Hạ Mạt lấy ra những mũi tên của mình chế tác rồi ngâm vào chất lỏng chiết từ Phụ Tử. Sau đó đem phơi dưới ánh mặt trời. Làm như vậy mấy lần, đến khi Bối Thứ vốn có màu trắng biến thành màu xanh đậm đen mới thôi.
Đếm đếm, tổng cộng là ba mươi mũi tên. Đủ rồi.
Cô đứng dậy, dắt những mũi tên này trên eo. Lư Sơn Bạc thấy Hạ Mạt đứng dậy cũng vội vàng đứng lên. Ăn hết cá nướng rồi ra sông rửa tay. Dự định đi theo cô. Không nghĩ đến, Hạ Mạt quay đầu lại nhìn cậu. Một câu cũng không nói. Cái nhìn này của Hạ Mạt làm cậu cảm thấy trái tim lạnh băng như muốn tan chảy.
“Ở đây chờ ta” Sau đó Hạ Mạt thu hồi ánh mắt, sửa lại quần áo trên người.
Lư Sơn Bạc sững sờ tại chỗ. Cậu kinh hoảng nhìn cô, muốn kéo cô lại nhưng không dám. Liên tục chạy theo Hạ Mạt vài bước: “Chị Lưu Hoả, em có chỗ nào không tốt? Em sẽ sửa đổi, em nhất định sẽ sửa đổi mà. Đừng không thèm quan tâm đến em…”
Hạ Mạt nhíu mày. Cô liếc qua Lư Sơn Bạc một chút, cảm giác được mình và cậu có gì khác nhau. Nếu không… “Ngươi ở trên cây đợi ta” Cô ngẩng đầu quan sát bốn bề, rồi chỉ một cây đại thụ.
“Chị Lưu Hoả…” Lư Sơn Bạc nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt, nội tâm có chút kích động. Cái này không phải là không cần cậu đúng không?
“Ta sẽ quay về tìm ngươi. Trong lúc không cần thiết đừng tìm phiền phức” Hạ Mạt lại nhìn Lư Sơn Bạc có vẻ hồ đồ. Đáy lòng không nhịn được thở dài: “Ngươi hiểu ý ta không? ”
“Vâng, em hiểu. Em hiểu mà...” Lư Sơn gật đầu liên tục.
“Em biết, em nhất định sẽ trốn. Không để ai phát hiện, Chị Lưu Hoả yên tâm!” Nói đến câu này, cậu dừng một chút, quay sang nhìn Hạ Mạt kéo dài âm thanh ra một chút: “Chị nhất định sẽ quay lại, đúng không? Nhất định đúng không?”
Hạ Mạt nhíu mày. Cảm giác bị người khác ỷ lại thật sự làm cô không thoải mái. Cô một chữ cũng không nói, bước như bay đi. Nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lư Sơn Bạc. Cậu cứ đứng nhìn cô rời đi như vậy một hồi lầu mới quét dọn tro tàn của cá nướng, rồi bước đến cây đại thụ Hạ Mạt chỉ, nhanh chóng leo lên.
Đi dọc theo biên giới tầm hai giờ. Hạ Mạt cảm thấy hơi mệt, cô dừng lại thở gấp rồi quan sát phương hướng xung quanh. Chọn được nơi muốn đến, cô tiếp tục bước đi. Không lâu sau đó, Hạ Mạt dừng lại, cúi đầu quan sát mặt đất.
Nếu như cô không lầm, phụ cận có một nơi đóng quân. Là một sơn trại, đây là bản đồ duy nhất có quái có hình người ở gần Tân Thủ trấn. Không chỉ nơi đóng quân rất bí mật, mà thực lực cũng không tầm thường. Muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì. May mắn là Hạ Mạt vì một đời trước chỉ là người bình thường, nên cô ở gần phụ cận ở rất lâu. Đối với nơi bí mật này vốn đã thuộc lòng. Ở trong Bụi Trần, trang bị của người chơi chỉ có thể từ quái có hình người rớt ra. Nếu như cô muốn đi trước tất cả những người chơi. Vậy thì phải mạo hiểm một phen.
Trên mặt đất có rất nhiều lá rụng, đạp lên nghe lạo xạo. Khiến cô khá căng thẳng. Nhưng cũng vì mặt đất như vậy nên không lưu lại dấu chân. Cô phân biệt đất, hi vọng có thể tìm thấy dấu hiệu để lại của băng nhóm kia. Chỉ là chuyện này thật sự không dễ dàng. Sau khi phân biệt, cô có thể xác nhận, nơi này là con đường mà đạo tặc tuần tra. Nhưng là một hay hai người thì cô vẫn không thể nhận định.
Ôm cây đợi thỏ là một chuyện rất tốn thời gian. Ngoại trừ kiên trì, còn tốn thể lực nữa. Dù sao duy trì một động tác trong một thời gian dài rất tốn thể lực. Kiên trì với Hạ Mạt không thấm vào đâu, nhưng thể lực thì có chút vấn đề. Tuy rằng mấy ngày nay tổng thực lực của cô tăng lên rất nhiều. Nhưng thể lực cùng sinh mệnh đều không tăng lên bao nhiêu. Thời gian dài như vậy khiến cơ thể cô thật sự rất mệt mỏi.
Người là một sinh vật kì lạ, càng mệt mỏi bao nhiêu, kiên trì một chút thì có thể vượt qua. Cả người sẽ thấy thoải mái hơn. Nếu không thể kiên trì, thì sẽ mệt đến độ không cách nào vượt qua được. Hạ Mạt tuy rằng đã rất mệt mỏi nhưng vẫn tự nói với mình. Kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa.
Ngay khi cô không ngừng động viên mình thì nghe được một âm thanh từ đằng xa hướng mình đi đến. Từ xa đến gần, tuy rằng rất có quy luật. Nhưng cô càng ngày càng hô hấp nhanh hơn, xuyên qua lá cây nhìn lại. Chỉ thấy một người đi đến chỗ cô ấn nấp.
Chỉ có một người, trời cũng giúp ta!
Hạ Mạt hơi giương khoé môi. Không nhịn được mà hưng phấn. Cô hít một hơi sâu, ống lau bên môi đã bắt đầu run rẩy. Cô an ủi mình, không nên kích động. Không cần gấp gáp, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cô tự trấn an mình. Tâm lí dần ổn định, bản thân kích động cùng mệt mỏi khiến tay run rẩy cũng dần bình ổn lại. Cuối cùng như mặt nước yên tĩnh. Cô ấn nấp trong bóng cây, giống như là một phần của thân cây.
Gần đến rồi.
Cô nhìn thấy người đạo tặc chậm rãi đi về phía cô. Cuối cùng đi vào trong phạm vi công kích của Xuy Châm. Cô không nhanh không chậm nhắm cổ đối phương, đó là vị trí ít lộ ra nhất. Bối Thứ của nhím không sắc bén lắm, nhưng dùng châm với một lực mạnh thì giết người không phải là không có khả năng. Hạ Mạt không lo lắng lắm, vì đầu mũi tên có độc. Cô chỉ cần chờ đợi đúng thời điểm, một phát nhất định phải trúng!
Rốt cục, đạo tặc kia đến điểm mà Hạ Mạt tính toán. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, một mũi tên đen xuất hiện, hướng về đạo tặc kia lao đến.