• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Suy đoán?”

“Ừ.. chỉ là đoán thôi…”

Cửu Tang trên khóe môi đọng lại một nụ cười khổ. Anh thở hổn hển một chút rồi cố gắng hít sâu. Lúc này mới ép xuống tất cả các cảm giác trong lòng.

“Vì sao? Cậu không bắt được người à?”

Trong âm thanh truyền đến là một sự kinh ngạc.

“Đúng, để cô ấy chạy mất”

“Có thể chạy thoát khỏi cậu?” Âm thanh của người đối diện đột ngột hơi cao lên.

“Tiểu Cửu, đối phương không phải là một cô gái xinh đẹp nào đó đấy chứ?”

Cửu Tang liên tục chối bỏ.

“Tuy rằng em thích mỹ nữ nhưng chuyện này liên quan đến anh tư nên em tự biết phân nặng nhẹ! Tất nhiên sẽ không dám thả lỏng, đối phương là một cao thủ!”

Nói đến đây Cửu Tang có chút không muốn thừa nhận.

“Là người chơi mạnh hơn em, tốc độ nhanh hơn, thể lực và sức mạnh không kém hơn. Quan trọng nhất là…”

Cửu Tang nhớ đến Hạ Mạt xoay người chạy trốn trong rừng, lại nhớ về cách cô công kích đầy tàn nhẫn lại bén nhọn. Động tác như vậy không phải người chơi bình thường làm được.

“Cô ấy là một người chơi có thể khống chế cơ thể của mình rất tốt. Tất cả động tác và kỹ xảo đã thuần thục và không có sơ hở. Hơn nữa hình như kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú. Em không phải đối thủ của cô ấy.”

“Đối phương như vậy sao chắc chắn là cô ấy không phải hung thủ?”

“Cô ấy dù là người chơi rất mạnh, nhưng không phải là đối thủ của anh ấy, hơn nữa…”

Cửu Tang nhớ đến động tác lúc giao đấu và kĩ năng của cô ấy tung ra, rồi mới tiếp lời.

“Cô ấy không có huân chương, lúc em và cô ấy giao thủ. Huân chương của em không có phản ứng gì cả.”

Đối phương suy nghĩ rất lâu, giống như là đã kết thúc hội thoại rồi. Anh đợi đến khi Cửu Tang đã hồi phục thể lực mới chậm rãi nói tiếp:

“Tiểu Cửu, tìm người này đi. Nếu cô ấy thật sự không phải hung thủ, hãy điều tra xem cô ấy có biết hung thủ là ai không?”

“Được rồi”

“Tạm thời đừng về, cứ đi theo cô ấy đi”

“Được!”

Cửu Tang đáp ứng rất nhanh.

Nhưng đối phương lại tiếp tục nói, câu này đánh trúng điểm yếu của Cửu Tang khiến anh khá lúng túng.

“Đối phương đẹp không? Nếu không, sao lại không đòi Tiểu Bát đi theo?”

Cửu Tang sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi hơn….

~~~

Hạ Mạt không dám dừng lại nghỉ ngơi, cho dù cô biết Cửu Tang đã dừng lại lâu rồi, nhưng cô vẫn không dám ngừng lại. Sau khi chạy rất xa rồi mới dừng ở một góc. Cô vừa nghỉ ngơi vừa nhớ lại động tác của Cửu Tang. Cô cảm thấy chuyện này thật kì lạ, nhưng cô vẫn không thể nghĩ được kì lạ ở chỗ nào. Có nguyên nhân gì khiến Cửu Tang trở nên như vậy? Cô có từng gặp anh ta đâu?

Nghĩ thêm một chút nữa rồi cô quyết định dẹp hết mấy chuyện vớ vẫn này. Nếu như Cửu Tang thật sự có chuyện gì đó muốn làm rõ, thì rất nhanh sẽ tự đi tìm cô. Nếu ở nơi này nghĩ lung tung đoán xem điều đó là gì thì thật hại não. Chi bằng cứ để tâm tình bình lặng lại, tùy cơ ứng biến vậy.

Quyết định xong rồi, Hạ Mạt thật sự dẹp chuyện này khỏi đầu. Cô lấy từ túi ra vật phẩm anh ta nhét cho cô để kiểm tra. Đó là một túi đồ gồm mười ô cùng một bao cổ tay rất tinh xảo. Phẩm chất cũng tốt hơn cái cô đang sử dụng rất nhiều. Cho dù đây là vật phẩm cô chiếm đoạt của người khác, người khác kia là người cô chẳng muốn gặp chút nào. Thế nhưng qua nhiều chuyện như vậy mà lấy được hai vật này thì không tồi chút nào. Điều đó khiến Hạ Mạt cảm thấy được an ủi phần nào.

Hồ Lạp Sâm có diện tích rất rộng, bên trong phân thành nhiều dạng địa hình. Từ Ngô Đông thôn đến Bình Hưng Trấn thì không có con đường nào thẳng một đường để đi cả. Nếu không phải là vực sâu không đáy, thì là những ngọn núi cao chót vót. Địa hình như vậy người ta chỉ có thể chọn cách đi qua vòng qua mà thôi. Vượt qua là điều không thể.

Hạ Mạt đứng trên một mảnh đất trống, đối chiếu với bản đồ trong tay thật cẩn thận. Khi người lữ khách đưa cho cô địa đồ thì cũng dễ dàng tìm được đường đến đó. Nếu một đến Bình Hưng Trấn thì phải đi qua Đầm Lầy Đen. Nếu không đi qua thì phải đi vòng một vòng, đi vòng thì tốn thêm mười ngày nữa. Nhưng đầm lầy phía trước, dựa theo ghi chú của người kia thì đây là một khu vực rất nguy hiểm.

Là đường tắt khá nguy hiểm, hay đường vòng an toàn? Với vấn đề này Hạ Mạt không cần do dự quá nhiều, rất nhanh đưa ra quyết định.

Cô đóng bản đồ lại, không do dự đi vào trong đầm lầy.

Đầm Lầy Đen là bản đồ nguy hiểm nhất trong Hồ Lạp Sâm rồi. Bởi vì đây không chỉ là địa hình nguy hiểm, mà quái nhỏ bên trong cũng vậy. Bọn chúng không những có tốc độ khá nhanh mà công kích cũng không kém. Ngoài ra, trong đầm lầy luôn được bao bọc bởi một khói độc màu đen. Sinh vật đi nhầm vào hít phải khí độc thì xác định bỏ mạng nơi này. Chính vì vậy mà mới có tên là Đầm Lầy Đen.

Loại khí độc ở đây với người mới chơi thì chết là cái chắc, nhưng người đi vào không phải là người mới. Vì vậy cũng không đến nỗi khó khăn như vậy. Dựa vào kinh nghiệm của cô, bình thường nếu nơi này có khí độc lai vãng, thì sẽ có một nơi có một thực vật có thể sống được và khắc chế được độc ở đây. Chỉ là bạn có thể tìm được dược phẩm đó không…

Lấy độc trị độc, theo như người Trung thì là ngũ hành vốn tương sinh tương khắc, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Trong nơi nhiễm độc nhất định sẽ có thứ trị được độc. Nếu áp dụng vào đây thì thật không sai.

Hạ Mạt dùng một miếng vải thô rồi bịt chặt miệng mũi mình lại. Cô không biết làm như vậy có thể kéo dài được bao lâu, cô chỉ hi vọng là trước khi bị độc phát có thể tìm được dược liệu nhanh một chút. Chỉ cần như vậy thì cô có thể đi qua nơi này an toàn rồi. Cô cũng không phải tốn nhiều thời gian để đi qua đầm lầy.

Hạ Mạt cũng được xem là may mắn, đổi cách nói khác, là cô có thể sống lại… điều đó khiến cho may mắn của cô được cải thiện phần nào.

Khi cô đi được hai ba phút thì cô đã thấy hoa mắt chóng mặt, HP cũng vì vậy mà từ từ tụt xuống. Khi cô quan sát, cô nhìn thấy sát mép nước có một loại cây gì đó. Đó là một dược thảo có màu đỏ tươi, gốc cây có màu nhạt hơn nhưng vẫn nổi bật giữa đầm lầy. Dường như chúng không phù hợp với cảnh sắc nơi này. Đây là tiêu chí của thuốc giải độc, cây kia nhất định là có độc, hơn nữa độc của nó còn có thể giải được độc nơi này. Tuy rằng hệ thống sàn lọc người chơi, nhưng cũng không muốn người chơi chết vì những lí do vớ vẫn. Nếu thời kì đầu chết nhiều quá thì sang kì sau chẳng có chút áp lực nào. Như vậy không thể hiện được tiêu chí lấy cạnh tranh làm tiền đề của trò chơi này.

Cô nhanh chóng hái thực vật kia rồi nhét vào trong miệng nhanh chóng nhai. Cô bỗng nghĩ đến, nếu như nó không phải là thuốc giải thì làm sao bây giờ? Cô cười cười, nuốt nhanh.

Gần như lập tức, cô thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt không còn nữa.

Sau khi thể lực và HP khôi phục hoàn toàn, cô đứng dậy rồi rút song kiếm tiếp tục tiến lên.

Đầm lầy có loại quái đặc trưng là rắn độc, nhưng rắn không phải loài vật quần cư. Vì vậy chúng không thể mang lại nguy hiểm quá lớn gì, khi mắt chúng vừa sáng lên, tốc độ nhanh một chút có thể đánh bại được chúng. Hạ Mạt chỉ đi thôi nhưng tiêu diệt được rất nhiều rắn độc, cô lột được rất nhiều da rắn, cũng lấy được rất nhiều mật rắn. Nhưng cô chưa có ý định rời khỏi nơi này.

Cô lấy bản đồ ra, đối chiếu với bản đồ rồi nhìn về phía trước, nơi này được người lữ hành dùng bút tô thật đậm. Dường như có cái gì đó ở phía trước thì phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK