Tiếng động bên ngoài ngăn cản ý định ôm lấy Rồng vàng của nàng, Thúy Liễu vào bẩm: “Nương nương, Thái tử điện hạ tới.”
Y tới làm gì!
Triệu Y Nguyệt nhìn ra cửa, thấy cửa phòng bị mở từ bên ngoài. Tiêu Vũ chậm rãi bước vào, liếc nhìn người đang ngồi ở mép giường.
“Thái tử điện hạ” Triệu Y Nguyệt đứng dậy hỏi, “Điện hạ tới trễ như vậy là vì chuyện gì?”
Tiêu Vũ lạnh lùng đáp: “Cô thấy ngươi đi đứng khó khăn nên tới bôi thuốc cho ngươi.”
Triệu Y Nguyệt: "..."
Trong truyện đúng là có tình tiết này.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Nàng vô cùng cảm ơn Rồng vàng ban nãy đã xóa bỏ đau đớn cho nàng, nên giờ nàng mới có lý do rõ ràng để từ chối Tiêu Vũ.
“Đa tạ Điện hạ quan tâm, nhưng thần thiếp không sao, có lẽ do hồi nhỏ chuyên làm việc nặng nên sức khỏe khá tốt, dẫu cưỡi ngựa cả ngày cũng không thấy đau nhức.”
Triệu Y Nguyệt trợn mắt nói dối rằng cái thân thể yếu đuối nhất truyện rất khoẻ mạnh.
Tiêu Vũ nghe vậy thì cười khẩy, tiến tới gần nàng hai bước với vẻ up hiếp. Triệu Ý Nguyệt không hề hoảng hốt, nhưng Rồng vàng phía sau nàng lại hơi nhỏm dậy, nhìn chằm chằm Thái tử từ trên cao.
“Không sao à?”
Tiêu Vũ vừa dứt lời đã thấy Triệu Y Nguyệt vung tay nhảy về trước hai cái. Mặt Triệu Y Nguyệt đầy vẻ
chân thành: “Điện hạ xem, quả thật không sao mà.”
Tiêu Vũ:“Ngươi nhảy lại xem.” Mặt y hiện vẻ thâm sâu.
Triệu Y Nguyệt ngoan ngoãn nhảy lại.
Tiêu Vũ nheo mắt cười ẩn ý: *Y như con thỏ ngươi vẽ vậy.”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Triệu Y Nguyệt sững người, tiếng mài móng trên mặt đất chợt vang lên báo hiệu Rồng vàng đang không vui.
Kẻ phàm đê tiện! Dám xem trộm tranh vẽ cho ta!
Triệu Y Nguyệt nghe tiếng mài móng thì thấy căng thẳng ngay lập tức, nàng thẳng người dậy, tuy không biết vì sao nó không vui nhưng chắc chắn có liên quan tới Tiêu Vũ, phải nhanh đuổi tên này đi mới được.
“Nếu đã không sao thì Điện hạ cũng không cần lo cho thần thiếp, ngài nên về nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì không vui, cứ cảm thấy hình như Thái tử phi của y đang đuổikhách, nhưng vì sao nàng phải làm vậy? Mình quan tâm nàng, muốn bôi thuốc cho nàng, đáng lẽ Triệu Y Nguyệt phải sướng điên người mới phải chứ?
Thái tử nào hay thật ra trong. mắt Triệu Y Nguyệt, y chỉ là một kẻ phiền phức.
“Ngươi mong cô đi?” Tiêu Vũ chẳng những không đi mà còn bước lại chỗ Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt lùi ra sau một bước, rầu rĩ hỏi: “Chẳng lẽ Điện hạ muốn ở lại đây?”
Tiêu Vũ không đáp mà hỏi lại: “Có gì không thể?”
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
“E là Điện hạ không dễ ăn nói với quận chúa Triều Dương, mà thần thiếp cũngkhông muốn Điện hạ ở đây mà trong lòng lại tơ tưởng về người con gái khác." Triệu Y Nguyệt hoàn toàn bắt thóp được Tiêu Vũ, tên đàn ông trước mặt đúng là kẻ chuyên ăn trong chén còn nhìn trong nồi.
Nhưng sự kiêu ngạo của y không cho phép y thừa nhận chuyện bản thân đã rung động với Triệu Y Nguyệt.
Vì thế Tiêu Vũ dừng bước, mặt lạnh đi ngay, bắt đầu thốt ra câu thoại kinh điển của nam chính bá đạo thời cổ đại: “Ai cho phép người suy đoán tâm tư cô?”
Triệu Y Nguyệt âm thầm trợn mắt, nhưng ngoài mặt lại nhu mì thưa: “Thần thiếp không dám.”
Tiêu Vũ nghe nàng nói thì mất hứng, chỉ thấy bực không kể xiết, hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.
Xem ra là đi rồi.
Triệu Y Nguyệt thầm thở hắt ra, đóng cửa lại, vừa ngoảnh đầu đã trông thấy Rồng vàng đang co người lười biếng dựa vào mép giường nàng, hoàn toàn không có vẻ bừng bừng khí thế như vừa rồi đứng sau nàng.
Rồng vàng thấy nàng đi tới thì mở một mắt nhắm một mắt.
Triệu Y Nguyệt nhìn Rồng vàng, dở khóc dở cười hỏi: “Ngài thế này sao ta đi được?"
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Nó nằm ngay mép giường, chiếm trọn cả lối đi, nếu Triệu Y Nguyệt muốn đi thì phải dẫm lên người nó.
Rồng vàng hừ khẽ, quả nhiên kẻ phàm yếu đuối vẫn cần nó giúp, bèn hạ mình dịch đuôi sang nhường đường cho nàng, đợi Triệu Y Nguyệt lên giường lại vung đuôi choán hết lối đi giống như một bức tường thành ngăn cách thế giới bên ngoài.
Triệu Y Nguyệt ngáp một cái, vuốt ve cọng râu rồng buông trên vai nàng, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Kể từ hôm ấy, đêm nào Rồng vàng cũng ở bên nàng tới khi nàng ngủ. Nó ngắm vẻ thỏa mãn của nàng khi cầm râu mình kiểu gì cũng không chán, thậm chí càng ngắm càng nghiện, ngày nào cũng phải ngắm mới chịu được.
Tiêu Vũ vẫn dắt Triệu Y Nguyệt tới bãi cỏ rồi ở đó với nàng. Dù y luôn lạnh như tiền, chuyên vênh mặt với người khác nhưng Triệu Y Nguyệt không buồn để tâm, vì nàng và Rồng vàng chơi rất vui ở đồng cỏ.
Mỗi lần cưỡi ngựa, khi Rồng vàng nhắc nàng đừng quay đầu sẽ bị phát hiện, không hiểu sao Triệu Y Nguyệt lại thấy rất kích thích, vốn dĩ chỉ là tập cưỡi ngựa trong sáng, nhưng thi thoảng Tiêu Vũ lại cưỡi ngựa theo sau khiến Triệu Y Nguyệt vô cùng căng thẳng, sợ y nhìn ra điều gì.
Dẫu sao y cũng có hào quang nam chính cơ mà.
Rồng vàng bị khế ước hạn chế nên không thể ra đòn nặng với y được.
Nửa tháng mau chóng trôi qua, ngày đi săn mùa xuâncủa hoàng gia đã đến. Từ sáng sớm, Triệu Y Nguyệt đã bị gọi dậy để tới bãi săn Thanh Hòa, dọc đường nàng còn hơi buồn ngủ, thỉnh thoảng lên che miệng ngáp.
Tiêu Vũ cầm sách liếc sang hỏi: “Không ngủ ngon à?”
Triệu Y Nguyệt lắc đầu, rồi lại không kìm được mà ngáp một cái, đành lúng túng đáp: “Đúng là ngủ không ngon.”
“Giờ biết sợ rồi?” Tiêu Vũ khẽ mỉa mai.
Triệu Y Nguyệt cúi đầu không hé răng.
Tối qua Rồng vàng nói với nàng rằng hôm nay nó phải tới phương Nam ngăn cản |ũ lụt và dịch bệnh. Nếu không có nó can thiệp thì dân chúng vài toà thành sẽ chết sạch, tai ương phủ nửa Đại Càn.
Loài người không thể ngăn cản trận thiên tai này nên nó phải sớm trừ đi mối họa. Vậy nên ban ngày Rồng vàng không thể ở bên nàng, đến tối mới về.
Triệu Y Nguyệt nhớ lại cốt truyện sắp xảy ra.
Đầu tiên là nàng và quận chúa Triều Dương thi cưỡi ngựa rồi cùng bị ngã, tình cờ thuốc giảm đau lại bị úng nước, chỉ còn lại hộp cuối cùng. Sau một phen đắn đo, Tiêu Vũ bèn đưa hộp thuốc ấy cho quận chúa TriềuDương.
Triệu Y Nguyệt chống cằm nhìn ra cửa sổ, may mà nàng đã nhanh trí bảo Thúy Liễu mang theo một thuốc giảm đau. Họ phải ở khu vực săn bắn Thanh Hòa ba ngày.Đến tối ngày thứ hai, khi ra ngoài sẽ bị ám sát, trongcảnh tối lửa tắt đèn tràn ngập hiểm nguy, nam chính nghe nói quận chúa Triểu Dương bị bắt thì vứt bỏ nữ chính, cưỡi ngựa chạy mất, khiến nữ chính một mình đi lạc trong bãi săn, gặp phải thích khách rồi ngã xuống vực, tuy cuổi cùng được nam chính tìm thấy nhưng suýt nữa thì bị hủy hoại duy nhan, hoảng sợ cả đêm.
Triệu Y Nguyệt im lặng ôm mặt, cốt truyện gì mà xúi quẩy thế không biết.Nếu không phải vì nữ chính có tuổi thơ bất hạnh, thiếu thốn tình cảm, chưa từng được người khác yêu thương thì sẽ không đời nào phải lòng nam chính, thậm chí còn tha thứ và ở bên người đã từng làm mình tổn thương.
Nữ chính trong truyện đã thích Thái tử trong khoảng thời gian y dạy nàng cưỡi ngựa. Bị người mình thích năm lần bảy lượt bỏ rơi không hề do dự, với nữ chính mà nói quả là một sự tổn thương sâu sắc.
Triệu Y Nguyệt sẽ không đời nào cho Tiêu Vũ cơ hội tổn thương nàng.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Người của bãi săn Thanh Hòa đã sớm chuẩn bị hết những đồ dùng cần thiết cho cuộc săn, người tham gia không chỉ có họ hàng hoàng thất mà còn có cả người nhà của rất nhiều quyền thần, ngay cả hai vị Quý phi và Thái hậu trong cung cũng tới.
Triệu Y Nguyệt vừa xuống xe ngựa đã tách khỏi Tiêu Vũ, đi tới chỗ nữ quyến bên cạnh Thái hậu.
Trước khi đi, Tiêu Vũ giơ tay chỉnh lại tóc cho nàng, rồi cúi đầu thì thầm: “Tự cẩn thận chút.”
Triệu Y Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhìn thấy quận chúa Triều Dương đi từ căn lều bên hông ra, ả nhìn bộ dáng mờ ám của Thái tử và Thái tử phi thì mặt lạnh đi ngay.
Ra sau quận chúa Triều Dương một bước chính là Tam hoàng tử Tiêu Đình.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn quận chúa Triểu Dương, ôn tồn gọi: “Triều Dương.”
Tiêu Vũ nghe vậy thì hơi đờ mặt ra, ngẩng lên nhìn. Triệu Y Nguyệt lạnh lòng hẳn, sao lại thể này? Tam hoàng tử chưa giác ngộ à?
Quận chúa Triều Dương trợn mắt nhìn Tiêu Vũ, chẳng buồn để mắt tới ai mà thở hồng hộc đi về phía đám người Thái hậu ở đằng xa. Triệu Y Nguyệt thấy Tiêu Đình đừng chân nhìn theo bóng dáng quận chúa Triều Dương thì ước gì có thể đi tới tát một cái cho hắn tỉnh ra. Lúc nàng đi ngang qua chỗ Tiêu Đình, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không dằn nổi mà xoay người đi tới trước mặt Tiêu Đình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Tiêu Đình hơi động, Tiêu Vũ mới đi chưa được mấy bước, thấy Thái tử phi của mình dừng trước mặt đối thủ thì cũng đứng lại.
“Hoàng tẩu có chuyện gì thế? Tiêu Đình liếc nhìn Tiêu Vũ cách đó không xa, bình tĩnh hỏi.
Triệu Y Nguyệt ngắc ngứ hồi lâu mới khẽ mắng một câu: “Khá thật”
Tiêu Đình: *..”
Thái tử phi tức như cá nóc đã xoay người đi xa.
Tiêu Vũ sầm mặt bước tới hỏi Tiêu Đình: “Nàng vừa nói gì thế?”
Tiêu Đình tự dưng bị mắng, vội giấu đi sự khiếp sợ và hoang mang nơi đáy mắt, đáp nhẹ tênh: “Chi bằng Thái tử điện hạ tự hỏi nàng đi”
Triệu Y Nguyệt lần đầu làm chuyện xấu thất bại nên tâm trạng hơi sa sút, hành lễ với Thái hậu xong thì yên lặng như người câm mà nghe đám phụ nữ nói chuyện, thỉnh thoảng liếc xem đám trai tráng thi cưỡi ngựa trong sân.
Đám trai tráng đều là công tử con nhà vương công quý tộc, cũng có cả vài vị tiểu thư. thế gia đã thay trang phục để thi cưỡi ngựa với đám trai tráng. Thái hậu xem rất hăng say, hào hứng không thôi.
Nhưng cuối cùng cánh chị em vẫn thua.
Trong đó có một vị công chúa nhỏ, sau khi thua bèn tới chỗ Thái hậu làm nững muốn quận chúa Triều Dương thắng hộ nàng ta.
Vì thế quận chúa Triều Dương đứng dậy nói: “Nghe nói tài cưỡi ngựa của Thái tử phi rất điệu nghệ, hôm nay hiếm có dịp tới bãi săn Thanh Hòa, chỉ bằng hãy thi tài một phen với ta?"
Công chúa nhỏ phấn khích nói: “Hay quá hay quá, Thái tử phi và Triều Dương hãy cùng nhau đấu thắng bọn họ đi"
Triệu Y Nguyệt không có quyền từ chối, Thái hậu nhìn nàng bằng ánh mắt từ ngấm ngầm gửi thông điệp “Ai gia muốn xem, ngươi đừng làm ai gia mất hứng”.
Nếu từ chối sẽ đắc tội cả Thái hậu lẫn công chúa nhỏ, Triệu Y Nguyệt cũng đã chuẩn bị tâm lý cho tình tiết truyện này, bèn đứng dậy nói: “Nếu Quận chúa đã thịnh tình mời, ta rất khó chối từ.”
Quận chúa Triều Dương nhướng mày cười, nói vớicông chúa nhỏ: “Ta nghe nói dạo này Thái tử phi đều đến bãi cỏ luyện cưỡi ngựa, trận này chúng ta chắc chắn có thể chiến thắng thay công chúa.”
Triệu Y Nguyệt thầm vỗ tay, không hổ là Triều Dương. €ó lẽ sau này Tiêu Vũ chưa kịp ác lên mà ả người thương của y đã vì ghen tuông đã biển chất trước rồi ấy chứ.
Đám trai tráng trong sân thấy Triệu Y Nguyệt theo quận chúa Triều Dương đi tới thì thoáng xôn xao, có kẻ còn ngắm nàng đến ngây ngẩn, bị người đứng cạnh vội vàng kéo đi. Mọi người lặng lẽ hỏi thẩm nhau xem con gái nhà ai mà đẹp thế, khi biết là Thái tử phi thì ánh mắt có chừng mực hẳn.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Thấy đám người ngu xuẩn này đều dán mắt vào Triệu Y Nguyệt, quận chúa Triều Dương càng tức tối hơn, vì bình thường ả mới là tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn, giờ lại bị người ả ghét nhất giành hết sự nổi bật, đúng là đáng giận.
Ở trên khán đài phía xa, Vệ Thất khế bẩm với Tiêu Vũ: “Thái tử phi bị bắt đi thi đua ngựa.”
Tiêu Vũ nhíu mày, chưa kịp nói chuyện thì mọi người trên đài đã bắt đầu bàn tán về cuộc thi của đám trai tráng, trong đó không ít kẻ thầm thương trộm nhớ quận chúa Triều Dương, sôi nổi khen ngợi: “Có quận chúa Triều Dương thì đám Thiệu công tử e là phải gắng sức lắm."
Hoàng đế nhìn Trấn Quốc tướng quân ngồi bên tay trái, cười trêu: “Con bé Triều Dương này mấy năm nay càng lớn càng xinh xắn, nó vừa xuất hiện là mấy đứa con trai của trẫm đều dồn mắt vào nó.”
Tiêu Đình bị điểm danh chỉ cười không nói gì, Trấn Quốc tướng quân thong thả đáp lời. Ông ta không hề sốt ruột về chuyện cưới xin của con gái, ai cũng biết Tiêu Đình một lòng một dạ với quận chúa Triều Dương, không phải nàng không lấy, nhưng thứ ông ta coi trọng lại là giá trị tương lai của các hoàng tử, muốn xem ai mới là người có khả năng ngồi vào vị trí trữ quân, cho nên chuyện này ông ta có thể nấn ná bao lâu thì hay bấy lâu.
Nhưng Hoàng đế lại không vui khi thấy người ta nhây nhưa với con trai mình như thế, song đứa con si tình này lại không để bụng khiến ông rất thất vọng.
Quốc sư không nói chuyện mà chỉ vuốt râu, con chó trắng nằm bên chân ông ta thì đung đưa tai, đột nhiên nhổm dậy tập trung nhìn về phía Triệu Y Nguyệt ở bãi ngựa đằng xa.
Ở bãi ngựa, khi người hầu dắt Gió Đen đi tới trước mặt quận chúa Triều Dương, đám trai tráng bỗng nhìn Triệu Y Nguyệt với ánh mắt là lạ.
Triệu Y Nguyệt vẫn bình thản như không, cầm dây cương cưỡi lên một con ngựa khác màu trắng.
Quận chúa Triều Dương cười khanh khách leo lên Gió Đen, đưa tay vuốt lông nó.
Trên khán đài, Tiêu Đình nhìn sang Thái tử, vẻ mặt Thái tử không rõ đang giận hay vui, nhưng đúng là y đã cho quận chúa Triều Dương đặc quyền tự ý cưỡi Gió Đen.
Gió Đen đứng gần con ngựa trắng đợi, quận chúa Triều Dương quay đầu sang cười xán lạn, nói với Triệu Y Nguyệt: “Nếu muốn thắng thì phải cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất, Thái tử phi thấy đúng không?”
Triệu Y Nguyệt đưa mắt nhìn về phía trước, chẳng mấy hứng thú với sự khiêu khích của người đối diện: “Ngài vui là được.”
Quận chúa Triều Dương cảm thấy mình bị ngó lơ, bất giác siết chặt dây cương, vì tâm lý bất ổn nên không khống chế Gió Đen đúng cách. Trong tiếng hoan hô của đám đông, Gió Đen bỗng thấy khó chịu muốn ngửa ra sau.
Trong truyện, có hai nguyên nhân khiến hai người ngã ngựa trong trận đấu này:
Một là, quận chúa Triều Dương hành động theo cảm tính, chọn Gió Đen không nghe lời.
Hai là, Triệu Y Nguyệt cưỡi ngựa không giỏi.
Lúc có Rồng vàng, Triệu Y Nguyệt còn chẳng cần cầm cương, bất kể thế nào cũng không ngã được, nhưng bây giờ nàng phải cố sức cầm cương phi nước đại, không hề có cảm giác an toàn, đã thể Gió Đen chạy bên cạnh còn hoảng lên rồi giận dữ gầm một tiếng, chẳng những ngửa đầu hất quận chúa Triều Dương xuống mà còn dọa ngựa của nàng, khiến cả hai đều bị ngã.
“Quận chúa!” Người xem bốn phía sợ hãi gào lên, đám trai tráng chạy phía sau cũng nhốn nháo xuống ngựa đi tới chỗ Thái tử phi và Quận chúa. Tiêu Vũ đứng phát dậy xuống đài ngay, nhưng Tiêu Đình lại ngồi yên đó, nhìn theo bóng Tiêu Vũ đi bằng ánh mắt âm trầm.
---- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Triệu Y Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị ngã đau, không ngờ nàng ngã xuống chỉ bị đập đầu, trán xước da, hơi choáng váng, không nghiêm trọng đến mức đầu gối và bàn tay đều trầy trụa máu thịt lẫn lộn, chân bị trẹo sưng lên không thể đi lại được như trong truyện tả.
Gió Đen gây ra chuyện vội trốn sau lưng Triệu Y Nguyệt.
Triệu Y Nguyệt ôm đầu đứng dậy, phát hiện tình cảnh của quận chúa Triều Dương khá thảm hại, đã khóc thành bãi nước, được Tiêu Vũ vừa tới bế thốc lên. Khi ánh mắt hai người va phải nhau, Tiêu Vũ khựng bước, song cuối cùng cũng không lại xem nàng mà ôm quận chúa Triều Dương đã ngất xỉu đi.
“Nương nương! Ngài không sao chứ?” Thúy Liễu hoảng hốt chạy như bay tới.
Triệu Y Nguyệt ôm đầu nói: “Hơi choáng váng, không sao cả.”
Thúy Liễu khóc nức nở nói: “Thế này còn bảo không sao, đổ cả máu rồi!”
Triệu Y Nguyệt xoa xoa vết xước đang từ từ khép miệng trên trán, nhìn chút máu dính trên ngón tay mà cạn lời.
Nàng cũng muốn chơi chiêu chút xíu. Không biết sau khi nàng bị thương, Rồng vàng về thấy sẽ phản ứng ra sao!
Ai ngờ ông trời không chonàng cơ hội này, đến tối Rồng vàng về thì vết thương này đã lành, còn chơi chiêu khỉ gì nữa.
HẾT CHƯƠNG 13