Sau chuyện kia không bao lâu, Kiều Linh đã mang thai.
Mẹ Kiều ra sức khuyên bảo, “Hơn nữa nhiều năm như vậy, Dạ Tiêu đối với con như thế nào con còn không rõ sao? Có mấy người đàn ông có thể làm được đến mức này? Tiểu Linh, con đừng hận Dạ Tiêu nữa, bỏ qua thù hận và sống thật tốt đi con.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.” cô khẽ phản bác
Có lẽ lúc đầu cô rất hận anh, nhưng cảm giác đó đã sớm phai mờ dần theo năm tháng rồi tan biến thành mây khói.
Chẳng qua là tất cả không thể trờ về như ban đầu được mà thôi.
Dạ Tiêu không còn là anh Dạ Tiêu cô hết lòng tin cậy nữa rồi.
“Gần đây, ba và mẹ thế nào rồi? cô không muốn tiếp tục vấn đề đó nữa.
“Rất tốt, ba con đối với mẹ rất tốt.” Mẹ Kiều thuận miệng trả lời.
“Vậy thì tốt.” cô gật đầu.
Mẹ cô là người phụ nữ của gia đình, sống trong hạnh phúc mà bản thân mình tạo ra. Nhưng nhiều lúc đó cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Tình nhân của ba cô ở bên ngoài nhiều không đếm hết, thậm chí đến con riêng cũng có.
Cô đã từng ra sức giãy giụa, muốn nói cho mẹ nghe hết tất cả mọi chuyện nhưng nghĩ lại một chút, nếu như cô nói ra, mẹ cô sẽ ra sao? Bởi cuộc sống của mẹ đã sớm gắn liền với ba rồi.
Chỉ cần con còn làm vợ Dạ Tiêu ngày nào, thì ngày ấy ba và mẹ con cũng không bàn đến chuyện ly dị.
Ba cô đã từng uy hiếp cô như thế.
Cô không biết những chuyện này có phải do Dạ Tiêu đứng sau thao túng hay không, hoặc là cô vốn không muốn biết,
Cô chỉ hi vọng có thể giữ lại cho mẹ chút hạnh phúc, cho dù đó là một thứ hạnh phúc giả tạo.
“Mẹ nói ba hãy khiêm tốn một chút, đừng gây thêm phiền phức cho Dạ Tiêu nữa.”
Cô nhàn nhạt dặn dò,
Mấy năm nay, ba cô ỷ thế có con rể là môn chủ Long Môn nên đã gây không ít phiền toái, tất cả cô đều thấy rõ.
Bởi vì cô trầm tĩnh không chịu mở miệng nói chuyện nữa, nên không khí cũng yên lặng đến nghẹt thở.
Nhìn về phía đứa con gái này, mẹ Kiều chỉ có thể thở dài, không biết bắt đầu từ lúc nào, người con gái luôn tươi tỉnh đơn thuần này lại trở nên tịch mịnh lãnh đạm như thế.
Nhìn con gái như vậy, bà chỉ có cảm giác thất bại,
“Nhị thiếu phu nhân, Giản tiểu thư thay nhị thiếu gia đưa tới một món quà, không biết nhị thiếu phu nhân có muốn gặp khách không? Người giúp việc cung kính báo.
“Bảo cô ấy để quà lại là được rồi.”
Gặp khách? Cần gì phải gặp mặt người phụ nữ luôn có ý nhòm ngó chồng mình chứ, còn không coi mình ra gì?
Nhưng lời này, tất nhiên cô chưa từng nói với Dạ Tiêu.
Cô biết cô không phải một người vợ tốt, cho nên cô không ngại việc Dạ Tiêu có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải mở rộng cửa đón bọn họ vào nhà.
Rất nhanh, người giúp việc mang quà lên, cô mở chiếc hộp nhung nho nhỏ ra, phút chốc lóa mắt, trong hộp là đôi bông tai kim cương tinh xảo xinh xắn và đắt giá.
“Thật đẹp.” mẹ Kiều khẽ cảm khái.
Môi cô bất giác cong cong, nụ cười lạnh nhạt, “Nếu mẹ thích con tặng lại cho mẹ.”
“Sao thế được? Kiều Linh, con không thể đạp đổ tâm ý của người khác như vậy được.” mẹ Kiều có chút không vui, mở miệng dạy dỗ.
“Tâm ý?” cô dửng dưng cất lời, mở ngăn kéo ra, tiện tay đặt chiếc hộp bông tai đó vào, lúc đóng ngăn kéo lại, mẹ Kiều vô tình nhìn thấy bên trong có nhẫn, dây chuyền, lắc tay…nhiều không kể hết, tất cả đều là trang sức quý giá.
Mỗi lần sau đêm hoan ái, hôm sao Dạ Tiêu sẽ lại tặng cho cô một món đồ quý giá khác nhau.
Có lẽ… đó là một loại đền bù…đền bù công cô tối qua đã hầu hạ anh trên giường…
Nếu chuyện như vậy xảy ra với mấy cô tình nhân bên ngoài người ta chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt vì sự hào phóng của anh. Nhưng nó lại khiến cô rất không thoải mái, cảm giác tựa như bị bao nuôi vậy…
Từ lời nói, thái độ của Giản, có thể dễ dàng đoán được món quà này là do cô ta thay anh chọn lựa.
Cô không biết đối với những người phụ nữ khác anh có hào phóng như vậy không. Nhưng hình như anh đã quên mất, cô không phải tình nhân của anh, cô không cần mấy món quà đó.
—
“Đoành!” chừng có mấy tiếng sấm rền, sau đó là những tia chớp rạch ngang bầu trời tối đen.
Dạ Tiêu đột nhiên ngồi bật dậy, thức tỉnh hoàn toàn.
Cửa sổ phòng ngủ mở rộng, những giọt nước mưa lớn như hạt đậu hắt vào phòng, gió thổi mạnh khiến rèm cửa bay loạn.
Không hề do dự, thậm chí đến dép cũng không kịp xỏ vào chân, anh vội vàng đẩy cánh cửa thông giữa hai phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có một ai cả.
“Kiều Linh!” tìm kỹ lại cả gian phòng, vẫn không có ai.
Lòng anh trùng xuống.
Không phải là…
Không chậm trễ nửa giây, anh cầm một cây dù nhanh chóng chạy về phía sau núi.
Quả nhiên nhìn thấy một bóng người mặc đồ ngủ màu trắng, vẻ mặt mơ hồ, tròng mắt đè nén nỗi mê loạn sợ hãi.
Cô quỳ xuống trước một tấm bia mộ, không hề nhúc nhích, mặc kệ mưa táp làm người ướt sũng hết cả.
“Kiều Linh, anh ở bên cạnh em.” Anh bung dù ra, giúp cô che đi nước mưa như trút từ trời đêm.
Nhưng, cô không nghe thấy, trong mắt cũng không hề có sự tồn tại của anh.
Thậm chí, ngay cả thần sắc của cô cũng không đúng.
Mười đầu ngón tay thon mịn giờ đây chằng chịt vết thương.
Đôi chân để trần vấy đầy bùn đất.
Các ngón tay cô đang tỉ mẩn vuốt ve mộ bia kia, bên trên là hình ảnh người thiếu niên hai mốt tuổi khiến người ta cảm thấy tiếc nuối vì anh mất quá sớm.
Từ gò má cô trượt xuống những giọt nước, không biết là nước mưa hay nước mắt.
“Thật xin lỗi, xin lỗi… em không nên ép anh làm đám cưới…”
“Thật xin lỗi, xin lỗi… em không nên ép anh làm đám cưới…”
Cô không ngừng tự lẩm bẩm, một câu nói lặp đi lặp lại, nước mắt đầm đìa.
Tay cô một mực đào bới đất bùn, ngay cả móng tay đã gãy lìa cũng không để ý.
“Kiều Linh! Đừng như vậy!” Dạ Tiêu trầm giọng, cho dù biết thời khắc này cô sẽ không nghe được bất cứ lời nào anh nói.
“Đừng chết, mau đứng lên… mau đứng lên đi!” mỗi tiếng thét là một tiếng thê lương, mỗi một tiếng khóc là một tiếng bi thiết.
“Kiều Linh! Dưới đó không có hài cốt của anh ấy đâu!”
Năm ấy sau khi nghe tin Kiều Thạch qua đời, ba anh bệnh không đứng đậy nổi, vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người cha sắp mất, anh đã gạt tất cả mọi người, tìm về bộ hài cốt của “Kiều Thạch” rồi xây lên cái mộ này.
Nhưng lúc này anh nói gì cũng vô ích bởi cô không nghe được.
Để cho cô khóc đi, khóc được cũng là một chuyện tốt.
Anh ngồi xuống, vòng tay ôm cô thật chặt, cây dù bị gió thổi đi thật xa, nước mưa mãnh liệt trút xuống hai người đang ngồi trước bia mộ, anh mặc cô điên cuồng giãy giụa, mặc cô điên cuồng khóc lóc, mặc những đầu móng tay sắc nhọn cào loạn trên gương mặt anh tuấn của anh.
Anh không buông tay cô, cho dù thiên hoang địa lão cũng không buông tay.
…
Kiều Linh của anh không phải người con gái lạnh lùng, chẳng qua cô phải đè nén cảm xúc của mình, kiềm chế đến mức không cách nào chịu đựng nổi.
…
Ôm cô về phòng, cô vùi người trong lồng ngực anh, giống như chú mèo nhỏ sợ bị bỏ rơi.
Anh giúp cô cởi bộ váy ướt lạnh, sang phòng mình lấy ra một bộ y hệt thay cho cô, lấy máy sấy tóc cho cô.
Vẻ mặt cô vẫn trống không, tròng mắt trống rỗng ngồi im ở đó mặc anh bận rộn.
Anh đứng trước mặt cô, lấy ra hộp thuốc, xử lý vết thương trên các ngón tay, cũng tỉ mỉ ngồi sửa lại những móng bị gãy, cẩn thận lấy ra những vết bùn đất còn lưu lại trong kẽ móng chân, móng tay.
Kiều Linh của anh sau ngày hôm đó thì mỗi hôm trời giông tố cô đều phát bệnh.
Điều duy nhất anh có thể làm là dùng hết sức mình sắp xếp mọi chuyện như thể chưa có gì xảy ra.
Anh không hi vọng, bệnh của cô sẽ khiến cô sợ hãi.
Thu dọn xong tất cả, anh đặt cô lại giường, dang hai tay ôm cô vào lòng. Đặt đầu cô ở vị trí lồng ngực mình- vị trí anh toàn nhất.
Cô cũng thật biết điều, chỉ chốc lát sau đã ngủ say trong lòng anh.
Giống như toàn tâm tin tưởng.