• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Chủ thượng, Công Tôn Sách đã tìm ra cách khởi châm,  tay trái cùng hai chân của y đã được giải trừ cấm chế.”

“ Nga, là hắn chính mình tìm được biện pháp sao? “

“ Không, là hắn mất cả một đêm tìm trong thư khố.”

“ Không tồi …”  Tiếng nói mang theo ý cười “ Không hổ danh Khai Phong phủ đa mưu túc trí, đáng tiếc chỉ là một con mọt sách, không thư thì cái gì cũng làm không được.”

“ Cần tái cấm chế sao? “

“ Không cần.”  Một cái khoát tay đầy tao nhã, khiến bào phục vung lên, bàn tay nhẹ phủi lên y phục vốn dĩ chẳng có lấy một hạt bụi bám. “ Hắn không phải thích đọc sách sao? Vậy nếu thư kia … Ngươi thử nói xem? “

“ Thuộc hạ hiểu được! Thuộc hạ đi làm ngay! “. Nói dứt lời người cũng vội vàng lui ra.

“ Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Chiêu … Còn có, Bạch Ngọc Đường..” Một nụ cười nhạt xuất hiện “ Biết được càng ít lại càng an toàn. Kỳ thật các ngươi đều hiểu được đạo lý này, có phải hay không? “.

Cho dù bọn họ có hiểu được hay không, nhưng theo tính của bọn họ … không thể không quản …

Cổ tay phải cùng tình minh huyệt nghĩ thế nào cũng không ra biện pháp khởi châm. Công Tôn Sách lắc đầu miệng lẩm bẩm “ Đệ tử vô năng a, đệ tử vô năng “ Liền đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quen mang theo y thư đi cùng. Triển Chiêu nhìn bóng dáng Công Tôn Sách  khuất dần, biết là ông ấy cũng là không muốn làm cho bọn họ lo lắng, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Mọi người có lẽ đều nghĩ, hắn hy vọng Bạch Ngọc Đường  có thể sớm khỏe lại, nhưng kỳ thực chỉ có chính hắn biết bản thân hắn như thế nào. Nếu không phải là Ngọc Đường không thích, hắn thật đúng là hận không thể để Ngọc Đường cứ như vậy, không thể động, không thể nhìn, không thể uống rượu, không thể lo chuyện bao đồng, không thể gây chuyện sinh sự,, còn có … Không thể đi tìm hồng nhan tri ky của y …

Nhưng này chỉ là suy nghĩ theo cảm tình của hắn mà thôi. Tâm ý của hắn đối với y … Triển Chiêu cười thầm trong lòng mà nghĩ, nếu thực như vậy … Thì Bạch Ngọc Đường đâu còn là Bạch Ngọc Đường nữa.

“ Ngọc Đường, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào? Có hay không muốn ăn một chút gì đó? “

Bạch Ngọc Đường ôm một bụng khó chịu vì bị bắt quay lại giường: “ Không ăn! Ta trước muốn rửa mặt.”

Triển Chiêu nhíu mày cười khổ, hắn quên mất việc này, hắn vừa biết y có thể động vui mừng đến nỗi quên mất cả cái tính ưa sạch sẽ này của tiểu bạch thử. Đợi đến lúc hắn bình tâm lại, lại nghĩ đến chuyện tiểu bạch thử sẽ không còn ngoan ngoãn nghe hắn an bài như trước mà phiền lòng, sau thì lại vì chuyện đứa bé kia mất tích, con chuột lại nháo hắn một hồi, này cũng không thể trách hắn quên mất việc kia đi.

Nếu không có Bạch Ngọc Đường nhắc hắn, có lẽ hôm nay hắn sẽ quên mất giúp y rửa mặt đi.

Triển Chiêu cúi đầu hôn một cái trên má Bạch Ngọc Đường.

“ Hảo, trước rửa mặt, bất quá cơm cũng phải ăn, ta đi lấy nước cho ngươi, thuận tiện … Ngươi muốn ăn cái gì?”

Bạch Ngọc Đường trên mặt nhiễm lên một tầng ửng đỏ.

Triển Chiêu vừa nói, vừa hạ từng nụ hôn trên mặt Bạch Ngọc Đường, hạ một nụ hôn trên sống mũi cao cao của y, rồi lại nhẹ nhàng đặt một cái hôn phớt nhẹ trên môi y.

Bạch Ngọc Đường cảm nhận hơi ấm truyền đến trên mặt mình, hai hơi thở ấm nóng hòa quanh một chỗ gần nhau trong gang tấc, khiến cơ thể y khẽ run lên một cái. Nhưng cũng không có đẩy Triển Chiêu ra, khóe miệng nhẹ cong lên thành một nụ cười.

Triển Chiêu nhìn y, hai gò má ửng đỏ vì ngượng ngùng, hai cánh môi căng mềm chậm rãi khiêu lên thành một nụ cười tuyệt đẹp, khiến hắn trầm luân. Nhấn mạnh đôi môi của mình xuống, cảm giác làn môi của y, mềm mại mà nóng bóng, xúc cảm tuyệt vời … Hắn đưa lưỡi liếm lên hai cánh môi mê đắm  đó, khiến nó phủ lên một tầng nước mỏng manh ánh lên tà mị. Hắn đưa răng cắn nhẹ day day hai phiến hoa hồng ướt đỏ tưng hồi của y, mê mẩm nhìn chúng, khao khát muốn tiến vào khoang miệng ấm áp kia, cùng y day dưa quấn quít.

Bạch Ngọc Đường cảm giác được có gì đó trơn tuột ẩm ướt nóng hổi không ngừng quyét qua môi mình, y biết đó là gì, khiến bản thân đã ngượng muốn chết, trên mặt lại càng đắc đỏ dữ, tâm lại không ngừng quẫn bách không biết làm gì, nên đẩy hắn ra hay là … Nhưng khi những suy nghĩ còn chưa biết làm gì. Y đã bị từng đợt tê dại trên môi truyền đến, cảm giác đau nhỏ truyền tới khiến cả người tê liệt, sau lại bị cái lưỡi trơn tuột ấm nóng mà ẩm ướt của hắn không ngừng liếm qua. Bất giác mở miệng, nhưng chưa có lời nào kịp tuôn ra đã bị nghẹn lại …

Trong không gian quẩn quanh, tiếng nước ba ba phát ra, hơi thở hòa quyện vào với nhau một chỗ, không ngừng quấn quýt, trao cho nhau mật ngọt. Triển Chiêu một tay luồn xuống dưới nâng đầu Bạch Ngọc Đường lên ấn sâu thêm nụ hôn cháy bóng. Cái lưỡi trơn tuột trong khoang miệng của Bạch Ngọc Đường lùng sục mọi ngóc ngách, từng bước từng bước chiếm đoạt. Bạch Ngọc Đường bị hôn sâu tơi mức cả người choáng váng, không khi trong khaong phổi gần như bị người kia rút sạch.  Muốn đẩy hắn ra tìm một chút không khí, nhưng cả người vô lực, chỉ đành mễm nhũn nằm trong vòng tay hắn, tiếng rên rỉ không kiềm được phát ra … Như đốt lên dục hỏa trong người Triển Chiêu, một tay dữ chặt lấy Bạch Ngọc Đường tiếp tục chiếm lấy môi y, một tay bắt đầu luồn vào trong vạt áo đã bị giải khai mở rộng của Bạch Ngọc Đường tình tứ mà vuốt ve, cảm nhận làn da trơn mịn, nóng rực dưới tay mình.

Bạch Ngọc Đường không thể không run rẩy, bàn tay muốn đẩy hắn ra chẳng có chút sức lực nào, chỉ đành siết chặt lấy vai áo của hắn.  Trong khoang miệng vẫn bị ai đó không ngừng tấn công, sợ hãi một chút vì cả người y bây giờ chỗ nào cũng như bị thiêu đốt, cảm giác chưa bao giờ trải qua như vậy khiến Bạch Ngọc Đường không khỏi sợ hãi.

“ Ngô … Triển Chiêu … Ngô … Không … Ngô… Không được! “. Tranh thủ lúc miệng mình có chút tự do, y hổn hển nói.

Triển Chiêu kinh ngạc hỏi: “ Vì sao? “

Hắn miệng hỏi, nhưng cái tay vẫn không ngừng lại, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo mà hữu lực của người dưới thân. Bạch Ngọc Đường run lên, ý nghĩ sợ hãi lại càng lớn lên trong lòng y, sờ soạng bắt lấy tay của Triển Chiêu đang tác loạn  trên người mình, kéo đến hung hăng cắn một miếng, ở trên tay hắn để lại dấu răng, Triển Chiêu nhíu mày, hắn hiểu này y thực sự không muốn.  Hắn cúi đầu thở dài một hơi nói.

“ Hảo, hảo, Ngọc Đường, ta không bức ngươi.”

Nói là nói như vậy, nhưng này hắn không tranh thủ chiếm chút tiện nghi đâu có được a ~ . ( Lee: Haizz ~ Đại hiệp là thế >.<)

Đưa tay quấn chặt thắt lưng của y kéo y kề sát ngực mình, lại cúi xuống dây dưa một hồi nụ hôn. Thẳng đến khi cơ hồ hai người không thở nổi nữa mới rời ra, ba một tiếng kéo theo một sợi chỉ bạc kết nối giữa hai người.

Bạch Ngọc Đường thở hổn hển, vừa tức giận một chút vừa ngượng đắc, mà đở mặt tới mức muốn xuất huyết.

Triển Chiêu nhìn người trong lòng, không ngừng cảm thán mê võng, nhưng là vẫn cố gắng đè lại cảm xúc đang bừng cháy trong mình. Y không muốn hắn sẽ không gượng ép.

“ Ta chờ ngươi chuẩn bị tốt …” Triển Chiêu thấp giọng nói xong, đem y phục của y giúp y mặc lại chỉnh tề.

Bạch Ngọc Đường mặt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng nói: “ Trước đem chuyện của ngươi giải quyết cho xong đi rồi hãy nói.”

Bầu không khí nhu tình bị lời nói của y một cái đánh gẫy.

Triển Chiêu động tác trên tay ngưng lại một chút, cười khổ: “ Ta sẽ “

Không thể phủ nhận, giữa hai người bọn họ tồn tại quá nhiều trở ngại. Con đường bọn họ phải đi xem ra còn nhiều …

Thành Biện Lương rộng lớn như vậy, tìm một tiểu hài tử vô gia cư nào pahir chuyện dễ dàng, có thể hinh dung bằng một câu  ‘mò kim đáy bể ‘. Trương Long bọn họ mất cả đêm lùng xục khắp nơi nhưng vẫn chẳng có lấy một chút kết quả mà đi về.

Trong phủ, Công Tôn Sách cũng chẳng lấy làm dễ dàng gì, mất cả một ngày trời tìm kiếm, lại mất thêm sức của chín trâu hai hổ, ruốt cuộc trời cũng không phụ lòng người gần chạng vạng mới rút được châm ở cổ tay phải của Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

Bởi vì thời gian rút châm quá dài, hơn nữa thủ pháp có chút mạnh tay nếu không sẽ không thể lấy được châm ra, khiến Bạch Ngọc Đường đau tới mồ hôi lạnh chảy dòng, cả người vì vậy mà co rút lại, Triển Chiêu pahir mất nhiều khí lực mới đem người y đè lại.

“ Không có việc gì, không có việc gì, Ngọc Đường không có việc gì …” Triển Chiêu đau lòng vạn phần, nhưng lúc này hắn cùng chẳng thể làm gì giúp y, chỉ biết ôm lấy y thật chặt, nhẹ giọng bên tai y trấn an, thỉnh thoảng hôn lên trán y, má y, cố giúp y trấn tĩnh.

Bạch Ngọc Đường dần dần cảm nhận được ôn nhu của hắn, rúc vào lòng hắn cọ cọ, chỉ có thể làm như vậy y mới có thể cảm nhận được Triển Chiêu ở ngay đây.

“ Triển Chiêu …”

“ Ân?”

“ Ngươi vẫn là không cần coi chừng ta như vậy, ngươi không phải là muốn đi tìm đứa trẻ kai sao? Trương Long bọn họ cũng vì chuyện này mà mệt chết đi được, Hơn nữa  hiện tại, mọi người trong phủ đều đỏ đi tìm đứa nhỏ kia rồi, trong phủ cũng chỉ còn lại chúng ta, Bao đại nhân bên kia…”

Triển Chiêu hôn nhẹ lên thái dương của y, nói: “ Ngươi không cần phải lo lắng, Ta tự có biện pháp của mình. Bao đại nhân bên kia cũng có người bảo hộ, chuyện của ngươi bây giờ là phải hảo hảo nghỉ ngơi, đừng cử động nhiều như vậy. “

“ Tiểu Miêu …”

Triển Chiêu cúi người chiếm lấy môi y, ngăn y nói tiếp.

Công Tôn Sách nhìn hai người trẻ tuổi, mỉm cười, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. ( Lee: Công Tôn Tiên sinh ngài thật là có phúc  a. Ta cũng muốn coi ~. Công Tôn Sách: Cái này phúc ở đâu ra, 36 kế chạy là thượng sách, ta làm bộ dáng vậy thôi, ngươi muốn bị Họa Ảnh xả xác thì cứ ở đó mà coi, Liếc -.-)

Công Tôn Sách ra ngoài đóng cánh cửa lại, cánh của khép lại vang lên một tiếng.  Con chuột nghe vậy dựt mình, thẹn quá hóa giận  dùng sức trảo miêu, đáng thương cho Triển đại hiệp võ công đầy người vẫn bị con chuột mặt đầy thẹn cùng tức giận bị trảo khiến y phục không khỏi sộc sệch, chỗ lành chỗ rách, lưng cũng bị nắm cũng may là có quần áo nếu không khẳng định là hắn đã bị thương nặng rồi. ( Sách Sách: Liếc -.- Đó thấy chưa, Tẩu vi thượng sách)

Triển Chiêu thực sự không chịu nổi, ruốt cuộc đành buông con chuột kia ra, cười khổ: “  Đừng dùng sức như vậy được không? Thật sự rất đau … “

Tiểu bạch thử nghe hắn nói vậy, có chút đau lòng, đưa tay sờ lên mặt hắn: “ Đau? Kỳ thật căn bản là không phải đau lưng đí? Ngươi hiện tại toàn thân đều là mồ hôi lạnh, là bao tử đau có đúng hay không? “

Triển Chiêu nở nụ cười, quả nhiên, hiểu rõ hắn nhất vẫn là chỉ có Bạch Ngọc Đường, cho dù hắn có giấu được Công Tôn tiên sinh, cũng tuyệt không giấu nổi con chuột cho dù y không có nhìn thấy.

“ Chỉ cần là ngươi, Ta sẽ không thấy đau.”

“ Tử miêu, ngươi hiện tại thật là biết nói ngọt! “

“ Chỉ cần ngươi thích, Ta mỗi ngày đều nói. “

“ Ta ta ta … Ta mới không thích! “

Triển Chiêu cười cười, Đôi môi lại đè ép xuống dưới. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ. ( lee: Sao cứ hôn hòai vậy … abc xyz đâu Y.Y khóc)

Một tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài, nhưng không qua được Miêu Thử hai người. Hai người đồng thời tách ra. Hai ngươi im lặng chú ý lắng nghe.

“ Có người? “

Triển Chiêu bật dậy muốn từ của sổ mà lao ra, Bạch Ngọc Đường nắm lấy tay hắn nói.

“ Ta cũng đi! “

“ Nhưng mắt của ngươi …”

“ Ngươi đừng quá khinh thường người khác! “

Do dự chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt, Triển Chiêu một phen ôm lấy Bạch Ngọc Đường, cầm lấy Trạm Lô cùng Họa ảnh, hai người theo cửa sổ lao ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK