Bạch Ngọc Đường đối với chuyện này quả thực nổi trận lôi đình.
Y biết Triển Chiêu nhất định là đã phát hiện được có điều gì đó không thích hợp, nhưng y không phải là con sâu trong bụng hắn, Triển Chiêu cái gì cũng không nói, cho dù Bạch Ngọc Đường y có thông minh tới đâu cũng đoán không ra được là chỗ nào có vấn đề.
Triển Chiêu biết hiện tại hắn không biết nên trả lời thế nào với Bạch Ngọc Đường, đành tìm một cái cớ, trước nhờ Vương Triều đưa Bạch Ngọc Đường trở về phòng, còn hắn lại ở trong đình viện ngồi ngây ngốc.
Ngọc Đường, Ngọc Đường, tôi nên làm cái gì bây giờ? Ngọc Đường …
“ Triển đại ca.”
Triển Chiêu quay đầu lại, hít sâu một hơi.
Đinh Nguyệt Hoa … Hắn cơ hồ đã quên mất sự tồn tại của nàng.
Bạch Ngọc Đường ở đây, tâm tư của hắn đều bị y chiếm lấy.
Bạch Ngọc Đường không ở đây, tâm tư của hắn vẫn như cũ bị y chiếm lấy.
Mà hiện giờ, Bạch Ngọc Đường đang bị uy hiếp, hắn lại càng không dư thừa tinh lực mà nghĩ đến nàng.
Triển Chiêu, có thể ôn hòa, có thể hữu lễ, có thể thiện lương, có thể hiệp nghĩ … Nhưng chưa bao giờ đối nàng có tình cảm.
“ Đinh cô nương.”
Hắn hướng nàng ôm quyền, thanh âm nói ra cùng biểu tình rõ ràng viết lên hai chữ mệt mỏi.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn người nam tử mà nàng đem lòng yêu trước mặt, nhưng người này chưa bao giờ để nàng vào trong mắt, nàng cũng thấy mệt mỏi lắm chứ.
Ba ngày, Bạch Ngọc Đường trở về được ba ngày, Triển Chiêu đối nàng hoàn toàn làm như không thấy.
Cho dù hắn gặp thoáng qua, cho dù nàng đứng trước mặt hắn, trong mắt Triển Chiêu vẫn chỉ có Bạch Ngọc Đường, ánh mắt của hắn thậm trí cũng không dừng lại nhìn nàng dù chỉ là một cái chớp mắt. Chỉ có Bạch Ngọc Đường, chỉ có Bạch Ngọc Đường!
Trong mắt hắn Đinh Nguyệt Hoa nàng thậm trí còn không bằng cọng cây ngọn cỏ dưới chân Bạch Ngọc Đường. Nếu như ngày ấy không dùng cạm bẫy lừa Triển Chiêu, nàng nào có tư cách gì để ở gần hắn.
Đương nhiên không thể trách Triển Chiêu, đương nhiên cũng không phải lỗi của Bạch Ngọc Đường, chính là bản thân nàng hiểu rõ nhưng lại cố tình không hiểu, cũng không có cách gì rời đi tâm tư của bản thân đặt trên người Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng vậy hắn cũng không có khả năng không thương Bạch Ngọc Đường.
Nhưng nàng lại nhịn không được mà oán trách.
Trách ai? Trách ông trời! Vì cái gì không cho nàng trở thành Bạch Ngọc Đường!
Triển Chiêu nhìn nàng, trong ánh mắt lóe ra một tia phức tạp.
“ Triển đại ca, ngươi thoạt nhìn mệt mỏi quá, ngươi bao lâu rồi không có hảo hảo nghỉ ngơi? “ Không cần dùng ánh mắt này nhìn nàng, nàng quả thực giảo hoạt cũng rất có tâm kế, nhưng ý chí cũng không phải sắt đá.
“ Đa tạ Đinh cô nương quan tâm, Triển Chiêu không có việc gì.” Kỳ thực vừa rồi, Triển Chiêu hắn đã nghĩ, hy vọng chính mình yêu là nàng, mà không phải Bạch Ngọc Đường. ( Lee: Con mèo kia ngươi dám ~ )
Nếu người hắn yêu chính là nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ, Bạch Ngọc Đường sẽ không bị người khác lấy làm điểm yếu mà uy hiếp hắn, y cũng sẽ không bị thương, sẽ không làm cho hắn thống khổ tiến thoái lưỡng nan.
Thực là một ý nghĩ ti bỉ mà!
Hắn đối với chính mình cười lạnh. Vì bảo hộ Bạch Ngọc Đường, cái gì hiệp nghĩa hắn cũng bỏ quên, tất cả chỉ vì một người.
Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của hắn.
Hắn không nói gì.
Nàng cũng không có.
Bọn họ nguyên bản vốn dĩ không hợp thành đôi. Hiện giờ không, sau này cũng không.
Triển Chiêu cẩn thận thoát khỏi cánh tay của nàng, tâm tình của hắn thực khong tốt, nhưng hắn không nghĩ đối nàng có ác ngữ, cho nên hắn phải lập tức rời đi.
“ Đinh cô nương, Triển Chiêu còn có việc, xin thứ cho tại hạ cáo từ.”
Xóa đi dấu vết nàng lưu lại trên y phục của hắn, hắn xoay người dứt khoát dời đi.
Phía sau nữ nhân trên mặt lệ rơi lã chã, hắn cũng không có nhìn đến.
Triển Chiêu, Triển Chiêu, mọi người đều nói ngươi là anh hùng hào kiệt, nhưng ai có thể chân chính hiêu rõ được con người của ngươi?
Ở dưới lớp ôn nhu kia lại che dấu sự lành lùng lãnh khốc của ngươi, ngươi cho là người khác không biết sao?
Đối với yêu, ngươi có thể vì nó mà trả giá bằng cả tính mạng ; nhưng đối với không yêu, ngươi cũng lười cho một ánh mắt.
Nàng vẫn đứng đó nhìn bóng lưng kia dần dần biến mất, vẻ đau thương trên gương mặt biến mất, thay vào đó là sát ý tràn ngập trong đôi mắt nàng.
Tốt lắm, Triển Chiêu, ngươi đã vô tình, vậy đừng trách ta vô nghĩa!
Triển Chiêu dùng trước lối rẽ, nghĩ nghĩ, hắn định quay về phong mình, nhưng rồi lại thôi, ngược lại hắn lại đi tới phòng của Công Tôn Sách.
Hắn dừng trước cửa gõ cửa, bên trong không có người đáp lại, hắn lại gõ thêm một tiếng thì cánh cửa lại tự động mở ra. Bên trong phòng chống không, trên bàn chỉ có ngọn đèn dầu đang cháy dở. Nếu là ngày thường Triển Chiêu hắn nhất định sẽ đứng ngoài chờ Công Tôn Sách trở về. Nhưng lần này, có lẽ do tâm tình của hắn thực khó chịu, Triển Chiêu không chút suy nghĩ, không đợi chủ nhân trở về mời vào, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hắn nhìn kỹ trên bàn, ngoài ngọn đèn đang cháy, cũng chỉ có vài vật sắp xếp lộn xộn để trên, hẳn là không rời đi lâu lắm. Hắn lại nhìn ánh mắt dừng ở một góc, nơi đó để không phải là y thư trị liệu cho Bạch Ngọc Đường sao, bởi vì hắn không ít lần nhìn qua nên cũng quen thuộc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Sau đó trong đầu hắn lại xẹt qua một đoạn hình ảnh trong thư phòng lúc nãy.
Bát hiền vương một bàn tay đặt trên một cuốn sách, lại dùng biểu tình kỳ quái nhìn hắn.
–Bạch Ngọc Đường, Cẩm Hồng Lâu còn nhớ rõ sao?
–Ánh mắt
–Thư tịch bị trộm đi.
–Sự tình không đơn giản như vậy!
Triển Chiêu cảm thấy rất lạnh, lạnh tới mức hắn có thể cảm thấy từ đầu ngón tay đến nội tạng ẩn ẩn đau đớn.
Hắn do dự cầm lấy quyển sách kia, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi.
Không có khả năng, tuyệt không có khả năng xảy ra …
Nhất định là hắn đã đoán sai rồi! Không có khả năng đó …
Bàn tay đã quen luyện kiếm, mà giờ phút này lại run run cầm lên quyển sách kia, ngón tay ngập ngừng lật ra trang giấy …
Trống rỗng!
Tim của hắn, cả người hắn đều lâm vào tuyệt vọng.
Hắn cầm lên quyển sách kia, những ngón tay không ngừng lật những trang giấy, tất cả đều trống không, những mảnh vụn trắng xóa theo tay hắn xả xuống.
Làm sao có thể!
Làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể!
Triển Chiêu gắt gao nắm chặt quyển sách kia, quyển sách thật dày mà bị hắn dễ dàng nắm tới nhàu nát.
Như thế nào … Có thể!
Dạ dày một trận đau nhức co rút lại, “ Phốc “ một tiếng, trên trang giấy trăng lưu lại một màn đỏ tươi.
Công Tôn Sách cùng Vương Triều đang thấp giọng thảo luận cái gì đo, vừa bước vào tới cửa nhìn thấy một màn này. Kinh sợ vạn phần, vội vã cùng Vương Triều chạy tới.
“ Đây là có chuyện gì! Ngươi bị thương sao? Mau ngồi xuống để ta xem xem! “
Triển Chiêu không để ý đến câu hỏi hắn, đem y thư đã bị máu của hắn vấy đỏ lên run run giơ đến trước Công Tôn Sách.
“ Công Tôn tiên sinh … “
Công Tôn Sách nhìn thấy gương mặt bỗng chốc trở nên trắng nhợt.
“ Quyển sách kia … Không phải này … Có phải hay không? “
Nhìn biểu tình trên mặt của Công Tôn Sách đã đủ nói lên tất cả, nhưng chính Triển Chiêu hắn vẫn đang hy vọng hắn nghĩ sai rồi …
“ Thư … Còn … Đúng không …Ở nơi nào? Ở nơi nào? Công Tôn tiên sinh?
Công Tôn sách ánh mắt do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nhìn hắn.
Triển Chiêu như bị sét đánh.
“ Thư …”
Hắn toàn thân đều run run, quả thực nói không thành tiếng.
“ Căn bản không có bảo trụ … Đi? Đêm hôm đó đa cùng những thứ khác biến mất, đúng không? Công Tôn tiên sinh … Ngươi vì cái gì không nói chúng ta biết! Công Tôn tiên sinh! “
Công Tôn Sách cũng không biết nên nói gì.
Kỳ thực suy nghĩ một chút, cũng thấy những kẻ đó vốn dĩ không gọi gì mà nhã tặc. Bọn chúng trộm sách rõ ràng là hướng tới Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường , không có khả năng lấy đi nhiều y thư như vậy lại có thể bỏ sót một cuốn này.
Lúc ấy quả thực lúc Công Tôn sách rời đi có mang theo một cuốn sách, nhưng không phải là quyển lưu lại về bổ châm kia mà là một quyển dược thư. Dược thư thì nơi nơi đều có, nhưng thư tịch có ghi lại về bổ châm thì rất ít nên người bình thường khó có thể nhận ra.
Bạch Ngọc Đường không thể bị mù, Triển Chiêu cũng sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật đó.
Triển Chiêu hắn đã như thế nào suốt những ngày không tìm thấy Bạch Ngọc Đường, người trong phủ đến kẻ mù cũng có thể nhận ra tình cảm mà hắn dành cho người kia, khó khăn lắm Bạch Ngọc Đường mới trở về, mà hắn cũng vừa mới giúp y cởi bỏ được cấm chế, hai người họ đã tin tưởng vào hắn bao nhiêu, tin rằng chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa thì hắn có thể giúp Bạch Ngọc Đường nhìn thấy lại. Thời điểm đó hắn sao có thể nói ra một câu thưu tịch mất rồi cơ chứ, nói như vậy chẳng là khiến họ rơi vào tuyệt vọng hay sao, hắn thật sự nói không nên lời.
Cho nên lúc đó hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói quyển sách đó còn.
Lúc sau, hắn lặng lẽ tìm người chế tác tạo ra một cái bìa sách tương tự, bao lại quyển sách giả kia, hy vọng tìm được thư mới nói cho bọn họ biết.
Chính là …
Triển Chiêu hai mắt vằn đỏ, khóe miệng còn vương tơ máu, gương mặt trắng xanh đến mức dọa người.
Công Tôn Sách không đành lòng nhìn hắn như vậy, chỉ còn có thể cố sức khuyên nhủ: “ Triển hộ vệ, ngươi đừng nên như vậy … “
Triển Chiêu xoay người, từng bước một, run rẩy hướng cửa phòng bước ra.
Công Tôn Sách lo lắng hắn bị thương thế nào lại để cho hắn cứ thế mà đi.
“ Chờ một chút! Triển hộ vệ, ngươi không thể cứ như vậy rời đi! “
Hắn đi tới đưa tay định dữ Triển Chiêu tay áo lại, nhưng chưa kịp chạm vào thì Triển Chiêu đã ngã xuống.
Công Tôn Sách kinh hãi, vội vàng chạy đến nâng Triển Chiêu dậy. Triển Chiêu gương mặt càng tái trắng, ho vài tiếng lại nôn ra máu. Công Tôn Sách thấy lại càng kinh sợ, luống cuống mới nhớ tới “ Triển hộ vệ! Triển hộ vệ! Người tới a … Đúng rồi, hòm thuốc của ta, hòm thuốc của ta …”
Hắn buông Triển Chiêu, đang định chạy tới lấy hòm thuốc của mình, thì lại bị Triển Chiêu dữ chặt lấy ông tay áo.
“ Không cần … Nói cho … Ngọc Đường … “ Hắn cố gắng bảo trì chút thanh tỉnh cuối cùng hướng Công Tôn Sách nói “ Đừng nói cho … Ngọc …”
“ Ta đã biết “ Công Tôn Sách nói “ Ta tuyệt đối không nói cho Bạch Thiểu hiệp biết “
Triển Chiêu yên tâm, nhắm hai mắt lại.