đấu. Ba chữ này không giống như thách đấu mà càng giống như đoạt mạng.
Hắn là vì ai mà xuất thủ? Vì cái gì lại xuất thủ? Chẳng lẽ là vì Yểu Nương mà hắn từng vứt bỏ? Cho dù người khác không tin thì Yểu Nương lại rất tin, nàng hết sức vui sướng, nũng nịu hô lên, “Cửu Tiêu–”
Hách Thiên Thần ngồi trong xe ngựa, hơi thoáng nhíu mày, nhưng vào lúc này, Yểu Nương vừa dứt lời thì lại vang lên một tiếng hét thê thảm.