Một trận rồi một trận tiếng vang đánh thức Long Ngọc đang ngủ say, xoay người nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên lại không có ai. Cậu không cao hứng nhíu mày lại, xuống giường, phủ thêm áo khoác, lạnh mặt, đi về phía Mê Di điện.
Con quỷ đáng chết! Ngươi còn dám nháo! Thiếu chủ ta chẳng lẽ không thu thập được ngươi!
Minh giới, nơi sâu nhất của U Minh có một nhà ngục, có người nói những người bị giam trong đó đều là những tội đồ tội ác tày trời, chỗ đó gọi là luyện ngục. Mấy ngàn năm qua, bên trong đó chỉ có một người, nhưng mà vật kia cũng không thể gọi là người, nó là hận, là oán, là ác, là tội, từ khi có thiên địa tới nay thì đã có nó,. Nó trông như rồng, rất giống rồng nhưng cũng không phải là rồng, nhưng mà, vì trông rất giống nên nó tự coi mình là rồng, gọi là Quỷ Long, toàn thân là màu lam U Minh, giống màu của lửa quỷ.
Chung quanh bay loạn U Dạ Điệp, làm đảo loạn Minh giới, mà thứ duy nhất có thể khống chế U Dạ Điệp là Quỷ Long thì lại bị giam giữ cho nên nó không muốn quản nữa. U Dạ Điệp, nhân gian có một tên gọi càng chính xác hơn với loài bướm này, đó là Kẻ dẫn đường ở Hoàng tuyền, nhưng mà, rất nhiều vong linh còn chưa kịp tới Minh giới đã bị bọn nó đốt cháy hết, coi như may mắn đến Minh giới cũng vô pháp đi luân hồi, cuối cùng hóa thành hoang hồn. Vì thế, bất kể là người vẫn là quỷ sai ở Minh giới đều không thích loại sinh vật này. Nhưng, nó là một loại sinh vật không thể thiếu ở Minh giới, đó đều là do những hồn phách cực hận cực bi mà lại không có chỗ về biến thành, có người nói mỗi khi hôn quân lộng quyền chắc chắn sẽ sinh ra U Dạ Điệp.
Bên trong luyện ngục, Âm Nhã Diệc lạnh lùng nhìn Quỷ Long bị mấy trăm sợi xích sắt khóa lại, nó kêu lên một tiếng rồi lại một tiếng rống to làm cho lông mày của hắn nhíu lại. Minh hậu của hắn đã mấy ngày không ngủ chính là do tên này náo động ra, nhưng hắn lại không thể giết nó, nếu giết nó U Dạ Điệp chắc chắn sẽ mất khống chế, gặp xui xẻo chính là toàn bộ Minh giới.
“Vương.” Tiểu Tang bất đắc dĩ lắc đầu một cái với hắn.
“Còn không chịu?” Lông mày của hắn nhíu chặt lại.
Không khí bỗng nhiên dao động, không gian vặn vẹo, Long Ngọc khoác áo khoác xuất hiện “Hơn nửa đêm không ngủ chạy đến chỗ tình nhân?”
“Làm sao có thể có tình nhân? Người của ta, trái tim của ta đều là của ngươi, còn chứa được ai?” Âm Nhã Diệc nhìn thấy cậu xuất hiện thì buộc lại quần áo cho cậu, chỉ lo cậu lạnh.
Long Ngọc nở nụ cười, xoa mặt của hắn “Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Làm công sự.” Hắn một mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rất bất đắc dĩ.
“Công sự?” Long Ngọc nhìn về phía Quỷ Long, đánh giá quan lại từ trên xuống dưới “U Dạ quỷ vương?”
“Ừm.” Âm Nhã Diệc gật đầu, biểu hiện có chút ủ rũ.
“Không bắt được?” Long Ngọc cười hỏi, thấy người tức giận ừ một tiếng, nở nụ cười “Giao cho ta đi.”
“Lão bà, ngươi cẩn thận một chút, vật này có lẽ bị điên rồi!” Âm Nhã Diệc cắn răng nói.
“Yên tâm đi.” Long Ngọc rất muốn nói một câu, nếu so về độ điên thì nó còn có thể điên hơn ngươi sao?
“Muốn ta cùng với ngươi sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Ta không muốn ngươi thấy.” Long Ngọc mếu miệng.
“Cũng không phải chưa thấy bao giờ.” Âm Nhã Diệc xấu tâm nói.
“Âm, Nhã, Diệc!” Cậu cắn chặt răng gọi hắn, hắn rụt cổ.
“Được rồi, không đùa ngươi, ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Hắn nói xong liền mang theo Tiểu Tang rời khỏi luyện ngục, một chút cũng không lo lắng Long Ngọc sẽ có nguy hiểm gì.
Ra khỏi luyện ngục, Tiểu Tang không nhịn được hỏi Âm Nhã Diệc “Vương, có phải có chút quá mức không? Minh hậu ngài ấy…”
“Hừ! Ai bảo nó cứng đầu! Ai bảo nó không biết phân biệt! Rơi vào trong tay lão bà ta, không chết cũng tàn tật!” Hắn oán hận nói. Bất quá lúc này hắn nói sai, Long Ngọc không có ý định để cho nó sống, chỉ có điều, sẽ rất chậm rất chậm để cho nó chết đi.
Bên trong luyện ngục, Long Ngọc đi tới trước quỷ thân rồng, duỗi ra ngón tay trắng noãn như ngọc, nhấn một cái ở trên chỗ 7 tấc của nó. Nhất thời nó thống khổ hét lớn một tiếng, thân thể không ngừng mà vặn vẹo, “Thương tích do Phượng Hoàng kim linh tiễn gây ra, không chết cũng mất nửa cái mạng, vết thương này không thể lành được đâu.” Cậu cười nhìn nó, mắt phượng nhỏ dài hơi nheo lại, làm cho nó có ảo giác như thấy được người kia.
“Có bản lĩnh ngươi giết chết lão tử đi!” Nó gào thét.
“Ta không giết ngươi.” Long Ngọc lắc đầu một cái, đưa tay ra xoa tay, bàn tay hướng lên trên niệm một câu chú văn, một con cổ độc đỏ tươi xuất hiện ở trong tay cậu, nhẹ nhàng vặn vẹo “Biết đây là cái gì sao?”
Quỷ Long sợ hãi nhìn con sâu kia “Ngươi là ai? Ngươi không phải là người của Minh giới! Ngươi là Tu La!”
“Ta là Minh hậu.” Long Ngọc cười nhìn sắc mặt nhăn nhó của nó “Đây là tiểu tử mà ta thích nhất, nó gọi là Sặc Sỡ, đừng có bắt nạt nó nha!” Nói xong cậu liền đem con cổ độc kia bỏ vào vết thương trên người Quỷ Long, cổ độc trong nháy mắt liền tiến vào, làm cho Quỷ Long đau đớn kêu lên.
“Oán hận phẫn nộ, có phải là tìm được đầy đủ hồn phách oán hận phẫn nộ là có thể thay thế?” Cậu nhìn nó phí công giãy dụa.
“Ha ha ha ha…! Ngươi nằm mơ! Hồn phách dơ bẩn như vậy làm sao có khả năng trở thành U Dạ vương! Làm sao có khả năng thay thế!” Nó cười to, đau vặn vẹo nhưng vẫn nở nụ cười.
“Ta hiểu.” Long Ngọc nở nụ cười, cười rất đẹp đủ để mê hoặc chúng sinh, thế nhưng ở trong mắt nó lại vô cùng khủng bố.
“Ngươi, ngươi hiểu cái gì?”
“Hồn phách đầy đủ oán hận phẫn nộ lại tuyệt đối sạch sẽ là có thể thay thế ngươi!” Mỗi một chữ của Long Ngọc đều nện vào trong lòng nó, không! Là trên miệng vết thương, đau! Đau vô cùng!
“Không phải! Không phải!” Nó theo bản năng mở miệng phản bác, Long Ngọc lại không nghe nó nói cái gì, xoay người rời đi. Nó đột nhiên cảm thấy Minh hậu này rất khủng bố, cũng không mềm lòng như Minh vương, Minh vương thiện tâm như thế làm sao sẽ lấy một Minh hậu như vậy?
Mỗi ngày, mười hai canh giờ thì có đến mười canh giờ Quỷ Long bị Sặc Sỡ trong cơ thể dằn vặt, nó biết loại sinh vật như Sặc Sỡ này, là một loại cổ độc, chuyên môn hấp thụ sinh mệnh của những sinh vật khác, thứ này rất hiếm có, hơn nữa phải dùng máu của chủ nhân nuôi tới trăm năm, mà tên Minh hậu kia chiếm được từ nơi nào? Tu La! Đúng! Tu La! Hắn là Tu La, Tu La dĩ nhiên là có!
Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã qua trăm năm, Quỷ Long từ lâu đã không có dáng vẻ hung hăng như lúc trước mà là toàn thân loang lổ, giống như gị gỉ, nhưng điều duy nhất làm nó vui mừng chính là, Long Ngọc vẫn chưa tìm được hồn phách thay thế nó, chỉ cần như vậy thì nó sẽ không phải chết!
Long Ngọc đang cầm Sinh Tử bạc ngủ gật trong Mê Di điện đột nhiên mở mắt ra, bên trong Sinh Tử bạc đang từ đen biến đỏ, giống như bị lửa thiêu đốt, lại giống như máu tươi thẩm thấu.
Quý Tử Hiên…
Cậu đột nhiên biến mất bên trong điện, xuất hiện ở dưới đáy một vách núi, một bộ thi thể tàn tạ không thể tả bị đặt ở dưới tảng đá, hồn phách ngồi ở trên tảng đá lớn, ngửa đầu nhìn trời tự hỏi tại sao! Trong mắt không có lệ chỉ có hận cùng nộ.
Người chết oan không đến một trăm ngày.
Long Ngọc nhìn hắn, nộ cũng được, mà hận cũng được, phi thường thuần túy, không có tham dục mà loài người từ khi sinh ra đã có, là một hồn phách rất sạch sẽ.
“Hận sao?” Long Ngọc hỏi hắn.
“Hận!” Hắn cắn môi nói ra một chữ, rõ ràng hồn phách này nguyên bản không biết hận là gì.
“Muốn báo thù sao?” Long Ngọc nhìn thẳng hắn, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt không giống những người chết oan bình thường, rất sạch sẽ, phi thường sạch sẽ.
“Làm sao sẽ không muốn?” Hắn lẩm bẩm, thu hồi ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước “Làm thế nào mới có thể báo thù?” Mê man không biết phải làm như thế nào.
“Sau khi báo thù xong thì sao?” Long ngọc đột nhiên hỏi ra vấn đề làm cho hắn sửng sốt một chút.
“Có lẽ là hồn bị tan đi, có lẽ sẽ đầu thai, có lẽ…” Hắn ung dung nở nụ cười, cười rất dễ nhìn “Thế nào đều được, chỉ cần làm cho bọn họ trả một cái giá thật lớn, thế nào đều được, không quan trọng.”
Long Ngọc nở nụ cười, tìm được rồi, cậu lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay có một viên ngọc màu đỏ “Ăn nó rồi ký khế ước với ta, ta sẽ báo thù giúp ngươi.” Quý Tử Hiên nhìn viên ngọc trong tay của cậu, rồi nhìn về phía cậu “Báo xong cừu thì mạng của ngươi là của ta, thế nào?”
“Được.” Một chữ ‘được’, cầm lấy viên ngọc cho vào miệng, không cho mình có cơ hội hối hận.
Sống không luyến tiếc, chết không sợ hãi, hồn phách như vậy chính là thứ mà Long Ngọc muốn!
Quý tộc bị diệt, Quý Tử Hiên giết cả thôn làng, con người hay súc vật cũng không thể thoát được, mà Long Ngọc giết sơn thần Bạch Hổ, đào tim, lột da, lóc xương. Thiên lôi cuồn cuộn đến, cậu chỉ nói một chữ lăn, thiên lôi liền lăn trở lại, ngọn núi kia từ đây biến mất trên thế gian.
Sau Mê Di điện có một cái ao, bên cạnh ao gieo những bụi hoa Bỉ Ngạn màu đỏ tươi, hoa nở hoa tàn không biết bao nhiêu năm rồi, cánh hoa rơi vào trong nước làm cho nước ao bị nhuộm thành màu đỏ, mà bây giờ, trong ao có một khối đá đỏ như Hồng thủy tinh, mơ hồ có thể thấy được một bóng người trong đó, ôm đầu gối cuộn mình lại. Mỗi ngày đến khi màn đêm bao trùm khắp cả không gian thì mặt nước sẽ chuyển động giống như có một nguồn sức mạnh đem cánh hoa trong nước hút vào bên trong viên đá, mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm đều như thế, cứ như vậy lại qua trăm năm.
Đến một ngày kia, Quỷ Long bên trong luyện ngục phát ra một tiếng gào thét, lớp da tầng tầng nện xuống đất, từ thân thể hắn bay ra vô số hồ điệp, U Minh lam hồ điệp rất đẹp, như là lửa quỷ đang bay dập dờn, cùng kích động bay về cùng một phía.
Trong ao nước màu đỏ nghênh đón vô số hồ điệp, không có tảng đá, chỉ có nam tử toàn thân xích lỏa đứng ở trên mặt nước, ánh mắt bình tĩnh, giơ tay ra tiếp được hồ điệp, lòng bàn tay hợp lại, dùng sức nắm một cái. Một tiếng hét thảm phát ra, khí tức của Quỷ Long hoàn toàn biến mất. Hắn mở tay ra, bên trong chỉ có chút bụi cát, nhẹ nhàng rung tay một cái bụi cát liền biến mất không thấy. Một ngọc bội màu đen đột nhiên xuất hiện, nổi ở trước mặt của hắn, con mắt màu đen của hắn bình thản không một gợn sóng.
“Kể từ hôm nay, ngươi là U Dạ vương, tên…” Long Ngọc nhìn vào mắt hắn một lúc lâu “Quý Liễn.”
“Vâng, chủ nhân.” Hắn tiếp được ngọc bội, hành lễ.
“Nhớ kỹ, mạng của ngươi là của ta.” Long Ngọc cảm thấy hắn tựa như gốm sứ trắng được nung thành tượng đất, có lẽ ở trong mắt người khác hắn chỉ là món đồ chơi, nhưng ở trong mắt Long Ngọc, từ khoảnh khắc dẫn hắn về, hắn đã chính là con của mình, là đứa nhỏ mà cậu trân trọng thương yêu!
Coi như ngàn năm sau đứa bé này bị tan biến, cậu vẫn giữ một hồn phách của hắn như cũ, chờ đợi thời cơ, không bao giờ buông tha!
Nhớ kỹ, mạng của ngươi là của ta, ta không để ngươi chết, ngươi không thể chết được!
***********************************
Trong tiệm bánh Vui Vẻ, Tất Thiến ngắm nhìn hạt giống trong bát thanh hoa, lại bắt đầu nằm mơ, tốt xấu lộn xộn kiểu gì cũng có, có lúc y đều không nhận rõ mình đang tỉnh hay là nằm mơ. Những giấc mộng kia quá mức chân thực, giống như lúc trước, mà nói ra thì cũng lạ, mỗi khi nhìn hạt giống lâu hơn một chút, giấc mộng của y liền nhiều hơn một chút, càng chân thực hơn một chút. Ngón tay của y đưa vào trong nước sờ sờ chồi non nho nhỏ kia, khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỗi khi sờ nó tâm tình có thể bình tĩnh lại, rất thả lỏng, rất thoải mái…
“Thiến ca, em đến rồi!” Hiểu Mục gấp gáp chạy vào, thay quần áo bắt đầu làm việc.
“Đừng nóng vội, chạy làm gì ngã bây giờ.” Tất Thiến thu tay về cười nhìn thằng nhóc to xác trước mặt.
“Không phải là em sợ em nghỉ hai ngày anh liền tìm nhân viên khác sao!” Hắn cũng biết điều đó là không thể nhưng ngoài miệng vẫn nửa thật nửa giả nói.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tất Thiến tò mò, hai ngày nay Hiểu Mục không tới, chỉ gửi tin bằng quang điện vẫn là do quân bọ gửi tới, bảo rằng y đừng lo lắng.
“Trong trường học có án mạng liền phong tỏa cả trường, ngay cả thiết kỵ của Johnson gia cũng tới, sau này em mới biết là có người muốn ám sát quân thống.” Hiểu Mục vừa kiểm tra vật phẩm vừa kích động nói “Cũng may bắt được thủ phạm, nếu không thì không biết nạn nhân kế tiếp sẽ là ai! Tuy nhiên! Thiết kỵ thực sự quá là dũng mãnh rồi! Có bạn học còn nói nhìn thấy Hỏa Lôi song thể! Quân thống cũng thật là xinh đẹp!” Hắn càng nói càng hưng phấn. Chẳng biết vì sao khi nghe được hai từ thiết kỵ, trong đầu Tất Thiến đột nhiên lóe qua một đôi mắt màu tím, chợt lóe lên, nhanh đến nỗi y không thể bắt được. Một cảm giác là lạ tràn ra từ trong đáy lòng, có chút ấm, có chút lạnh, có chút muốn khóc…
Cửa tiệm phục cổ bị đẩy ra, Lâm Song Mộc cùng Long Ngọc đi vào. Long Ngọc quay đầu lại nhìn trên cửa, nhíu mày lại. Các cửa hàng bây giờ đều dùng loại cửa tự động, mở sang hai bên, nhưng cửa hàng phục cổ này lại có cửa kéo đẩy, phải tự đẩy ra, trên cửa bên ngoài viết đẩy, bên trong viết kéo. Nhưng dù là như vậy Long Ngọc vẫn cảm thấy thiếu cái gì, có chút lạ, ánh mắt của cậu nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy cả cánh cửa này không phải là pha lê trong suốt hoàn toàn mà là phong cách Châu Âu giả cổ thì mới hiểu ra nó lạ ở chỗ nào.
“Hai vị học trưởng!” Hiểu Mục cười chào hỏi, hắn đã biết hai người này chính là học trưởng của mình “Ngày hôm nay các anh muốn ăn cái gì?”
“Ừm…” Lâm Song Mộc suy nghĩ một chút, nhìn về phía Long Ngọc, ý bảo cậu cứ tự nhiên, cậu cười híp mắt “Mười cái bánh ngọt đủ các khẩu vị.” Khóe miệng của Long Ngọc nhếch lên, xem có ăn chết cậu không!
“Được!” Trên mặt Hiểu Mục nở đầy hoa, lấy ba hộp nhựa to nhất, bắt đầu cho bánh vào.
Long Ngọc đi tới bên cạnh quầy hàng, nhìn về phía Tất Thiến đang đờ ra “Đến nhiều lần rồi, ngày hôm nay rốt cuộc nhìn thấy ông chủ. Bánh của anh làm khá ngon, kết giao bằng hữu đi, em tên là Long Ngọc.” Lời nói mạnh mẽ nghe như là đang làm quen nhưng lại mang khẩu khí không cho phép người ta từ chối làm cho Hiểu Mục sửng sốt một chút.
“Xin chào, anh tên Tất Thiến.” Ngay cả bản thân Tất Thiến cũng thấy kỳ quái, y dĩ nhiên có thể tự nhiên tiếp lời, giống như rất lâu trước đây đã nhận thức người này rồi.
“Tất Thiến, tên rất hay.” Long Ngọc nở nụ cười,từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung, đẩy đến trước mặt y “Cái này coi như là lễ ra mắt a.”
Y cũng không từ chối, trực tiếp mở ra, bên trong là một cái chuông gió, làm bằng sắt, chuông gió như vậy sẽ không có nhiều tiếng vang, nhưng mà, trên cái chuông đó được khảm tám mảnh ngọc bích, vô cùng đẹp. Y cầm lấy chuông gió khẽ lay động một cái, âm thanh lanh lảnh rất là êm tai.
“Treo ở trên cửa vô cùng hợp.” Long Ngọc lạnh nhạt.
“Cảm ơn, anh cũng cảm thấy trên cửa thiếu một cái gì đó, đúng là rất hợp nha.” Tất Thiến rất tự nhiên nói, cũng không quan tâm còn có người, y mang ghế ra trước rồi giẫm lên treo chuông gió ở giữa cửa. Cửa vừa mở ra một chút, vừa vặn đụng tới thanh trụ thật dài ở bên dưới, làm chuông vang lên, âm thanh lanh lảnh nghe thật êm tai.
Long Ngọc tựa lưng ở quầy hàng nhìn y, tay tự nhiên khoanh trước ngực, trên cổ tay lộ ra một cái vòng tay tết thủ công, tím sẫm cùng thuần đen quấn lấy nhau, xuyên qua hai lỗ khoá nhỏ xinh xắn được làm bằng bạch ngọc có kiểu dáng cổ xưa. Tất Thiến nghiêng đầu nhìn “Đây là cái gì?”
“Cái này?” Long Ngọc lắc lắc cổ tay, nở nụ cười “Khóa ngọc cổ đại, hắn nói có thể khóa lại em.”
“Màu của cái dây này có chút kỳ quái.” Tất Thiến nhìn kiểu tết trên cái dây này rất quen mắt, giống như cùng một kiểu với cái vòng tay của y.
“Cái này gọi là kết tóc.” Long Ngọc đỡ y xuống từ trên ghế “Tóc của hai người làm dây, tết cùng với nhau gọi là kết tóc, ngày xưa khi phu thê thành thân sẽ làm thế.”
“Kết tóc…” Y sững sờ nhìn vòng trên cổ tay.
Ngươi là thê tử của ta…
Y thất thần, ai đã từng nói lời này với y?
Long Ngọc bình tĩnh nhìn y, thu hồi ánh mắt, xoay người hỏi Lâm Song Mộc “Thật không?”
“Được rồi.” Lâm Song Mộc trả tiền, ôm túi bánh thật to rời đi, hắn cố ý bảo Hiểu Mục gói riêng cho Long Ngọc một phần khẩu vị mà cậu thích nhất, hai người chia tay ở chỗ rẽ. Lâm Song Mộc lên lầu liền về đến nhà, Long Ngọc ôm hộp bánh cùng bức tranh mà Lâm Song Mộc vẽ cho cậu, gọi cho Tiêu Cảnh tới đón.
“Thiếu chủ về nhà hay là đi công ty?” Tiêu Cảnh vừa lái phi thuyền vừa hỏi.
“Đi công ty.” Long Ngọc vốn định trực tiếp về nhà nhưng Âm Nhã Diệc hai ngày nay về nhà chính, cậu cũng không muốn gặp những gia hỏa nhàm chán kia, lâm thời thay đổi chủ ý.
“Được.” Tiêu Cảnh sau khi xác định điểm đến cuối cùng thì chuyển sang chế độ lái tự động, vừa chú ý an toàn, vừa cùng Long Ngọc nói chuyện, không lâu lắm liền đến công ty.
Công ty của Long Ngọc cũng không gọi là Long thị mà gọi là Khuynh Ngọc, phân bộ trải dài khắp nơi trên thế giới, tổng công ty ở thành trung tâm của khu Châu Á, tòa nhà hoa lệ cao 119 tầng kia chính là tổng bộ của Khuynh Ngọc. Lòng đất là nơi đỗ phi thuyền, tầng một đến tầng mười chín là trung tâm thương mại cỡ lớn, tầng hai mươi đến tầng bảy mươi chín là khách sạn cùng nhà đơn, từ tầng tám mươi trở lên là tổng công ty của Khuynh Ngọc.
Thân là boss lớn của Khuynh Ngọc, phòng nghỉ của Long Ngọc tự nhiên là ở tầng trên cùng của tòa nhà, cái kia đã không thể nói là công ty mà là một tòa biệt thự nhỏ, đèn treo trải dài cả tầng. Cậu gọi người treo lên bức vẽ trong tay, sau khi treo xong, cậu đứng một bên thưởng thức. Đó là một bức tranh lớn, màu nước rõ ràng, phong cảnh thú vật vô cùng sinh động, phía dưới bên trái còn có dấu ân riêng ủa Thiếu Mộ.
Cậu nhìn tranh, nhìn con cọp sinh động kia mà lại rơi vào trầm tư, trong đầu đều là Âm Nhã Diệc, ngay cả người bên ngoài gõ nửa ngày mà cậu cũng không phản ứng, đến khi Chương Chung bảo người tiến vào thì lại thấy cậu vẫn đứng ngẩn ngơ không nhúc nhích. Người đi vào thấy bức vẽ thì không khỏi lên tiếng khen ngợi.
“Thật đẹp.” Một thanh âm truyền đến, Long Ngọc quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn người tiến vào. Người kia nhìn thấy Long Ngọc thì sửng sốt một chút “Tôi là Thượng Hoàn Viễn của Trục Lộc. Ngọc thiếu chúng ta…” Hắn nhìn Long Ngọc mê hoặc hỏi “Có phải đã từng gặp rồi không?”
Họ Thượng nha…
Long Ngọc nhếch môi lên “Chưa từng gặp.”
Thượng Hoàn Viễn, còn không dễ nghe bằng Chung Ly Cảnh đâu!