• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

editor: Nại

beta: Xoài

Dạ Tiêu trầm tư một giây, sau đó cẩn thận trả lời, “Chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của ba và mẹ.” Nếu như nguyện vọng của con mà là một em gái hay em trai gì đó thì ba không thể đáp ứng được đâu.

“Điều ước của con rất đơn giản.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Hiên lộ vẻ buồn buồn, “Con chỉ muốn ba và mẹ có thể ngủ cùng con và Cách Cách, một đêm, chỉ một đêm nay thôi cũng được.”

Tuy tuổi Hiên Hiên và Cách Cách còn nhỏ nhưng chúng đã sớm biết quan hệ giữa ba và mẹ xưa nay không được hạnh phúc. Điều này không khó để nhận ra, ví dụ như ba và mẹ không ngủ chung giường, không ở chung phòng. Vừa nãy tuy hai chị em mãi chơi đùa, nhưng Hiên Hiên đã tinh ý nhìn ra, phòng khách sạn này chỉ có hai phòng ngủ, ba để mẹ ngủ một phòng, hai chị em ngủ một phòng, còn đồ đạc của ba thì để nguyên ngoài phòng khách. Chắc đêm nay ba tính ngủ ngoài sofa.

Hiên Hiên muốn một gia đình bình thường, cho dù chỉ là một đêm thôi.

“Òa…” Cách Cách đứng một bên sụt sịt tưởng như sắp khóc, “Con không cần Hello Kitty! Không cần nữa! Con cũng giống Hiên Hiên! Con cũng muốn được ngủ với cả ba và mẹ, các bạn học ở nhà trẻ đều có thể ngủ cùng ba mẹ, chỉ có bọn con là không được thôi…”

Cách Cách không hề che giấu tiếng khóc thút thít, mắt Hiên Hiên cũng đã đỏ ửng lên. Cậu chàng len lén lau nước mắt.

Nhìn dáng vẻ của hai con, Dạ Tiêu và Kiều Linh nhất thời sững sờ, trái tim hai người cứ co rút lại, co rút đến nỗi đau tê tái.

Dạ Tiêu nhìn cô, ánh mắt nặng nề nỗi tâm sự.

Cho dù trong lòng anh rất thương hai con, nhưng dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa trời sinh tính cao ngạo, anh không thể ép buộc cô được.

Quả thật, trong tương lai, gia đình này vui vẻ hay khổ đau toàn bộ đều nằm trong tay cô, anh hiểu, nhưng anh không ép. Nếu cô không thể yêu anh thì đó cũng không phải lỗi của cô, anh không có quyền bức ép tình yêu của người khác.

“Chỉ cần con để cho trái tim buông bỏ mọi nghi ngờ, Tiểu Linh, có thể con sẽ rất hạnh phúc!” Lời nói của mẹ không ngừng quẩn quanh bên tai cô.

Thực ra cô không hề chán ghét Dạ Tiêu, cho dù bình thường cô luôn tỏ ra lạnh nhạt với anh, căm thù anh, nhưng cuối cùng cô không có cách nào chán ghét anh cả.

Nhưng liệu cô có thể có được hạnh phúc không?

Nếu cô hạnh phúc, vậy Kiều Thạch phải làm sao bây giờ? Nếu không có cô ngày ngày nhớ đến anh, vậy một mình anh ở thế giới đó sẽ cô đơn đến nhường nào?

Hạnh phúc của cô là đại diện cho sự phản bội sao? Nếu cô hạnh phúc bên Dạ Tiêu, có phải cô đã chính tay ruồng bỏ tình yêu giữa cô và Kiều Thạch phải không?

Cô muốn ích kỷ, nhưng, “Tiểu Linh, con đối xử với bọn trẻ như vậy có công bằng với tụi nhỏ không?” Lời mẹ cô nói lại len lỏi vào lòng cô lần nữa, trốn không xong, tránh không khỏi.

“Được rồi.” Cô gật đầu một cách gượng ép, đáy lòng thầm thở dài.

Lần này khi đồng ý, lòng cô đã phải đắn đo rất nhiều. Nếu sau này nếu Dạ Tiêu có yêu cầu qua đêm trong phòng cô, nhất định cô sẽ nói “Không!”

Sau câu trả lời của cô, không khí trong phòng lập tức thay đổi.

“Tốt quá!” Cách Cách và Hiên Hiên nãy còn sụt sùi nước mắt, giờ đã mừng rỡ ôm nhau reo hò.

Cách Cách lớn tiếng nói, “Hiên Hiên, chúng mình mau cắt bánh rồi về phòng cùng với ba mẹ đi!” Cô bé nhấn mạnh hai chữ “ba mẹ” hệt như đang khoe khoang chiến tích.

“Đúng, đúng, đúng!” Hiên Hiên trở về với dáng vẻ thương ngày, luôn hùa theo mọi chủ ý của chị gái.

Không còn chậm trễ mè nheo, không có “đại chiến” bánh kem, Dạ Tiêu và Kiều Linh nhìn hai con cấp tốc ăn vài miếng bánh, không biết nên khóc hay nên cười. Sau đó hai đứa cùng chạy về phòng lấy đồ ngủ, thậm chí còn không màng đến sự khác biệt giữa nam và nữ, cùng nhau chui vào một phòng tắm, bắt đầu kỳ cọ.

Trong vòng mười phút, hai đứa đã chạy ra, vội đến nỗi có thể nghe rõ tiếng bước chân nện lên mặt sàn.

Kiều Linh bước vào phòng. Ban đầu cô cứ nghĩ bọn nhỏ sẽ nằm giữa để cô và Dạ Tiêu nằm hai bên nhưng không,  kỳ lạ là Cách Cách và Hiên Hiên đều nằm gọn về mép phải của giường.

“Mẹ nằm ngoài, ba nằm giữa!” Hai tiểu quỷ đã chia chỗ ngủ ổn thỏa rồi.

Cách chia giường của hai con làm cô để ý.

Có lẽ là hai đứa nó không gần gũi cô nhiều nên mới không muốn để cô nằm giữa.

Có chút xấu hổ, Kiều Linh nằm ở phía  ngoài giường, cơ thể cô cứng nhắc thiếu tự nhiên.

Dạ Tiêu cũng đã tắm rửa xong, anh bước ra từ phòng tắm tay đang cầm khăn lau tóc. Vài giọt nước vẫn còn lăn trên gương mặt góc cạnh rồi chảy xuống bộ ngực khêu gợi.

Dáng người anh cao lớn, hoàn mĩ, chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ dài ôm lấy đôi chân thẳng tắp, cùng với khí chất lạnh lùng, bức người vẫn luôn thường trực.

Nhưng mà hai đứa nhỏ lại không hề nề hà vẻ ngoài lạnh lùng của ba, “Ba ơi, ở giữa, nhanh lên đi!” Bọn nhỏ khoái trá vỗ vỗ vào khoảng trống giữa giường.

“Để mẹ bọn con nằm giữa!” Anh lạnh mặt, ý bảo bọn nhỏ không được làm loạn.

Giường ngủ hai mét ngang, bốn người cùng nằm sẽ rất chật, bên phía hai đứa nằm là tường nên không sao, nhưng Kiều Linh nằm ngoài nửa đêm ngã xuống thì làm sao.

“Không được, không được! Ba phải nằm giữa để kể chuyện cổ tích cho bọn con nghe chứ!”

Khóe môi anh tuấn của Dạ Tiêu giật giật, kể chuyện cổ tích? Rõ ràng hai đứa này cố ý làm khó anh!

“Nghe lời đi. Mẹ các con nằm ngoài, nửa đêm sẽ ngã xuống đất đấy!”

“Không đâu, không đâu! Ba nhìn đi, để con làm mẫu cho ba xem!” Cách Cách tinh quái kéo tay Hiên Hiên tới ôm lấy thắt lưng cô bé rồi nằm sát vào Hiên Hiên, tay ôm eo cậu chàng. Hai đứa nằm sát gần nhau không một khe hở.

“Đó, ba xem nếu làm như thế này cả ba và mẹ đều không thể nào bị ngã đâu!”

Sắc mặt Kiều Linh khẽ co rút, thì ra…

“Để mẹ các con nằm giữa!” Dạ Tiêu không để ý đến hai tên tiểu quỷ, vẫn khăng khăng muốn cô nằm giữa.

Kiều Linh cảm thấy rất mất tự nhiên, miễn cưỡng nhích dần về phía giữa giường, để mặc hai tên nhóc kia vẫn đang nhăn trán thương lượng đối sách.

Dạ Tiêu kéo chăn qua cho cô rồi nằm xuống mé giường.

Vị trí còn lại tương đối nhỏ, ngay cả chăn cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được nửa người.

Nhưng mà Dạ Tiêu vẫn cảm thấy vậy là tốt rồi, ngay cả nền đất hay ghế dài ngoài công viên, thậm chí dưới gốc cây, còn chỗ nào mà anh chương từng ngủ qua đâu.

“Dạ Tiêu, anh nằm lui vào trong đi.” Cô mở miệng đề nghị sau khi cân nhắc khá lâu.

Người bị hen suyễn không thể chịu lạnh, nếu cơ thể nhiễm lạnh bệnh tình rất có thể sẽ tái phát.

Nghe vậy, Dạ Tiêu có chút chấn động, giống như đã xuyên qua bao nhiêu xa xôi cách trở, cuối cùng hi vọng về hạnh phúc cũng đã hiện ra trước mắt anh.

Dạ Tiêu khẽ dịch người vào gần cô hơn, cảm nhận được hơi thở của cô vấn vít bên tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang