Học sinh không bởi vì trường học bị giới nghiêm mà hoảng loạn trái lại lại vô cùng hưng phấn với những thứ mới xuất hiện. Nhưng mà có người vui có người buồn.
Gia chủ của gia tộc Mercer vui mừng vì quân thống bị đâm chết thế nhưng không hiện ra ở trên mặt, chỉ là lo lắng hỏi đại biểu đi dự họp của gia tộc Johnson – Hoàng Bác “Làm sao bây giờ? Tuyển quân thống mới?”
Hoàng Bác liếc hắn một cái “Cháu gái của ta còn chưa chết đâu.” Hắn vừa muốn biện giải, cửa đã bị mở ra, có người đi vào.
“Không chỉ không chết, ta còn sống rất thoải mái.” Giày cao gót của Phồn Dạ gõ lên mặt đất tạo thành những nhịp điệu vang khắp phòng, nàng ngoan ngoãn chào Hoàng Bác “Tiểu Thúc.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hoàng Bác gật đầu.
“Có phải là rất thất vọng?” Nàng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía gia chủ Mercer.
“Sao lại thế.” Đối phương cười đáp lại.
“Đúng nha, sao lại thế.” Nàng nở nụ cười, cười khiến người ta nghiên răng, lời nói tiếp theo lại làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc “Những điều ta nói sau đây, nếu như bị truyền ra ngoài, các người đều phải chết, bất kể là ai.” Nàng cầm lấy chén trà trong tay thưởng thức “Lần này đối phương muốn ám sát không phải là ta, là Minh hậu.” Nàng vừa dứt lời, mọi người không phải kinh ngạc mà là kinh hoàng, cùng bịt lỗ tai, ý là lời ngươi nói chúng ta không nghe nữa!
“Che cũng vô dụng!” Phồn Dạ nhấp ngụm trà “Tìm được người ra tay, tất cả đêu dễ nói chuyện, không tìm được, Minh vương dưới cơn nóng giận diệt quân bộ cũng là chuyện đáng đời.”
“Quân thống nói mà không có chứng cứ thì chúng tôi làm sao có thể tin được.” Có thượng tướng lạnh nhạt.
“Minh hậu xuất thân từ gia tộc Johnson của ta, đúng không tiểu thúc.” Nàng nhìn về phía người bên cạnh cười.
“Đương nhiên.” Hoàng Bác gật đầu.
Mọi người im lặng, không hiểu bọn họ muốn làm gì.
“Các vị có thể nghỉ ngơi ngay tại đây, bất luận bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì cũng không có quan hệ gì với các vị.” Phồn Dạ đặt chén trà xuống, cười yêu mị, lộ ra từng trận sát khí. Theo tiếng cười của nàng, bọn họ nghe thấy được tiếng xiềng xích xuyên qua, phòng này bị hạ kết giới, bọn họ bị nhốt ở bên trong. Kết giới âm hàn như vậy chỉ có thể đến từ âm giới, vị quân thống này có quan hệ gì với Minh giới? Bọn họ không dám hỏi.
Bên ngoài, Long Ngọc nhìn thấy rõ ràng phòng học nào đó bị hạ xuống cấm chú, cười “Anh dạy con từ lúc nào vậy?” Bên cạnh cậu không có một bóng người, giống như đang tự nói.
“Cái này còn cần phải dạy sao? Nếu như đến cả cái này mà cũng phải dạy thì nó không phải là con gái của chúng ta.” Lời xem thường vang lên bên tai.
Long Ngọc trợn mắt “Bất luận có chuyện gì em cũng sẽ tự mình giải thích, không gọi anh thì không được ra tay.”
“Để anh bảo vệ em cũng không được sao?” Có chút bất đắc dĩ vô tội.
“Em là Minh hậu nhưng không phải nữ nhân, không cần trốn ở phía sau người khác.” Âm thanh của hắn lạnh nhạt.
“Anh không phải người khác!” Âm Nhã Diệc cường điệu.
“Nếu như không nghe lời, ba năm ngủ sàn nhà.” Long Ngọc tung đòn sát thủ.
“Được rồi.” Trong nháy mắt dập tắt lửa, không còn cách nào khác.
Long Ngọc chậm rãi bước trong trường học, cùng bạn học đàm luận sự kiện lần này, nghe nói có người muốn giết quân thống thì tò mò đó là hạng người gì, không muốn sống hay sao mà động tới người của gia tộc Johnson?
Nói giỡn, cũng không lo lắng, bọn họ không cần làm cái gì, quân bộ cũng sẽ không làm khó bọn họ, nhiều nhất là tụ trận ở trong trường học. Ngược lại bên trong trường học cũng có khách sạn, sắp xếp những người này cũng không phải là một chuyện khó.
“Thiếu chủ.” Một tiếng gọi khẽ, Long Ngọc nghiêng đầu, nam tử cao gầy đi tới, âu phục giày da, đẹp trai mười phần, trên tay thế nhưng lại bưng một cái khay, mặt trên đặt một bát canh nhỏ.
“Chương Chung, tại sao anh lại đến đây?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn.
“Thiểu chủ nói là hôm nay tới dùng cơm thế mà đột nhiên lại giới nghiêm. Thiếu chủ thất ước thì nên bồi thường ta như thế nào?” Chương Chung cười nhạt như gió, chậm rãi bước tới.
“Cho anh nghỉ ba ngày thì sao?” Long Ngọc vẩy mi một cái.
“Thiếu chủ không thấy đuối lý sao? Nếu như ba ngày không kết được án thì tôi cũng phải đợi không ở đây ba ngày.” Hắn thả cải khay trong tay xuống.
“Chí ít tôi không trừ tiền lương của anh.” Long Ngọc mở ra nắp bát canh, ngửi ngửi.
“Coi như nể mặt tôi tự tay nấu bát canh này cậu cho lên bảy ngày đi.” Chương Chung đưa lên cái thìa.
“Anh nấu?” Long Ngọc liếc hắn, cười lạnh một tiếng “Lần trước là ai chỉ là luộc một quả trứng gà mà đốt cả bếp nhà tôi?” Hắn không tiếp lời mà chỉ nhìn Long Ngọc, Long Ngọc nhấp một ngụm canh “Không sai.” Lấy ra quang điện, bấm “Tiêu Cảnh, canh tôi đã uống rồi, rất ngon, cho anh nghỉ bảy ngày, cố gắng ra ngoài chơi đi.” Trong toàn bộ Long gia này người có thể lên được phòng bếp xuống được phòng khách chỉ có Tiêu Cảnh.
“Thiếu chủ thích là tốt rồi.” Tiêu Cảnh nói cảm ơn “Thiếu chủ còn muốn ăn cái gì?”
“Thịt hươu.” Long Ngọc lạnh nhạt.
“Sẽ nóng trong người.” Tiêu Cảnh từ chối.
“Là anh hỏi.” Long Ngọc không làm.
“Để đến mùa đông đi.” Tiêu Cảnh thương lượng.
“Được rồi.” Long Ngọc thu hồi quang điện.
Chương Chung cười nhìn cậu “Tại sao tôi lại có cảm giác Tiêu Cảnh coi cậu là nhi tử mà nuôi?”
“Lão già nếu được một nửa Tiêu Cảnh tôi liền cảm ơn trời đất.” Long Ngọc cười gằn, ánh mắt khinh bỉ.
“Chết nhiều năm như vậy, thiếu chủ vẫn không bỏ xuống được sao?” Hắn cau mày.
“Hai chúng ta đổi chỗ, để anh bị giam nhiều năm như vậy xem anh có thả xuống được hay không.” Long Ngọc chậm rãi ăn canh.
“Thiếu chủ, người chết là lớn nhất, lấy đức báo oán đi.” Hắn thật lòng vì Long Ngọc mới nói câu đó.
Long Ngọc ngay cả canh cũng không uống, ném thìa nhìn hắn “Lấy đức báo oán? Dùng cái gì trả ơn! Hắn chết rồi, hắn chết dứt khoát như thế, cũng không biết là luân hồi đi nơi nào rồi! Nhưng tôi thì sao? Năm đó tôi ở ngay dưới mí mắt của hắn nhưng hắn lại mặc kệ những người kia, mười mấy năm tôi sống không bằng chết, ngay cả quyền được chết cũng không có! Hắn nói hắn yêu mẹ của tôi! Mẹ của tôi trước khi chết đã đem tôi giao cho hắn, hắn chính là yêu mẹ của tôi như thế! Nếu không muốn tôi thì sại sao năm đó tổ mẫu đến muốn dẫn tôi đi hắn lại ngăn cản? Đây chính là hắn tốt với tôi!” Cậu một hơi rống lên, không để ý người khác nói thế nào, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có lửa nhưng không phát ra được!
“Thiếu chủ bớt giận, là thuộc hạ nhiều lời.” Chương Chung cúi đầu, Trong lòng thiếu chủ còn lâu mới có thể tiêu tan quá khứ hắc ám, thiếu chủ không chịu buông tha lão gia, đồng nghĩa với việc thiếu chủ không chịu buông tha chính mình, quá khổ.
‘Chương Chung, bản vương năm đó lưu lại ngươi không phải là để cho ngươi làm em ấy tức giận. Ngươi nếu không muốn thì có thể đi đầu thai, nếu để cho em ấy nổi giận lần nữa thì ngươi không cần sống nữa đâu!’ một thanh âm truyền vào trong lòng Chương Chung, nhất thời phát lạnh.
Hắn làm sao có thể quên, bất luận là hắn hay là Tiêu Cảnh, Hạ Mạc Phàm đều là những người đã chết một lần, có thể sống lại lần thứ hai là bởi vì bên cạnh thiếu chủ cần có người quản lý, để cho bọn họ sống lại chính là Minh vương. Hắn muốn cho thiếu chủ tiêu tan, năm đó hắn đi theo bên người Long Tĩnh biết được đối phương thực sự bất đắc dĩ, không muốn để cho con trai của mình hận hắn, thế nhưng Long Ngọc lại hận hắn nhất!
Chương Chung không thể không tim không phổi như Hạ Mạc Phàm, không thể hào hiệp như Tiêu Cảnh, hắn vẫn muốn mở ra khúc mắc của thiếu chủ.
Hạ Mạc Phàm đã từng cười hắn, nói là hắn tự gây phiền phức, hắn không cảm thấy như vậy. Tiêu Cảnh nói không phải hắn muốn mở ra khúc mắc của thiếu chủ mà là chính hắn, hắn vẫn tín ngưỡng phụ từ tử hiếu, hắn muốn cho thiếu chủ làm hiếu tử. Thế nhưng nếu phụ không từ thì tử làm sao hiếu? Có lẽ hắn nên thả xuống, mọi người đều đa chết nhiều năm như vậy, cố chấp còn có ích lợi gì?
“Ai! Đừng tìm thủ hạ trút giận, đi ra ngoài một chút?” Lâm Song Mộc kéo Long Ngọc đi, Long Ngọc liền đi theo hắn.
“Chương Chung đây là một lần cuối cùng.” Long Ngọc lạnh nhạt, bị Lâm Song Mộc lôi ra ngoài, đi tới một nửa liền quay đầu lại “Mặt khác, trừ nửa năm nghỉ phép của anh.”
“Thiếu chủ thật là ác.” Chương Chung mắt quất thẳng xuống, cái tính trừng mắt tất báo này đều là do tên Tiêu Cảnh kia sủng đi ra!
“Ngại ít nha, vậy thì một năm, cứ như vậy đi.” Nói xong người liền đi mất, cũng không quay đầu lại.
“Thiếu chủ tôi sai rồi.” Kỳ nghỉ phép của cả một năm đó!
Đáng tiếc chậm!
Long Ngọc cùng Lâm Song Mộc vừa mới ra khỏi phòng, Ứng Thiên Vũ đã đến trước mặt bọn họ, đầy mặt u sầu “Ngọc thiếu chủ.”
“Chuyện gì?” Long Ngọc cau mày nhìn nàng.
“Tiểu Ly bị quân bộ giam giữ, tôi muốn gặp em ấy, Ngọc thiếu chủ giúp tôi dàn xếp được không.” Nàng mở miệng khẩn cầu.
“Tôi không quen biết gì với quân bộ cả.” Long Ngọc từ chối.
“Ngọc thiếu chủ nói giỡn, vòng bạch ngọc trên cổ tay của quân thống không phải xuất phát từ tay của thiếu chủ sao? Làm sao sẽ không quen?” Nàng một bộ nắm chắc Long Ngọc, làm cho người ít nhiều không thoải mái trong lòng.
“Ứng đại tiểu thư biết không ít nha?” Long Ngọc mắt lạnh nhìn nàng.
“Tôi cầu cậu, để tôi gặp Tiểu Ly đi, nàng chỉ là một cô gái.” Nàng nhỏ giọng nói, khẩn cầu nhìn cậu.
“Tôi nói rồi rất nhiều chuyện không phải chỉ là con gái thì không sao.” Long Ngọc lạnh lùng nói, không chờ nàng đáp lời liền nghiêng đầu hỏi Lâm Song Mộc “Tớ tới quân bộ xem Ứng Thiên Ly, cậu đi không?”
“Không đi, chuyện không nên dính vào tớ không bao giờ dính.” Hắn là một người rõ ràng.
“Được, vậy cậu đi về trước đi.” Long Ngọc nhìn Ứng Thiên Vũ “Đi thôi.” Nói xong rồi đi về phía trước.
Ứng Thiên Vũ nhất thời không phản ứng lại, sau khi hiểu ra thì nhanh chóng đi sau cậu.
Nơi giam giữ nghi phạm khá là hẻo lánh, bọn họ càng đi càng thấy ít người. Long Ngọc đi ở phía trước, Ứng Thiên Vũ đi phía sau, hai người ai cũng không nói lời nào. Đến khi chỉ cần rẽ một lần nữa là đến thì đột nhiên Ứng Thiên Vũ đánh tới, ôm chặt lấy sau lưng Long Ngọc.
“Xì!” Một thanh âm vang lên.
Long Ngọc cúi đầu, nhìn thấy trên ngực mình có một thứ nhọn nhọn đang bốc hơi, quay đầu lại nhìn về phía Ứng Thiên Vũ “ Lõi của Thanh bích châu tuyết? Thú vị.”
Cậu xoay người lại nhìn Ứng Thiên Vũ, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, làm cho nàng không thể không lui về phía sau “Ngươi…!” Nàng sợ hãi nhìn cậu, thấy cậu nắm chặt cành cây, từ từ kéo ra ngoài như không có cảm giác đau. Cành cây được lôi ra, da thịt của cậu khép lại, nửa điểm vết thương đều không có, ngược lại cành cây nhiễm đầy máu của cậu lại bốc lên khói đen rồi dần dần tan rã.
“Ta nên gọi ngươi là Ứng Thiên Vũ, hay là,” ý cười trên môi cậu càng lạnh hơn “Lục Bảo Trân đây?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng cậu đã cảm thấy như đã từng quen biết vì hồn phách của nàng đã bị cậu đánh qua dấu ấn, cậu cũng phải rất lâu mới nhớ ra một người tên là Lục Bảo Trân như thế.
“Làm sao sẽ vô dụng?” Nàng nhíu mày lại.
“Tìm cái này không dễ dàng nha. Từ sau đại hủy diệt, Thanh bích châu tuyết cũng tuyệt diệt.” Long Ngọc nhìn nàng, chiến kích trong tay xuất hiện, chiến kích thuần đen cũng như năm đó “Nó không có tác dụng với những người cấp vương.”
Nàng đột nhiên rõ ràng “Ngươi giết Tu La Vương!” Từ xưa đến nay chỉ có người có tài mới chiếm được Tu La Vương, vì lẽ đó người giết Tu La Vương chính là vương mới, thế nhưng Tu La Vương không phải nói giết liền có thể giết, không phải vậy thì Tu La đã đại loạn từ lâu rồi!
“Một đời vương cuối cùng của Tu La đúng là chết ở dưới chiến kích của ta.” Long ngọc không có bí mật nào không thể nói.
“Xem ra là ta đánh giá thấp ngươi.” Ứng Thiên Vũ lạnh nhạt, phía sau nàng bỗng mọc lên hai cánh, hai tay thành lợi trảo, hai cái cánh cũng có hoa văn loang lổ.
“Chim Đổ Đổ?” (Đổ Đổ: là một giống chim trong truyền thuyết) Long Ngọc đã từng gặp phản tổ (thức tỉnh huyết thống cổ xưa trong người mình) rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp người phản tổ không thuần huyết như thế.
Cánh chim của Ứng Thiên Vũ đập về phía cậu, đề phòng chiến kích trong tay cậu. Thế nhưng cậu lại thu lại chiến kích trong tay, nàng sững sờ, chỉ nghe cậu gọi một tiếng “Diễm.” Nhất thời không gian chấn động, một con liệt thú đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, móng vuốt đặt ở sau lưng nàng, đem nàng ấn trên mặt đất. Nàng kêu thảm một tiếng, lông chim rơi đầy trên mặt đất. Từng cái móng vuốt của liệt thú dẫm lên cánh của nàng, nàng có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm gãy vỡ, tiếng kêu kẹt ở yết hầu không phát ra được, chỉ có thể không ngừng thở dốc, sau lưng mất hết cả cảm giác như không phải của mình.
“Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngươi đáng để cho ta động thủ đi?” Long Ngọc từ trên cao nhìn xuống nàng “Coi như có thể phản tổ thành Đỗ Đỗ ngươi cũng chỉ là Đỗ Đỗ là thôi, bổn hậu sợ ô uế tay của mình.”
“Ha ha ha ha!” Nàng cười to “Ngươi thắng rồi vương hậu, kẻ thua làm giặc, rơi vào trong tay ngươi, ta không còn lời nào để nói, muốn giết muốn xử như thế nào cũng được!”
“Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng đâu.” Long Ngọc cười nhìn nàng, không biết có phải ảo giác hay không, nàng nhìn thấy chết chóc trong mắt cậu, không khỏi run lên “Dám hại con gái của ta, lá gan không nhỏ a.” Nhìn dáng vẻ run run của nàng, tâm tình của hắn đột nhiên tốt hơn nhiều “Nhã Diệc, ra đi.”
Âm Nhã Diệc đổ nhiên xuất hiện, ôm chặt lấy cậu “Có khen thưởng hay không?”
“Ngoan ngoãn nghe lời như thế, sẽ không bắt anh ngủ ở sàn nhà.” Long Ngọc cười nói.
“Khen thưởng…” Hắn đáng thương nhìn cậu, nếu như trên đầu hắn có tai cẩu chắc chắn nó sẽ cụp xuống.
Long Ngọc cười nhìn cậu, mặt chà xát ở trên cổ cậu, ngửi ngửi hơi thở của cậu “Cứ không cho anh đấy.”
“Tiểu bại hoại.” Âm Nhã Diệc cười mắng, vẫn là tự mình động thủ đi. Ngay khi hắn muốn hôn lên cổ Long Ngọc thì Ứng Thiên Vũ không có mắt mở miệng, âm thanh sắc bén như tiếng khóc của trẻ con.
“Tại sao? Em yêu anh như vậy, anh lại không nhìn em một chút? Tại sao? Hắn có cái gì tốt!”
Âm Nhã Diệc trừng nàng một chút, đột nhiên nói “Ta không biết.” Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ nói Long Ngọc cái gì cũng tốt nhưng hắn lại nói hắn không biết? “Ta không biết em ấy có cái gì không tốt, ta chỉ biết, yêu chính là yêu, trái tim của ta đã cho em ấy, không ai có thể thay đổi được.”
“…” Nàng trầm mặc nửa giây “Em nghe người ta nói, Minh vương không có tim, có thật hay không?”
“Đúng.” Cái từ này là từ miệng của Long Ngọc nói ra, mỗi lần cậu gối lên lồng ngực của Âm Nhã Diệc đều không nghe thấy tiếng tim đập, vì lẽ đó chỉ có cậu biết người này không có tim.
“Em nguyện đem trái tim của em hiến cho anh.” Ánh mắt của nàng lấp lánh nhìn Âm Nhã Diệc.
“Ta không muốn.” Hắn lắc lắc đầu, ôm Long Ngọc hôn nhẹ môi của cậu “Lấy được để làm gì, trong lòng ta chỉ có một người, chỉ có em ấy, không chứa được người khác. Bị đào thì đã sao? Từ lâu đã hóa thành tinh hồn với thiên địa, chỉ có thể yêu người trong lòng. Ta không muốn tim của người khác, bởi nó sẽ không yêu ngươi mà ta yêu.”
Ứng Thiên Vũ cúi đầu, nàng thua, yêu một người không có tâm, một người không thể đáp lại nàng cái gì, nàng làm sao có thể thắng!
Long Ngọc ôn nhu nhìn hắn, cười rất hạnh phúc, có tim hay không không trọng yếu, ngươi yêu ta là được rồi!
“Em nhớ là quán quán không ăn tim người, ăn tim người chỉ có Cú Mang (một loại yêu quái vốn có diện mạo của chim – Thân chim mặt người), không phải cô ta có huyết thống của Cú Mang đấy chứ?” Long Ngọc nhìn Ứng Thiên Vũ vẫn bị đặt ở dưới móng vuốt của Diễm như cũ.
“Thuần huyết của Thiên giới và Yêu giới thì được.” Âm Nhã Diệc ôm cậu thờ ơ nói, môi vô tình lướt qua da thịt cậu.
“Quên đi, mặc kệ, để bọn Hoàng Bác khắc phục hậu quả đi.” Long Ngọc nhún nhún vai quay đầu hôn một cái lên môi của Âm Nhã Diệc.
“Ngươi không sợ ta làm cho tất cả mọi người biết ngươi là Minh hậu sao!” Ứng Thiên Vũ đột nhiên gào lên với Long Ngọc.
“Ngươi không sợ ta diệt Ứng gia sao?” Cậu nở nụ cười, mũi chân khều mặt của nàng.
Nàng ngậm miệng lại, nàng sợ nhưng cậu không sợ, nàng rất thương đệ đệ muội muội, nàng lo lắng bọn họ thế nhưng hắn cái gì cũng không lo lắng bởi vì người nhà của hắn cũng mạnh mẽ giống hắn vậy.
“Chớ làm tổn thương bọn họ.” Nàng cắn chặt răng, nhắm mắt lại “Cầu ngươi.” Một lần duy nhất thực sự cầu người trước mắt.
Long Ngọc thu hồi chân, không trả lời “Đi thôi.” Lôi kéo Âm Nhã Diệc rời đi, đến khi sượt qua người của Hoàng Bác thì bỏ lại một câu “Giao cho cậu, không cần liên lụy người khác.”
“Vâng.” Hoàng Bác nghe hiểu được ý tứ trong lời cậu.
Ngày thứ hai, tin tức đăng báo (báo cáo cho cấp trên) đại tiểu thư Ứng gia Ứng Thiên Vũ tinh thần phân liệt giết người cùng với mưu đồ giết chết quân thống, bị quân thống bắt về quy án, phán chung thân. Tin tức vừa ra Ứng Thiên Chiêu và Ứng Thiên Ly đã lập tức chuyển trường không bao giờ xuất hiện nữa.
Sau ba ngày, Ứng Thiên Vũ ở trong ngục tự sát.
Nàng nằm trên mặt đất lạnh như băng, vào thời khắc sinh mệnh biến mất lại nhớ đến một chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.
Đầu cầu Nại Hà của Minh giới, nở đầy bụi hoa Bỉ Ngạn đỏ, bên trong đám hoa có một ngôi đình lục giác, trong đình có một người đang ngồi, nam tử hắc y tóc đen, mang theo một cái mặt nạ màu ngân bạch, ngay cả mũi cũng che khuất, chỉ lộ ra một đôi môi không mỏng không nhạt, nhấp một chén trà bạch ngọc. Nàng không nhìn thấy được dung mạo của hắn, chỉ bằng đôi môi lộ ra bên ngoài liền cảm thấy được hắn là một nam tử rất dễ nhìn. Nam tử kia giống như nhìn về phía nàng đang đứng ở đầu cầu, tựa như nở nụ cười với nàng, nàng cảm thấy có lẽ những tiết mục nói về tài tử giai nhân kia chính là đang nói bọn họ, bọn họ sẽ là một đôi bích nhân, nhưng, chỉ là có lẽ…
Nhã Diệc, tại sao người đầu tiên ngươi gặp không phải là ta?
Tại sao…
Nàng đứng ở trên cầu Nại Hà nhìn cái đình không có một bóng người kia, xoay người bưng lên canh Mạnh bà uống hết. Canh Mạnh bà vừa vào yết hầu, thật là đắng chát, nước mắt không ngừng được chay xuống, kể ra sự đau khổ của nàng. Nàng đi vào trong làn khói hồng trước mặt, qua cầu. Đứng ở bên bờ bên kia, nàng giơ tay sờ mặt một chút, nhìn nước mắt trên ngón tay, nhẹ nhàng nhăn lại mi.
Ta, vì sao lại khóc? Vì ai mà khóc?
Hết chương 14.