Cảnh tượng trước mắt nàng là sự kết hợp giữa máu me bạo lực và kì ảo, cho đến khi
Rồng vàng cúi đầu choán hết tầm nhìn của nàng. Triệu Y Nguyệt chưa từng thấy Rồng vàng tức giận như thế bao giờ, trước nay nó luôn tỏ vẻ bình tĩnh chững chạc trước mặt nàng, trừ tiếng mài móng cực kỳ chói tai thì không hề có gì đáng sợ.
Thỉnh thoảng nó còn làm vài hành động rất đáng yêu.
Nhưng giờ đây, Rồng vàng lại phô bày sự tàn bạo như muốn hủy trời diệt đất, Triệu Y Nguyệt vội trấn an nó, lần đầu tiên vươn tay xoa đầu rồng. Bởi vì thân hình nó quá to nên Triệu Y Nguyệt choàng tay cũng không ôm xuể, đành khẽ vuốt ve lớp vảy láng lạnh. --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Nàng thấy vảy trên người Rồng vàng liên tục bong ra, từng chiếc vảy đẹp đẽ bê bết máu rơi xuống, không phải là máu của đám người trần bị nó bóp nát mà là máu của chính nó.
Triệu Y Nguyệt nhìn mà luống cuống, gắng đè chặt chiếc vảy sắp bong ra, những tưởng làm thế nó sẽ không rơi, nhưng máu lại tràn qua kế tay nàng.
“Ngài bị sao thế này? Nàng không nhận ra mình đang nức nở, “Bị thương à? Là trước khi về hay vừa rồi mới bị?”
Rồng vàng chăm chú nhìn nàng với ánh mắt nặng nề, thấy nàng hoen lệ thì mới trầm giọng bảo: “Không sao đâu”
Triệu Y Nguyệt dùng tay giữ vảy nó lại, khóc lóc hỏi: “Vừa bong vảy vừa đổ máu mà còn bảo không sao? Ngài có biết nếu rụng sạch vảy thì ngài sẽ bị trọc không?”
Hu hu hu, Rồng vàng không có vảy chẳng phải toàn thân sẽ máu me đầm đìa sao? --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Nàng không muốn thế.
Kiếp này Rồng vàng chưa từng nghe chuyện nó sẽ bị trọc, nếu người này không phải là Triệu Y Nguyệt thì chắc nó lại bóp chết một kẻ phàm rồi.
“Không rụng sạch đâu, do khế ước phản phệ thôi, qua ba ngày là ổn." Rồng vàng vừa nhẫn nại giải thích với nàng, vừa vung đuôi đập tắt ngọn lửa xung quanh phòng lửa thiêu trụi ngọn núi.
Triệu Y Nguyệt đau lòng hỏi: “Khế ước phản phệ gì cơ?”
“Không được giết chóc.”
Rồng vàng túm Triệu Y Nguyệt vào lòng bàn tay rồi nhổm dậy, hỗn hợp vảy và máu rơi xuống đất hóa thành những đốm sáng li ti rồi tan biến.
Giết chóc ở đây là chỉ dân chúng Đại Càn, nó là thần bảo hộ Đại Càn, đương nhiên không thể ra tay với dân chúng mà nó bảo hộ.
Từ khi trở thành thần bảo hộ Đại Càn, hơn một nghìn năm qua Rồng vàng chưa từng tiếp xúc với bất cứ kẻ
phàm nào, mãi đến khi nó gặp Triệu Y Nguyệt.
Theo thời gian dằng dặc, mọi người dần quên đi sự tồn tại của nó, hễ nhắc tới Rồng vàng cũng chỉ để cầu phước lành, nó vốn đang bị lãng quên.
Người dâng đồ cúng cho nó cũng ngày một ít đi chứ đừng nói là đồ cúng gì đó mà nó chưa thấy bao giờ.
Nhưng nó lại chẳng hề gặp thỏ tuyết mà Triệu Y Nguyệt nặn.
“Khế ước khỉ gì thế!” Triệu Y Nguyệt xẵng giọng, nhìn Rồng vàng máu me đầy mình mà đau lòng khôn tả.
Giết ba người, phải chịu đau ba ngày.
Triệu Y Nguyệt bèn hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra cách giúp Rồng vàng xóa bỏ khế ước.
Rồng vàng lại chẳng để tâm, nó biết người trần mắt thịt yếu ớt nhường nào, nếu bị thanh đao kia chém xuống thì Triệu Y Nguyệt không bao giờ còn có thể cười nói với nó nữa, vì thế sau khi đặt Triệu Y Nguyệt vào lòng bàn tay, nó lại kiểm tra lần nữa xem nàng còn nguyên lành không.
Thấy Triệu Y Nguyệt không việc gì, nó mới hài lòng rụt móng lại, mang nàng bay tới chỗ an toàn.
Sau khi Triệu Y Nguyệt được đưa về khu lều trại, Rồng vàng từ từ đặt nàng xuống đất, dùng móng bứt mớ vảy lung lay chưa bong ra xuống, bình tĩnh nói: “Đi đi, ta ở đây”.
“Đau lắm phải không? Triệu Y Nguyệt đỏ hoe mắt hỏi.
Rồng vàng cười xòa, kiêungạo ngẩng đầu đáp: “Không đau chút nào hết.”
“Thật chăng?” --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
“Thật.”
Rồng vàng cúi đầu ủn nàng về phía trước, Triệu Y Nguyệt lưu luyến không rời, thấy vảy trên người nó cứ rụng mãi thì đau lòng đến ngạt thở.
“Nhưng nhìn đau lắm.”
Rồng vàng của nàng sắp đầm đìa máu rồi!
Rồng vàng dỗ nàng như dỗ trẻ con: “Không đau.”
Triệu Y Nguyệt đi được hai bước lại quay về ôm đầu nó thủ thi: “ Người ngài bị thương nhưng mà tim ta đau đớn!”
Rồng vàng: “...
Câu này nghe không tồi, nó rất hài lòng.
Rồng vàng để mặc Triệu Y Nguyệt ôm, đến khi nàng bình tĩnh lại rồi buông tay ra, trước mặt đã vọng tới tiếng gọi nôn nóng tìm kiếm Thái tử phi, Triệu Y Nguyệt nghe thấy Rồng vàng nói:
“Cho ngươi này."
Nó lật bàn chân lên, trên đó xuất hiện một cây bút lông thon dài màu xanh biếc.
“Hôm nay ta tìm thấy nó ở đáy sông phía Nam, không cần chấm mực cũng có thể vẽ ra màu sắc ngươi muốn.”
Nó đã lặn ngụp tìm mãi dưới đáy sông vì muốn mang quà cho Triệu Y Nguyệt nên mới về muộn.
Triệu Y Nguyệt nhìn cây bút mà khóc cười lẫn lộn, Rồng vàng thấy nàng rơi nước mắt thì chớp mắt, nhanh nhẹn dùng râu lau nước mắt cho nàng.
“Khi nào về ta sẽ vẽ thật nhiều tranh cho ngài, ngài muốn xem gì ta sẽ vẽ đó.” Triệu Y Nguyệt nghiêm túc hứa hẹn.
Rồng vàng vui sướng híp mắt lại.
Nghe tiếng gọi sốt ruột của Thúy Liễu, Triệu Y Nguyệt bấy giờ mới đi về phía lều. Lúc này rất nhiều binh lính thuộc Ngự lâm quân và Cấm vệ quân đã hộ tống đám vương công quý tộc về đến nơi, trong đó có đám người Thái hậu. Tiêu Vũ lo cho quận chúa Triều Dương bị hoảng sợ xong mới nghe tin Thái tử phi mất tích.
Công chúa nhỏ khóc đến mất hồn mất vía: “Hoàng huynh, chẳng phải Thái tử phi ở cạnh huynh à? Sao huynh không đưa nàng về?”
Tiêu Vũ nghe vậy thì sững người, không hiểu ra sao, “Chẳng phải ta dặn nàng về cùng muội sao?”
“Muội muốn Hoàng huynh và Thái tử phi giảng hòa nên. đã dẫn Thúy Liễu đi từ sớm rồi” Công chúa nhỏ nghe Tiêu Vũ nói xong lại càng hoảng hốt, vội vàng nói với Tiêu Đình đứng cạnh: “Tam hoàng huynh! Mau dẫn người tới bãi săn tìm Thái tử phi!"
Tiêu Đình liếc nhìn Tiêu Vũ đang sa sầm mặt mũi, đang định quay đầu ngựa thì thấy Tiêu Vũ gọi Vệ Thất: “Vệ Thất! Dẫn Gió Đen tới đây!”
Y muốn đích thân đi tìm nàng!
Đám người ở đây đều nhận ra Thái tử có phần luống cuống, y đã đánh nhau với đám thích khách đến toàn thân đẫm máu, mặt trông như ác ma. Y vừa tới chỗ Gió Đen thì Thúy Liễu đã thấy
Triệu Y Nguyệt trở về từ góc tối, “Nương nương!”
Trên người Triệu Y Nguyệt không có vết thương nào, nhưng vì lúc trước lo chạy trốn mà trông hơi chật vật, làn váy có dấu vết bị phi tiêu. cắt trúng, trên tay toàn máu. là máu, đột nhiên xuất hiện khiến mọi người sợ điếng hồn, cứ tưởng nàng bị thương rất nặng.
“Mau gọi ngự y tới!” Công chúa nhỏ quát lên rồi chạy tới chỗ Triệu Y Nguyệt,
“Hoàng tẩu..”
Tiêu Vũ nhanh hơn hết thảy mọi người mà đi tới chỗ Triệu Y Nguyệt trước tiên.
Có trời mới biết, khi y nghe tin Triệu Y Nguyệt chưa về thì trái tim đã lo lắng đến ngừng đập, y lập tức tứm chặt tay Triệu Y Nguyệt, sự sốt ruột và lo lắng bỗng hóa thành phẫn nộ: “Ngươi chạy đi đâu thế hả?”
Mi làm dữ với ai đó! Triệu Y Nguyệt giận dữ vung tay tát một cái thật mạnh.
Công chúa nhỏ đang trên đường đi tới khựng lại, không dám nhích thêm bước nào. Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước cái tát Triệu Y Nguyệt dành cho Thái tử. Thái hậu và đám quý phi quên phản ứng, ngay cả quận chúa Triều Dương cũng ngây ngẩn.
Rồng vàng sau lưng Triệu Y Nguyệt ve vẩy đuôi, lim dim mắt nhìn, nhìn Thái tử bị đánh chẳng hiểu sao lại thấy rất khoái trá.
“Cút ngay!” Triệu Y Nguyệt gạt phất bàn tay Tiêu Vũ đang túm mình ra, đôi mắt khóc đến đỏ hoe vốn nhu nhược đáng thương, nay lại nhìn Tiêu Vũ đầy căm ghét và tàn nhẫn.
Tiêu Vũ ngơ ngác, cả đời y chưa từng bị phụ nữ đánh chứ đừng nói người này còn là Triệu Y Nguyệt!
Sau đó còn chịu đả kích lần hai khi bị nàng gạt ra!
Tiêu Vũ tức đến bật cười, trên mặt ngập lửa giận, đang định trút ra thì Triệu Y Nguyệt đã giơ tay chọc vào vai y, căm hận mắng trước: “Mi biết có thích khách còn vứt ta ở đó? Mi muốn đi cứu người thương của mình, được thôi, nhưng Gió Đen có phải chỉ chở được một người đâu, mang theo ta rất khó à?”
Hễ Triệu Y Nguyệt nghĩ đến chuyện Tiêu Vũ vứt mình lại đó khiến mình gặp phải thích khách rồi làm Rồng vàng bị thương là nàng lại ước gì có thể chém Tiêu Vũ hai nhát. Lửa giận của Tiêu Vũ vì mấy câu chất vấn của Triệu Y Nguyệt mà lặng lẽ tắt ngúm.
Triệu Y Nguyệt nói tiếp: “Khó khăn lắm ta mới sống sót trở về, không đến lượt mi mắng ta!”
Tiêu Vũ siết chặt nắm tay khiến gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Y cắn răng chịu đựng, không dám mở miệng mắng Triệu Y Nguyệt lấy một chữ, mà quả thật y cũng không mắng nên lời. Y nhìn chằm chằm bàn tay đầm đìa máu của Triệu Nguyệt, cuối cùng máy móc hỏi: “Bị thương thế nào?”
Triệu Y Nguyệt gào lên: “Ai cần mi lo!” --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Đám người đứng xem: “...”
Thái hậu ôm trán không đám nhìn thẳng, quận chúa Triều Dương tức đến trợn mắt, ước gì có thể vung đao chém chết Triệu Y Nguyệt đang mắng Thái tử ca ca của ả.
Tiêu Đình và công chúa nhỏ vốn định đi qua lắng lặng lùi về sau, cảm thấy giờ mà tới có khi sẽ bị Hoàng tẩu mắng phát khóc.
“Được rồi, mau để ngự y khám cho Thái tử phi đi”
Thái hậu lên tiếng, ôm trán nói, “Tan hết đi, coi chừng mấy tên thích khách vừa bắt được, đợi Hoàng đế về xử lý”
Thái hậu đã nói vậy, đám người muốn hóng chuyệnkhông dám ở lâu, từ từ tản ra lo chuyện của mình.
Triệu Y Nguyệt về lại lều, thấy ngự y tới thì bảo: “Ta không bị thương.”
Ngự y nhìn bàn tay đẫm máu của nàng, Triệu Y Nguyệt rầu rĩ than: “Không phải máu của ta.”
“Tiêu Vũ cau mày bước tới nói: “Đừng hành động theo cảm tính..."
“Ai hành động theo cảm tính với mi!” Triệu Y Nguyệt giận dữ chỉ vào ngự y nói, “Đi ra ngoài!”
Ngự y vội vàng rời khỏi đó. Triệu Y Nguyệt lại chỉ Tiêu Vũ quát: “Mi cũng đi ra ngoài Tới với ả người thương đi!”
Tiêu Vũ cảm thấy mình điên rồi.
Y bị Triệu Y Nguyệt quát tháo như vậy mà còn cảm thấy điệu bộ này của nàng rất đáng yêu, không tài nào giận nổi, chỉ muốn dỗ dành nàng.
Chuyện tối nay quả thật là lỗi của y, nhưng thấy Triệu Y Nguyệt phản ứng mạnh như vậy, lại nhớ lúc trước nàng bảo yêu mình... Xem ra phản ứng hiện tại chắc có vài phần là vì ghen tuông.
Tiêu Vũ nhún nhường hẳn, giọng nói chất chứa sự bất đắc dĩ: “Tối nay là cô sai.” Triệu Y Nguyệt mở to đôi mắt trong veo trừng y.
Bên ngoài truyền tin Hoàng đế đã về, Vệ Thất báo Hoàng đế vời Tiêu Vũ đến gặp. Mặt Tiêu Vũ hơi cứng lại, không thể không đi, bèn nói với Triệu Y Nguyệt: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Căn lều bấy giờ chỉ còn lại Triệu Y Nguyệt.
Thúy Liễu ở ngoài khẽ hỏi:“Nương nương có muốn nô tỳ vào hầu hạ không ạ?”
“Không cần” Triệu Y Nguyệt bảo, “Ta mệt, muốn ngủ một chút.”
Nàng đúng là rất mệt mỏi. Triệu Y Nguyệt rửa tay sạch sẽ, đang định thay bộ đồ khác, ngoảnh lại đã thấy
Rồng vàng nhắm mắt nằm bên mép giường, bèn se sẽ hỏi: “Ngài ngủ rồi à?”
Rồng vàng không phản ứng. --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Triệu Y Nguyệt đi tới giơ tay quơ quơ trước mặt nó, vẫn không thấy nó phản ứng.
Nàng chớp chớp mắt rồi cúi đầu hôn lên mặt Rồng vàng một cái, nó vẫn không phản ứng.
Thế là Triệu Y Nguyệt yên tâm ra sau bức bình phong thay quần áo.
Tiếng sột soạt của quần áo vang lên, tẩm bình phong che chắn hoàn toàn vô dụng với thị giác Rồng vàng. Nó lắng lặng mở hé mắt, ảnh ngược của nàng thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi mắt vàng, đợi Triệu Y Nguyệt nó ra mới nhắm lại.
Triệu Y Nguyệt tưởng Rồng vàng đã ngủ nên làm gì cũng rón rén sợ đánh thức nó, mất một lúc mới về đến giường. Vì muốn ngắm Rồng vàng, nàng nằm ngay mép giường, bơ tay nắm chặt cọng râu rồng, có cố kiểu gì cũng không ngăn đám vảy ngừng rụng, đành đau lòng trơ mắt nhìn.
Rồng vàng phát hiện ánh mắt Triệu Y Nguyệt nhìn nó rất khó chịu vì nó cứ bong vảy chảy máu mãi, có lẽ nàng chê nó xấu chăng?
Nó không muốn Triệu Y Nguyệt nhìn mình rồi không vui, bèn biến thành hình người.
Nhưng bấy giờ Triệu Y Nguyệt đã ngủ mất. --- Đọc full tại Truyenfull.vn----
Rồng vàng ngồi xuống mép giường, cúi đầu ngắm nàng.
Đêm khuya lúc Tiêu Vũ xốc lều bước vào chỉ nhìn thấy mỗi Triệu Y Nguyệt đang ngủ mà không thấy Rồng vàng đang ngắm nghía mái tóc dài của Triệu Y Nguyệt.
Nó nhìn Tiêu Vũ đi tới chỗ Triệu Y Nguyệt, ngoài phòng thình lình vang lên tiếng sấm giật rồi một tỉa sét đánh xuống khiến Tiêu Vũ giật mình dừng bước. Quốc sư đứng ngoài khẽ bẩm: “Thái tử điện hạ, thần có chuyện muốn bàn bạc.”
Tiêu Vũ nhíu mày, do dự nhìn Triệu Y Nguyệt, chưa kịp tới mép giường đã trở ra.
Bấy giờ Rồng vàng mới hài lòng nhích lại chỗ Triệu Y Nguyệt nằm xuống, để mặc nàng xoay người rúc vào lòng mình, đưa tay khẽ khàng vuốt mái tóc dài của nàng, cảm thấy biến thành người cũng rất tuyệt.
HẾT CHƯƠNG 15